Chương 2: Khinh Bỉ Em nói: Hạnh phúc ư? Thượng đế không ban cho em thứ đó! Anh nhìn sâu vào mắt em khẳng định: Đúng vậy! Thượng đế không ban cho em hạnh phúc, Mà hạnh phúc tự em tìm lấy rồi tận hưởng... nó ở trong lòng bàn tay em... * ** (10 năm sau...) Biệt thự Trần gia "Cạch" - Đi đâu giờ mới về? Bước chân vừa đặt vào nhà nó đã nghe cái chất giọng lạnh lùng xen lẫn sự tức giận vang lên. Nhếch môi cười lạnh nó im lặng nhấc tay xách cái ba lô lên vai tiếp tục đi lên cầu thang, lơ lời nói kia đi như không khí. - Con ranh, tao nói mày câm à? Giọng trầm thấp đó lại lần nữa vang lên, người đàn ông đập tay một cái mạnh xuống bàn khiến mấy cái chén ở đó rung lên va với mặt kính tạo nên tiếng kim loại va với nhau, làm cho căn nhà tĩnh lặng thêm mấy âm thanh leng keng... Giường như đã quá quen thuộc với hành động đó nó quay đầu, nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa tay cầm điếu thuốc kia, miệng nhả ra từng làn khói trắng, trên khuôn mặt giấy lên tia chán ghét, khi nhìn con nhóc trên cầu thanh đang nhìn mình với nét mặt bất cần, không xem ai vào mắt. - Ông biết rồi còn hỏi làm gì? Con nhóc khinh khỉnh trả lời, giọng nói lạnh lùng chứa mấy phần khinh bỉ lẫn sự chán ghét. Thế nhưng mấy ai lại biết, kẻ mà nó chán ghét kia lại là "cha" suốt bảy năm, ha ha thật là một bi kịch khôi hài! Nhưng nó chẵng xem ông ta là cha mình nữa khi nó lên bảy tuổi, đó chính là nỗi đau của nó mỗi khi nhớ lại, nổi đau đầy nước mắt và thù hận. Mà không đúng! Cha nó là người khác, đây là bí mật mà mẹ nuôi cho nó biết trước khi bà ra đi. Nhìn người đàn ông kia nó hận không thể ghết chết ông ta ngay tức thì. Đúng! Nó muốn ghết chết kẻ đang ngồi giương oai ra vẻ thanh cao kia! Kẻ mà mười năm trước đã cướp đi người mẹ yêu thương nó. Nó chính là Thiên Ngọc, con nhóc bảy tuổi năm nào đã lớn, đã đủ lớn để hiểu về "sự phản bội" của hai kẻ sát nhân. Sau khi biết Mai Lan chết chúng đã bày ra một vở kịch, nói cô bất cẩn trượt chân ngã và chúng dùng đồng tiền dơ bẩn để che mắt "Pháp luật". Nhưng chúng đâu biết nó chính là nhân chứng sống chứng kiến cảnh mười năm trước. Chúng đã ăn sâu vào máu, vào da thịt nó... mỗi đêm thức dậy người nó nhễ nhãi mồ hôi mỗi khi nằm mơ thấy mẹ nó nằm trong vũng máu... Một ngày nó đủ mạnh, đủ sức để phá đổ mọi thứ, dùng chính đồng tiền mà hai kẻ kia đã dùng để cho chúng xuống địa ngục. - Mày có phải là con tao không vậy? Sao lúc nào cũng biết chỉ biết học mấy thứ lưu manh, đánh nhau,... Ông ta giường như gầm lên cả căn nhà, mấy người đang ngủ kia cũng phải bật dậy. Nực cười, đương nhiên nó không phải là ông ta rồi! Vì cha nó không phải là loại người cặn bã của đáy xã hội như vậy. Nó là lưu manh? Ha ha, còn hơn ông ta gấp ngàn lần, vạn lần. Một mạch đi lên cầu thang mặc kệ ông ta nổi điên, vào phòng đó đóng sầm một cái, còn mạnh hơn ông ta đập bàn. Ngoài kia lại văng vẳng giọng nói điêu ngoa chua chát của đàn bà. - Con gái con lứa suốt ngày ra vào quán bar, đánh nhau, đi tối đêm mới về. Đúng là mẹ nào con đấy... thật mất mặt Trần gia. Cái giọng điệu đó không ai khác ngoài ả Minh Châu, chắc bà ta vừa dậy nhưng nó không quan tâm. Cảnh này đối với nó như cơm bữa rồi, từ khi mẹ Mai Lan mất đã không còn là con bé ngây thơ hồn nhiên ngày nào nữa. Nó ương bướng, cứng đầu và lạnh nhạt, xa dần với cái thế giới đầy giả tạo... nó chơi với bọn côn đồ, lưu manh, những người bị xã hội ruồng rẫy, xa lánh, bị xã hội lên án. Nhưng đối với nó những kẻ đó còn chính nghĩa hơn bao kẻ luôn cho mình là người tốt nhưng tâm hồn đầy rác rưởi, tình người bị chó tha. Vứt cái cặp trên bàn, nó đánh rơi tự do xuống giường... nhìn lên trần nhà nó thất thần nghĩ mình sống trên đời này chẵng có gì vui, cái cầm cự cho nó chính là "trả thù" đây là động lực giúp nó ở trong căn nhà không có tình người này. ... Sáng sớm, khi tất cả đang chìm trong giấc ngủ Thiên Ngọc đã dậy. Vệ sinh cá nhân xong, thay một bộ đồ phong cách tom boy phá cách, chiếc áo cánh dơi màu đen in hình đầu lâu cùng dấu nhân đáng sợ phía trước làm nổi bật làn da trắng mịn, quần hip hop rộng thùng thình, chân đi đôi dày hiệu nike... Vấn mái tóc nâu lên đội chiếc mũ lưỡi trai che gần hết khuôn mặt, xách chiếc cặp một bên vai nó bước ra khỏi nhà. Đang sớm nên giữa đường cũng không có nhiều người lắm, nếu có cũng chỉ là đôi ba người đi tập thể dục sớm. Một mình lặng lẽ đeo tai phone bước đi trên đường, cái dáng nhỏ bé và cô độc... có lẽ nó đã quen, dù sao nó không tin vào tình bạn hay tình yêu nên cũng chưa từng yêu ai. Còn bạn thì có một người, ừm, đại khái là thế, cũng quá nhiều đối với nó rồi! Đi bộ quanh công viên hơn một tiếng đồng hồ, Thiên Ngọc cũng quyết định đến trường. Hôm nay nó có hứng đến trường, đã hơn hai tuần nó không đến không biết có tin hot gì cho nó tham gia không đây? Đến trường cũng quá sớm để có học sinh, như mọi ngày nó ra khuôn viên phía sau trường đánh một giấc, mặc dù có hứng đến trường nhưng không có nghĩa là nó có hứng thú với việc học. (Lí lẽ mới của riêng nó.) Ngủ được một lúc thì có mấy tiếng ồn ào đánh thức nó dậy. Nhíu đôi mày tỏ vẻ không vui, Thiên Ngọc kéo chiếc mũ lưỡi trai xuống một tý tiếp tục nằm ngủ, nhưng quá ồn ào nó không thể yên tĩnh nằm ngủ. Liếc tầm mắt xuống phía dưới xem kẻ nào làm mất giấc ngủ quý báu của mình. Oh, đánh nhau đồng hội à? Một lũ nam sinh vây quanh một tên nhãi, chưa nhìn rõ mặt mũi ra sao vì tên kia quay lưng về phía nó. Chưa rõ ai đúng ai sai nhưng với hành động này Thiên Ngọc thấy chướng mắt thôi rồi. Với nó đây là hành động của bọn chơi xấu. - Bọn mày muốn gì thì nói nhanh đi, chẵng lẽ hẹn tao ra đây ngắm cảnh. Thiên Ngọc thầm nghĩ tên oắt kia nghe giọng cũng chí khí phết, không hoảng sợ hay mất bình tĩnh đối với đám người chuẩn bị đánh mình. Như vậy không uồng công phá giấc ngủ của nó, đáng xem, nhưng không biết có đủ sức mà xử lí đám kia hay không thì chưa biết được. Đám người kia nghe tên oắt kia nói vậy thì nghệt mặt ra, tên mặc áo xanh kẻ ca rô mặt hằm hằm cất giọng: - Thằng ranh, bọn tao đây không rãnh! Mày nên biết bọn tao vì sao gọi mày ra đây. Nói đến đây tên kia mặt tăng thêm mấy phần u ám , mặt như kiểu ai cướp tiền của hắn ta. - Mau nói đi, đừng có vòng vo tam quốc. - Đã vậy thì tao cho mày biết, mày cả gan dám quyến rũ con bạn gái tên Nhung của tao, làm nó ngày đêm mê mẩn mày, tao hôm nay phải cho mày một trận đáng nhớ để không đi câu hồn con gái nữa! Nghe tên áo ca rô nói vậy Thiên Ngọc cảm thấy mắc cười kinh khủng, hóa ra là đi đánh nghen, còn miêu tả tên kia như hồ li chuyên đi quyến rũ đàn ông không bằng. Haizzz vì mấy bọn rác rưỡi mà tụ tập đánh nhau thật không đáng mặt đàn ông. Bọn đành ông này đi đánh ghen cũng vui phết! - Bạn gái? Tao chẵng biết con bạn gái mày là đứa nào, có gì về tìm nó mà hỏi, tao không rãnh. Cậu ta khoanh tay tỏ vẻ không biết càng làm cho tên áo ca rô tức điên, phất tay môt cái cho đám kia lên đánh. - Hôm nay tao không đánh mày thì tao không mang tên Trần Quốc Vương, anh em, đánh nó cho tao. Thế là cuộc hỗn chiến xảy ra một chọi mười, bọn họ đánh nhau như thế đâu ai hay biết trên cây có một khán giả đang xem miễn phí. Tiếng hô đánh vừa vang lên đám kia không nói không rằng liền xông lên, từng cú đấm mạnh mẽ cùng nhau liên tiếp giáng vào tên nhóc kia không thương tiếc. Tên nhóc đào hoa chưa xuất chiêu, cậu ta chỉ cúi đầu né tránh, miệng nở nụ cười như có như không nhìn mấy tên đang dồn sức vào đánh mình. Trận đánh ghen diễn ra hơn mười phút nhưng vẫn chưa phân thắng bại, mấy tên kia vẫn động thủ cố lao vào tên nhóc đào hoa, còn tên nhóc kia thì vẫn sử dụng chiêu mèo vờn chuột tuyệt không động thủ. Đến phút thứ mười lăm đám người kia mặt mũi đỏ bừng không biết vì tức hay mệt. Chợt tên nhóc kia không né tránh nữa mà cậu ta bắt ngay cánh tay đang lao về phía mình, giật mạnh một phát về phía mình, cậu ta bẽ trái cánh tay kia trong vòng mấy giây, chỉ nghe "rắc" một tiếng tên kia đã bị cậu nhóc đào hoa bẽ tay, nặng thì phế còn nhẹ thì cũng nằm viện mất mấy tháng. Rồi tiếp tục từng tên lao vào như đám trâu nổi điên khi thấy đồng bọn của mình bị thương. Cậu ta vẫn ung dung như không có gì, đánh gục từng tên một, có tên dơ chiếc gậy đánh phía trước cậu nhóc thì bị cậu ta bắt được, dơ tay lên cho tên đánh lén một đòn gãy đôi cánh tay, chưa thỏa cậu ta cho một quyền vào bụng khiến tên tự xưng là Trần Quốc Vương thét lên một tiếng, như lợn bị chọc tiết, gục xuống đất cùng mấy tên rên rỉ vì đau đớn. Quay đầu nhìn tên ra lệnh đánh mình cậu ta nở nụ cười đậm chất sát gái nhưng cũng lạnh lẽo như tu la từ địa ngục: - Bắt đầu chứ? Không đợi tên kia ú ớ gì cậu ta liền cho hắn ta một đòn vung chân 180° khiến hắn chao đảo suyết ngã, cố đứng vững hắn tứ tối lao vào đánh trả, quyền cước loạn xạ không đâu vào đâu nên cậu ta né tránh một cách xuất sắc, bắt cánh tay trái, chỉ cần một lực vừa phải cậu ta dùng một tay vặn tay tên kia một cái đủ vào bệnh viện nằm ba tháng. Tiếp theo cậu ta còn đánh vào chân đủ để không lê lết nổi, rồi đánh mặt tên kia mấy phát chảy máy mũi, mặt bầm dập. - Đảm bảo giờ không đi câu hồn con gái nữa, tiểu hồ li, ha ha... Đánh xong cậu ta cười một cách ranh mãnh, nhìn mặt tên kia đã nở hoa thì châm vào một câu chế nhạo thay cho câu nói lúc nãy hắn ta nói mình. - Tên nhóc kia đánh nhau cũng khá, có đào tạo! Thiên Ngọc âm thầm tán dương. Liếc mắt nhìn đám quằn quại dưới đất nó khinh bỉ, “ngu xuẩn” khi không biết đối thủ ra sao mà dám cậy đông hiếp yếu.