Mục Tử Dương đưa các cô đi nơi có tên là Liên Sơn. Liên Sơn là một trong những khu du lịch nổi tiếng nhất ở thành phố Y. Thậm chí còn có tin đồn, tới thành phố Y mà không đến Liên Sơn, vậy thì khác gì không đến. Liên Sơn nằm ở phía tây thành phố Y, cao chừng ba trăm thước, đồi núi uốn lượn. Có chòi nghỉ mát, còn có chùa chiền. Đi đến chân núi cũng đã chín giờ, Mục Tử Dương vốn là muốn bảy giờ xuất phát thì tám giờ có thể đến, nhưng hai cô gái này ngủ chưa chịu dậy, anh đã chạy dọc tiểu khu vài vòng rồi mà hai cô gái này vẫn chưa rời giường. May mà hôm nay thời tiết tốt. Gió hơi hơi lạnh đi qua, thấm vào lòng người. Mục Tử Dương đi mua vé vào cửa, Thẩm Ngôn kéo Trịnh Ninh đi tới quán nhỏ bên cạnh xem. “ Thấy thế nào, rất náo nhiệt phải không?” Mục Tử Dương cầm vé, không biết lúc nào đã đi tới phía sau các cô. “ Ha ha, đúng vậy.” Thẩm Ngôn cười vui vẻ nhận lấy vé trong tay Mục Tử Dương, sau đó đem đồ đặt vào ba lô của Mục Tử Dương. Ba người vui vẻ đi đến cửa vào. Liên Sơn rất lớn, có đường đến thẳng đỉnh núi, có người không muốn đi bộ thì có thể trực tiếp lái xe lên. Nhưng mà Mục Tử Dương cảm thấy cứ đi bộ leo núi thì có vẻ vui và thú vị hơn. Chân núi có hai đầm sen rất lớn , đầm mang phong cách cổ xưa, có chút lịch sử. Thẩm Ngôn ôm một cái cột gọi Mục Tử Dương rất to: “ Chụp cho em một tấm ảnh.” Sau đó dơ hai ngón tay làm hình chữ V, cười rất tươi. Mục Tử Dương kéo túi ra lấy máy ảnh, chọn góc độ chụp cho Thẩm Ngôn một tấm. Trịnh Ninh bên cạnh nhìn hai người hỗ trợ lẫn nhau, vụng trộm hé miệng cười, chỉ chỉ hồ sen phía trước rừng phong, “ Đi vào trong đó đi, em chụp cho hai người một tấm “ ảnh đám cưới” trước nhé.” Nói xong cũng không chờ hai người, lập tức hướng rừng phong phía trước mà chạy đến. Trên mặt Thẩm Ngôn hiện lên một tia khó xử, ầm ĩ muốn đánh Trịnh Ninh, cũng chạy đi theo. Khoé miệng Mục Tử Dương cong lên, tâm tình thật tốt. Mục Tử Dương đưa máy ảnh cho Trịnh Ninh, nói: “ Làm tốt thủ trưởng mời em ăn bánh kẹo cưới.” Kỳ thật anh không thích chụp ảnh, nhưng mà anh rất muốn có một tấm hình chụp chung với Thẩm Ngôn. Trịnh Ninh ở một bên kêu to, “ Được thôi, vì bánh kẹo cưới” Thẩm Ngôn trừng mắt nhìn Mục Tử Dương một cái, trên mặt hiện lên một tia tức giận. Tên này nguỵ trang thật tốt, cô vậy mà cho rằng anh ít nói kiệm lời cộng thêm mặt than. Quả nhiên, nhìn người không thể nhìn diện mạo. Mục Tử Dương nhìn cô gái trước mặt có vẻ xoắn xuýt, tâm tình thật tốt, cánh tay duỗi dài ra đem cô ôm vào trong lòng, sau đó cúi người xuống, ghé tai Thẩm Ngôn nói nhỏ một câu: “ Thật vui, chụp ‘ảnh đám cưới’ đấy.” Ngay lúc này có một trận gió đi qua, lá phong bay đầy trời. Trịnh Ninh chọn thời khắc đẹp nhất nhấn chụp một cái. Rừng phong lá bay tán loạn, một người đàn ông cao lớn hơi hơi nghiêng đầu chỉ chừa ra một cơ thể cường tráng, một cánh tay khoác lên vai của cô gái, mặt ghé vào nói gì đó với cô gái. Cô gái cũng cực kỳ thẹn thùng, hơi hơi cúi đầu, con ngươi quay vòng, hai má đỏ bừng, tất cả tạo nên không gian ấm áp, vui vẻ làm người ta không thể rời mắt được. Trịnh Ninh chụp vài tấm mới hô ngừng. sau đó cầm máy ảnh giơ cao lên nói với Mục Tử Dương: “ Thủ trưởng, đến lúc đó nhớ mua bánh kẹo cưới cho em đấy.” Mục Tử Dương mỉm cười gật đầu. Về sau Mục Tử Dương lại chụp cho Thẩm Ngôn và Trịnh Ninh vài tấm ảnh rồi ba người mới tiếp tục đi lên núi. Mục Tử Dương đi phía trước, Thẩm Ngôn và Trịnh Ninh cầm máy ảnh xem ảnh đã chụp. Trịnh Ninh nhìn ảnh vừa chụp “ hình đám cưới”, cô cũng vui vẻ mà nói: “ Hoá ra mình có thiên phú như vậy, nếu sớm biết mình đã đi làm nhiếp ảnh gia.” Tự kỷ rất nhiều nhưng cũng không quên khen hai người trong ảnh, “ Nhìn hai người đúng là rất xứng đôi.” Dọc đường tin là không được, dù sao thì tin cũng không phải là chuyện gì xấu. trực tiếp nhét máy ảnh vào lòng Trịnh Ninh rồi chạy đến bên cửa kéo Mục Tử Dương đi. Nhìn cô gái kia hấp ta hấp tấp chạy đến bên anh, trên mặt Mục Tử Dương hiện lên một tia vui vẻ, anh chưa kịp nói gì đã bị Thẩm Ngôn lôi đi, vừa đi vừa nói chuyện: “ Một mình đứng cũng không có ý nghĩa, còn không bằng hai chúng ta cùng nhau vào thắp hương.” Cô gái này đúng là thấy anh quá rảnh rỗi đây mà. Mục Tử Dương cũng không giận, để cô kéo tay mình đi đến đội ngũ đang xếp hàng kia. Trong lòng bàn tay truyền đến cảm giác mềm mại. Lại nói đây là lần đầu tiên Thẩm Ngôn chủ động cầm tay anh, mặc kệ là nguyên nhân gì đi nữa, tóm lại hai người càng ngày càng hoà hợp rồi. Mục Tử Dương không nhịn được hưng phấn, ánh mắt nhìn Thẩm Ngôn tràn ngập nhu tình, đôi mắt đen như mực ẩn chứa nồng đậm sủng nịch. Mọi người làm lễ rất nhanh, không tới mười phút là đến lượt bọn cô rồi, Thẩm Ngôn cùng Mục Tử Dương tiến lên. Thẩm Ngôn cực kỳ nhu thuận hai tay tạo thành chữ thập, trong lòng mặc niệm: “ Chúc ba mẹ thân thể khỏe mạnh, vạn sự như ý.” ( đời trước). Trịnh Ninh tránh làm bóng đèn, nên tiêu sái đẫn đầu đi phía trước. Mục Tử Dương và Thẩm Ngôn hai người đi song song phía sau. Mấy ngày qua quan hệ của hai người dịu đi rất nhiều, Thẩm Ngôn trước mặt Mục Tử Dương càng ngày càng thoải mái, trong lòng có cái gì cũng sẽ không giấu. Trực tiếp hỏi Mục Tử Dương: “ Anh vừa mới cầu cái gì?” Mục Tử Dương cười nhạt cố ý thừa nước đục thả câu “ Em đoán xem?” Không có chút nào ý thức được rằng anh nói câu này có bao nhiêu ngây thơ. Thẩm Ngôn nghiêng đầu nhìn chằm chằm Mục Tử Dương, khoé miệng cong lên, chỉ cười không nói. Mục Tử Dương bị cô nhìn có chút sợ hãi, nhịn không được lấy tay sờ sờ mặt: “ Trên mặt anh có cái gì sao?” Trong mắt Thẩm Ngôn hiện lên một tia giảo hoạt, ngay lập tức gập ông đập lưng ông nói: “ Anh đoán?” Mục Tử Dương im lặng một giây mới hiểu rằng mình bị cô gái này sắp xếp vào bẫy, vẻ mặt hắc tuyến. Tuyệt đối là cố ý. Ba người một đường đi xem chút gì đó, sau đó ba tiếng sau mới leo đến đỉnh núi. Đỉnh núi cực kỳ phồn hoa, một hàng khách sạn sát nhau trên đường xếp thành một hàng dài. Đi lâu vậy nên mọi người đều đã đói, tìm khách sạn nào đó để giải quyết vấn đề no bụng đã. Mục Tử Dương nghĩ đến lên núi này cũng đã đi gần hết, liền đề nghị xuống núi. Xuống núi so với lên núi thì tốc độ nhanh hơn nhiều, không tới một giờ đã đến chân núi. Về đến nhà, hai cô gái lập tức ôm máy ảnh chui vào phòng bắt đầu chọn ảnh đã chụp. Mục Tử Dương đi vào thư phòng làm việc của mình. Tổng cộng hơn một trăm tấm ảnh, hầu như đều là ảnh của hai cô. Mục Tử Dương thì cực kỳ ít, ngoại trừ tấm được gọi là “ hình đám cưới”, thì những bức khác đều là cô chụp trộm. “ Cậu nói nếu như Mạc Nham nhìn thấy bức ảnh này thì sẽ như thế nào?” Trịnh Ninh chỉ và bức ảnh được gọi là “ hình đám cưới” vẻ mặt tò mò nhìn Thẩm Ngôn. Thẩm Ngôn nhíu mày, thân thể tựa vào chiếc ghế dựa, bắt đầu trầm tư. Thẩm Ngôn vẫn còn đang suy nghĩ thì Trịnh Ninh đã không chờ nổi nữa rồi. Thấy Thẩm Ngôn hồi lâu cũng không trả lời, cô hung hăng nhéo bả vai Thẩm Ngôn, nhịn không được mà bắt đầu oán giận: “ Cậu không phải là đang nhớ đến học trưởng Mạc Nham chứ?” Thẩm Ngôn nghe vậy cười, hỏi ngược lại: “ Cậu ánh mắt nào nhìn thấy tớ đang nhớ đến anh ta hả?” “ Tớ hai con mắt đều đã nhìn thấy rồi.” Trịnh Ninh về mặt tình cảm rất dứt khoát, ghét nhất là con gái một chân đứng hai thuyền, thấy Thẩm Ngôn im lặng, cô nhất thời mang theo chút tức giận. “ Lúc trước Mạc Nham bắt đầu theo đuổi cậu sao cậu không dứt khoát cự tuyệt đi.” Đối với Trịnh Ninh lên án, Thẩm Ngôn cũng dừng không được mà nói: “ Mạc Nham khi nào thì theo đuổi tớ, có lẽ anh ta thích tớ, nhưng cho đến bây giờ anh ta cũng không có nói gì cả. Cậu bảo tớ làm sao bây giờ, trực tiếp chạy tới bảo anh ta là em không thích anh, anh không cần theo đuổi em nữa.” Thẩm Ngôn trừng to mắt nhìn Trịnh Ninh. Trịnh Ninh cực kỳ thành thực gật đầu: “ Như vậy thì anh ta sẽ không quấn lấy cậu nữa rồi.” Thẩm Ngôn nhìn Trịnh Ninh liếc mắt một cái: “ Vậy nếu anh ta không thừa nhận thì thế nào? Nếu anh ta nói ‘ Học muội em có khả năng hiểu lầm rồi, anh chỉ coi em như một người bạn thôi, em suy nghĩ nhiều rồi.’ Sau đó thế nào? Sau đó mình liền biến thành tự mình đa tình rồi.” Trịnh Ninh có phần không tin: “ Anh ta sẽ không thừa nhận?” Thẩm Ngôn lắc đầu: “ Tớ không biết, nhưng mà nam sinh đều giống nhau đều có vẻ sĩ diện, không thừa nhận cũng là điều bình thường. tớ không muốn bị mọi người nói là kiêu ngạo như khổng tước.” Trịnh Ninh bắt đầu xoắn suýt, cảm khái nói: “ Vậy làm sao bây giờ?” Chẳng lẽ khiến cho mọi người cứ hiểu lầm như vậy? Thẩm Ngôn nhạy bén, nói với Trịnh Ninh: “ Cậu gọi điện thoại nói cho Tằng Tĩnh Ngữ biết hôm nay chúng ta đi chơi rất vui vẻ, mọi chuyện sau đó không cần quan tâm nữa rồi.” Cô tuyệt đối tin tưởng Tằng Tĩnh Ngữ là người quan tâm và có tốc độ bát quát nhanh nhất rồi.