Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Chương 573
Thuê một phòng trong quán rượu, Du Tiểu Mặc kéo Lăng Tiêu cùng vào không gian.
Linh khí trong không gian đậm đặc hơn, điều dưỡng trong này tốt hơn bên ngoài, Du Tiểu Mặc thì tới ruộng linh thảo làm việc, Lăng Tiêu không có gì để phản đối.
Hạt giống linh thảo đỉnh cấp mới mua được không thể để một góc như hạt giống linh thảo cấp thấp hay trung cấp được, trồng sớm thu hoạch sớm, nhất là tâm linh thảo và hắc liên thảo, chỉ đủ một bộ là không ổn, không phải hắn không có lòng tin vào bản thân, mà là để phòng ngừa vạn nhất.
Bên kia, Lý quản sự đã tới tìm Trương quản sự.
Tình cờ làm sao, khoảng thời gian này Trương quản sự cũng muốn tìm Lý quản sự để nói về việc của Tô Lãng.
Dù sao cũng chính lão giới thiệu Tô Lãng tới khu đỉnh cấp, ai ngờ Lý quản sự lại bán linh thảo Tô Lãng đã đặt trước với giá cao hơn cho một người khác, đây không phải là không nể mặt lão sao.
Hơn nữa Trương quản sự còn nghe nói Lý quản sự bán cây linh thảo kia với giá ba mươi triệu linh tinh, chỉ cần trích phần trăm thôi, lý quản sự đã được gần một triệu linh tinh rồi, chớ nói chi là ban thưởng của linh thảo đường.
Bởi vì Lý quản sự bán cây linh thảo đó lời được gần hai mươi triệu linh tinh, cho nên phía trên quyết định thưởng cho ông ta một triệu linh tinh để khen ngợi, con số này ấy mà, Trương quản sự có làm cả một năm cũng chưa chắc đã kiếm được, sao có thể không ghen ghét, bây giờ Lý quản sự cũng tìm tới tận cửa rồi, lão cũng có chuyện muốn chất vấn.
Lý quản sự sớm đoán được Trương quản sự sẽ không nói cho ông biết đơn giản như vậy, nhất định sẽ nhắc tới chuyện tâm linh thảo, vì vậy Lý quản sự bày ra vẻ thấu tình đạt lý, sau đó còn mang linh thảo đường ra làm lá chắn, cuối cùng còn tỏ vẻ ông sẽ đích thân tới giải thích với Tô Lãng, nhẹ nhàng moi được địa chỉ của Tô Lãng từ miệng Trương quản sự.
Trương quản sự nào biết tới mục đích của Lý quản sự, chưa kể lão cũng không dám đắc tội với Lý quản sự.
Trong nội bộ linh thảo đường, quản sự có cấp bậc, địa vị càng cao thì linh thảo người đó phụ trách càng quan trọng, nếu thật sự so đo, chắc chắn phía trên sẽ thiên về Lý quản sự có địa vị cao hơn, chưa kể trước đó không lâu Lý quản sự còn lập công lớn, Trương quản sự đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
Sau đó, Lý quản sự đích thân tới quán rượu Du Tiểu Mặc đang nghỉ lại.
Không đến mười lăm phút sau, Lý quản sự đã hài lòng rời khỏi nơi này.
Đêm khuya thanh vắng, đúng là thời gian tuyệt vời để nghe lén.
Một trang viên nằm giữa sườn núi của thị trấn đang thắp đèn đuốc sáng trưng, xung quanh trang viên được trồng rất nhiều linh thảo, trong đó đa số là linh thảo cao cấp, khắp trang viên là đủ các loại cấm chế, phòng ngừa kẻ gian tùy ý tiến vào, tùy ý ăn trộm.
Du Tiểu Mặc gọi hai con Kim Sí trùng ra, bảo chúng gặm một lỗ thủng trên cấm chế, sau đó cả hai âm thầm tiến vào.
Trong trang viên.
Từ ngày Tô Lãng được đại sư huynh của gã cứu về, Tô Lãng đã bị cấm túc, không phải sợ Tô Lãng sẽ đi tìm hai người kia báo thù, mà là sợ hai người vẫn ở trong thị trấn Ô Sơn.
Tô Lãng là một người hiếu động, chỉ ở trong trang viên có một buổi tối thôi mà gã đã không chịu nổi, từ sớm đến tối muộn đều gây sự với đại sư huynh của gã, bởi vì có cấm chế, mà lệnh bài ra vào đã bị đại sư huynh lấy mắt.
“Nhan Huy, ngươi nói thật đi, muốn thế nào mới bằng lòng trả lệnh bài cho ta.” Tô Lãng xông tới phòng Nhan Huy, đạp tung cửa.
Nhan Huy cũng là đại sư huynh của Tô Lãng, lúc trước hắn phụng mệnh đi tham dự đại hội tuyển sinh của Tiêu Dao Viện, mục đích là vì Lăng Tiêu, Du Tiểu Mặc chỉ là hàng tặng kèm thôi, nhưng ngay từ đầu Nhan Huy cũng không biết Lăng Tiêu là mục tiêu của mình, mãi tới khi sư phụ truyền tin, bảo hắn giám sát hai người họ.
Đáng tiếc là Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu ít khi ở lại trong Cự Vô Phách, mỗi lần vừa trở về không lâu đã đi ra ngoài, hắn không có cách nào tiếp xúc với hai người lâu dài, nhiệm vụ mà sư phụ giao phó cũng không thể hoàn thành được.
Gần đây, bởi vì Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu có xích mích với gia tộc Xích Huyết rồi trở mặt, khả năng hai người quay về Tiêu Dao Viện rất mong manh, hơn nữa tình hình bây giờ khá căng thẳng, muốn thăm dò được những gì hắn muốn từ trong miệng Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu là việc bất khả thi.
Đã đến nước này, sư phụ mới lệnh cho hắn trở về.
Bây giờ rất nhiều người đều đang tìm Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu, sư phụ cũng thế.
Nhưng bởi vì bọn hắn sử dụng không gian phù, mà lúc ấy cũng không có người ở quanh, cho nên không ai biết đến cùng thì cả hai đã truyền tống tới đâu.
Trong phòng, Nhan Huy đưa mắt nhìn cánh cửa bị đạp đổ, đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, “Tô Lãng, từ hôm qua đến giờ, ngươi đã đạp hỏng cửa phòng ta hai lần rồi đấy.”
“Chỉ cần huynh trả lệnh bài cho ta, ta cam đoan sẽ không làm phiền huynh nữa.” Tô Lãng thản nhiên nói, hoàn toàn không có chút gì gọi là xấu hổ, hai cánh cửa thì tốn bao nhiêu linh tinh chứ.
“Không thể nào!” Nhan Huy từ chối không chút nghĩ ngợi. “Trước khi tin tức của sư phụ được gửi tới, ngươi chỉ có thể ở lại trong trang viên, đến lúc ấy ta sẽ nói toàn bộ sự việc cho sư phụ, mời sư phụ định đoạt.”
“A phi!” Tô Lãng nhổ ra một bãi nước miếng, tức giận nói: “Nói cho cùng thì ngươi khó chịu với ta chứ gì, Nhan Huy, ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi không trả lệnh bài lại cho ta, ta sẽ làm cho ngươi khó sống đấy, xem sư phụ tin tưởng ngươi hay tin tưởng ta.”
Nhan Huy hơi bất ngờ, không biết vì sao Tô Lãng lại khẳng định như vậy, kinh ngạc nói: “Ngươi dựa vào cái gì mà nghĩ rằng sư phụ sẽ thiên vị ngươi?” Hắn biết sư phụ yêu thương Tô Lãng hơn, nhưng sư phụ cũng là người phân biệt rõ ràng giữa công và tư.
Nói đến đây, nét mặt Tô Lãng bỗng trở nên đắc ý, “Ngươi biết vì sao ta phải mua cây tâm linh thảo kia không?”
“Vì sao?” Nhan Huy hỏi.
Tô Lãng chống nạn, “Bởi vì đó là món quà ta định tặng cho sư phụ.”
Nhan Huy không tin, “Với bản lĩnh của sư phụ, muốn tìm một cây tâm linh thảo có gì khó, còn nữa sư phụ không phải là đan sư, ngươi đưa linh thảo cho sư phụ thì có tác dụng gì!”
“Đúng là sư phụ không phải là đan sư, nhưng bên cạnh sư phụ không thiếu gì người biết luyện đan, ta nghe nói gần đây Tổ Mã đại nhân đang thu thập linh thảo cấp mười hai, một cây trong đó chính là tâm linh thảo, Tổ Mã đại nhân là tâm phúc của sư phụ, ta có thể hiến linh thảo cho sư phụ, rồi nhờ sư phụ đưa cho Tổ Mã đại nhân.” Tô Lãng đang đắc chí hả hê vì kế hoạch của mình, nếu không phải bị kẻ khác cướp mắt, lúc này hắn đã cầm được linh thảo tới tay rồi.
Tổ Mã là thánh nữ đời trước của bộ lạc Cổ Mã, tu vi cao hơn thánh nữ hiện tại, nhưng từ sau khi Tổ Mã từ nghiệm, rất ít ai nhìn thấy nàng.
Nghe vậy, trong mắt Nhan Huy lóe lên một tia quỷ sắc, khẽ cười: “Tiểu sư đệ giỏi tính toán thật, mượn tay sư phụ, để cho sư phụ biết rõ lòng tốt của ngươi, đồng thời còn khiến Tổ Mã đại nhân có thiện cảm với ngươi, thật lợi hại!”
“Đương nhiên rồi, nếu không ngươi cho rằng ta ngu chắc, chỉ dựa vào sự sủng ái của sư phụ thì sớm muộn gì ta cũng tự hại mình, nếu sư phụ không đưa nhiệm vụ cho ta, vậy thì ta sẽ nghĩ cách để sư phụ chú ý tới ta.” Tuy Tô Lãng là một người rất dễ xúc động, nhưng gã không phải là người hoàn toàn không có đầu óc.
Nói xong, Tô Lãng bước tới trước mặt Nhan Huy, cười sung sướng: “Đại sư huynh, ngươi nói xem nếu sư phụ biết rõ ngươi cản ta đi cướp lại tâm linh thảo, bị người khác chèn ép tới nỗi không lấy lại thể diện, sư phụ sẽ phản ứng thế nào, người sẽ xử phạt ngươi, hay là xử phạt ta?”
Nhan Huy rũ mắt xuống, sự lạnh lẽo trong đáy mắt bị hắn yên lặng che giấu, sau một lát, hắn mới mở miệng nói: “Sư đệ, cho dù muốn lấy lại thể diện cũng phải có bản lĩnh mới được, nếu không chỉ mất mặt thêm mà thôi, chỉ sợ sư phụ sẽ càng tức giận hơn, ta nghĩ ngươi cũng hiểu tính của sư phụ, người ghét nhất là những kẻ vô dụng mà còn chẳng có giá trị lợi dụng.”
Tô Lãng bị Nhan Huy nói ngược lại, trong lòng cực kỳ bất mãn, vỗ bàn một cái, “Nếu không phải ngươi đột nhiên xông ra lôi ta đi, ai thua ai thắng còn chưa chắc.”
“Không biết tự lượng sức mình!” Nhan Huy hừ lạnh, “Rõ ràng thực lực của hắn cao hơn ngươi, nếu như ta kéo ngươi đi chậm một chút, có lẽ bây giờ ngươi không còn đứng đây đâu.”
“Không thể nào, năm nay ta mới hai mươi lăm tuổi, đã là một đan sư thải cấp nhất phẩm, lúc trước sư phụ đã từng nói ta là thiên tài đệ nhất của đại lục Thông Thiên, mà thiên tài sao có thể bại bởi một kẻ vô danh tiểu tốt.” Tô Lãng ngạo mạn nói, mặc dù gã mới đột phá được một thời gian ngắn, nhưng gã vẫn cực kỳ kiêu ngạo vì bản thân mình.
“Thế ngươi nói xem, vì sao hắn phải mua tâm linh thảo? Linh thảo cấp mười hai chỉ dùng được khi luyện đan, nếu hắn không luyện đan thì mua cây linh thảo kia có lợi ích gì?” Nhan Huy hỏi ngược lại, giọng đều đều.
Tô Lãng không trả lời được.
Nhan Huy nói tiếp: “Cấp bậc của tâm linh thảo cao hơn linh thảo ngươi hay mua, thực lực của người kia phải cao hơn nhị phẩm, nếu thật sự phải đánh, ngươi hoàn toàn không có khả năng đánh lại, hơn nữa có vẻ người kia cũng không lớn tuổi lắm đâu, có khi vị trí đệ nhất thiên tài của ngươi đã vào tay người ta rồi.”
“NHAN HUY!” Tô Lãng càng nghe càng bực, giận dữ đập vỡ một cái bàn.
Nhan Huy cười cười, bắp thịt trên mặt hơi căng đột nhiên buông lỏng xuống, cười trấn an, “Sư đệ, làm gì mà nóng tính thế, ta chỉ giả thiết thôi, đúng là không có mấy người so nổi với thiên tài như ngươi.”
Hắn nói là không có mấy người, không có nghĩa là không có.
Bởi vì hắn biết một người đã trở thành đan sư thải cấp nhất phẩm sớm hơn Tô Lãng, nghe nói bây giờ tu vi của người nọ đã là nhị phẩm.
Tô Lãng không tin hắn, “Ta thấy ngươi đang hâm mộ và ghen ghét với thiên tài như ta chứ gì, bởi vì lúc ngươi trở thành đan sư thải cấp nhất phẩm đã sắp bảy mươi tuổi, bây giờ cũng chỉ có tu vi nhị phẩm, không bao lâu nữa ta sẽ đuổi kịp ngươi, cho nên ngươi sợ, ta nói có đúng không?”
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
79 chương
66 chương
507 chương
48 chương