Hôn Là Nghiện! CHƯƠNG 279: NỔI ĐIÊN Trong toilet không có người, nhân viên đang nghỉ ngơi, những người ở lại đều đang bận rộn trong đại sảnh. Hạ Thanh Ninh và Tống Vĩnh Nhi một mình đi vào trong phòng nhỏ, vui vẻ đi vệ sinh. Trong không khí không nghe được bất cứ âm thanh nào, chỉ có tiếng cởi quần áo và âm thanh nhẹ nhàng của tiếng nước chảy. Nhưng đến khi Tống Vĩnh Nhi mở cửa phòng vệ sinh đi ra, lúc chuẩn bị rời đi, cô ngẩng đầu lên thì thấy một làn khói phun vào mặt mình. Trong đại sảnh. Lăng Ngạo và Trần Tín đã đợi được mười phút, Lăng Ngạo hơi nhíu mày, hướng Trần Tín búng tay một cái. Trần Tín gật đầu, sau đó đẩy Lăng Ngạo cùng nhau đi tới. Đợi đến khi bọn họ dừng ở trên hành lang của nhà vệ sinh công cộng, cũng không nghe thấy trong nhà vệ sinh nữ có bất cứ tiếng động gì. Trong sân có vài chiếc xe của công ty đến chúc mừng hôn lễ đang đỗ, còn có mấy chiếc xe của những nhân viên quen thuộc. Trần Tín đợi tầm mười giây, sau đó gọi về phía đối diện: “Hạ Thanh Ninh! Cô và mợ chủ đã xong chưa?” Bên trong không có âm thanh! Sắc mặt Lăng Ngạo đột nhiên không ổn! Anh vịn lan can hai bên của xe lăn muốn đứng lên! Trần Tín ấn anh ngồi xuống: “Cậu tư!” Nếu lúc này anh đứng lên và bị người ngoài nhìn thấy thì nhiều năm ngụy trang coi như công sức đổ hết xuống sông xuống biển! Sau khi Trần Tín đè Lăng Ngạo xuống, anh ta lao vào trong! Không lâu sau, anh ta bế Hạ Thanh Ninh đang hôn mê từ trong nhà vệ sinh đi ra, sắc mặt kinh hãi hướng Lăng Ngạo nói: “Không xong! Cậu Tư, không thấy mợ chủ!” Cả đầu Lăng Ngạo oanh một tiếng! Trời long đất lở! Ngày tận thế! Trần Tín phản ứng nhanh nhất, anh ta đặt Hạ Thanh Ninh ở góc tường, sau đó gọi điện thoại cho người gác cổng của Tử Vi Cung nói: “Bắt đầu từ bây giờ, dừng tất cả các phương tiện và nhân viên ra vào! Vừa rồi có chiếc xe nào đi ra ngoài không?” Người gác cửa nhanh chóng trả lời: “Có một chiếc xe bán tải nhỏ của công ty hôn lễ vừa đi ra, khoảng hai phút trước!” Trái tim Trần Tín đột nhiên trầm xuống! Anh ta nhớ tới dáng vẻ tức giận của Hạ Thanh Ninh trước đó vì anh ta không tin tưởng cô, hóa ra những người kia thật sự có vấn đề sao? Anh ta cũng không dám suy nghĩ nhiều, lúc này lập tức liên hệ với tất cả vệ sĩ đuổi theo chiếc xe bán tải kia, đồng thời sắp xếp nhân lực điều tra cẩn thận mọi ngõ ngách trong Tử Vi Cung, bao gồm cả các nhân viên cũng không loại trừ. Lúc anh ta xoay người lại đã phát hiện Lăng Ngạo không còn ở đó! Hạ Thanh Ninh yên lặng ngủ bên cạnh bức tường, anh ta lại cúi đầu ôm lấy Hạ Thanh Ninh, bước nhanh đi về phía sân trước. Khi anh ta trở lại đại sảnh mới thấy Lăng Ngạo đang ngồi trên ghế sô pha gọi điện thoại, dùng giọng điệu cực kỳ điên cuồng nói với bảo vệ của Tử Vi Cung: “Tất cả camera giám sát! Tất cả!” Khúc Thi Văn giật nảy mình, chị ta chưa từng thấy cậu tư phát hỏa như vậy! Nhìn thấy Hạ Thanh Ninh được Trần Tín đặt ở trên ghế sa lon lại càng kinh ngạc. Trần Tín không kịp giải thích, cầm lấy ly trà lạnh trên bàn giội lên mặt Hạ Thanh Ninh, còn cố gắng đè vào huyệt nhân trung của cô, lại dùng sức rất lớn vỗ vỗ lên khuôn mặt cô. Vừa rồi khi xông vào, anh ta đã gửi thấy mùi thuốc mê trong không khí. Hạ Thanh Ninh hơi nheo mắt, chỉ cảm thấy đầu óc nặng chũi, và mờ mịt một hồi. Sau khi cô nhìn thấy rõ Trần Tín, bỗng nhiên hai mắt sáng lên, giống như nhớ ra điều gì đó, nói: “Vĩnh Nhi, Vĩnh Nhi bị người ta bắt đi! Tôi nhìn thấy hai người đàn ông mặc quần áo loa động ôm Vĩnh Nhi đi sau đó hắn ta phun vào tôi một cái!” Giọng nói của cô vẫn rất yếu ớt, nếu không dựa vào tính khí trước kia của cô, chắc chắn sẽ hấp tấp lòng đầy tức giận kể lại chuyện này! Hai tay Lăng Ngạo nắm chặt thành nắm đấm! Khúc Thi Văn đã hiểu có chuyện gì xảy ra, chị ta vội vàng gửi tin nhắn cho chồng trở về giúp đỡ, lúc gửi tin nhắn, tay chị ta cũng run rẩy! Cả thế giới có ai không biết cậu tư yêu thương mợ chủ, là chiều chuộng như mạng, bây giờ không thấy mợ chủ, không ai có thể đoán được tiếp theo sự việc đáng sợ gì có thể xảy ra! Lăng Ngạo bỗng nhiên từ trên xe lăn đừng lên, đối mặt với Trần Tín, đột nhiên đạp một cước! Trần Tín lui về sau mấy bước, ôm ngực dừng lại sau đó quỳ bịch xuống: “Cậu tư, là lỗi của tôi, thật sự xin lỗi! Tôi chắc chắn sẽ tìm mợ chủ trở về!” “Không phải anh nói anh nhìn thấy rõ? Anh thấy rõ cái gì? Hả?” Lăng Ngạo tức giận đến mức gân xanh nổi đầy trên trán, lúc bước từng bước đi về phía Trần Tín, giống như đến từ Tu La Địa Ngục! Hạ Thanh Ninh thấy thế thì bị dọa đến mức sắc mặt tái nhợt, muốn tiến lên nhưng bất lực vì đầu đang vô cùng choáng váng, có lẽ loại thuốc bí mật kia vẫn chưa được giải trừ hoàn toàn. Khúc Thi Văn vội vàng tiến lên, chặn trước mặt Trần Tín: “Cậu tư! Bây giờ tìm người mới là quan trọng, hãy để Trần Tín đi tìm, để cậu ấy lấy công chuộc tội!” “Chị tránh ra!” Lăng Ngạo gần như cắn răng nghiến lợi một tay gạt Khúc Thi Văn ra! Lực cánh tay của anh, Tống Vĩnh Nhi chỉ lĩnh giáo được vài phần trong đó mà thôi, khi cơ thể của Khúc Thi Văn giống như lá rụng không ngừng lùi lại, bên tai đều là tiếng gió vang lên! Một tay Lăng Ngạo nhấc cổ áo Trần Tín lên, một tay khác mang theo một cú đấm mạnh mẽ quyết liệt chuẩn bị nện vào đầu Trần Tín một cách thô bạo. Nắm đấm của anh, cộng thêm ngọn lửa tức giận trong lòng, gần như một quyền có thể đập chết người. Không chết có lẽ cũng tàn phế! Hạ Thanh Ninh gần như dùng hết toàn lực nhào tới, ôm lấy cánh tay Lăng Ngạo. “Đừng! Không phải lỗi của anh ấy!” Thân thể Hạ Thanh Ninh cũng bay ra ngoài, nắm đấm của Lăng Ngạo chỉ còn một nửa lực đập vào đầu Trần Tín! Trần Tín chắc chắn sẽ không né tránh, khóe miệng chảy máu tươi, gương mặt lập tức sưng phồng lên! Đôi mắt Lăng Ngạo gần như đỏ rực lên. Hạ Thanh Ninh lại bò tời chặn trước mặt Lăng Ngạo, cố gắng lớn tiếng nói: “Anh trách người khác có làm gì? Chẳng lẽ chính anh không sai sao? Xảy ra chuyện như vậy, cũng không ai muốn, đến ngay cả em cũng có lỗi không phải sao? Nếu như ngay từ đầu em không từ chối việc anh cho Trần Tín đi theo chúng em, sẽ không xảy ra chuyện thế này, nhưng thực tế, Vĩnh Nhi đã bị người ta để mắt tới! Cho dù hôm nay bọn họ không được thành công nhưng ngày mai, ngày kia thì sao? Tại sao người ta lại để mắt tới Vĩnh Nhi? Vĩnh Nhi có kẻ thù nào sao? Nhà họ Tống có kẻ thù sao? Chẳng phải đều vì anh sao? Chẳng phải vì anh nên mới mang tai họa đến cho Vĩnh Nhi sao? Chúng em không chăm sóc tốt cho cô ấy, nhưng suy cho cũng vẫn là vì anh!” Hạ Thanh Ninh nói với Lăng Ngạo xong, quay người đau lòng ôm lấy mặt Trần Tín. Trần Tín ngã xuống sau đó lại lần nữa bò lên và quỳ xuống, nghe thấy những lời này của Hạ Thanh Ninh, anh ta trực tiếp chặn cô ở phía sau. Hạ Thanh Ninh dường như còn muốn nói điều gì đó, nhưng Trần Tín nói: “Câm miệng!” Bây giờ, cho dù mặt anh ta bị sưng thành đầu heo thì đã sao? Cũng không có ai có thể đau lòng hơn so với cậu Tư. Không có người nào nữa! Lăng Ngạo nghe xong những lời Hạ Thanh Ninh nói thì ngây ngốc đứng tại chỗ, trong miệng lẩm bẩm một cách máy móc: “Là tôi… là tôi… là lỗi của tôi, tôi không bảo vệ tốt cho cô ấy!” Vừa rồi, ở ngay chính phòng khách này, anh vừa mới cầu hôn với cô, mới quỳ xuống nói, nguyện một đời một kiếp bảo vệ cô! Đầu óc Lăng Ngạo rối loạn, lỗ tai ông ông giống như nổ tung, anh tự hỏi Tống Vĩnh Nhi đang phải sợ hãi đến mức nào, đang lo lắng bấy ai chờ mình đến cứu cô như thế nào! Bỗng nhiên, mắt tối sầm lại, Lăng Ngạo cứ như vậy tức giận ngất xỉu ngã xuống đất.