Mục Tử Dương phải trở về bộ đội, để lại hai cô gái ở nhà trọ mù quáng trêu ghẹo nhau. Đêm trước hôm đi, Mục Tử Dương gọi Thẩm Ngôn vào thư phòng, nhét vào tay cô một tờ chi phiếu. Thẩm Ngôn có phần không hiểu ra, mắt to nhìn tờ chi phiếu trong tay, “ đưa em làm gì?” Mục Tử Dương dơ tay xoa đầu Thẩm Ngôn, giọng nói trầm thấp ôn hoà, “ cầm đi, có thời gian thì dùng.” Thẩm Ngôn không cho là đúng, khẩn trương trả lại cho Mục Tử Dương, động tác rất nhanh như là đang cầm một củ khoai lang bỏng. “ Em không cần, anh mau cất đi.” Mục Tử Dương biết rõ không sẽ không cầm nên bắt đầu chơi xấu, “ Em không phải vị hôn thê của anh hay sao? chồng chăm sóc vợ là chuyện bình thường mà.” Thẩm Ngôn vướng mắc nhíu mi nhìn Mục Tử Dương: “ chúng ta còn chưa có kết hôn đâu.” Mục Tử Dương bắt đầu già mồm át lẽ phải: “ chúng ta “ hình đàm cưới” đều đã có.” mỗi lần ở cùng Thẩm Ngôn anh luôn rất ngây thơ, nhưng chính mình một chút cũng không phát hiện. Thẩm Ngôn buồn bực, lần này thì cô biết rồi, thì ra bất luận cô có nói thế nào đi nữa thì Mục Tử Dương cũng sẽ tìm lý do nào đó để bắt cô nhận. nếu như vậy thì cô cũng không nghĩ nữa, trực tiếp đút vào túi tiền, sau đó ngửa mặt nhìn Mục Tử Dương, “ được rồi, trước em giúp anh cất, ki nào anh cần thì em trả lại cho anh.” “ được” Mục Tử Dương khẽ lên tiếng, trong lòng buồn cười, đã đưa cho cô thì làm gì có chuyện sẽ lấy lại. cho dù có muốn lấy cũng phải đổi phương pháp khác. Vì thế ngay lúc Thẩm Ngôn còn chưa phản ứng, Mục Tử Dương đã mạnh mẽ cúi đầu, chiếm lấy cánh môi mềm mại của Thẩm Ngôn. từ lần trước hôn cô anh vẫn không có quên được cái loại cảm giác ngọt ngào này. Bây giờ chuẩn bị đi, như thế nào cũng phải thu về được một chút gì đó để an ủi nỗi khổ tương tư chứ. động tác Mục Tử Dương rất nhanh, Thẩm Ngôn còn chưa kịp nói, đã trơ mắt nhìn Mục Tử Dương cúi đầu áp xuống, trong lòng lặng một giây, rồi sau đó cảm người cứng đờ. Mục Tử Dương cười thầm, không có phản đối là tốt rôid, vì thế hôn càng sâu. một tay nắm eo của Thẩm Ngôn, một tay nâng cằm, sau đó thừa dịp Thẩm Ngôn không chú ý, đầu lưỡi nhíu lại, trực tiếp cạy mở hàm răng của Thẩm Ngôn, xâm nhập vào bên trong. Trong đầu Thẩm Ngôn rối mù. Chân tay có phần luống cuống. nhưng mà cảm thấy hai là hôn phu hôn thê nên cũng không phản kháng. Đặc biệt là Mục Tử Dương dùng lưỡi tiến vào bên trong, làm cô cảm thấy kinh ngạc, đôi mắt trừng to, giống như đang thấy quỷ vậy. Cô vẫn cho rằng hôn môi chỉ là hai người môi chạm môi thôi, hiện tại mới biết được, thì ra hôn môi còn có thể dùng hai đầu lưỡi quấn quýt như thế. Mục Tử Dương đối với biểu hiện của cô gái cực kỳ bất mãn, có ai hôn môi mà ánh mắt trừng nhu gặp quỷ không vậy. cánh tay trực tiếp che mắt to lại. Cô gái này thế mà nhu thuận, ánh mắt cực kỳ nghe lời mà khép lại, hai tay đặt trên ngực Mục Tử Dương, cả thân thể cũng thả lỏng ra, tựa vào trên người Mục Tử Dương, tuy cô không đáp lại nhưng lại yên lặng nhận lấy. Sau ba ngày, Thẩm Ngôn và Trịnh Ninh lấy ảnh chụp hôm trước chọn lại, sau đó đem mấy tấm trực tiếp mua khung cho vào. Thẩm Ngôn nhìn ảnh “ đám cưới” trong tay mà ngẩn người, không tự chủ mà nhớ đến nụ hôn hôm đó của Mục Tử Dương. Khuân mặt lập tức ửng đỏ. Trịnh Ninh phát hiện ra Thẩm Ngôn lạ thường, lập tức trểu ghẹo nói : “ mới xa nhau thôi mà đã nhớ đến rồi.” Thẩm Ngôn chột dạ liếc mắt nhìn Trịnh Ninh, cầm lấy khung ảnh chạy vào phòng ngủ của Mục Tử Dương. Trịnh Ninh vẫn chưa vừa ý, ở đằng sau tiếp tục kêu to: “ Đúng rồi, ảnh đám cưới thì phải treo ở phòng cưới chứ.” Thẩm Ngôn nháy mắt không nói gì, im lặng thở dài: cô gái này đi theo Tằng Tĩnh Ngữ học xấu rồi. ... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ....... Ngày nghỉ đi qua thật nhanh. Tằng Tĩnh Ngữ ở nhà bị phạt “ diện bích tư quá”, mỗi ngày không khác gì một năm, mới đến mùng sáu mà đã chạy đến trường học. Thẩm Ngôn và Trịnh Ninh về kí túc xá vừa đúng lúc Tằng Tĩnh Ngữ đang nằm ru rú trên giường, nhưng mà cô không có ngủ, nghe được tiếng chìa khoá va chạm, liền ngồi dậy vọt lên, nhảy xuống giường. “ thế nào, làm sao lại quay về.” Thẩm Ngôn và Trịnh Ninh vừa vào đến cửa liền nghe tiếng giọng Tằng Tĩnh Ngữ chua chua. Hai người hiểu trong lòng mà không nói gì cả, hé miẹng cười, vẻ mặt không tha nói tiếp: “ không nỡ đâu, không có biện pháp khai giảng mà.” Lời này Trịnh Ninh nói, cô biết Tằng Tĩnh Ngữ trong lòng buồn bực, cố ý thêm dầu vào lửa. Tằng Tĩnh Ngữ nghe thấy bắt đầu xù lông, hai tay bóp cổ Trịnh Ninh nói tục: “ Fuck, các người hai người vui vẻ, còn bà đây một người với 4 vách tường ngồi suy nghĩ.” Thẩm Ngôn buồn cười nhìn hai người kia xoay đi xoay lại, không nhanh không chậm đi đến chiếc bàn của mình đặt túi xuống, lấy ra một túi đồ ăn lần trước mua ở Liên Sơn là quà kỷ niệm. thấy túi trong tay Thẩm Ngôn, Tằng Tĩnh Ngữ không được tự nhiên bĩu môi, “ chỉ có như vậy thôi à.’ Tằng Tĩnh Ngữ ngồi ghế bên cạnh Thẩm Ngôn, một tay cầm khoai tây chiên, một tay lật quyển album ảnh, mờ hồ nói không rõ ràng: “ NND, chuyện tốt như vậy mà cũng không bảo tớ, quá là không có lương tâm rồi.” các cô du ngoạn sơn thuỷ thì cô đang ở trong nhà suy nghĩ việc đã làm, nghĩ lại cảm thấy cực kỳ bực tức.