Tằng Tĩnh Ngữ bị quân trưởng đưa đi, nghe nói còn bị quân trưởng răn dậy một trận ngay trước mặt mẹ con Thiệu Tuấn. khi Thẩm Tgôn và Trịnh Ninh biết được, cực kỳ vô lương tâm mà cười to. Trịnh Ninh ngồi trên ghế sô pha nhà mục tử dương, một tay cầm điều khiển một tay ôm cái gối ôm, tự nhận là khách quan mà nói: “ Tĩnh Ngữ là người tốt, rộng rãi thẳng thắng, có nghĩa khí, có hơi nghịch, nhưng cũng đã bị giáo huấn rồi.” Thẩm Ngôn vẫn im lặng. ngày hôm qua cô suy nghĩ cả đêm, từ lúc trùng sinh đến bây giờ cũng đã được hơn hai tháng. Cô mỗi ngày đều rất cẩn thận, với ai cũng đều duy trì khoảng cách nhất định, sợ lộ ra bất kỳ sơ hở nào. Đến khi vào trường đại học X, ở đó không có ai biết cô, ở đó cô có thể hoàn thành giấc mơ vào trường đại học của chính mình, không cần phải giả vờ, không cần sợ ai sẽ phát hiện ra cô. Cô tự nhận mình là một người không có chủ kiến. Đời trước bố mẹ cô đều là nhận viên công chức, chức vị không cao, nhưng cũng được coi là gia đình bậc trung, bố mẹ coi cô nhưng một nàng công chúa mà nuông chiều, đưa cô đi học piano, học ballet, tất cả đều chuẩn bị tốt, cô chỉ cần làm theo là tốt rồi. Nhưng mà hiện tại cô không có ba mẹ ở phía trước chỉ bảo, cô cảm thấy mê mang nhưng suy nghĩ một đêm, càng nghĩ lại càng tức giận, uổng công cô đã được trùng sinh trở lại mọt lần, một chút cũng không thấy lớn lên, ngược lại càng ngày càng thấy giống trẻ con hơn rồi. cô đối với mục tử dương bốc đồng, nhưng anh vẫn bao dung cô, lúc cô gặp truyện không may anh còn cho người tới cứu cô. Nghĩ lại cô cảm thấy chính mình thật trẻ con. “ Trịnh ninh, cậu nói nếu đời người có thể lặp lại, cậu sẽ làm như thế nào?” Thẩm Ngôn lại có phần mê mang. “ Lặp lại ư?” Trịnh Ninh cả người dựa vào ghế sô pha, ngẩng đầu nhìn trần nhà. Suy nghĩ một phen. “ Nếu là mình, vẫn nên là như bây giờ thôi, tớ cảm thấy chính mình bây giờ rất tốt.” “ Như vậy sao?” Thẩm Ngôn hỏi ngược lại. Trịnh Ninh khó hiểu: “ Cậu đang nói cái gì vậy. người nào muốn lặp lại là người có điều tiếc nuối gì đó, mới hy vọng vọng có thể quay lại. Cậu còn ít tuổi như vậy nghĩ quay lại làm cái gì.” Thẩm Ngôn dùng sức đánh vào trán mình một cái: “ Đúng vậy….. sao mình lại ngốc như vậy.” cuộc sống của cô vừa mới bắt đầu lại, căn bản không cần lặp lại làm gì, hiện tại cô chỉ cần học thật tốt. Cả một đêm thẩm ngôn buồn bực nhất thời tốt hẳn lên, có chút lên mặt nhìn trịnh ninh: “ Cậu xem cô ấy khiêu vũ còn không bằng xem tớ múa.” Lúc này trên tivi đang phát chương trình nghệ thuật, bên trong có một cô gái đang khiêu vũ. Thẩm ngôn đứng dậy, kiễng mũi chân lên, xoay người mấy cái liền đến ngay chính giữa phòng khách, phòng khách rất lớn, hoàn toàn đủ cho cô tự do phát huy rồi. Tuy nhiên hiện tại cơ thể cô không còn linh hoạt như trước, cũng may là cơ thể này rất thon thả. Giơ chân, nhấc chân, xoay tròn, nhẹ nhàng linh hoạt. Buổi sáng Mục Tử Dương chạy về bộ đội xử lý một ít văn kiện của tối hôm qua đang làm dở, lo lắng hai cô gái ở nhà chưa ăn cơm, nên cơm trưa cũng chưa ăn liền vôi vội vàng vàng trở về. Khi mở của anh còn tưởng rằng mình đi nhầm nhà, chỉ thấy Thẩm Ngôn đứng bằng mũi chân đứng giữa phòng khách, cả người theo tiết tấu âm nhạc mà xoay tròn, khuân mặt trẵng nõn mỉm cười, đôi mắt linh động giảo hoạt. Mục Tử Dương vẫn đứng ở ngay cửa, sửng sốt mà nhìn cô chăm chú. Trịnh Ninh và Thẩm Ngôn không phát hiện ra Mục Tử Dương đang đứng ở cửa, vẫn như cũ đùa giỡn. “ Cậu vậy mà còn biết múa ballet.” Vẻ mặt Trịnh Ninh không tin, phải biết rằng cô rất hâm mộ điệu múa của các cô gái nhỏ. Huống chi Thẩm Ngôn lại xinh đẹp, lại còn biết múa, quả thật là thần tượng của thần tượng. Thẩm Ngôn dừng lại, cực kỳ thục nữ mà xua tay cúi người, làm một tư thế để kết thúc rất đẹp. Lập tức ngẩng đầu nhìn Trịnh Ninh, ánh mắt cười giòn giã, “ Tớ lúc trước từng học qua. Còn có piano, nếu có cơ hội tớ sẽ đàn cho cậu nghe.” Vẻ mặt Trịnh Ninh tràn đầy sùng bái nhìn Thẩm Ngôn, hưng phấn từ trên ghế so pha nhảy dựng lên, “ Tốt quá, tốt quá.” Sau đó, cả người liền dán lên người Thẩm Ngôn, kích động nói: “ người đàn ông nào có thể lấy được cậu khẳng định là sướng chết đi.” Thẩm Ngôn thuận tay ôm lấy eo Thẩm Ngôn, “ thật như vậy sao?” nhưng vì sao Mục Tử Dương luôn nhìn cô bằng bản mặt đen như than đó. Mục Tử Dương nhìn hai cô gái trước mắt ôm lấy nhau, khoé mắt không nhịn được giật giật. “ khụ......” Mục Tử Dương cố ý hắng giọng một cái, đổi giày vào nhà. Khoé mắt nhìn hai cô gái trước mắt. nhịn không được mở miệng nói: “ hai người ăn cơm chưa?” buổi sáng khi đi hai cô gái này còn chưa rời giường, khi anh đi đã đặt bữa sáng trên bàn ăn và để lại giấy nhắn là mình giữa trưa sẽ về. “ chưa, chúng em đang đợi anh đấy?” Thẩm Ngôn kéo Trịnh Ninh ở trên người cô ra. cực kỳ tự nhiên đi đến bên Mục Tử Dương. Bây giờ cô đối với cuộc hôn nhân này không còn ác cảm như trước. Mục Tử Dương thoáng mỉm cười, cánh tay dài tự nhiên khoác lên vai Thẩm Ngôn, “ Muốn ăn cái gì?” Thẩm Ngôn lập tức bày ra tư thế bà chủ, ngẩng cao đầu nhìn Trịnh Ninh, “ thủ trưởng mời khách đấy..... muốn ăn cái gì mau mau nói?” Trịnh Ninh thấy hai người trước mắt thân thiết với nhau thật sự rất giống đôi vợ chồng, lúc trước cô mù hay sao mới cảm thấy Mạc Nham với Thẩm Ngôn xứng đôi. ... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .... Ban đêm mát mẻ, những ánh đèn nhiều màu sắc làm tiểu khu sáng bừng lên. Sau cơm tối, Trịnh Ninh ngồi trên sofa xem tivi. Mục Tử Dương và Thẩm Ngôn ra ngoài tản bộ. hai người đi vòng quanh tiểu khu một vòng, ai cũng không nói gì. một trận gió lạnh đi qua, Thẩm Ngôn không tự chủ được ôm lấy hai tay. Mục Tử Dương thấy thế, bước lên cùng Thẩm Ngôn đi ngang nhau, cánh tay dài duỗi ra gắt gao đem Thẩm Ngôn ôm vào lòng. Thẩm Ngôn bên trong chỉ mặc một bộ quần áo mỏng, bên ngoài thì khoác một chiếc áo màu trắng mỏng, đầu thu nên thiệt độ ngày đêm chênh lệnh rất nhiều, quả thật hơi lạnh, cũng không nghĩ nhiều, Thẩm Ngôn trực tiếp co người lại, sát tới nguồn ấm áp trong lòng Mục Tử Dương. Mục Tử Dương khẽ cười một tiếng, từ từ thắt chặt cánh tay, “ ngày mai anh rảnh, đưa bọn em ra ngoài dạo chơi.” “ vâng” Thẩm Ngôn nhàn nhạt đáp lại một tiếng. “ em và Trịnh Ninh có quan hệ rất tốt?” Mục Tử Dương thử hỏi Thẩm Ngôn. Bình thường thời gian gặp mặt vốn cũng không nhiều lắm, nên nắm chắc cơ hội mới đúng. Đương nhiên anh muốn không chỉ là nói chuyện, nhưng không muốn doạ đến cô gái này, anh vẫn nên lựa chọn kỹ càng. Thẩm Ngôn ngẩng đầu nhìn Mục Tử Dương cười tươi, “ chúng em cùng phòng kí túc xá, còn có Tĩnh Ngữ, Tĩnh Ngữ tính tình rất nóng nảy, nhưng mà người rất tốt, có cái gì tốt nhất đều cùng mọi người chia sẻ, mà còn đặc biệt coi trọng chính nghĩa. Trịnh Ninh là một cô gái cực kỳ ngại ngùng, cô đối với cái gì đều tràn ngập tò mò.... ...... ...... ...... ........” Thẩm Ngôn nói rất nhiều. Mục Tử Dương nhịn không được nhíu mày, “ Vậy còn em? Em thì như thế nào?” Thẩm Ngôn im lặng, đột nhiên nhớ tới chính mình đã làm những gì, tâm tình đang vui ngay lập tức bắt đầu buồn bực. lông mi nhăn lại, dâng lên một dòng lo lắng lắng, thật lâu sau mới nghiêm chỉnh trả lời: “ Em.... ...... ... em ngây thơ, ích kỷ, tuỳ hứng, tự cho là đúng.... ...... .......” Thẩm Ngôn tự oán tránh mình, mãi đến khi nói xong cô mới phát hiện, thì ra cô lại không tốt đến như vậy. Mục Tử Dương buồn cười nhìn cô gái này tự nói chính mình như vậy, trên thế giới làm gì có ai có thể đáng yêu như cô chứ. Cô gái này quả thật không hiểu được việc đời, nhưng cũng không đến mức như vậy. Mục Tử Dương nghĩ đi nghĩ lại, không nhịn được cười to. Thẩm Ngôn bị anh cười khuân mặt có phần không nhịn được, trong cơn tức giận dùng khuỷu tay hung hăng đánh vào bụng Mục Tử Dương, ý muốn che dấu chính mình đang xấu hổ. “ như vậy rất tốt sao mà cười?” trừng mắt nhìn Mục Tử Dương , ánh mắt hận không thể cho anh vài cái dao găm xuyên thành tổ ong vò vẽ. “ Ừ” Mục Tử Dương kêu một tiếng, tâm tình kích động đã hồi phục lại, xoay người hai tay dứt khoát đặt trên vai Thẩm Ngôn, sắc mặt có chút trầm trọng: “Em còn chưa đủ trưởng thành, đúng là mỗi người đều từ từ lớn dần rồi trưởng thành lên. không cần như thế mà phủ nhận chính mình. Em rất tốt, nghĩ được hiểu được, làm sai cũng dũng cảm thừa nhận mình sai, tự nhiên sẽ hiểu.” Thẩm Ngôn gật đầu liên tục, “ cám ơn” giọng điệu trầm thấp, có chút nghẹn ngào. Mục Tử Dương nói làm cô không tự giác nhớ đến ba cô đời trước, trước kia cô có cái gì không hiểu, làm sai, ba cô cũng kiên nhẫn như vậy mà khuyện bảo cô, nói cho cô biết cái gì đúng, cái gì nên làm, cái gì không nên làm. Bao dung cô, lý giải cho cô. Mục Tử Dương gắt gao đem Thẩm Ngôn ôm vào trong lòng. Thẩm Ngôn dơ tay ôm lấy eo Mục Tử Dương, đầu vùi sâu vào ngực Mục Tử Dương, trong lòng không hiểu sao dâng lên một phần lệ thuộc. Đây là lần đầu tiên từ khi cô trùng sinh đến bây giờ cảm thấy kiên định, lần đầu tiên cảm thấy chính mình đúng là tồn tại trên thế giới này, lần đầu tiên cảm thấy chính mình chân chính trở thành Thẩm Ngôn.