Tại trường "Royal" đây là một ngôi trường rộng lớn mang phong cách cổ điển, nguy nga tráng lệ như một toà lâu đài rộng lớn với trang thiết bị hết sức tối tân hiện đại, dành cho những h/s là con cháu các quý tộc giàu có, học giỏi, hay những h/s được nhận học bổng may mắn lắm mới vào được. Hôm nay là một ngày đẹp trời, yên bình, chim hót líu lo, nhưng ở trường "Royal" Không khí lại khác hẳn, bởi những tiếng la hét khủng khiếp của h/s khiến những chú chim cũng không dám ở lại, nguyên nhân của những tiếng hét không gì khác chính là do sự xuất hiện của các "hot boy và hot girl" của trường, ba chiếc siêu xe có một không hai trên thế giới màu đen dừng lại ngay giữa sân trường, ba con người bước xuống, người đầu tiên là Thiên Băng tiếp đó là Hàn Vũ và Lãnh Phong, họ vừa bước xuống là ngay lập tức có người chạy ra cất xe cho họ (đây là quy định của trường ai đi ô tô riêng đều được như vậy hết á) Băng và Phong bước đi nhẹ nhàng, khuôn mặt lạnh lùng phớt lờ mọi thứ xung quanh bởi họ đã quá quen với việc này chỉ có Hàn Vũ là luôn nở nụ cười sát gái khiến nhiều h/s nữ phải vào viện cấp cứu vì mất máu, đau tim, bởi nụ cười quá ư là tỏa nắng bọn hắn đi về phía lớp học S1 của mình để tránh những tiếng ồn ào, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ bọn họ rất thân vì lúc nào cũng đi cùng nhau, nhưng sự thật không phải vậy đúng là Hàn Vũ và Lãnh phong rất thân thiết. Nhưng họ đối với Thiên băng chỉ như những người bạn bình thường tuy quen nhau từ nhỏ, ba bên gia đình cũng rất thân thiết nhưng Thiên Băng luôn lạnh lùng, khép kín, trầm lặng cô không bao giờ tin bất cứ ai nên cô không thể mở lòng với hai người bạn từ thủa nhỏ này được, họ không biết gì nhiều về cuộc sống cô và cô cũng vậy, giữa cô và họ luôn có khoảng cách nhất định. Thật ra cách đây 10 năm về trước vào dịp sinh nhật tròn 7 tuổi của phong ba của băng đã đưa con bé tới đây vì thế cậu đã được gặp băng. Lúc ấy những gì cậu nhận thấy ở băng là một cô bé 6 tuổi xinh xắn dễ thương với chiếc váy công chúa màu trắng cô bé thông minh, hoạt bát, lém lỉnh, nhanh nhẹn, dễ gần và đặc biệt rất ấm áp, trong buổi tiệc không có Hàn Vũ lên phong không chơi được với ai ngoài cô bé, băng là người con gái đầu tiên khiến anh nở nụ cười khiến trái tim anh rung động và cảm thấy hạnh phúc kể từ sau hôm đó anh không còn được gặp lại cô bé nữa. Nhưng 2 năm sau vào ngày sinh nhật tròn 8 tuổi của cô bé ấy cũng là ngày gia tộc họ Nguyễn công bố ra mắt công chúng về truyền nhân tiếp theo của dòng họ, anh đã vô cùng chờ đợi giây phút được gặp lại băng, nhưng giây phút ấy thật đau khổ băng như một người xa lạ và không nhớ bất cứ thứ gì về anh cô bé lạnh lùng, thờ ơ với mọi thứ anh không tin vào mắt mình nhưng lại không làm gì được khi cô khẳng định đây là lần đầu tiên gặp mặt anh cô phũ phàng mọi sự cố gắng của anh. Kể từ đó Lãnh phong, Hàn Vũ và Thiên băng gặp mặt nhau nhiều hơn vì ba mẹ họ hay đi công tác nên thường gửi họ đến cho ông của băng chăm sóc, ba đứa trẻ đã cùng tham gia khoá huấn luyện đặc biệt nghiêm khắc do chính ông mở ra để chúng có thể sớm thừa kế gia nghiệp của dòng họ mình ......................................................................................................................................................................................................................................................................................... Cùng lúc đó tại trường "Dream" Nó Vũ Hạ Vy vừa cùng ba nó chuyển đến đây sinh sống, ba nó đã chuyển nó đến trường này và hôm nay là ngày đầu tiên nó đi học. Đến với ngôi trường này nó phải công nhận là rất rộng và đẹp nha, vượt xa so với trí tưởng tượng của nó đúng như lời ba nó nói ngôi trường này là nơi có tiếng khó có thể xin vào được, còn dặn nó bảo "cố gắng học hành không được phụ lòng ba" đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì nó bị một tiếng hét kéo về thực tại: - h/s1: Ôi chúa ơi "tiên nữ giáng trần" kìa tụi bây ơi! - hs2: Oa!! còn đẹp hơn cả ba hot girl của trường mình - hơn hẳn một trời một vực luôn kìa, trên đời sao lại có người đẹp thế chứ? - hs3: hình như là h/s mới, bạn ơi nhìn mình đi, bạn dễ thương quá!! Thấy mọi người khen ngợi mình nhiều quá nó không biết phải làm gì, đành mỉm cười nhẹ, cúi đầu chào hỏi không ngờ lại khiến bao trái tim thổn thức. Nó không biết rằng cách đó không xa dưới tán cây Phượng vĩ có ba cô gái đang nhìn nó với ánh mắt hình viên đạn. .............................................................................ta là dải phân cách thời gian...................................................................................................... Bây giờ nó đang đứng trước cửa phòng học 10A4 đợi gvcn vào giới thiệu, nhìn cái lớp như cái chợ vỡ, mỗi người một việc nó cũng không lấy làm lạ, bởi nó cũng đã quen cảnh này rồi. Rầm...rầm...gvcn gõ thước xuống bàn, nghiêm nghị: - cả lớp chú ý hôm nay chúng ta có bạn mới, em mau vào lớp đi. Nó vừa vào chưa kịp nói gì h/s nam trong lớp đã nhao nhao lên nào là "là bạn xinh gái hồi nãy học lớp mình sao, ôi hạnh phúc quá cơ", "học cùng lớp có cơ hội rồi, bạn tên gì, nhà ở đâu vậy…vvv" h/s nữ thì nhìn nó với ánh mắt hình viên đạn, chữ đố kị viết rõ trên mặt phải nhờ có sự trợ giúp của cô giáo thì lớp mới trật tự, nó mới có thể giới thiệu được. - Mình tên Vũ Hạ Vy, mới chuyển đến học mong nhận được nhiều sự giúp đỡ từ các bạn. nói xong nó còn khuyến mãi thêm nụ cười, rồi nhìn sang cô giáo, như hiểu được ý nó cô nhanh chóng đưa mắt xuống dưới lớp rồi dừng lại ở chỗ trống duy nhất là cái bàn cuối lớp cạnh cửa sổ - được rồi em qua đó ngồi đi. Theo hướng chỉ nó đi thẳng về phía cái bàn, bỗng một h/s nữ đứng lên nhìn thẳng vào nó và cô giáo nói: "thưa cô, cậu ấy không thể ngồi ở đó được, chỗ đó là của Tử Hy trước giờ cậu ấy không thích ngồi cùng ai cả, cho nên Hạ Vy không thể ngồi ở đó" Cô giáo còn không biết phải xử lí ra sao cô cũng sợ cái tên này lắm chứ đang phân vân thì một người con trai, cao hơn nó khoảng một cái đầu, da trắng, mái tóc màu nâu nhạt, đôi mắt màu nâu vô hồn. Nói chung là cậu ta rất đẹp cũng may là nó miễn nhiễm với trai đẹp từ nhỏ lên sắc đẹp này vẫn không đủ làm nó gục he he, cậu ta ở phía cửa lớp nên tiếng, giọng nhàn nhạt: - tôi thích ngồi cùng ai, hay không thích ngồi cùng ai, từ lúc nào đến lượt cô quản vậy? - mình xin lỗi Tử hy, mình chỉ muốn giúp cậu thôi mà - tôi có nhờ cô sao? - À, không có, mình xin lỗi. Thái độ của hai con người này khiến nó khó chịu vô cùng tưởng nó thích ngồi đây lắm chắc đúng là khiến người ta tức chết mà, cảm thấy không còn gì nữa nó lặng lẽ bước về chỗ của mình mà trong lòng đang bùng cháy lửa hận, cái tên đó cũng bước về phía nó, vẫn cái giọng nhàn nhạt đáng ghét ấy cậu ta hỏi nó: - h/s mới sao? - không thấy sao mà còn hỏi? - Thái độ này là sao đây, tôi vừa giúp cô mà, không cảm ơn tôi sao. - không cần cậu giúp, tôi có nhờ cậu hay sao? Đồ Điên!!! - thái độ này là ghét tôi à, vì sao?tôi đẹp trai lại tài giỏi trước giờ chưa cô gái nào nói ghét tôi, hay là cô muốn gây sự chú ý hả. - Ồ!! Tôi đâu có nói ghét cậu, trình bày nhiều như vậy làm gì hay là cậu bị mắc chứng "ảo tưởng sức mạnh" giai đoạn cuối rồi nên không tự khen bản thân không chịu được à. - cậu…cậu được lắm!! - cũng bình thường thôi cậu quá khen, haha!!