Truyền Kiếm
Chương 6 : Thư từ hôn!
TRUYỀN KIẾM
Tác giả: Văn Mặc
------ ~~ ------
Quyển 1: Chú Kiếm sơn trang
Chương 5: Thư từ hôn!
Dịch giả: Bạch Sầu
)
Ánh trăng như nước xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu vào một gã thiếu niên khoảng mười lăm, mười sáu tuổi. Thiếu niên có vóc dáng gầy gò, khuôn mặt khô vàng lộ ra vẻ ốm yếu, bệnh tật. Hắn ngồi khoanh chân ở trên giường, trên đùi đặt một thanh đoản kiếm được tra trong vỏ, một vài tia trăng mờ nhộn nhạo hội tụ về phía đoản kiếm, sau đó chậm rãi truyền vào trong cơ thể của hắn.
Đột nhiên, thân thể của thiếu niên chấn động mãnh liệt, khuôn mặt ốm yếu trở nên ửng hồng một cách khác thường, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu từ trên trán chảy xuống, sau đó toàn thân hắn run rẩy đến nỗi không thể khống chế được. Rất nhanh ngay sau đó, thiếu niên liền kêu lên một tiếng đau đớn, rồi nằm xụi lơ ở trên giường.
Không biết qua bao lâu, thiếu niên rốt cuộc đã khôi phục được chút sức lực. Hắn gắng gượng từ trên giường bò dậy, cầm đoản kiếm giơ ở trước mắt, khóe miệng nở một nụ cười cay đắng. Lại thất bại…! Hắn không nhớ rõ bản thân đã thất bại bao nhiêu lần, nhưng tính ra thì cũng gần mười năm rồi.
Mười năm…!
Năm xưa, bạn bè cùng trang lứa đã sớm luyện hóa được linh kiếm, chính thức trở thành một Linh Kiếm Sư, mà hắn vẫn chỉ là một phế vật. Hắn lấy linh kiếm của mình ra cho mọi người xem, nhưng đổi lại chỉ là sự cười nhạo, chê bai của bọn họ. Khi đó, phụ thân hắn đã rất tức giận, muốn ném Tiểu Hắc của hắn vào lò luyện, nếu như không phải do mẫu thân tận lực cầu tình thì Tiểu Hắc đã sớm bị nung thành một vũng nước thép. Bởi vậy, hắn đành phải chôn dấu một bí mật khác của bản thân ở dưới tận đáy lòng.
Kể từ khi lẻn vào Kiếm Trì lúc sáu tuổi cho đến nay, thân thể của hắn cũng xảy ra một chút biến hóa. Hắn lại có thể cảm nhận được kiếm linh của linh kiếm, thấy rõ ràng được bọn chúng. Nhưng chẳng biết tại sao, trong tiềm thức của hắn lại vô cùng chán ghét những kiếm linh đó, duy chỉ có Tiểu Hắc là ngoại lệ. Mặc dù thậm chí hắn cũng không cảm thụ được kiếm linh của Tiểu Hắc ở đâu, nhưng hắn biết, Tiểu Hắc nhất định tồn tại, và hắn ưa thích Tiểu Hắc. Hơn nữa, điều chủ yếu là hắn có thể dùng Tiểu Hắc luyện hóa thiên địa linh khí thành kiếm khí rồi thu vào đan điền. Phát hiện này là điều hoàn toàn bất ngờ đối với hắn.
Vào một ngày nào đó năm hắn sáu tuổi, hắn tình cờ ôm Tiểu Hắc ngủ thiếp đi. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, một đoạn văn tự huyền ảo vang lên trong đầu hắn: “Kiếm vốn là sắt, vì được con người sử dụng mà thông linh, vì tâm mà động, vì máu mà sống, vì không có ý niệm mà chết. Hình thần tương hợp, giữ vững bản nguyên, luyện tâm nuôi kiếm, thu thiên địa hỗn nguyên khí, tôi kiếm hóa linh, tàng kinh luyện mạch, khiến nhân kiếm hợp nhất, linh thần tương hợp, lặp lại tuần hoàn, sinh sôi không ngừng, tam hoa: tinh - khí - thần tụ hợp đan điền!”
Theo đoạn văn tự vang lên, thân của Tiểu Hắc dần dần phát ra ánh sáng, một tia thiên địa nguyên khí đột nhiên bị một cỗ lực lượng không tên dẫn động, hội tụ lên trên thân kiếm, sau đó liền chuyển hóa thành một luồng kiếm khí tinh thuần, dọc theo mũi miệng chui vào trong cơ thể hắn, và cuối cùng chìm vào trong đan điền.
Một lúc sau, khi đã mơ hồ nhận ra đấy chính là một đoạn tâm pháp tu luyện kiếm khí thì hắn liền mừng rỡ như điên, nguyên nhân cũng là vì phụ thân chưa bao giờ cho phép hắn được tiếp xúc với công pháp tu luyện của Linh Kiếm Sư. Hiện tại, đã có đoạn tâm pháp này thì hắn có thể trở thành một Linh Kiếm Sư rồi!
Hắn không hề nói cho bất cứ người nào biết, mà tự thân tiến hành tu luyện kiếm khí một cách kiên trì, bất kể ngày đêm. Hắn muốn đợi sau khi tu luyện thành công thì mới nói cho phụ thân, để phụ thân nhìn nhận lại rằng hắn không phải là một tên phế nhân.
Nhưng trở ngại đã nhanh chóng xuất hiện, bởi vì… kiếm khí của hắn chỉ có thể vào nhưng lại không thể ra. Mỗi lần điều động kiếm khí ở trong kinh mạch vận chuyển, chẳng biết tại sao lúc nào cũng vào thời điểm vận chuyển sắp hết một chu thiên thì hắn liền không tài nào vận chuyển tiếp được, kinh mạch toàn thân đau đớn kịch liệt giống như bị đao cắt, thậm chí có khi còn bị co giật rồi lâm vào hôn mê.
Điều này làm cho nội tâm non nớt của Mạc Vấn mãnh liệt dâng lên một cảm giác không cam lòng. Hắn không phục! Hắn muốn chứng minh bản thân không phải là một phế vật! Bởi thế cho nên, trong mười năm qua hắn đều kiên trì tu luyện ngày đêm, kiếm khí trong cơ thể đã đạt đến trình độ vô cùng hùng hậu, mỗi khi qua một thời gian ngắn thì hắn liền tiếp tục thử sử dụng kiếm khí trùng kích kinh mạch, lần lượt thất bại rồi lại lần lượt thử nghiệm, thẳng cho tới hôm nay.
Đêm nay, hắn vẫn thử nghiệm một lần nữa, và kết quả thì vẫn như mọi khi… Thất bại!
Ta thật sự là phế vật? Mạc Vấn ngẩng đầu hỏi ánh trăng sáng bên ngoài cửa sổ. Ánh trăng không đáp lời. Chớ có hỏi, chớ có hỏi, …chớ nên hỏi. Đây chính là ý nghĩa của tên mình ư?*
Ngày mai hắn sẽ chính thức tròn mười sáu tuổi. Mười sáu tuổi là dấu hiệu chứng tỏ hắn đã trưởng thành, nhưng hắn lại cảm thấy thân thể của mình càng ngày càng yếu. Trước kia mỗi ngày chỉ uống một chén thuốc thì nay đã đổi thành một ngày ba chén, thế nhưng, cho dù là vậy thì mỗi ngày hắn cũng không đi nổi hai dặm đường. Hắn từng hoài nghi, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn sẽ có một ngày hắn nằm luôn ở trên giường mà không dậy nổi mất.
Ngày mai là lễ trưởng thành của hắn, đồng thời cũng là ngày hắn thành thân. Mộ Thanh Thanh, con gái của Mộ Lôi đại bá sẽ gả cho hắn vào ngày mai. Thanh Thanh được đưa tới Chú Kiếm sơn trang từ lúc rất bé, vẫn luôn sinh hoạt cùng một chỗ với hắn, chuẩn xác hơn mà nói chính là trông nom hắn, thẳng đến hiện tại cũng hơn mười năm rồi. Nàng chỉ lớn hơn hắn một tuổi, nhưng đã là một đại mỹ nhân duyên dáng yêu kiều, đồng thời còn là đối tượng được ái mộ của rất nhiều thanh niên trong sơn trang. Chỉ có điều, đám thanh niên đều biết rõ, Thanh Thanh là nữ nhân của thiếu trang chủ, thời khắc nàng bước chân đến Sơn Trang thì đã được định trước như vậy rồi. Mà chính bởi vậy nên Mạc Vấn liền trở thành một kẻ không được đám thanh niên trong sơn trang hoan nghênh cho lắm. Mặc dù hắn là nhi tử duy nhất của trang chủ, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng tới việc bọn họ ghen ghét hắn. Chỉ là một gã phế vật thì liệu có người nào thèm quan tâm cơ chứ?
Mạc Vấn thở dài một hơi! Thật ra thì… không phải chỉ có riêng đám thanh niên trong sơn trang nhìn hắn không thuận mắt, mà ngay cả những thúc bá thế hệ trước cũng không có chút nào kính nể đối với hắn. Chú Kiếm sơn trang là một địa phương phức tạp, mặc dù do Mạc gia sáng lập, nhưng Mạc gia luôn luôn là nhất mạch đơn truyền*. Trên dưới Chú Kiếm sơn trang, chân chính là tộc nhân của Mạc gia chỉ có ba người: phụ thân, mẫu thân và hắn, ngoài ra còn sắp sửa có thêm Mộ Thanh Thanh nữa. Những người còn lại, mặc dù cũng mang họ Mạc, nhưng đấy đều là những đứa trẻ mồ côi không tên không họ được sơn trang thu nhận, bồi dưỡng thành tộc nhân Mạc gia. Đám người đó một chút huyết thống liên quan còn không có thì nói chi tới tình thân!
Theo thời gian hắn cũng ngày một lớn, đã có thể nhìn thấu một số sự tình trong sơn trang. Phụ thân hắn chịu áp lực rất lớn, có được đứa nhi tử duy nhất thì lại là một phế nhân, tương lai Chú Kiếm sơn trang còn có thể mang họ Mạc sao? Mạc Vấn đã đại khái đoán ra tại sao phụ thân lại đối xử lạnh lùng với mình như vậy, ông oán hận vì mình là một phế nhân!
Nhận thấy thể lực của bản thân đã khôi phục không sai biệt lắm, Mạc Vấn bèn thu hồi đoản kiếm cất vào trong lòng ngực, sau đó đứng dậy, đẩy cửa phòng đi ra ngoài. Gió đêm thổi vào người khiến Mạc Vấn thanh tỉnh rất nhiều, trong lúc bất tri bất giác hắn lạc bước đến bên ngoài một tòa đình viện.
Trong đình viện đèn đuốc sáng trưng, đây chính là chỗ ở của Thanh Thanh, xem ra nàng còn chưa ngủ! Thấy vậy, Mạc Vấn liền đi vào. Đối với Thanh Thanh, hắn cũng không biết là bản thân mình có cảm giác gì! Một vị giống như tỷ tỷ lúc nào cũng trông nom, coi mình như em trai lại đột nhiên muốn trở thành thê tử của mình. Mạc Vấn vốn luôn cảm thấy có chút quái dị, nhưng hắn cũng không tỏ ra bài xích, thậm chí còn coi đấy là điều đương nhiên. Có lẽ số mệnh đã định sẵn cho hai người phải trở thành vợ chồng rồi!
“Thanh nhi, có một số việc mẫu thân nhất định phải nói cho ngươi biết!” Liễu Tuệ Tâm vừa chải tóc cho Mộ Thanh Thanh, vừa nhẹ nhàng nói.
“Xin mẫu thân cứ nói!” Mộ Thanh Thanh ngồi ở trước gương, trên thân mặc một bộ áo cưới đỏ rực.
“Mẫu thân nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy không nên gạt ngươi, như thế quá không công bằng đối với ngươi.”
Mộ Thanh Thanh mím môi không nói gì, yên lặng ngồi nghe.
Liễu Tuệ Tâm thở dài: “Thân thể của Vấn Nhi có lẽ ngươi đã sớm phát hiện. Bệnh tình của hắn thật sự là vô phương cứu chữa…!”
“Con biết!” Mộ Thanh Thanh thản nhiên trả lời, phảng phất như đang nói về một chuyện không liên quan tới mình.
“Bệnh của hắn là bẩm sinh, nhưng cũng do ta chưa làm tròn bổn phận của một người mẹ, sinh ra hắn nhưng lại để cho hắn mang bệnh nan y trong người!” Giọng nói của Liễu Tuệ Tâm có chút nghẹn ngào. Bà tiếp tục nói: “Còn hai năm nữa, hoặc có lẽ ngắn hơn thì hắn sẽ…!”
“Con biết! Là trời sinh tàn mạch…! Phụ thân đã sớm nói với con!” Mộ Thanh Thanh chăm chú nhìn bản thân ở trong gương, miệng nhẹ nhàng nói.
Động tác chải tóc của Liễu Tuệ Tâm bỗng hơi ngừng lại: “Nếu như ngươi không muốn thì có thể không xuất giá, Mạc gia chúng ta không thể làm trễ nải hạnh phúc suốt đời của ngươi được. Cho dù ngươi không gả vào Mạc gia chúng ta thì ta sẽ vẫn coi ngươi là nữ nhi của mình!”
“Mẫu thân, con sẽ gả!” Giọng nói của Mộ Thanh Thanh tuy rất bình thản nhưng lại lộ ra một ý tứ kiên quyết.
“Được rồi, được rồi… Thật là đã khổ cực cho ngươi!” Liễu Tuệ Tâm ôm Mộ Thanh Thanh vào lòng ngực, nước mắt rơi thấm ướt mái tóc dài của nàng.
Rầm…!
Cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài, Mạc Vấn đứng ở trước cửa nhìn mẫu thân của mình: “Mẫu thân, những lời người vừa nói là thật?”
“Vấn nhi…!” Liễu Tuệ Tâm giật mình, đứng trân trối nhìn nhi tử mà không biết giải thích thế nào cho phải.
“Lời người vừa nói có phải là thật hay không?” Mạc Vấn nhìn chằm chằm vào mẫu thân.
“Vấn nhi, người cần gì nghĩ ngợi nhiều, ta…”
Liễu Tuệ Tâm mới nói đến đấy thì Mạc Vấn liền ngắt lời. Hắn dốc hết sức quát lớn: “Người còn muốn gạt con!”
“Trời sinh tàn mạch…! Trời sinh tàn mạch…!” Rốt cuộc Mạc Vấn đã hiểu rõ vì sao trong những năm qua phụ thân hận mình đến thế, vì sao thân thể của mình càng ngày càng suy yếu như vậy. Thì ra hắn vốn chính là một kẻ đã sắp chết!
“Haaa… haaa…haaaa…! Thì ra là như vậy! Ông trời ơi, đây chính là đáp án của ông dành cho ta ư?” Mạc Vấn chỉ tay lên trời, miệng hét lớn.
“Vấn nhi, ngươi đừng nên như vậy!” Liễu Tuệ Tâm khóc không thành tiếng.
Mạc Vấn lao tới trước mặt Mộ Thanh Thanh, ánh mắt đầy phẫn nộ nhìn nàng: “Ngươi thương hại ta sao? Ngươi đang thương hại ta sao?”
Mộ Thanh Thanh bình tĩnh nhìn hắn, không nói gì.
“Ha ha… ha… ha …ha…! Thương hại ta? Các ngươi đều thương hại ta? Ta không cần các ngươi thương hại!”
Mạc Vấn giống như phát điên mà lao ra khỏi phòng, lảo đảo chạy về thư phòng của mình, lấy giấy bút ra, nhanh chóng viết mấy hàng chữ lên trên, sau đó mang theo tờ giấy vừa viết mà chạy ra ngoài.
Ở bên ngoài, Mộ Thanh Thanh dịu dàng đứng dưới ánh trăng, Mạc Vấn đáp tờ giấy vào người nàng: “Ngươi cút đi, ta không cần ngươi thương hại! Đấy là hưu thư, từ nay về sau ngươi không phải là nữ nhân của Mạc Vấn ta nữa! Ta không đáng để ngươi phải thủ tiết cả đời! Ngươi cút đi, cút về Lôi Vân Kiếm Đường đi, đừng để ta phải thấy ngươi nữa!”
Tờ hưu thư chưa ráo mực chậm rãi bay xuống dưới chân Mộ Thanh Thanh. Nàng cũng không nhúc nhích, kinh ngạc đứng ở nơi đó. Lần đầu tiên nàng dâng lên cảm giác xa lạ đối với người mà mình đã chăm sóc gần như cả đời này. Mãi đến khi Mạc Vấn rời đi được một lúc lâu sau, Mộ Thanh Thanh mới nhặt bức hưu thư lên, lặng lẽ trở về phòng của mình, rồi khép cửa phòng lại.
Mạc Vấn giống như một con dã thú bị thương, chạy thục mạng về phía trước, trong đầu chỉ có ý niệm duy nhất đó là chạy, chạy khỏi nơi này! Hắn không biết mình đã té ngã bao nhiêu lần, khắp tay và chân đều là vết thương, cho đến khi bản thân không còn chút sức lực nào thì hắn mới tê liệt ngã xuống ở dưới một cây đại thụ.
Nơi này là chỗ nào? Mạc Vấn nhìn cảnh vật có chút quen thuộc ở xung quanh. Đúng rồi, là hậu sơn, là con đường tắt đi đến Kiếm Trì mà chỉ riêng mình và Mộ Thanh Thanh mới biết. Nhưng tại sao mình lại chạy đến nơi này?
Mười năm trước, hắn và Mộ Thanh Thanh tự tiện xông vào Kiếm Trì, dẫn đến việc thượng phẩm linh kiếm chú linh thất bại, bị phụ thân phạt cấm túc một tháng, ra lệnh cưỡng chế không cho phép hắn tiếp cận hậu sơn bất cứ lần nào nữa, bất quá hắn vẫn thường xuyên lén lút chạy đến nơi này để chơi đùa. Song, theo tình trạng thân thể càng ngày càng yếu, đã rất lâu rồi hắn không có tới, chỉ nhớ được lần gần đây nhất là vào ba năm trước.
Bỗng, tiếng kêu quen thuộc kia lại lần nữa truyền đến, y hệt như ngày đó của mười năm trước. Là vật gì kêu gọi mình nữa đây? Mạc Vấn gắng gượng bò dậy, tiếp tục đi sâu vào trong hậu sơn.
Hướng này dẫn tới Kiếm Trì…! Mạc Vấn hơi ngừng lại, thế nhưng tiếng kêu gọi kia càng ngày càng mãnh liệt. Mà thôi, một kẻ sắp chết như mình thì còn cố kỵ điều gì cơ chứ?
Mạc Vấn kiên quyết xốc lại tinh thần rồi tiếp tục tiến về phía trước. Biết sinh mạng của mình khả năng chỉ còn có hai năm, Mạc Vấn cũng buông thả. Còn chuyện gì tệ hơn so với cái chết đây?
------------------------
*Nhất mạch đơn truyền: chỉ có một con trai để nối dõi.
*Mạc Vấn cũng có nghĩa là "chớ có hỏi"
:yy67:
:oe75:
Truyện khác cùng thể loại
1991 chương
14 chương
257 chương
55 chương
20 chương
126 chương
92 chương
34 chương