Nhịp đập của trái tim

Chương 1 : Hy vọng

Trái tim em đập dồn dập, cả tay chân không có sức càng run rẩy. Em như con cá vứt trên bờ. Cố gắng thở. Mỗi lần hít vào toàn thân co giật. Lồng ngực như đau rát. Em nghĩ tử thần thấy cũng đang cười nhạo chính mình. Em gồng mình lấy sức để hít không khí vào! Em phải tiếp tục sống. Vì người ấy đang đợi em. Nếu em không bao giờ tỉnh lại thì chắc chắn anh sẽ hận em. Nhiều khi em chỉ muốn nói với ai đó: - Em mệt lắm! Cho em ngủ một chút thôi. Tay em run run tìm trong túi xách một hộp thuốc màu trắng. Cố gắng nuốt hai viên vào. Em cảm thấy mình vừa bước một chân vào địa ngục rồi bước ra. Đây cũng không phải lần đầu em bị như thế. Anh đi tìm khắp bệnh viện cũng không thấy em. Huy động tất cả nhân viên tìm kiếm. Dưới chân anh một bàn tay nhỏ nắm lấy ống quần của anh. Anh Lạc Thiên làm bác sỹ khoa tim đã gần 5 năm. Cuộc sống vốn tưởng như rất vô vị ấy thay đổi từ ngày em được chuyển đến đây. Dù có đau đớn em cũng cố gồng mình chịu đựng. Không la hét hay than vãn. Anh bế em lên đem vào phòng. Anh trách móc: - Em muốn anh đau tim chết sao? Em vẫn cố gắng cười. Em thều thào: - Em không sao! Thật đó. Em khiến người ta cảm thấy rất đau lòng. Người ta bảo em không thể sống quá 30 tuổi. Em vẫn cười hồn nhiên như không có việc gì. Anh được mệnh danh là bác sỹ tài giỏi nhất lại vô phương cứu chữa. Hằng ngày, anh đều nghiêm cứu các loại thuốc và phương pháp phẫu thuật để cứu sống em. Mỗi lần đưa em lên bàn mổ đều giống như đang tranh cướp em từ bàn tay tử thần. Anh sợ một ngày anh không thể cướp được em. Em sẽ nằm mãi trên bàn mổ lạnh lẽo. Nước mắt anh không biết từ khi nào nhỏ từng giọt từng giọt trên trán của em. - Anh rất sợ. Đừng có hù dọa anh nữa. Anh xin em đó. Người ta có thể bảo anh là một công tử lạnh lùng và ăn chơi. Niềm đam mê duy nhất của anh là y học. Nhưng hôm nay, anh lại cảm thấy mình bất lực. Anh có thể cứu sống rất nhiều người. Nhưng ông trời lại cố tình muốn cướp em khỏi tay anh. Anh muốn hét lên: - Tại sao? Tại sao lại trừng phạt con như vậy? Em ôm lấy hông của anh. Một tay lau đi những giọt nước mắt của anh. - Em không sao. Em vẫn ở đây với anh mà. Hôm nay trời thật đẹp. Hoa nở khắp bệnh viện. Anh không thấy chúng đẹp sao? Anh im lặng. Anh nghĩ chỉ có em là đẹp nhất. Nụ cười như tỏa nắng. Như một bông hoa hé cười. Anh ra dấu cho y tá mở cửa. Kiểm tra tất cả cho em. Cũng may là không sao. Anh muốn ngừng thở nếu một ngày nào đó em tự nhiên biến mất. Cảm giác như ai đó đang bóp lấy cổ của em. Em cố gắng thở. Mỗi lần hít vào lại như không có không khí. Anh hét gọi y tá: - Máy oxi. Nhanh! Em quằn quại trong đau đớn. Anh cũng đau. Mỗi khi cầm dao phẫu thuật anh luôn nói với mình: - Phải cứu Băng Nhi. Bàn tay anh run run. Lưỡi dao đi qua làn da mỏng manh của em. Có những vết sẹo vẫn còn mới. Từng đường hồng nhạt khiến anh xót xa. Còn gì đau hơn phải nhìn thấy người thân yêu nằm trên bàn mổ lạnh. Anh hận mình. Anh hận chính nghề nghiệp này. Mà cũng nhờ nó anh mới gặp được em. - Đừng bỏ anh lại. Xin đừng bỏ anh lại. Máu trào ra, chiếc máy cứ kêu ting ting. Một hàng dọc báo hiệu em sắp đi xa anh. Anh tập trung tiếp tục. Mồ hôi đổ trên trán. Bàn tay nhanh như thoi đưa tiếp tục kết thúc. Nhịp tim lại được khôi phục. Nhịp tim của em không giống những người bình thường. Nó yếu ớt như chính sự sống của em vậy. Kết thúc ca phẫu thuật anh nhẹ thở ra. Anh thầm thì: - Em vẫn còn sống. Nếu người đi qua sẽ bảo anh đang bị tâm thần. Anh không ngại. Trước kia anh từng ăn chơi sa đọa. Coi mạng người như cỏ rác. Thích thì phẫu thuật không thích thì đưa cho người khác làm. Dù gì đây cũng là sản nghiệp của nhà anh. Giờ anh cảm thấy rất hối hận. Bởi vì anh trân trọng mạng sống của em. Cũng như nhiều người hy vọng người thân của họ có thể sống sót. Anh không có thời gian nghĩ nhiều. Cởi áo khoác và găng tay phẫu thuật. Anh muốn rửa sạch máu. Bàn tay anh nhuốm đầy máu của em. - Rửa thật sạch. Anh ra sức chà xát. Em sợ nhất là máu. Có lần áo anh dính máu và em đã ngất xỉu. Anh sợ muốn bay cả hồn ra ngoài. Anh bước tới giường hồi phục của em. Em vẫn ngủ yên như nàng công chúa đang chờ đợi bạch mã hoàng tử tới đánh thức. Anh không phải bạch mã hoàng tử. Nhưng anh có bàn tay có thể cứu người. Cũng có thể giết người. Sinh mạng nằm trên tay anh nhiều đếm không hết. Chết cũng có nhiều. Anh thầm thì bên tai của em: - Em đừng ngủ nữa. Em đã ngủ ba tháng rồi. Băng Nhi hãy dậy đi. Anh muốn nói chuyện với em. Muốn nhìn thấy em cười. Anh nhớ em.