Cuồng Ma Tà Hoàng: Thần Phi Nghịch Thiên Hạ
Chương 1 : Đệ Nhị Phán Hạ (1)
Tổ chức hắc đạo đệ nhất thế giới, bên trên, đệ nhất thuyền trưởng Mục Lặc Phỉ Nhĩ trong căn cứ.
Cô gái có mái tóc đuôi ngựa đen óng dài ngang eo, chiếc áo ngắn tay đi cùng với thắt lưng đen bó sát người, quần đùi màu đen che lại cái mông nở nang cùng hai đoạn dây một đen một trắng viền quanh. {Sorry ta tả có gì sai thì xin kính nhờ, ta không biết tiếng Trung nên chỉ QT chém gió TT^TT}
Eo thon thả, làn da trắng nõn, hiện giờ cô đang khom lưng nên lộ ra hết mọi thứ, dưới ánh mắt trời lộ ra hào quang trắng xóa, khiến người ta không tự chủ kích thích mà muốn xông tới. {Ý là muốn làm bậy bạ ý}
Cô gái đi vào cabin, ngồi trên ghế cầm lái, khuôn mặt tinh xảo ngẩng lên, dung mạo xinh đẹp kia liền hiện ra dưới ánh mặt trời, lông mày đen được cắt sửa gọn gàng, đôi mắt hồ ly yêu mị, cố ý kéo dài lên đến mắt, sống mũi cao vót hiện lên sâu sắc đường nét người phương Tây, cánh mũi tinh xảo hoàn mỹ, môi hồng hào, cằm thon gầy, tất cả hợp thành một khuôn mặt tinh xảo.
Vẻ đẹp của cô, không cần trang điểm đậm, cũng đủ để gọi là khuynh quốc khuynh thành.
Tay trái trắng thuần nhỏ và thon dài khẽ nâng lên, kéo cặp kính đeo trên trán xuống, che lại đôi mắt cong hồ ly khiến lòng người say mê. Cùng lúc đó tay phải nhấn vào nút “off” màu đỏ bên trên, cùng với động tác của cô, cửa cabin từ từ đóng lại, cái miệng hồ ly của cô khẽ giương lên, lộ ra một nụ cười nhẹ.
Lòng người rung động.
Đôi mắt trong veo liếc qua ba màu sắc yếu ớt vừa lóe trước mặt, trực tiếp thay đổi phương hướng, lấy tốc độ nhanh nhất đi về phía súng vừa nổ.
Cô gái, danh xưng Đệ nhị Phán Hạ.
Thứ hai, không tính làm gì, nhưng cái danh đại diện cho gia tộc Mục Lặc Phỉ Nhĩ đã theo cô ròng rã suốt hai mươi lăm năm.
Phán Hạ là tên cô, tuy chống cự lâu dài hai mươi lăm năm, nhưng một đời này vẫn không được ghi tên vào.
…
…
…
“Đại ca, anh ra chiêu “lùi một bước để tiến hai bước” thật hiểm nha.”
Một người mặt chiếc áo sơ mi màu trắng, một gã đầy ngạo mạn, bên trong một người đàn ông mái tóc đỏ nằm ở chiếc ghế sô pha khoác bên ngoài lớp đàn mộc xoa hoa thêm chút màu gỗ đàn hương, một tay nâng cao ly rượu, càn rỡ dùng thứ rượu vang đỏ mới vừa đem tới đây để uống.
Anh ta được gọi là Đệ ngũ Qúy Thanh, con trai thứ năm của gia tộc Mục Lặc Phỉ Nhỉ.
“Sư phụ thường dạy chúng ta, binh đi chiêu hiểm mới có thể thắng trí.”
Người vừa nói chuyện là một IS AIA mặc bộ âu phục làm bằng tay, một người đàn ông mang gọng kính màu vàng, hình dáng anh ta thâm mà đứng đắn, thân mang địa vị cao quý, lại ung dung cầm ly rượu vang đỏ uống, khóe miệng khẽ nở một nụ cười đầy tính toán.
“Mẹ thường nói sư phụ bên trong đã là nữ hai mươi ba tuổi, ít hay nhiều gì tạo nên một sư phụ khí phách và đầy tính kế như thế, có thể nói đây chắc chắn là do di truyền.” {Câu này ta chả hiểu, chém đại.}
Toàn bộ thân người Đệ ngũ Qúy Thanh nằm ở trên ghế salon bằng da thật bên trong, một bên híp mặt hưởng thụ rượu ngon trong miệng, một bên lại làm như không có chuyện gì mà nói.
“Toàn bộ mọi người bên trong đều biết em trai Đệ ngũ khiến sư phụ rất vui mừng, ba anh em Đệ ngũ mỗi người đều có tài năng xuất chúng, khống chế toàn bộ ba đoàn lính đánh thuê lớn, sức mạnh như vậy, không phải bất kỳ ai đều có thể sánh được đâu.”
Đệ nhất Huyền Lăng giơ tay đẩy gọng kiếng vàng lên, động tác bình thường đó đã che đi đôi mắt lóe lên sự sắc bén.
Toàn bộ, đều là do anh dạy dỗ, anh đứng trên danh nghĩa cha mẹ, một tay lập nên thế lưc hắc đạo lớn nhất thế giới.
Chàng trai mạnh mẽ kia tự so sánh mọi thứ không có gì là mình không làm được, tiện tay một cái cũng có thể đem thế giới phúc vũ phiên vân, cau mày một cái là toàn bộ thiên hạ đều phải vì thế mà run rẩy.
“CK, Mạc đoàn một đêm tan vỡ, một ngày một đêm mười hai ngân ma tất cả toi mạng, năm đại hắc bang liên hợp với nhau thay phiên dâng vật quý đầu hàng, mười hai sát thủ Trung Quốc mười hai ngày bạt vô âm tín… Anh trai yêu quý của tôi, ngoại trừ sư phụ tự mình hạ lệnh, Đệ nhị Phán Hạ mãi mãi vẫn sẽ là đấng toàn năng truyền thuyết duy nhất.”
Cô gái kia, đứa con hoang mang huyết thống châu Á, năng lực của cô ta rốt cuộc mạnh đến cỡ nào?
“Về Đệ nhị cô ấy tất nhiên là ý của tôi, mọi người nghĩ chiến hạm cá nhân yêu quý của sự phụ chúng ta, mọi người có thể tùy tiện động vào hay sao?” Đệ nhất Huyền Lăng cười nhẹ, tay chạm vào xoa xoa mặt ly rượu, trên mặt lộ rõ thâm ý khó dò.
Đệ ngũ Quý Thanh khẽ cau mày, khi tự tai chính bản thân nghe được lại cực kỳ rung động, “Ý của anh là… ”
Chuyện này… Dĩ nhiên là mục đích… của sư phụ sao?
“Trên đời này, đấng sáng tạo truyền thuyết chỉ có một mà thôi.”
Đệ nhất Huyền Lăng thả ly rượu cầm trên tay xuống, tay phải xoa xoa thứ làm bạn năm năm trên cổ tay anh. Đồng hồ đeo tay Thụy Sĩ đặc chế, nữ phục vụ tự giác tiến lên lau đi rượu còn vương trên khóe môi của anh.
Truyện khác cùng thể loại
467 chương
85 chương
71 chương
84 chương
72 chương
131 chương