Danh kiếm hoa hương
Chương 1 : Án cướp tiêu cục 1
Đường Trung Long là một con người tùy ý, tùy ý cũng giống như bàn tay hắn, có thể sờ mó nữ nhân bên cạnh mình bất cứ lúc nào.
Ngoài thứ đó ra, hắn còn có một đặc tính quan trọng khác, đó là tính ngang ngược, thậm chí so với con lừa hắn còn ngang bướng hơn.
Năm hắn hai mươi hai tuổi, một cô muội muội của hắn vi phạm gia pháp bị phụ thân trục xuất khỏi gia môn, hắn đã vì việc đó quỳ xuống khẩn cầu, hy vọng phụ thân bỏ qua không trách phạt em hắn, kết quả cha hắn không thay đổi ý định, hắn tức giận bỏ nhà ra đi, đến nay đã trọn ba năm, trong khoảng thời gian ấy, hắn không thèm liên lạc với gia đình, thậm chí con đường quay về nhà hắn cũng quên tuốt.
Hắn có hai sở thích nghiên cứu là độc dược và nữ nhân, nhất là nữ nhân hắn rất thích.
Về dùng độc, danh tiếng độc dược của Thục Đường Trung môn rất lớn, phải nói là hạng nhất thiên hạ, hắn đã là con của Đường Vạn Lý lão gia, tất nhiên bản lĩnh dùng độc không thể chê vào đâu được.
Còn về nữ nhân thì không còn gì để nói, chỉ cần nữ nhân đó đứng trước mặt hắn, hắn có thể lập tức nói ra nàng đó cân nặng bao nhiêu, tính tình thế nào, có đáng yêu hay không, thậm chí chỉ cần nhìn vào miệng và ánh mắt của nàng, hắn có thể biết lúc nào nàng có nhu cầu cần đến nam nhân.
Cao Phong trái lại là một người quyết không tùy ý, hắn tính tình phóng khoáng, đối xử với người rất trung nghĩa, chỉ vì một nữ nhân, vì một lời hứa, hắn có thể bỏ ra thời gian mười năm năm để chờ đợi.
Hắn cũng có hai sở thích nghiên cứu là rượu và kiếm pháp, nhất là kiếm pháp hắn rất đam mê.
Đối với rượu, bởi vì số phận quá rối rắm, tình cảm lại bị tổn thương, nên hắn đã uống rất nhiều rượu, uống cho đến say mèn, hắn thậm chí có khả năng chỉ cần ngửi mùi rượu là có thể nói ra ngay tên rượu, nơi sản xuất, năm tuổi của rượu.
Còn về kiếm pháp thì dường như kiếm đã gắn liền với sinh mạng hắn, nghe nói có lần hắn đã đánh cuộc với một lão chủ quán rượu, chỉ cần một đường kiếm thôi sẽ nhổ một sợi lông mày của bà vợ lão ta, ngoài ra sẽ không làm tổn thương tới bất cứ chỗ nào khác, kết quả lão chủ quán đó bị thua phải cấp cho hắn hai hũ rượu Trúc Điệp Thanh đã để lâu tới ba chục năm.
Cả hai người với hai tính cách khác nhau như thế, cuối cùng đã kết thành bằng hữu, thoạt mới nghe qua có phần nghịch lý, nhưng sự thật là như vậy.
******
Thành Dương Châu tháng ba tuyệt đẹp, trong thành chỗ tuyệt vời nhất, chỗ làm tim nam nhân tan vỡ nhất đương nhiên là Quần Ngọc Lâu, theo lời đồn đại các cô nương trong Quần Ngọc Lâu xinh đẹp như tiên nữ, hơn nữa ở đó còn có rượu Nữ Nhi Hồng bí truyền danh tiếng đồn xa.
Đường Trung Long và Cao Phong đang ở Quần Ngọc Lâu vừa nhấm nháp rượu Nữ Nhi Hồng, vừa thưởng thức hai người đẹp Lý Tinh Doanh và Quách Vũ Nhu hợp tác múa vũ khúc “Lang Tương Tư”.
Điệu múa uyển chuyển, tao nhã làm rung động lòng người, tiếng ca trầm bổng du dương nghe rất êm tai, Đường Trung Long rượu chưa làm say lòng nhưng người hắn đã say khướt, trong đầu óc hắn lúc này chỉ ẩn hiện hình bóng Lý Tinh Doanh kiêu sa đang nằm trên gường mời gọi.
Cao Phong trái lại rất tỉnh táo, hắn thậm chí không thèm đưa mắt nhìn qua hai mỹ nữ, rõ ràng hắn đã để hết tâm trí vào chén rượu mạnh.
Đường Trung Long đột nhiên than thở, cười gượng: “Cao Phong, nữ nhân ở dưới vòm trời này rất nhiều, lẽ nào chỉ có một Hoa Hương Lăng mới lay động được ngươi?”
Cao Phong trầm ngâm không nói, cũng không lắc hay gật đầu, chỉ nâng chén uống rượu.
Đường Trung Long lại nói: “Còn Đinh Hiểu Lan? Con nha đầu này có tình nghĩa sâu đậm với ngươi, có thể nói không người con gái nào bì kịp, lẽ nào ngươi vẫn còn nghĩ đến hình bóng xưa?”
Cao Phong sắc mặt hơi biến đổi, miệng mấp máy, thở dài nói: “Nàng ….. ta thật lòng không biết phải chờ đợi nàng như thế nào mới đúng.”
Vừa nói đến đó, đột nhiên nghe ở dưới lầu có tiếng ồn ào, hai tiếng chói tai dồn dập “Ối chao” “Ta bà nội ngươi”, rồi có tiếng bước chân thình thịch thình thịch, rõ ràng có người đang chậm rãi bước lên cầu thang.
Mọi người trên lầu đều im lặng lắng nghe, vũ khúc cũng đột nhiên ngừng lại.
Cao Phong và Đường Trung Long lập tức đứng dậy. Quả nhiên ở phía cầu thang bước lên một cô nương, tuổi mười tám mười chín, dáng điệu hấp dẫn, nàng mặc chiếc váy dài chấm đất, gương mặt xinh đẹp có lẫn vẻ căm hờn, trong tay cầm chặt bảo kiếm, dường như cơn tức giận khiến nàng muốn chặt đứt lỗ tai Cao Phong và Đường Trung Long ra.
Cao Phong và Đường Trung Long cùng thốt lên: “Đinh Hiểu Lan! Sao nàng lại tới đây?” Thật đúng là vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến.
Đinh Hiểu Lan cười lạnh: “Đường Trung Long, ngươi còn có tâm tình tại chốn này uống rượu hưởng lạc ư, Tần Đại Sơn chắc không sống nổi!”
Đường Trung Long hoảng hốt: “Ngươi nói tỷ phu (anh rể) ta làm sao?”
Đinh Hiểu Lan nói: “Hàng bảo tiêu của tỷ phu ngươi đã bị bọn sơn tặc cướp đi rồi, ông ta còn bị đánh trọng thương nữa, hiện đang nằm trên xe ngựa đậu cạnh Quần Ngọc Lâu.”
Đường Trung Long không nói một lời, chỉ nghe ầm một tiếng, người hắn đã phá nát cửa sổ, tung mình lao nhanh xuống lầu.
Truyện khác cùng thể loại
177 chương
48 chương
63 chương
129 chương
179 chương
50 chương
130 chương
418 chương
1190 chương
29 chương