Truy cầu tiên đạo

Chương 12 : Thạch động thần bí

Lưu Kinh mở to hai mắt nhìn đoạn mộc kiếm găm trên vách đá, hắn lấy tay sờ vào chỗ tiếp xúc giữa vách đá và đoạn mộc kiếm thì thấy rát tay, quả thật đá rất cứng, trong đầu hắn suy nghĩ không lý nào mộc kiếm lại có thể dễ dàng găm vào đó được. Hơi suy nghĩ một chút Lưu Kinh đứng thẳng người lại mặt hướng vào trong vách đá, đồng thời hai tay chụp lấy đoạn mộc kiếm nắm chặt lại rồi dùng lực thật mạnh kéo ra. Tuy nhiên, đoạn mộc kiếm găm vào vách đá rất chắc chắn, hắn dùng lực thế nào cũng không thể nhổ nó ra được. Nhưng khi hai tay nắm chặt tiếp xúc với đoạn mộc kiếm thì trong lòng hắn đột nhiên nổi lên một cảm giác rất khó tả, hắn cảm thấy cứ như thể mộc kiếm và vách đá không hề tồn tại vậy. Không giải thích nổi được cái cảm giác đó là gì, Lưu Kinh vội buông tay khỏi đoạn mộc kiếm, sau đó hắn lại đặt hai tay lên vách đá ra sức đẩy thật mạnh vào trong xem thế nào. Lưu Kinh dùng hết sức của mình để đẩy vách đá nhưng vẫn không có thu hoặch gì, mặt hắn hơi nhăn nhó tỏ vẻ bất đắc dĩ. "Vách đá này là thật đâu phải ảo giác, nhưng tại sao khi nãy mình lại có cảm giác như là nó không tồn tại nhỉ?...khó hiểu thật!" Thu tay lại Lưu Kinh gãi đầu thì thào tự nói một câu. "Không có lý nào, thử lại một lần nữa xem sao." Tự nhủ một câu, Lưu Kinh hít vào một hơi thật sâu thả lỏng toàn thân, sau đó hắn đặt hai tay vên vách đá, đồng thời hai chân dạng ra, cơ thể hơi khom lại đứng ở thế trung bình tấn. Tiếp đó hắn hít vào thở ra rất nhịp nhàng, dựa theo phương tháp thổ nạp khi luyện công, hắn bắt đầu vận khí điều tức. Do trong người nội lực không có, cho nên hắn dựa vào lượng khí lưu thông hấp thu từ bên ngoài vào trong cơ thể kết hợp với sức lực của bản thân đem chúng tụ lại trên hai lòng bàn tay, bắt đầu phát công thử một lần xem sao. "Hây!" Lưu Kinh hét lên một tiếng thật lớn, hắn dồn tất cả sức lực của bản thân vừa tụ lại được lên hai lòng bàn tay đánh ra một chưởng về phía vách đá. Tuy nhiên, vách đá chẳng có gì thay đổi, nó vẫn đứng sừng sững ở trước đấy, còn hắn, do lực đẩy quá mạnh, cho nên hắn đã bị ngã ngửa về đằng sau nằm vật dưới đất thở hổn hển. Hành động điên rồ này của Lưu Kinh nếu mà để người khác trông thấy, không biết bọn họ sẽ nghĩ thế nào a? Đúng là không biết tự lượng sức mình... Một lần nữa sức lực dường như không còn, Lưu Kinh cố gắng gượng dậy khoanh chân ngồi ở tư thế tọa thiền vận khí điều tức. Nửa canh giờ sau, Lưu Kinh nhẹ nhàng hít vào rồi thở ra một hơi, sau đó thì hắn từ từ đứng dậy, nhìn về đoạn mộc kiếm trên vách đá lắc đầu ngao ngán. "Thôi bỏ đi, mình đúng là một thằng điên, thật xui xẻo tự rước vạ vào thân, coi như hôm nay mình gặp phải ma vậy." Tự trách mình một câu, Lưu Kinh không để ý đến việc này nữa, hắn quay đầu rời khỏi chỗ này. Có điều, khi hắn mới bước đi được vài bước, thì một màn quỷ dị liền xuất hiện. "Ầm" Một tiếng đổ mạnh từ phía sau Lưu Kinh vang lên, khiến cho hắn giật mình quay đầu lại. Vừa quay đầu lại, đập vào mắt của hắn là một cảnh tượng cực kỳ khó tin. Tại chỗ vách đá mà hắn vừa dùng hai tay đánh ra một trưởng, đột nhiên sụp đổ một mảng không lớn lắm, nhưng cũng đủ để một người có thể đi qua. Vách đá sụp xuống, tạo thành một cái cửa động đen thui xuyên vào trong lòng núi, đứng ở bên ngoài nhìn vào không thấy được gì cả. Mà đoạn mộc kiếm găm trên vách đá cũng theo đó mà rơi xuống, nằm lẫn bên trong đống đá vụn dưới mặt đất. "Cái...cái...này..." Lưu Kinh nhìn một màn này không biết nên nói thế nào, hắn cứ đứng yên tại chỗ thất thần một lúc thật lâu mới dám lắp bắp lên tiếng. Quả thật hắn không nghĩ tới, lại có chuyện như thế này sẽ xảy ra đối với mình, không lẽ vừa rồi chính mình đã đánh vỡ tảng đá kia? Ý nghĩ trong đầu Lưu Kinh lóe lên, nhưng ngay lập tức đã bị hắn lắc đầu phủ nhận, sức của mình như thế nào mình biết, cho dù gặp may mắn cũng không thể nào làm được việc này. "Kỳ quoái, đúng là kỳ quái, không lẽ mình đã gặp ma thật? Tại sao đột nhiên vách đá bị sụp đổ, mà đằng sau đó còn có một cái hang..." Sau khi định thần lấy lại vẻ bình tĩnh, Lưu Kinh vội lui lại về sau vài bước, nhưng mắt thì vẫn chăm chú nhìn về phía trước không dời. "Làm thế nào bây giờ? Không lẽ cứ thế bỏ về rồi gọi đám A Phúc ca tới đây xem thế nào?" "Không được! Việc này do mình gây ra, nếu gọi bọn họ đến nhỡ xảy ra chuyện gì thì...một mình mình làm thì mình chịu vậy, không thể để liên lụy đến người khác được." Lưu Kinh đắn đo suy nghĩ, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải. Nửa khắc trôi qua, Lưu Kinh vẫn đứng yên tại chỗ không có hành động gì, không biết là hắn đang nghĩ ngợi điều gì nữa... Một lúc sau, đột nhiên Lưu Kinh đứng thẳng người dậy, vẻ mặt của hắn chợt tỏ ra nghiêm nghị, dường như hắn đã quyết định điều gì đó và bắt đầu thực hiện. "Người xưa đã nói không vào hang cọp thì làm sao bắt được cọp con, để xem bên trong hang động kia có cái gì nào?" Kiên định nói một câu, Lưu Kinh thò tay vào trong người lấy ra một viên đá đánh lửa, rồi đi lấy một ít cỏ khô búi lại thành một cái gùi dài cỡ một trượng dùng làm cây đuốc. Xong xuôi, Lưu Kinh không hề chần chừ, hắn đi đến bên cạnh miệng hang thò cây đuốc vào trong soi kỹ lối đi rồi bước chân tiến vào. Hai chân Lưu Kinh vừa mới bước vào bên trong, đột nhiên có một cơn gió lạnh từ phía trong thổi ngược ra đập lên người của hắn, khiến cho toàn thân hắn run lên lẩy bẩy, hai chân gần như không tự chủ được, thiếu chút nữa thì không trụ được mà ngụy xuống đất rồi. Chống tay vào vách đá, Lưu Kinh thở đều lấy lại vẻ bình tĩnh, hắn cầm bó đuốc giơ về phía trước rồi căng mắt ra cố gắng nhìn cảnh vật xung quanh. Nhờ vào ánh sáng của bó đuốc, Lưu Kinh cũng thấy được cảnh vật ở xung quanh mình trong phạm vi hơn một trượng. Hắn thấy nơi hắn đang đứng thực ra là một đường thông đạo ăn sâu vào bên trong lòng núi, chứ không phải là cửa thạch động như lúc đầu hắn nghĩ. Đường thông đạo này lối đi không rộng lắm cũng chỉ đủ để cho một người mà thôi, ở hai bên là vách đá sần xùi, xem ra thông đạo này được đào một cách qua loa, nhưng như vậy cũng là tài giỏi rồi, phải biết rằng đào địa đạo dưới lòng đất còn dễ, chứ đào vào bên trong lòng núi thì cực kỳ khó khăn. Ở phía trước là một thông đạo đi sâu vào bên trong, vì ánh sáng của bó đuốc tỏa ra có giới hạn, cho nên Lưu Kinh không thể biết được rốt cuộc nó sẽ dẫn đi tới đâu. Cơn gió vừa rồi đã khiến cho Lưu Kinh cảm thấy sợ hãi trong lòng, hắn hơi ngập ngừng không biết có nên đi tiếp nữa hay không, nhỡ đâu bên trong có cái gì đó nguy hiểm thật, thì đến lúc đó hối hận cũng không kịp. Đắn đo suy nghĩ thêm một lúc nữa, trong lúc Lưu Kinh đang định đưa ra quyết định cuối cùng thì dị biến nổi lên. Không có dấu hiệu nào báo trước, đột nhiên xuất hiện một lực hút vô hình kèm theo một luồng gió lạnh thấu xương từ bên trong thông đạo ùa ra, thổi tắt ngọn đuốc trên tay Lưu Kinh đồng thời hút hắn vào bên trong thông đạo. Diễn biến đến quá đột ngột, Lưu Kinh không kịp phản ứng gì, thì đã bị lực hút vô hình hút vào bên trong thông đạo sâu thẳm, hắn chỉ kịp "A" lên một tiếng rồi bặt vô âm tín không thấy đâu nữa. Ngay sau khi Lưu Kinh bị hút vào bên trong thông đạo, ở ngay lối ngoài lại xảy ra một màn rất quỷ dị. Chỉ thấy những mảnh đá vụn của vách đá vừa mới sụp xuống đột nhiên linh động, chúng từ dưới mặt đất khẽ rung rồi bay lên nấp vào chỗ trống trên vách đá. Tốc độ di chuyển của những mảnh đá mụn rất nhanh, lấy mắt thường vẫn có thể thấy được, chúng đang di chuyển trở lại vị trí cũ, chỉ trong vài nhịp thở nó đã nấp đầy lối vào thông đạo, hơn nữa vách đá đã trở lại hình dạng như ban đầu, không hề có một vết xước, còn đoạn mộc kiếm gẫy thì nằm ngay dưới mặt đất chứ không còn cắm trên vách đá như trước nữa. Quang cảnh đã trở lại như lúc đầu, nếu như Lưu Kinh ở đây không biết hắn sẽ có biểu hiện như thế nào a? ... Sâu trong hang động, Lưu Kinh nằm bất tỉnh bên cạnh một tảng đá lớn, điều lạ là trên cơ thể hắn không hề thấy có một vết thương nào cho dù là nhỏ nhất. Nếu có thì cũng chỉ có vài vệt rách của y phục mà thôi. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Lưu Kinh khẽ cựa người ngồi dậy, hắn ngơ ngác nhìn ngó xung quanh, rồi lấy tay sờ xoạng khắp toàn thân nhưng không thấy có điều gì khác thường cả. "Chỗ này là chỗ nào...không lẽ là địa phủ? Mình đã chết rồi sao? Nếu không bị hút vào bên trong với lực mạnh như thế chắc chắn sẽ bị va đập vào vách núi mà tan xương nát thịt rồi chứ, không thể nào còn nguyên vẹn như thế này được?" Lưu Kinh khom người đứng dậy, ngơ ngác nhìn quanh một lượt thì thào tự nói. "Không đúng! Để xem nào...Á...đau quá...Mình vẫn còn thấy đau? Vậy là mình chưa chết? Tốt quá rồi." Hơi suy nghĩ một chút, đột nhiên Lưu Kinh khựng người lại, như nghĩ tới điều gì đó, hắn vội dùng lực véo vào bên hông mình một cái thật mạnh, đồng thời kêu đau nói. "Đúng vậy! Mình vẫn còn sống, mình cũng vẫn còn nhớ rõ việc gì đã xảy ra với mình lúc trước. Nếu như đã bị hút vào bên trong thông đạo, thì chỗ này chắc chắn chính là bên trong thạch động nơi tận cùng của thông đạo rồi." Biết mình vẫn còn sống, Lưu Kinh tươi cười rạng rỡ nhớ lại. Không biết chỗ này là chỗ nào, nhưng được cái có ánh sáng màu đỏ dịu tỏa khắp không gian, cho nên Lưu Kinh cũng lờ mờ thấy được khung cảnh xung quanh mình. Không gian ở đây không lớn lắm, nó đúng là một thạch động với bề rộng cũng chỉ bằng một gian phòng khách bình thường của nhà dân ở thế tục mà thôi. Ở đây không có cái gì khác ngoài một tảng đá lớn ở chính giữa. Lưu Kinh đảo mắt nhìn qua thì thấy bên phải và bên trái hắn có hai thông đạo khác nhau, nhìn vào thông đạo bên trái hắn thấy một mảng tối đen như mực, còn nhìn vào thông đạo bên phải lại là một khoảng đỏ hồng mênh mông. Từ đây có thể thấy, ánh sáng đỏ ở chỗ này chính là từ phía trong thông đạo bên phải tỏa ra. "Bên tối đen như mực này chắc chắn là lối ra chỗ Dược viên rồi, còn bên màu đỏ hồng này không biết là chỗ nào a? Đã đến đây rồi thì mình phải đi xem qua mới được."