Truy cầu tiên đạo
Chương 11 : Tứ thập tam hợp nguyên đơn
Lật đến trang cuối cùng của Tâm Đắc Ký, Lưu Kinh mở to hai mắt của mình ra nhìn vào một dòng chữ được đánh dấu rất đậm trên cùng của trang giấy.
"Tứ Thập Tam Hợp Nguyên Đơn"
Thì thào nói một câu, hai mắt Lưu Kinh chớp lên vài cái nhìn xuống nội dung ở phía dưới.
Càng đọc Lưu Kinh càng tỏ ra mừng rỡ, ban đầu khi nhìn thấy dòng chữ được đánh dấu kia hắn đã nghĩ ngay đến phương thuốc chữa trị bệnh của mình mà Bạch Hà Tử đã nhắc tới.
Đến khi đọc nội dung ghi bên dưới dòng chữ đó thì hắn không nghi ngờ gì nữa, Tứ Thập Tam Hợp Nguyên Đơn chính là phương thuốc hắn đang cần.
Đọc qua thì thấy, Tứ Thập Tam Hợp Nguyên Đơn là một phương thuốc tập hợp bốn mươi ba loại dược liệu lại với nhau.
"Thảo Căn, Nhĩ Bản, Nhân Sâm, Linh Chi, Thanh Linh Thảo, Bàn Tiết Cổn,... Tuý Dương Liễu, Tam Ly, Mục Thảo, Đoạn Trường Thảo,..."
Trong đó có hai mươi ba loại dược thảo cùng với mười năm loại dược độc làm chủ, và năm loại dược thảo làm phụ kết hợp lại với nhau.
Những dược thảo và dược độc này có tính chất tương sinh tương khắc với nhau cùng với vài loại có tính chất làm vật dẫn, khi chúng được phối hợp lại với nhau sẽ tạo thành một phương thuốc đại bổ...
Đọc kỹ lời giới thiệu về các thành phần cũng như tác dụng của đơn thuốc, Lưu Kinh cười rạng rỡ, trong lòng hắn cảm thấy vừa mừng vừa sợ.
"Thật không nghĩ tới, để có thể trị được bệnh của mình lại phải dùng nhiều loại dược liệu như thế này, đa phần đều là những dược liệu quý hiếm trong đó có cả dược độc nữa, để xem phương pháp trị liệu như thế nào?" Đọc đến đây, Lưu Kinh dừng lại âm thầm tự nhủ một câu.
Sau đó hắn tiếp tục nhìn xuống dưới đọc tới phần phương pháp trị liệu.
Theo như phương pháp ghi lại, trước khi thực hiện thì phải thu hoạch những dược liệu kể trên trước năm ngày, đem chúng trần qua nước nóng một lượt rồi đem phơi khô sau đó rồi mới xử lý.
Sau khi xử lý xong thì đem chúng tán nhỏ ra thành bột để ở nơi khô ráo, mỗi lần dùng thì lấy mười lượng (một cân) theo tỷ lệ năm một, dược thảo năm phần (bốn phần chủ một phần phụ), còn dược độc thì một phần.
Tiếp đó thì dùng một cái thùng lớn đổ nước ấm vào trong đó, miễn sao khi một người ngồi vào trong thì mực nước phải đủ ngập đến cổ.
Chuẩn bị xong thì đổ toàn bộ lượng dược liệu cần dùng đã chế biến từ trước vào trong thùng rồi khuấy đều lên cho chúng hòa tan ra cùng với nước, đợi cho nước chuyển thành màu xanh thì ngâm người vào trong đó khoảng hai canh giờ.
Cứ như vậy ngày nào cũng phải ngâm mình trong thùng thuốc khoảng hai canh giờ cho đến khi khỏi hẳn bệnh mới thôi.
"Ài! Không ngờ công đoạn chuẩn bị lại mất những năm ngày mới xong, trong khi đó ngày nào cũng phải ngâm mình trong đó. Như vậy thì trước đó phải chuẩn bị một lượng dược liệu khá nhiều rồi, như vậy mới không bị gián đoạn đến việc trị bệnh." Lưu Kinh đọc xong phần phương pháp trị liệu thì hơi nhíu mày, quả nhiên để trị bệnh cho mình không chỉ đơn thuần là bốc thuốc rồi sắc thuốc rồi uống thuốc như bình thường được.
Thì thào tự nói một câu, Lưu Kinh tiếp tục đọc nốt nội dung phần cuối của đơn thuốc, chỉ là hắn vừa mới đọc được vài chữ thì sắc mặt đột nhiên biến đổi, nộ rõ vẻ vui mừng.
"A! Thì ra Bạch thúc đã chuẩn bị một lượng dược liệu đủ cho mình dùng trong vòng nửa năm rồi."
"Bên cạnh đó thúc ấy cũng dặn mình phải lưu tâm đến việc học y thuật, nếu không sau khi hết dược liệu thì mình sẽ không thể tự tay điều chế được, như vậy thì sẽ bị gián đoạn đến việc trị bệnh của mình." Lưu Kinh đọc xong phần nội dung cuối cùng của đơn thuốc, hắn phát hiện ra đó chính là lời nhắn nhủ của Bạch Hà Tử đối với mình, trong lòng hắn cảm thấy rất vui mừng và thoải mái.
Đọc xong Tâm Đắc Ký, về cơ bản Lưu Kinh đã nắm bắt được muốn học y thuật thì trước tiên phải làm những gì, hắn đã tự nhủ, nhất định phải cố gắng học thật tốt y thuật để có thể tự mình giúp mình cũng như có thể giúp đỡ người khác.
Tiếp đó, Lưu Kinh đặt cuốn Tâm Đắc Ký xuống rồi cầm cuốn sách cũ ở bên cạnh lên xem.
Nhìn qua cuốn sách cũ này thì hắn thấy bên ngoài bìa sách được in hoa văn rất cổ quái, bên trên đó có cả hoa lá và động vật. Nếu để ý kỹ thì có thể nhận ra những hình ảnh trên đó rất có hồn, ẩn dưới lớp hoa văn đó hắn còn thấy dòng chữ "Thiên Linh Dược Đồ" với một phong cách rất cổ xưa, rất thần bí.
"Thiên Linh Dược Đồ? Cuốn sách này nhìn có vẻ rất thần thần bí bí, cái cảm giác này rất giống với cảm giác khi mình nhìn thấy Phong thúc lần đầu...Không lẽ nó có liên quan tới người tu tiên?" Lật qua cuốn sách vài lần trên tay, Lưu Kinh cứ có cảm giác rất khỏ tả, hắn không hiểu nổi cảm giác đó từ đâu mà có, nhưng khi hắn định thần nhớ lại, thì đã nhớ tới việc gì đó thì thào tự nói.
Nói xong, Lưu Kinh không hề chần chừ, hắn liền mở cuốn sách đó ra xem.
Chỉ là, khi hắn mở cuốn sách đó ra, thì đập vào mắt hắn chỉ làm một trang giấy trắng không hề có chữ nào cả.
Cảm thấy kinh ngạc lẫn khó hiểu, Lưu Kinh tiếp tục lật qua những trang khác xem thế nào, nhưng càng lật sắc mặt hắn càng biến đổi trở lên u ám, nhăn nhó rất khó coi. Bởi vì toàn bộ những trang sách còn lại đều như trang đầu, tất cả đều là giấy trắng không hề có một chút nội dung nào dù chỉ là một chữ.
"Kỳ quái, đây là sách gì vậy? Tại sao lại chẳng có nội dung gì nhỉ?" Gấp cuốn sách lại, Lưu Kinh nhìn ra phía cửa, mặt mày tỏ ra ngơ ngác nói.
"Thôi bỏ đi, bây giờ cũng muộn rồi, đi kiếm cái gì ăn rồi ra ngoài hậu sơn luyện công vậy." Nghĩ ngợi một chặp, Lưu Kinh bỏ cuốn sách xuống rồi đứng dậy nói.
Trước khi ra ngoài, hắn đem hai cuốn sách bọc lại như cũ nhét xuống bên dưới gối rồi mới rời khỏi phòng.
...
Hậu sơn phía sau Dược viên.
Lưu Kinh cầm một thanh kiếm gỗ chém qua bên phải theo thế Hắc Điểu Tung Cánh, rồi thu kiếm về đâm sang bên phải theo thế Phi Long Bãi Vĩ...Cơ thể hắn liên tục chuyển động theo từng động tác mỗi lúc một nhanh. Đây đúng là bộ kiếm pháp "Lạc Tuyết Kiếm Quyết" mà lần trước Vương Thiết Đản đã truyền cho hắn.
Nhìn Lưu Kinh hành kiếm tuy còn chậm và chưa được thuần thục cho lắm, nhưng từng chiêu từng kiếm mà hắn đánh ra rất chuẩn xác, chỉ cần có thời gian luyện tập thì sau này nhất định hắn sẽ trở thành một cao thủ kiếm thuật đấy.
Đây cũng là vì hắn trong mấy ngày qua vẫn thường xuyên chăm chỉ luyện tập, cho nên mới được như vậy.
Nửa canh giờ sau, Lưu Kinh đang xoay người thi triển kiếm chiêu, thì đột nhiên hắn tung người nhảy vọt lên cao hét lên một tiếng thật to, đồng thời "vèo" một tiếng thanh mộc kiếm rời khỏi tay hắn nhằm về phía vách đá lao đi với tốc độ rất nhanh.
"Phi Thiên Xúc Địa"
"Phập!" "Rắc!"
Hai tiếng kêu nhỏ vang lên, cùng lúc đó, Lưu Kinh từ trên không đáp xuống, hay tay chống lên mặt đất thở hổn hển.
Xem ra một chiêu vừa rồi hắn đã dùng toàn bộ sức lực của mình để đánh ra, lúc này trên mặt hắn đã xuất hiện những giọt mồ hôi lấm tấm, sắc mặt cũng có chút tái nhợt.
Sau khi Lưu Kinh điều hòa lại nhịp thở của mình, lúc này mới ngước mắt lên nhìn về phía vách đá ở phía trước.
"Hả? Cái gì? Tại sao lại có thể như vậy được chứ? Không có khả năng a?" Vừa nhìn về phía vách đá, đột nhiên Lưu Kinh giật mình kinh hãi đứng dậy, hắn trố mắt ra nhìn thanh mộc kiếm ở phía trước, dường như không dám tin vào mắt mình vậy.
Cách hắn hơn hai mươi trượng chính là vách đá dựng đứng cao không thấy đỉnh, theo lẽ thường thì vách núi này cũng chỉ như những vách núi khác mà thôi, không có gì đáng kinh ngạc cả.
Điều mà khiến Lưu Kinh phải kinh ngạc ở đây chính là, một nửa thanh mộc kiếm đang cắm vào vách đá, còn một nửa thì nằm ở dưới đất. Nhìn kỹ lại thì thấy mũi kiếm của nửa đoạn mộc kiếm găm vào vách đá cỡ nửa đốt ngón tay.
Trên giang hồ, một cao thủ võ lâm có thể găm một thanh mộc kiếm lên vách đá cũng là chuyện thường vẫn có thể xảy ra. Tuy nhiên, người đó phải là người có võ công tuyệt thế, nội công thâm hậu, như vậy mới có thể làm được.
Bởi vì mộc kiếm không thể cứng hơn bàn thạch(*) được, nếu muốn nó găm vào bên trong bàn thạch thì phải vận dụng tuyệt đỉnh nội công đem nó quán chú lên trên thân mộc kiếm, khiến mộc kiếm trở lên cứng rắn, cộng thêm với uy lực của kiếm khí khi xuất ra, mới có thể găm nó vào trong bàn thạch được đấy.
Có điều, làm được điều đó thực tế trên giang hồ cũng không có nhiều người và mức độ găm vào sâu của mộc kiếm cũng không nhiều, cùng lắm cũng chỉ bằng một đốt ngón tay mà thôi.
Đó là nói đến cao thủ tuyệt đỉnh trên giang hồ, còn ở đây Lưu Kinh chỉ là một tiểu tử mới bắt đầu luyện võ, mặc dù võ công hắn luyện đều là tuyệt thế võ công, và hắn là kẻ có thiên tư luyện võ hơn người nhưng chỉ vẻn vẹn có mấy ngày trời luyện tập, hắn không thể nào có đủ bản lĩnh để có thể làm được một việc như thế.
Mà lúc ra chiêu "Phi Thiên Xúc Địa" hắn cũng chỉ là dùng toàn bộ sức lực của toàn thân để thi triển thôi, chứ làm gì có sử dụng nội công, nói đúng hơn thì hắn hiện tại vẫn không có nội công để dùng.
Nhưng hiện thực trước mắt thì nên giải thích thế nào?
Lưu Kinh tuyệt đối không thể làm được điều này, như vậy thì chắc chắn trên vách đá có vấn đề.
Nếu không thì chỉ với sức lực của Lưu Kinh không thể khiến cho mộc kiếm găm vào vách đá một cách dễ dàng như vậy được.
Không chỉ có vậy, điều lạ ở đây nữa là mũi kiếm thì bị găm lên vách đá, nhưng rõ ràng thân kiếm đã bị lực lượng nào đó chấn cho gẫy làm đôi rơi xuống đất.
Lưu Kinh là người thông minh, hắn đứng đó nghĩ ngợi một lúc thật lâu và đã nhìn ra điều gì đó không ổn trong việc này.
Hít vào một hơi thật sâu, Lưu Kinh cảm thấy rất hiếu kỳ, hắn không để ý gì nữa, mà chạy ngay đến bên cạnh vách đá muốn tìm hiểu xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
(*)"bàn thạch" = tảng đá lớn
Truyện khác cùng thể loại
132 chương
62 chương
157 chương
20 chương