Trùng Sinh Tiến Hành Quân Hôn
Chương 14
Nhà của Thiệu Tuấn rất nhỏ, ở khu dân cư nghèo. Nhà rất bé, chỉ có một phòng ngủ, một phòng khách, cộng lại mới có hơn ba mươi mấy mét vuông. Rất ít khi có khách đến, đều là mẹ Thiệu ngủ trong phòng, Thiệu Tuấn ngủ ngoài ghế sô pha.
Về đến nhà, mẹ Thiệu trực tiếp đưa Tằng Tĩnh Ngữ vào phòng ngủ, đặt cô lên giường của mình.
Tằng Tĩnh Ngữ không ngừng vặn vẹo cơ thể, miệng không ngừng kêu: Nóng quá, nóng quá.” Thậm chí còn cởi cả quần áo của mình nữa.
Mẹ Thiệu là một người phụ nữ lương thiện và nhát gan, không được đi học, năm đó chồng bà ở bên ngoài…., về sau dám công khai mang tiểu tam về nhà, bà ngay cả một câu mắng cũng không mắng được, sau cùng vẫn là Thiệu Tuấn khóc rống lên đuổi người phụ nữa kia ra khỏi cửa. Mẹ Thiệu đối với loại tiểu tam này căm hận đến tận xương tủy. Mà lúc này Tằng Tĩnh Ngữ, bất luận là cách ăn mặc hay là những động tác mà cô làm, đều rất khó làm cho người ta nghĩ rằng cô là một cô gái ngoan.
Đặc biệt là khi đứng trước cửa quán 1984, Tằng Tĩnh Ngữ một chút cũng không để ý ánh mắt của những người xung quanh liền cứ như vậy mà ôm lấy Thiệu Tuấn. Cái này đã làm cho mẹ Thiệu chịu không nổi, huống chi bây giờ cô gái này còn động một tí là cởi quần áo, lại càng làm cho mẹ Thiệu nhịn không được nhíu mày.
Nếu con trai tìm một người như vậy về làm con dâu, về sau sẽ như thế nào đây. Trong lòng mẹ Thiệu không ngừng nghĩ ngợi.
Thiệu Tuấn bị đưa đến cục cảnh sát để lấy lời khai, một lúc sau mới được về nhà.
Vừa mới bước vào nhà đã bị mẹ Thiệu chặn ngay ngoài cửa, hỏi cô gái kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì, có phải là bạn gái của anh hay không.
Thiệu Tuấn là người con rất hiếu thuận, trên mặt hiện lên vẻ mệt mỏi nhưng nghe xong câu hỏi của mẹ thì không nhịn được cười nhẹ.
“ Mẹ, trí tưởng tượng của mẹ quá phong phú rồi, cô ấy làm sao có thể là bạn gái của con được.” Nghĩ lại Tằng Tĩnh Ngữ ở trường học hung dữ như cọp cái vậy, anh trốn còn không kịp nữa là, huống chi còn là con gái của quân trưởng. Bạn gái? Làm sao có thể.
Nhưng mà, đôi khi những việc cảm thấy không có khả năng lại biến thành sự thật.
Mặc dù biết rằng con trai sẽ không nói dối, nhưng mẹ Thiệu vẫn có chút lo lắng, từ trước đến nay có thể đến quán bar tiêu phí, đều là những nhân vật có tiếng có quyền, mẹ con bọn họ về sau nên làm thế nào bây giờ.
“ Vậy cô gái đó là ai? Không xảy ra chuyện gì là tốt rồi.” Mẹ Thiệu là người đã trải qua nhiều khó khăn, tự nhiên sẽ không muốn có thêm chuyện gì xảy ra.
Thiệu Tuấn cực kỳ hiểu rõ ý nghĩ của mẹ mình, lúc này Tằng Tĩnh Ngữ nhìn qua quả thật không giống một cô gái ngoan.
“ Mẹ đừng lo lắng, không có việc gì. Cô ấy là học sinh mới khoa y học của trường con, là con gái của quân trưởng, sẽ không gây ra rắc rối gì đâu.”
Nghe xong lời này, mẹ Thiệu mới an tâm. Bà không cần cái gì đại phú đại quý, chỉ cần con trai có công việc, sau này cưới cô con dâu hiền lành, sinh một đứa cháu khỏe mạnh, như vậy đời này của bà đã hạnh phúc lắm rồi.
Phòng ngủ rất nhỏ, chỉ có một chiếc giường đơn cùng một ngăn tủ đựng quần áo. Tằng Tĩnh Ngữ không an phận nằm trên giường, quần áo đã sớm bị cô cởi ra lung tung hết rồi, đai váy rơi xuống, lộ ra làn da trắng như tuyết, váy đã vén lên đến chỗ trên lưng, lộ ra bắp đùi trắng nõn nà. Ngay cả khăn mặt đặt trên trán cũng đã rơi xuống đất.
Khuôn mặt Thiệu Tuấn không khỏi hiện lên một tia xấu hổ. Anh luôn lạnh lùng, chưa bao giờ cùng một cô gái nói chuyện, càng đừng nói ***** bạn rồi. Thấy Tằng Tĩnh Ngữ phát cuồng chuẩn bị kéo cả nội y xuống, Thiệu Tuấn liền đem chăn ôm lấy Tằng Tĩnh Ngữ trực tiếp đến phòng tắm.
Không gian nhỏ hẹp không có bồn tắm xa hoa, không có nước ấm, chỉ có một vòi hoa sen cùng với nước lạnh.
Thiệu Tuấn gắt gao ôm lấy Tằng Tĩnh Ngữ đang bọc trong chăn, xả nước lạnh ào ào xuống đầu cô, mẹ Thiệu nhìn con trai mình, vẻ mặt lo lắng, nhưng không nghĩ ra cách giải quyết, chỉ có thể đứng một bên yên lặng nhìn.
…………………………………………………………………………………………………………
Bên kia. Trịnh Ninh và Thẩm Ngôn từ cục cảnh sát đi đến bệnh việc cùng Mục Tử Dương.
Ngoại trừ má trái bị Tằng Tĩnh Ngữ đánh sưng lên, nơi khác cũng không có bị thương. Trịnh Ninh thì lại khác, cùng Ngô Chỉ Tường đánh nhau lâu như vậy, trên người, trên mặt đều bị thương.
Phòng xử lý vết thương.
Mục Tử Dương ngồi một bên, sắc mặt lạnh lẽo lại giống như chỉ cần ai lại gần là có thể bị đông lại thành một khối băng. Y tá đưa cho Thẩm Ngôn một túi chườm nước đá để cho bên má cô bớt sưng. Trịnh Ninh bị thương cũng tính là nặng, không biết có bị thương đến nội tạng không, bác sĩ đề nghị cô nên đi siêu âm trước.
“ Anh vẫn còn giận sao?” Thẩm Ngôn đoán không ra Mục Tử Dương đang nghĩ gì, trong lòng có phần hốt hoảng.
Mục Tử Dương liếc mắt nhìn Thẩm Ngôn một cái, nhàn nhạt nói một câu “ Không có.” Không nghe ra bất kỳ loại cảm xúc gì.
Thẩm Ngôn biết Mục Tử Dương đang nói dối, hôm đó để hắn chờ lâu như vậy, không tức giận mới lạ. Thẩm Ngôn áy náy : “ Em biết mình cực kỳ tùy hứng, để anh đợi lâu như vậy......” Sắp xếp lại suy nghĩ, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng Mục Tử Dương, giống như một chiến sĩ đang chuẩn bị khảng khái chịu chết.
“ Em rất do dự có nên đi gặp anh hay không, em nghĩ anh sẽ rất tức giận. Nhưng khi đó em thật sự không biết nên đối mặt với anh như thế nào. Em cũng sẽ không biết nên nói gì, em………………….” Suy nghĩ của Thẩm Ngôn bắt đầu hỗn loạn. “ Còn chuyện buổi tối đi quán bar, em không muốn đi, là Tằng Tĩnh Ngữ rất muốn đi, em với Trịnh Ninh không khuyên được, không yên tâm về cô ấy nên em mới đi cùng. Em cũng không nghĩ tới mọi chuyện sẽ như vậy.” Giọng nói của Thẩm Ngôn càng ngày càng nhỏ.
Mục Tử Dương nhàn nhạt nhìn vẻ khẩn trương của Thẩm Ngôn, nghe cô vội vàng giải thích, tất cả tức giận nháy mắt đều biến mất. Hắn nghe nói bây giờ các cô gái yêu đương từ rất sớm, mười bảy mười tám tuổi mà bạn trai đã thay đổi nhiều lần, thời gian này Thẩm Ngôn đối với hắn rất lạnh nhạt, hắn còn cho rằng trong lòng cô đã có người khác. Nhưng mà theo lời cô nói, có thể thấy được cô gái này chưa từng thích ai khác, cũng không có yêu ai, thậm chí ngay cả một nụ hôn mà còn bị dọa.
Trong lòng Mục Tử Dương hiện lên một tia mừng thầm, nhưng trên mặt vẫn giống một khối băng. Thẩm Ngôn cho rằng Mục Tử Dương vẫn giận, hết sức ủy khuất mím môi.
Bác sĩ đứng ở bên cạnh bị coi là không khí cuối cùng cũng không nhịn được nói:
“ Người trẻ tuổi thì nên độ lượng rộng rãi một chút, cô ấy cũng đã giải thích rồi.”
Mục Tử Dương nhịn không được giựt giựt khóe miệng, hắn có nói giận thẩm ngôn sao? Có nói không tha thứ cho cô sao?”
“ Anh thật sự không giận.” Lần này giọng nói của Mục Tử Dương ôn hòa hơn rất nhiều. Nếu không có người ngoài ở đây, nếu trên người anh không mặc quân trang, hắn đã sớm ôm Thẩm Ngôn vào lòng rồi.
Không đến vài phút Trịnh Ninh đã trở lại rồi. May mà không có tổn thương đến nội tạng.
Trên đường trở về, Mục Tử Dương lái xe, Thẩm Ngôn và Trịnh Ninh hai người ngồi phía sau.
Trịnh Ninh là một người tò mò, không nhịn được kéo cánh tay của Thẩm Ngôn hỏi: “ Thẩm Ngôn, cậu và thủ trưởng có quan hệ gì vậy?”
Thẩm Ngôn suy nghĩ một hồi, sau cùng trịnh trọng nói ba chữ: “ vị hôn phu” có vẻ như nên gọi là chồng tương lai.
Nháy mắt Trịnh Ninh cả người cứng đờ, nhìn chằm chằm Thẩm Ngôn giống như thấy quỷ. Không phải đâu, Thẩm Ngôn mới bao nhiêu tuổi, vị hôn phu?
Cô có chút không dám tin, “ Thật hay giả?”
Thẩm Ngôn có chút buồn cười nhìn Trịnh Ninh, “ Thật, so với trân châu còn thật hơn.”
Mục Tử Dương đang lái xe nghe câu chuyện của hai người, vậy mà không cảm thấy huyên náo. Đặc biệt là khi nghe Thẩm Ngôn nói ba chữ “ vị hôn phu”, hắn đột nhiên cảm thấy tâm tình thật tốt, toàn thân sung sướng, khóe miệng không ngừng cong lên.
………………………………………………………………………………………………………………………
Ngày hôm sau Tằng Tĩnh Ngữ tỉnh lại phát hiện mình đang ở trong một căn phòng xa lạ, ngủ trên một chiếc giường xa lạ, kinh khủng nhất là quần áo của cô cũng rất lạ, làm cho người ta hoảng sợ. Một bộ áo ngủ hoa màu hồng nhìn cực kỳ thô tục.
Tằng Tĩnh Ngữ đánh giá căn phòng này, phản ứng đầu tiên là, cô không bị người khác bán vào một khe núi kênh rạch nào chứ. Nhưng mà ý nghĩ này chỉ trong chớp mắt. Bởi vì ngay lúc đó mẹ Thiệu đi vào gọi cô ra ăn cơm rồi.
Khi nhìn thấy Thiệu Tuấn, trong đầu cô mơ hồ hiện lên một chút cảnh tượng, nhưng mà cô lại không dám xác định.
“ Hôm qua là anh đã đến cứu tôi?”
“ Cũng không thể nói là đến cứu, vừa lúc đi ngang qua.”
Tằng Tĩnh Ngữ nhịn không được giựt giựt khóe miệng. Cứu thì cứ nói là cứu, khách sáo làm cái gì?
“ Tuy trước kia tôi luôn cùng anh đối nghịch, nhưng mà tôi cũng không phải người không phân biệt được đúng sai, cảm ơn anh.” Nếu mà ngày hôm qua Thiệu Tuấn không đúng lúc xuất hiện, cô thật sự không dám tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
“ Không có việc gì.” Thiệu Tuấn đứng ở bên cạnh bàn ăn trả lời.
Tằng Tĩnh Ngữ đã đói đến mức ngực dán vào lưng rồi. Một tay cầm lấy bánh bao, một tay cầm lấy sữa đậu nành, hung hăng cắn một miếng, giống như quỷ chết đói, ăn ngấu nghiến.
“ Ăn từ từ thôi.” Mẹ Thiệu sợ cô bị nghẹn.
Thiệu Tuấn cúi đầu nhìn Tằng Tĩnh Ngữ đang ăn, khóe miệng giật giật, nhắc nhở: “ Buổi sáng Thẩm Ngôn gọi điện cho tôi, nói đã gọi ba cô tới đón cô. Va li ở khách sạn cô ấy sẽ mang đi, đến lúc đó cô chỉ cần về trường học.
Tằng Tĩnh Ngữ “ A” một tiếng, mang theo một chút không cam lòng, cùng bất đắc dĩ, gọi quân trưởng đến đón cô, vậy sẽ chết cực thảm đi. Nếu không chết cũng bị lột da.
Mẹ Thiệu nhìn ra Tằng Tĩnh Ngữ không tình nguyện, mỉm cười khuyên giải: “ Thiên hạ này có ba mẹ nào không thương con, ba cháu cũng là vì muốn tốt cho cháu thôi.”
Tằng Tĩnh Ngữ cong cong môi, nhìn vào ánh mắt thân thiết của mẹ Thiệu, mỉm cười: “ Cháu biết, cháu chỉ nói ngoài miệng như vậy thôi.”
Ba cô rất bận, quanh năm suốt tháng cũng không về nhà. Có một lần mẹ cô bị viêm ruột thừa, nằm viện hơn nửa tháng, nhưng mà ba cô một lần cũng không về thăm. Sau đó mẹ không chịu nổi loại cô đơn tĩnh mịch này, liền đi theo người khác. Từ p đó cô bắt đầu nghịch ngợm, ở đâu cũng cãi nhau, rất thích cùng ba đối nghịch.
Khác với ngày hôm qua, hôm nay vừa nói mấy câu mẹ Thiệu đã cảm thấy Tằng Tĩnh Ngữ chính là một cô bé chưa lớn, nhịn không được nói thêm vài câu.
“ Tiểu Ngữ à, có chuyện gì thì nói từ từ với ba, những chỗ như thế con gái vẫn là không nên đi, rất dễ xảy ra chuyện. Thiệu Tuấn hôm qua ôm cháu đi tắm nước lạnh, bác ở bên cạnh nhìn mà còn rất lo lắng. Nếu ba cháu nhìn thấy, không đau lòng mới là lạ.”
Tằng Tĩnh Ngữ đang uống sữa đậu nành đầu hơi ngẩng lên, liếc mắt nhìn Thiệu Tuấn, chỉ thấy Thiệu Tuấn đang chăm chú ăn, giống như không nghe được hai người đang nói chuyện.
Tằng Tĩnh Ngữ đột nhiên cảm thấy có phần thất bại. Không tự chủ được bắt đầu sợ hãi. Lúc quân huấn chỉ cần có cơ hội là cô lại cùng anh đối nghịch. Anh chắc là không thù dai đâu.
Có phải anh cực kỳ chán ghét cô?
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
436 chương
7 chương
10 chương
29 chương