Truyện hôn là nghiện
Chương 279
Hôn Là Nghiện! CHƯƠNG 280: KHÔNG ĐUỔI THEO
Lúc Trần An và Nghê Chiến gấp gáp trở về, toàn bộ Tử Vi Cung đều đang trong tình trạng canh phòng nghiêm ngặt.
Trong phòng khách, thân hình cao lớn của Lăng Ngạo đang nằm thẳng trên ghế salon, Khúc Thi Văn đang dùng phương pháp châm cứu thông thường, từ từ châm vào huyệt vị nào đó trên người anh.
Nghê Chiến lập tức bổ nhào qua: “Anh!”
Trần An cũng vọt tới, nhưng lại thấy Trần Tín – người em trai của mình đang quỳ bên cạnh bàn trà.
“Em! Có chuyện gì xảy ra? Mợ chủ mất tích có liên quan đến em?”
Trần An hỏi Trần Tín, Trần Tín kể lại tóm tắt mọi chuyện một lượt, mà Hạ Thanh Ninh cũng từ phòng bếp đi ra, trong tay cầm một quả trứng mà cô ta vừa mới luộc, bọc trong một chiếc khăn tay mộc mạc, sau khi bôi một chút cồn i-ốt lên khóe miệng đang bị thương của Trần Tín, rồi cầm quả trứng luộc lăn lên mặt anh ta.
Trần Tín tránh ra mấy lần, Hạ Thanh Ninh không chịu: “Mặt anh sưng phù lên là có thể đưa Vĩnh Nhi trở về sao? Người ta đưa Vĩnh Nhi đi đương nhiên là có mục đích gì, cho dù là vì tiền hay là việc gì cũng chỉ có thể chờ bọn cướp thông báo lại!”
Trần An lại lấy điện thoại di động ra, lần lượt hỏi thăm từng người về kết quả tìm kiếp sau khi bọn họ đuổi theo.
Rất nhanh, điện thoại Nghê Chiến cũng vang lên, anh ta nhìn thấy đó là điện thoại của cục trưởng cục giao thông gọi tới, lúc này mới nhận: “Sao rồi?”
Đối phương nói gì đó với anh ta, anh ta mang theo vẻ mặt đau đầu nói: “Tiếp tục tìm, mở rộng lục soát các đoạn đường, nhất định phải tìm ra manh mối! Không, không đúng, nhất định phải tìm được người!”
Lúc Nghê Chiến nghe điện thoại xong, hai mắt Lăng Ngạo dần dần mở ra, ung dung tỉnh lại, liền nghe thấy Nghê Chiến vô cùng lo lắng nói với mấy người Trần An: “Bộ giao thông gọi điện thoại tới, bọn họ nói rằng có nhìn thấy một chiếc xe bán tải nhỏ của công ty tổ chức hôn lễ từ camera giám sát trên một đoạn đường ở cổng tiểu khu Tử Vi Cung, trên xe chứ hai cái rương lớn màu đen, sau khi đi ra ngoài chiếc xe chạy dọc theo đường phía nam đi đến một con đường ở phía ngoại thành, nơi đó là đoạn đường mới xây dựng nên vẫn chưa kịp lắp camera giám sát, vậy nên sau khi chiếc xe lái đến đó liền biến mất!”
Trần An lại nói: “Vậy để người của cảnh sát vũ trang đi tìm! Tôi cũng sẽ cho người của Tử Vi Cung đế chỗ đó tìm xem!”
“Chờ một chút!”
Một giọng nói yếu ớt vang lên.
Mọi người cùng nhau quay lại nhìn, thấy người nằm trên ghế salon kia đã tỉnh lại.
“Anh!”
Nghê Chiến bị dọa gần chết, đây chính là giọt máu duy nhất của cô cô, nếu xảy ra chuyện gì thì cô cô phải sống thế nào đây?
Đỡ Lăng Ngạo ngồi dậy, Lăng Ngạo liền nói: “Bọn họ có thể biết chúng ta tìm công ty tổ chức hôn lễ nào, đục nước béo cò đi vào, có thể biết Tử Vi Cung của chúng ta sau khi đi ra ngoài có đoạn đường nào có điểm mù của camera giám sát, như vậy chắc chắn khi đến đều đã có sự chuẩn bị. Hạ Thanh Ninh nói không sai, cho dù hôm nay bọn họ không thành công thì ngày mai, ngày kia, tóm lại bọn họ sẽ dùng trăm phương ngàn kế, chúng ta khó lòng phòng bị.”
“Vậy thì phải nhanh chóng thông báo cho các chính quyền ban ngành, phối hợp toàn bộ lực lượng cảnh sát trong thành phố lại với nhau để tìm chị dâu nhỏ trở về!” Nghê Chiến nắm chặt điện thoại, dựa vào thân phận cháu trai của phu nhân Nguyệt Nha của anh ta, ai dám không nể mặt anh ta?
Lăng Ngạo lại lắc đầu: “Vậy sẽ trúng kế.”
Mọi người im lặng.
Lúc này Lăng Ngạo ngất đi một lần, cũng coi như hoàn toàn bĩnh tình lại trong cơn tức giận, anh nhanh chóng phân tích tình hình hiện tại, nhìn Hạ Thanh Ninh, nói: “Đôi mắt của mấy người kia, cô nhắc lại lần nữa!”
Hạ Thanh Ninh gật đầu: “Tất cả có bốn người, dáng người rất cao lớn, mặc quần áo lao động của công ty tổ chức hôn lễ, nhưng trong đó có một người có đôi mắt màu xanh lam, còn lại đều là màu xanh sẫm.”
“Màu xanh lam?” Lăng Ngạo nhìn chằm chằm vào cô ta: “Cô chắc chắn?”
“Ừm! Chắc chắn! Em sẽ không nói đùa với tính mạng của Vĩnh Nhi, anh phải tin tưởng em!” Hạ Thanh Ninh mạnh mẽ gật đầu, lại liếc mắt nhìn Trần Tín, ý là: Ai bảo anh không tin tôi?
Trần Tín áy náy gục đầu xuống: “Tôi đuổi theo ra đến ngoài sân, nhìn gần dưới ánh mặt trời, mắt của tất cả bọn họ đều là màu đen!”
Lăng Ngạo trầm mặc.
Nghê Chiến nhướng mày, âm thầm suy nghĩ sau đó nói: “Thật ra, mắt của người phương Đông chúng ta ngoại trừ đứa trẻ mấy tuổi có màu đen, còn lại rất ít người có, đôi mắt đen tinh khiết như anh tôi cũng rất ít, bệ hạ cũng có, vậy nên có lẽ là do di truyền. Trong trường hợp bình thường, những người trưởng thành như chúng ta, đều mang theo đôi mắt màu hổ phách, trừ phi… bọn họ đeo kính áp tròng!”
“Đúng! Kính áp tròng!” Hạ Thanh Ninh giật mình trong lòng: “Trường học của chúng tôi thật sự có rất nhiều cô gái vì muốn xinh đẹp đều mang kính áp tròng màu đen. Đương nhiên cũng có màu lam, mang phong cách Âu Mỹ!”
Lăng Ngạo nhắm lại mắt, rồi mở mắt ra, sau khi lấy điện thoại di động thì trực tiếp mở danh bạ gọi điện thoại cho ‘Ông ngoại”.
Ở đầu dây bên kia Nghê Tử Dương nhanh chóng nghe máy, giọng nói còn mang theo chút vui mừng: “Tiểu Ngạo! Chúc mừng nha!”
Lăng Ngạo làm thế nào cũng không thể vui vẻ nổi, anh nói: “Cháu muốn thông tin liên lạc của Bạch Ly Thu, hoặc là, thông báo cho cô Tả Kỳ, cô ấy chắc chắn có cách để liên lạc với Bạch Ly Thu. Để cô Tả Kỳ gửi lời cho Bạch Ly Thu một câu.”
Nghê Tử Dương sững sờ, rõ ràng là không ngờ tới: “Sao vậy?”
Lăng Ngạo im lặng hai giây, có chút đau lòng nói: “Vừa rồi, Đại hoàng tử Mạc Ly Quốc cùng người của hắn ta trà trộn đi vào và bắt Vĩnh Nhi đi. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trước buổi tới, Vĩnh Nhi đã ở Mạc Ly Quốc. Cháu muốn Bạch Ly Thu giúp cháu nội ứng ngoại hợp, cứu Vĩnh Nhi ra.”
“Cái gì?” Nghê Tử Dương hoàn toàn chấn kinh.
“Làm phiền ngài, cũng làm phiền cô Tả Kỳ.” Giọng điệu lúc này của Lăng Ngạo đã trở nên run rẩy khiến Nghê Tử Dương, và mọi người ở đây đau lòng không thôi!
Nghê Tử Dương nói: “Chắc chắn là vừa mới xảy ra không lâu! Tiểu Ngạo, cháu yên tâm, Vĩnh Nhi không thể đến được Mạc Ly Quốc, ông sẽ để bệ hạ dùng hết toàn bộ lực lượng chặn các đường xuất cảnh bao gồm đường thủy, đường bộ và đường hàng không, cho dù là là nhập cư trái phép cũng phải bắt được!”
Lăng Ngạo bỗng nhiên hét lớn một câu: “Nhưng bây giờ vẫn chưa phải thời điểm để giao chiến!”
Anh hét xong, tay phải cầm điện thoại, tay trái che lấy mặt mình, nghẹn ngào khóc.
Mọi người chỉ biết rằng bây giờ trái tim Lăng Ngạo chắc chắn đang rất đau, nhưng không ai biết trái tim anh đã bị xé nát, nát vụn, đau đến mức không thể thở nổi!
Anh còn nhớ rõ bộ dáng bé ngoan của anh ở trong ngực anh hơn dỗi đỏ mặt, anh còn nhớ rõ lúc hôn cô, trong miệng cô mang theo hơi thở trong sạch và ngọt ngào, cùng anh hứa hẹn, sẽ để cô mãi mãi nằm mơ trong thế giới của anh không cần thức dậy.
Anh còn nhớ rất rõ, nhưng anh không làm được.
Nghê Tử Dương im lặng một hồi lâu, cũng chua xót nói: “Cháu… đứa trẻ ngốc!”
Ông ta đã hiểu rõ ý của Lăng Ngạo.
Hạ Thanh Ninh lại không rõ, cô ta hét to vào trong điện thoại của Lăng Ngạo: “Mấy người rốt cuộc đang chơi trò bí hiểm gì vậy? Máu cứu Vĩnh Nhi trở về! Có nghe thấy không hả? Nếu đã có thể cứu, còn chờ cái gì nữa?”
Nghê Chiến đã hiểu, anh ta khẽ thở dài một tiếng, nói: “Đại hoàng tử bắt đi Vĩnh Nhi, đương nhiên là biết giá trị của cô ấy, ví dụ như thân phận thực sự của anh tôi! Bằng một cách nào đó hắn ta chắc chắn đã biết rằng tôi sẽ không trở thành thái tử, lại cảm thấy một nhân vật như bệ hạ không có con nối dõi là không có khả năng, vậy nên mới ngầm tra ra được. Bây giờ hắn ta đang chờ đợi, chờ bệ hạ dùng toàn bộ lực lượng để giúp con trai truy tìm con dâu mà làm bại lộ chuyện này!”
Truyện khác cùng thể loại
209 chương
31 chương
42 chương
99 chương
78 chương
138 chương