Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Chương 574
Thời điểm Tô Lãng nói mấy câu này, mặt Nhan Huy hơi nhăn lại một chút.
Đúng vậy, hắn vừa hâm mộ vừa ghen ghét với Tô Lãng, hâm mộ vì gã may mắn được sư phụ yêu thương, cung cấp nguyên liệu và công pháp kỹ pháp để tu luyện một cách vô điều kiện; ghen ghét với tiềm lực của gã, tuổi còn trẻ, mới hai mưoi lăm mà đã là đan sư thải cấp nhất phẩm.
Còn hắn thì sao, trước kia sống một cuộc đời thê thảm, gập ghềnh, tự dựa vào nghị lực của mình mới trở thành đan sư thải cấp trước trăm tuổi, nếu không phải không có điều kiện, có lẽ hắn sẽ trở thành đan sư thải cấp vào thời điểm hai mươi mấy tuổi như Tô Lãng, trở thành thiên tài mỗi người hâm mộ rồi.
Mặc dù Tô Lãng được sư phụ coi trọng, cũng chỉ vì từ nhỏ gã được cung cấp tài nguyên dồi dào có dùng cũng không hết, nếu không thì còn lâu gã mới lên cấp nhanh như vậy, cuối cùng còn được sư phụ thu làm đồ đệ.
Nhan Huy cố gắng nén suy nghĩ quay cuồng trong đầu, lúc ngẩng lên, trên mặt đã mang nụ cười huynh hữu đệ cung, “Sư đệ, mỗi người đều có kỳ ngộ của mình, đúng là vận khí của ta không bằng ngươi, nhưng danh hiệu thiên tài số một đại lục Thông Thiên này, ngươi chỉ là hữu danh vô thực mà thôi.”
Tô Lãng giận điên, con mắt phóng hỏa, trong giây lát hồ đồ ấy, gã xông lên túm chặt cổ áo Nhan Huy, tức giận nói: “Ngươi nói bậy, vậy ngươi nói xem, ta hữu danh vô thực ở chỗ nào?”
Từ nhỏ gã đã được xưng tụng là thiên tài số một đại lục Thông Thiên, tiền đồ của gã cũng ngày càng ngày huy hoàng, Tô Lãng đã coi danh hiệu này là của riêng mình, hôm nay Nhan Huy lại nói gã không phải là thiên tài số một đại lục, bảo Tô Lãng phải tin tưởng thế nào?
Nhan Huy cầm lấy tay Tô Lãng, đẩy từng ngón tay gã ra, nụ cười trên mặt vẫn rất bình tĩnh, “Sư đệ, ngươi cũng biết trước kia sư huynh ta chính là viện sinh của Tiêu Dao Viện, mà Tiêu Dao Viện có thể trở thành học viện số một ở đại lục Thông Thiên này, không có tiềm lực sao có thể quật khởi được.”
“Vậy thì sao?” Tô Lãng hất tay hắn ra, biểu lộ ghét bỏ.
Nhan Huy không có hy vọng gì với đầu óc của Tô Lãng, nói tiếp: “Ý của ta là, Tiêu Dao Viện không thiếu thiên tài, theo ta được biết, có một người thích hợp làm thiên tài số một đại lục Thông Thiên hơn ngươi nhiều, hắn mới là danh xứng với thực.”
Tô Lãng sững sờ, tuy thấy Nhan Huy nói chắc như vậy, nhưng gã vẫn không muốn tin tưởng, chỉ cho rằng Nhan Huy đang lừa mình, lạnh lùng nhếch khóe miệng, “Vậy ngươi nói xem, ai thích hợp làm thiên tài số một hơn ta?”
“Chắc ngươi cũng biết ta tới Tiêu Dao Viện vì có hai mục tiêu chứ gì?”
Nhan Huy không vội vàng trả lời, dù dài dòng kiểu này chẳng khác nào diệt uy phong của mình, nâng chí khí của người khác, nhưng nếu có thể chứng kiến sự tự tin trên mặt Tô Lãng tan vỡ từng chút từng chút một, chịu thiệt một lát thì có làm sao!
“Đúng vậy, ta biết, nhưng sao, chẳng lẽ ngươi định nói với ta, thiên tài mà ngươi nhắc tới chính là một trong hai kẻ kia?” Tô Lãng khinh miệt.
“Không tệ.” Nhan Huy xoay người, ánh mắt xoáy thẳng vào mặt Tô Lãng, nở nụ cười khoái trá, “Ta nói cho ngươi biết, hắn tên là Du Tiểu Mặc, lúc trước cùng trở thành viện sinh với ta, khi ấy linh hồn của hắn kiểm tra được lục thải, mặc dù giữa quá trình vô ý ngắt quãng, nhưng ai cũng biết linh hồn của hắn chính là thất thải, mà bây giờ hắn vẫn chưa đến hai mươi lăm tuổi, nhưng… ngươi có biết tu vi hiện tại của hắn là bao nhiêu không?”
Sắc mặt Tô Lãng bỗng trở nên cực kỳ khó coi.
Nhan Huy cố ý dùng giọng điệu ác liệt nói tiếp: “Hiện tại hắn đã là một đan sư… Thải cấp nhị phẩm.”
“Ta không tin!” Tô Lãng phẫn nộ tới nỗi hai mắt đỏ ngầu.
“Đây là sự thật, không liên quan tới việc ngươi tin hay không, ngươi hai mươi lăm mới nhất phẩm, có khi chờ đến lúc bằng tuổi ngươi bây giờ, hắn đã trở thành tam phẩm tứ phẩm rồi, dù ngươi có thúc ngựa chạy theo cũng không đuổi kịp.” Nhan Huy vẫn nói tiếp, như ngại đả kích còn quá ít.
Tô Lãng vốn đang tức giận đến không nói ra lời, đột nhiên bật cười.
Nhan Huy nhíu mày, “Ngươi cười cái gì?”
Tô Lãng cười nhạo, “Suýt nữa thì bị ngươi lừa rồi, nói dối cũng không hợp lý một chút, dù là thiên tài cũng không thể lên cấp trong vòng mấy năm ngắn ngủi chứ, ta cũng là người từng trải, đan sư thải cấp sao có thể lên cấp dễ như vậy, đừng nói là nhị phẩm, dù là nhất phẩm cũng chưa chắc.”
Nhan Huy cứ tưởng Tô Lãng đang cười gì, nếu như hắn không được nhìn thấy tận mắt, có lẽ chính hắn cũng không tin đâu, vậy mà có người thật sự tấn cấp dễ dàng như ăn cơm, mỗi lần chỉ đi ra ngoài một chuyến, lúc trở về tu vi đã từ từ tăng lên.
Nhan Huy không để ý tới mấy câu trào phúng của Tô Lãng, ung dung nói: “Ta nhớ, lúc hắn vừa trở thành viện sinh, chắc khoảng hai mươi tuổi thì phải, khi ấy tu vi của hắn chỉ là cấp chín trung phẩm hay thượng phẩm, cụ thể thì ta quên rồi, bây giờ mới một năm trôi qua, cứ coi như hai năm đi, hắn đã là một đan sư thải cấp nhị phẩm.”
Con mắt Tô Lãng muốn bật ra khỏi tròng rồi.
Lần này Nhan Huy đả kích không nương tay, mà đúng là Tô Lãng cũng nên bị đả kích một lần.
Hai người không phát hiện, nhân vật chính trong câu chuyện của họ đang núp ở một nơi hẻo lánh, nghe được toàn bộ cuộc đối thoại.
Du Tiểu Mặc xấu hổ dụi đầu vào ***g ngực Lăng Tiêu, nghe thấy Nhan Huy ca ngợi hắn như vậy, hắn cũng thấy ngượng ngùng dễ sợ, mặc dù Nhan Huy có chứa tâm tư khác, nhưng mà ai lại không thích được khen chứ.
“Anh nói em là thiên tài số một đại lục Thông Thiên sao? Hì hì.”
Du Tiểu Mặc chọc chọc vào ngực Lăng Tiêu, vừa truyền âm cho y vừa cười hí hí, sự tâng bốc khoa trương thế này, hắn cần có người thứ hai gật đầu đồng ý nữa.
Mà ở đây ngoài Lăng Tiêu ra thì làm gì còn người khác, hạ hạ hạ sách đó, bất đắc dĩ lắm mới phải làm.
“Muốn biết thật hả?” Lăng Tiêu bày ra cái biểu lộ ‘bình tĩnh ngay cả khi núi thái sơn sụp đổ’, thấy hắn hỏi liền xoa đầu hắn.
Du Tiểu Mặc im lặng chớp mắt một cái, “… Hay là thôi đi.”
Rất nhiều ngày rồi không bị đụng chạm đến chỉ số thông minh, mà bên cạnh hắn đang có một thiên tài chân chính chuyên môn đả kích tự tin của hắn, Du Tiểu Mặc bỗng nghi ngờ liệu mình có đang tự tìm tai vạ nữa không.
Lăng Tiêu đột nhiên bật cười, “A, thế thì tiếc quá, ta còn đang định khen ngợi em cơ đấy.”
Du Tiểu Mặc: “…”
Xin hỏi có thể nói lại không?
Trở lại chính đề, từ trong đối thoại của họ, có thể thấy sư phụ của hai người này đã phái Nhan Huy tới Tiêu Dao Viện để giám thị bọn hắn, nhưng hoàn toàn không biết thân phận của người này là gì, chỉ biết một điều, có lẽ đối phương hiểu rất rõ về bọn hắn, kẻ địch trong tối bọn hắn ngoài sáng như thế này thật là bất lợi, cho nên việc quan trọng lúc này là xác nhận được thân phận của sư phụ kia.
Cuối cùng hai sư huynh đệ này tan rã trong không vui, xem ra không thể lấy thêm thông tin quan trọng nào rồi, Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc lập tức rời khỏi nơi này.
Lúc trở lại quán rượu, trời đã sắp sáng.
Du Tiểu Mặc ngã xuống giường, lăn lăn vài vòng mới dừng lại, tựa vào bên giường nhìn Lăng Tiêu đun nóng lại nước, sau đó bắt đầu pha trà, không khỏi cảm thán, người biết dùng lửa tiện ghê chứ, lúc nấu cơm, hâm nóng đồ ăn đều không cần sợ không có củi đốt.
“Muốn uống hả?” Lăng Tiêu rót một chén trà nóng hổi.
Du Tiểu Mặc lập tức bò xuống chạy lại.
Lăng Tiêu nhét ấm trà vào tay hắn, muốn uống thì tự rót.
Du Tiểu Mặc yên lặng khinh bỉ y, rót mỗi chén trà thay phu nhân nhà mình mà cũng không chịu, quá kém, “Bây giờ chúng ta còn phải ở lại sao?”
“Không phải em rất muốn biết mục đích Nhan Huy khi tiếp cận chúng ta là gì à?” Lăng Tiêu bày ra vẻ mặt hưởng thụ nhấp trà, mỗi lần Du Tiểu Mặc thấy đều cho là y bị quỷ nhập thân rồi.
“Đúng là rất muốn biết, nhưng ai biết lúc nào sư phụ của hắn mới xuất hiện, cũng không thể chạy tới giám thị hắn suốt ngày được, anh phải điều dưỡng nội thương, em phải cố gắng lên cấp, làm gì có thời gian!” Giọng điệu của Du Tiểu Mặc có phần tiếc nuối, nếu đám Xà Cầu ở đây thì tốt quá.
Lăng Tiêu đặt chén trà xuống, ý bảo hắn châm trà.
Du Tiểu Mặc vô thức cầm ấm lên rót, rót xong mới phát hiện hắn không thừa cơ trả thù lại, quả nhiên hắn vẫn quá lương thiện mà.
Lăng Tiêu nhấp một ngụm rồi mới nói, “Chúng ta không có thời gian, nhưng có người có.”
“Ai.”
Lăng Tiêu không trả lời hắn, ánh mắt nhìn về ngực Du Tiểu Mặc.
Du Tiểu Mặc nhìn theo tầm mắt y vào áo mình, không biết từ lúc nào, mấy cái đầu nhỏ của Thôn Kim thú và Kim Sí trùng đã ló ra, đang bám vào vạt áo của hắn lung la lung lay.
Đúng vậy, chẳng phải đang có sẵn sức lao động ở đây sao, mỗi ngày chỉ biết ăn với chơi, phải bỏ thêm chút sức mới không uổng công hắn cưng chiều bấy lâu chứ.
Du Tiểu Mặc bỗng nhớ tới một sự kiện, “Em nhớ trước kia đám Thiên Đao từng nói, hai con Kim Sí trùng một công một mẫu mà *** có thể sinh ra tơ vàng cứng gấp bình thường mười lần, nhưng mà đến giờ em vẫn chưa thấy hai đứa động dục, như vậy thì phải làm sao để sinh ra tơ vàng đây?”
Lăng Tiêu xoa cằm suy nghĩ, điểm này thì y không biết thật, “Nếu em thực sự muốn tơ vàng, vậy thì chế chút xuân dược cho chúng thử một lần, còn việc giám thị, trước hết cứ để Thôn Kim thú làm.”
“Như thế… Có được không.” Du Tiểu Mặc sờ mũi một cái, đột nhiên giật mình, hoảng hốt nói: “Đừng bảo anh nói chế chút xuân dược là bảo em chế nha?”
Lăng Tiêu bình tĩnh nói: “Không phải cứ là linh đan thì phải có tác dụng trị thương cứu người, có một vài người sẽ phát minh ra một số thứ ly kỳ cổ quái, nhất là xuân dược các kiểu.”
Du Tiểu Mặc nhớ tới ngọc giản của tổ tiên Đan Thanh, không biết lão nhân gia có đơn thuốc kiểu này không nhỉ?
“Thế thì… Thử một lần vậy…”
Truyện khác cùng thể loại
340 chương
50 chương
25 chương
5 chương
4 chương
63 chương