Truy cầu tiên đạo
Chương 13 : Đột biến khởi
Nghĩ là làm ngay, Lưu Kinh không hề chần chừ thêm chút nào nữa, hắn liền cất bước đi về phía thông đạo màu đỏ hồng kia.
Đến bên cạnh lối vào thông đạo, Lưu Kinh cẩn thận thò đầu ghé mắt vào trong nhìn qua một lượt, một lúc sau thấy không có vấn đề gì thì hắn mới dám đi tiếp vào.
Bước chậm rãi trên con đường nhỏ trong thông đạo, Lưu Kinh tỏ ra rất thận trọng, đồng thời vẻ mặt của hắn cũng tỏ ra hết sức kinh ngạc. Bởi vì càng đi sâu vào trong, thì ánh sáng từ bên trong tỏa ra càng sáng hơn, chứ không có mờ nhạt như ở bên ngoài.
Không những thế, điều mà khiến cho Lưu Kinh thấy kinh ngạc thật sự chính là, ánh sáng từ bên trong tỏa ra không chỉ có một màu mà có hẳn năm màu khác nhau, cứ cách một khoảng thời gian cố định ánh sáng đó lại thay đổi một lần.
Thông đạo đi vào cũng không sâu lắm, Lưu Kinh đi khoảng hơn năm mươi trượng thì đã đến ngõ cụt không đi được nữa.
Ở phía cuối thông đạo không gian có rộng hơn một chút, cẩn thận so sánh thì nó chỉ rộng hơn lối đi trong thông đạo cỡ ba lần mà thôi.
Không gian nhỏ, ở đây lại là cuội nguồn của ánh sáng phát ra, cho nên Lưu Kinh thấy rõ hoàn cảnh chỗ này như ban ngày.
Hắn thấy trên vách đá có một miếng ngọc bội ngũ sắc hình ngũ giác nhỏ bằng ba đầu ngón tay đang nằm ở trong hốc đá, ở trên mỗi cạnh của miếng ngọc bội này là một màu khác nhau.
Theo đó là màu vàng, màu lục, màu lam, màu đỏ, màu trắng.
Nếu như là người có kiến thức thì khi nhìn miếng ngọc bội này sẽ nhận ra được một điều, màu sắc hiển thị trên các cạch của nó tương đương với màu sắc thuộc vào ngũ hành.
Màu vàng biểu thị cho thuộc tính ngũ hành hệ kim, màu lục biểu thị cho thuộc tính ngũ hành hệ mộc, màu lam biểu thị cho thuộc tính ngũ hành hệ thủy, màu đỏ biểu thị cho thuộc tính ngũ hành hệ hoả, cuối cùng màu trắng biểu thị cho thuộc tính ngũ hành hệ thổ.
Ở bề ngoài miếng ngọc bội, năm màu này liên tục thay nhau phát sáng tạo thành một lớp ngũ sắc lưu ly nhìn rất đẹp.
Điều lạ ở đây là, bề ngoài ngũ sắc lưu ly liên tục xoay chuyển và khuếch tán ra bên ngoài theo một nhịp độ nhất định, từ nhanh đến chậm.
Ngay bề ngoài miếng ngọc bội thì ngũ sắc lưu ly chuyển động không ngừng, nhưng càng xa ngọc bội thì chúng lại chuyển động chậm lại, cứ một khoảng cách nhất định thì ánh sáng lại chuyển động với một thời gian nhất định khác nhau.
Không còn nghi ngờ gì nữa, miếng ngọc bội ngũ sắc này chắc chắn có liên quan quan tới ngũ hành.
Có điều Lưu Kinh chắc chắn sẽ không thể nghĩ tới điều này đâu đấy, đối với hắn thì miếng ngọc bội ngũ sắc này rất đẹp và thần bí mà thôi.
"Cái này...miếng ngọc bội này thật thần kỳ, không ngờ nó có thể phát sáng tạo ra màu sắc lung linh huyền ảo như thế này..." Lưu Kinh mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào miếng ngọc bội trước mặt, vẻ mặt hắn tỏ ra hiếu kỳ cùng với kinh ngạc, tán thưởng nói.
Thực sự mà nói, Lưu Kinh vừa nhìn thấy miếng ngọc bội ngũ sắc, lại chứng kiến sự huyền ảo của màn sáng ngũ sắc lưu ly được phát ra từ nó, hắn dường như đã bị nó hấp hồn, trong nội tâm của hắn cảm thấy rất hiếu kỳ, và muốn được sở hữu nó ngay lập tức.
Cái cảm giác đó đến rất nhanh, nhưng nó lại lưu lại trong đầu Lưu Kinh mãi không chịu dời. Vừa dứt lời, hắn đã đi lại bên cạnh miếng ngọc bội thò tay cầm nó lên xem.
Lưu Kinh cầm miếng ngọc bội lên xem, hắn ngắm nghía nó một lúc lâu nhưng vẫn không thấy điều gì là không ổn cả.
Ngược lại, màn sáng ngũ sắc lưu ly liên tục xoay chuyển xuyên qua lớp da mỏng trên lòng bàn tay của hắn, lại kiến hắn cảm nhận được toàn thân như thể đang được một lực lượng vô hình nào đó sưởi ấm và thanh lọc những tạp chất có trong người rồi đem chúng triệt tiêu hoá giải, khiến cho hắn thấy tinh thần rất thoải mái.
Lưu Kinh ngắm nghía miếng ngọc bội thêm một lúc nữa, bất chợt hắn như nghĩ ra điều gì đó, đồng thời cánh tay thò vào trong ngực lấy ra một sợi dây được tết bằng vải.
Hơi suy nghĩ một chút, Lưu Kinh liền dùng sợi dây buộc vào giữa miếng ngọc bội rồi đeo lên cổ mình.
Ngước mặt xuống nhìn miếng ngọc bội đeo trước ngực, Lưu Kinh nở nụ cười mỉm.
"Miếng ngọc bội này rất thần kỳ, nó cho mình một cảm giác rất thoải mái, dùng nó làm đồ trang sức cũng đẹp a." Lưu Kinh nhìn màn sáng ngũ sắc lưu ly tỏa ra từ miếng ngọc bội tủm tỉm cười nói.
Có điều, Lưu Kinh cười không được bao lâu thì dị biến chợt nổi lên.
Chỉ thấy, ngũ sắc linh quang bên ngoài miếng ngọc bội đột nhiên bùng lên chói mắt, không dừng lại ở đó, dường như lớp linh quang này có linh tính, nó nhanh chống khuếch tán ra rồi đem Lưu Kinh bao bọc vào bên trong.
Đứng ở ngoài nhìn vào thì không thấy bóng dáng của hắn đâu cả, mà chỉ nhìn thấy một mảng ngũ sắc lưu ly đang phiêu bồng bất định, thi thoảng còn thấy được vài tia khí xám lởn vởn ở bên trong nhìn rất yêu dị.
Diễn biến xảy ra quá nhanh và bất ngờ, khiến cho Lưu Kinh không kịp phản ứng gì cả, chỉ trong chớp mắt hắn đã bị tầng ngũ sắc lưu ly nuốt gọn vào trong không thấy đâu nữa. Ngay cả lấy một tiếng kêu như lúc trước bị hấp lực hút vào trong thông đạo cũng không có, hắn cứ như vậy bị hòa tan vào trong màn sáng kia.
Ngay sau đó, tầng ngũ sắc lưu ly đó chớp lên vài cái rồi tắt lịm, nương theo đó không gian ở đây cũng biến đổi, không còn sáng sủa như trước nữa, thay vào đó là một khoảng tối đen mờ ảo bất định, lấy mắt thường thì không thể nhìn rõ được.
Tuy nhiên, trong bóng tối vẫn lờ mờ thấy được một miếng ngọc bội ngũ sắc toả ra ánh sáng yếu ớt, nằm trên hốc đá.
"Khặc Khặc! Tiểu tử này cũng có chút gan dạ đây, để xem thân thể ngươi có cái gì mà có thể đánh thức bổn Ma Quân ta tỉnh dậy sau nhiều năm ngủ say a." Không gian trở lên im lặng đến lạ thường, bỗng nhiên một giọng nói quái dị vang lên, khiến cho người ta nghe thấy cũng phải rợn người.
Không gian vốn dĩ có chút ánh sáng mờ ảo phát ra từ miếng ngọc bội, nhưng ngay khi giọng nói quái dị vang lên thì đột nhiên biến đổi thành một màu đen, không nhìn thấy gì.
Nhưng nếu để ý kỹ thì có thể thấy một cái bóng đen kịt nổi bật trong bóng tối đang lơ lửng trên không ở phía trước miếng ngọc bội, giọng nói khi nãy chính là phát ra từ cái bóng đen này.
Phiêu phù một lúc ở trên không nhưng không có bất kỳ biến động nào, bỗng nhiên bóng đen hơi nhộn nhạo một hồi, đồng thời từ đó phát ra một trận cười quái dị, rồi nó lao thẳng vào cái ngọc bội ở phía trước, chỉ trong chớp mắt đã không thấy đâu nữa.
Ngay sau đó, ngọc bội chỉ lóe lên một cái rồi tắt ngủm, ngay cả một chút ánh sáng yếu ớt phát ra từ lúc trước cũng biết mất, không gian đã trở lại với một màu đen như mực.
...
Không biết đây là chỗ nào...
Thế nhưng không gian nơi đây vô cùng tuyệt đẹp.
Nếu đem ra so sánh thì khẳng định ở thế tục không có một địa phương nào có thể sánh bằng, ngay cả vẻ đẹp trên ngọn Phong Thiên Sơn ở Hằng Nhạc Sơn được ví như là "Bồng lai tiên cảnh" cũng không thể sánh bằng được.
Chỗ này là một thảo nguyên xanh ngát rộng mênh mông, xung quanh có rất nhiều kỳ hoa dị thạo mọc lên như nấm, trên trời thì đủ loại phi điểu linh cầm bay lượn không ngớt.
Xa xa nhìn về phía bên phải là một dải núi dài nhấp nhô, được phủ lên một màu xanh thẳm dồi dào sinh ý.
Nhìn về phía bên trái ở phía xa là một khu rừng nhỏ, thực vật um tùm phủ một màu xanh với sức sống rất mãnh liệt...
Không khí ở đây cực kỳ trong lành, chỉ cần hít vào một hơi cũng khiến cho người ta có cảm giác rất sảng khoái trong lòng...
Quanh cảnh nơi đây có thể nói là “Thiên Sơn Phúc Địa” thậm trí còn hơn thế nữa.
Lúc này, Lưu Kinh đang nằm bất tỉnh bên dưới một gốc cây cổ thụ lớn, phía trên đỉnh đầu hắn là một đám khí đen có kích thước cỡ đầu người đang phiêu phù bất định.
"Không thể tưởng tượng nổi, cơ thể tiểu tử này vậy mà lại là "Thánh Thể". Ha ha đúng là lão thiên đã giúp ta rồi, chỉ cần có được thân thể này, thì không lâu sau ta sẽ khôi phục được thực lực năm xưa..." Đám khí đen như thể bị điều gì đó làm cho kích động, đột nhiên nó nhộn nhạo lên một hồi, đồng thời từ bên trong phát ra giọng nói khàn khàn ẩn chứa tâm tình đầy kích động.
Giọng nói vừa dứt, từ bên trong đám khí đen hắc quang lóe lên, ngay sau đó thì biến mất không thấy đâu nữa, thay vào đó là hình dáng của một lão già khoảng chừng bảy tám mươi tuổi. Cơ thể lão đứng lơ lưởng phiêu phù trên không, cùng với đôi mắt lấp lánh rất yêu dị nhìn Lưu Kinh cứ như thể độc xà đang nhìn còn mồi với vẻ thèm thuồng không thể cưỡng lại.
“Ồ! Khí chất của hắn rất mạnh, thảo nào có thể khiến mình thức tỉnh sau nhiều năm ngủ say như vậy, xem ra cơ thể của hắn không những là “Thánh Thể” mà còn hơn thế nữa, rất có khả năng đã đạt tới “Cực Phẩm Thánh Thể” rồi.” Nhìn Lưu Kinh với ánh mắt thèm thuồng, hai mắt của lão chớp lên liên tục, kinh nghi nói ra một câu.
“Hắc hắc. Nếu đúng như vậy thì tốt quá rồi, với cơ thể này thì chỉ cần mười vạn năm là mình có thể khôi phục lại thực lực năm xưa rồi a.” Một lúc sau, lão giả cười một tiếng quái dị, tự tin nói.
Dứt lời, toàn thân lão già chợt biến đổi, sau một khắc liền hóa thành một đoàn hắc khí to cỡ nắm tay hài tử nhìn rất quỷ dị.
Ngay sau đó, lấy mắt thường cũng có thể thấy được, đoàn hắc khí lấy tốc độ rất nhanh co rút lại thành một sợi hắc tuyến nhỏ bằng sợi tơ, rồi nhanh chóng nhằm vào đỉnh đầu của Lưu Kinh lao tới.
Truyện khác cùng thể loại
132 chương
62 chương
157 chương
20 chương