Trên con đường đến trường trải đầy cây xanh. Hàng chục chiếc xe hơi đời mới bóng loáng chở các "ông hoàng, bà hoàng tương lai" nối đuôi nhau tới trường Thượng Dương. Giống như tên gọi của ngôi trường Thượng Dương_Ánh sáng trên cao. Là nơi thể hiện địa vị của các học sinh, nói cách khác đây là ngôi trường dành cho các "con ông cháu cha". Mà được các học sinh đây gọi là trường dành cho quý tộc. Nhưng không vì thế mà chất lượng giáo dục giảm xuống, ở đây việc dạy và học rất nghiêm túc, là nơi đào tạo những nhà điều hành tương lai. Nói thế nhưng những học sinh nghèo học giỏi vẫn có thể nhận học bổng vào học, nhưng sẽ bị xem như kì thị. Ở đây chủ yếu chia thành 2 giai cấp chính là giàu và nghèo. Nếu giàu học giỏi sẽ được học dãy A. Giàu mà học từ khá xuống trung bình thì ở dãy B. Và học sinh nghèo học giỏi sẽ ở day C. Ở đây tập hợp sự tiên tiến của giáo dục. Và chỉ với 1 yêu cầu: Thích thì học thật nghiêm túc, ko thì có thể ko học. Nhưng kiểm tra thì phải hiểu và làm được bài. Nếu ko sẽ bị đuổi học. Do đó ko học sinh nào ko dám bỏ dù 1 tiết học. Và trong đám nhà giàu đang đến trường bằng xe hơi. Riêng chỉ có cô gái cũng đến trường nhưng bằng xe đạp. Cô gái có mái tóc màu hạt dẻ, buột đuôi ngựa. Dáng chuẩn, chân dài, làn da trắng ko tì vết. Nhưng đó chỉ là nhìn từ phía sau. Nếu chính diện ai cũng sẽ tiếc cho cô vì trong cô rất hoàn hảo trừ khuôn mặt. Dù là khuôn mặt tráí xoan dễ thương, đôi mắt to tròn hàng lông mi công vút. Nhưng tất cả lại bị che lấp đi bởi vết sẹo dài trên má cô. Cô gái đó chính là nó_Hoàng Thiên Băng, 16t đang là học sinh nghèo của trường Thượng Dương. Đã quá quen thuộc trên con đường này, và là tâm điểm để xiên xỏ, trò đùa, và chịu sự khinh bỉ của các tiểu thư ở trường. Sau một hồi đạp xe kiểu yêu thiên nhiên như nó cũng đã đến được trường. Vẫn như mọi khi những lời sỉ nhục của mấy tiểu thư lại vang lên khi thấy nó: - Ôi, mọi người xấu mặt sẹo tới rồi kìa, đã xấu lại nghèo mà còn vào đây học, thật sỉ nhục cho trường khi có học sinh như nó. - Uk, vết sẹo dài cứ như con rắn, xấu vậy sao mà sống. Gặp tao là đập đầu chết rồi hahaha. - &€#§¥... Cứ thế một tiếng, hai tiếng, rồi nhiều lời sỉ nhục nhằm vào nó. Nó vẫn lầm lầm lì lì ko nói gì. Bỗng có tiếng của đứa con gái vang lên: - Tụi bây im chưa, bữa nào cũng ngứa miệng hả? Muốn tao tát vỡ mòm ko hả? Đó là tiếng của Tường Vân bạn thân của nó. T.Vân mồ côi từ nhỏ, sống trong cô nhi viện Tường An, do thông minh khá xinh, lại hoạt bát nên rất được mọi người yêu quý xem như công chúa nhỏ vậy. Ngoài ra T.Vân còn được biết với biệt danh là tiểu du côn, khá giỏi võ nên ko ai muốn đụng tới. - Sao im hết rồi, tao mà nghe tụi bây mà nói những lời này nữa là đừng trách tao. Nói rồi T.Vân định kéo nó đi, thì một đứa con gái tóc đỏ, cản lạ, hất mặt lên trời nói: - Mày là cái gì mà tụi tao phải sợ, học dãy C mà còn kênh kệu với dãy B hả? - Mày là ai? Nhỏ bạn đứng kế bên, nắm vạt áo nhắc nhở. Do từng là đàn chị bên trường cũ, đồng thời cũng là học sinh mới. Nên nhỏ đó vẫn huênh mặt lên trả lời: - Tao là Mai Thi, con gái của G.Đ chi nhánh Hoàng Hà, từng là chị hai trường của trường cũ rồi sao hả? Nhỏ đó vừa nói xong, tất cả đều xầm xì. Bởi lẽ Hoàng Hà là tập đoàn đứng đầu về thời trang, và ôtô nhất nhì thế giới, thế lực và địa vị rất lớn. Đã làm G.Đ thì tất rất giàu. Nhở đó được thế cứ vênh mặt lên trời. P.Vân khinh khỉnh đáp: - Rồi sao, mày tường mày giàu mày là chị hai tao ngán mày à? Nằm mơ đi. Miễn đụng tới bạn ta dù la tiểu thư Hoàng Hà ta cũng xử, chứ đừng nó cô. Nó đứng đó xem thản nhiên, lâu lâu lại xuất hiện nụ cười nhẹ như gió, hay cái nhăn mặt làm cho người nhìn vào khó hiểu. Còn nhỏ đó độ nóng đã lên tới đỉnh rồi. Nhỏ đưa tay định tát P.Vân, nhưng đâu ngờ P.Vân lại ra tay nhanh hơn, làm mặt Mai Thi sứng tấy hết, sợ hãi. Nó vừa đi về lớp vừa nói lại: - Được rồi đó, về lớp thôi. Còn đi ăn nữa. Mình đói rồi đó nha.