Khí thế của Sở Quân Việt quá mức khiếp người, làm Âu Dương Lạc và Liên Thiên Duệ cũng có chút thất thần. Chốc lát sau, Âu Dương Lạc cười thành tiếng: "Sở Quân Việt, anh cho anh là ai? Thượng đế sao? Bội Bội vẫn chưa phải là người của anh, không tới phiên anh phán xét." Ánh mắt anh ta lạnh lùng, cặp mắt xanh lam giống như bão tố trên biển khơi, yên lặng dấy lên lửa giận kinh hoàng. Âu Dương Lạc nhìn Sở Quân Việt, nụ cười trên môi giống như cây dao găm tẩm độc, quét qua mặt Sở Quân Việt, rồi rơi xuống tay anh: "Anh, còn chưa đủ tư cách." "Không phải của tôi?" Sở Quân Việt lập lại mấy chữ này, cười: "Nếu không phải các người sắp xếp để Đường Tử Thái phẩu thuật vào hôm nay, các người nói, bây giờ Bội Bội là của ai?" Sắc mặt của Âu Dương Lạc và Liên Thiên Duệ trở nên cực kỳ khó coi. "Tại sao ca phẩu thuật của Đường Tử Thái lại thực hiện vào hôm nay, chắc hai người rõ hơn các bác sĩ ở đây." Sở Quân Việt lấy một cái máy ghi âm nhỏ từ trong túi ra, nói tiếp: "Anh là người bạn duy nhất của Bội Bội, tôi không muốn làm cho cô ấy khó xử vì anh." Anh vừa nói, vừa thờ ơ đi tới bên cạnh Âu Dương Lạc, nhét cái máy ghi âm nhỏ vào túi áo anh ta, nói nhỏ vào tai anh ta: "Nhìn cho rõ, đối thủ của các người, là tôi! Chiêu trò như vậy, lần sau, đừng dùng trên người Bội Bội nữa." Sở Quân Việt nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa thì trong mắt đều là sự sắc bén, câu nói tràn đầy chỉ trích: "Trước giờ Bội Bội đã chịu bao nhiêu cực khổ, các người, biết rất rõ không phải sao?! Đừng ép tôi, phải đưa các người ra khỏi thế giới của cô ấy! Như vậy sẽ làm cô ấy tổn thương... Tôi không đành lòng, các người đành lòng sao?" Lời nên nói đã nói xong, Sở Quân Việt không dừng lại nữa, xoay người đi vào phòng nghĩ ngơi. Khi cánh cửa đóng lại lần nữa, Âu Dương Lạc đá mạnh vào tường một cái. Trên máy ghi âm vẫn còn hơi ấm, anh ta lấy cái máy ghi âm nhỏ màu đen ra theo bản năng, quay đầu nhìn Liên Thiên Duệ. Đối phương đang mặt không đổi sắc nhìn anh ta. "Gần hai tháng, cô ấy lại lún sâu đến như vậy." Liên Thiên Duệ có chút không dám tin nhíu mày: "Anh tin không?" "Hai tháng trước, tôi cũng không tin, trong sinh mạng của Bội Bội, sẽ có một người đàn ông, so với tôi, còn quan trọng hơn!" Máy ghi âm vỡ vụn trong tay Âu Dương Lạc, anh ta nhẹ nhàng vung tay lên, chiếc máy kim loại rơi vào thùng rác. Anh ta cúi đầu nhìn mãnh vỡ màu đen trên mặt đất, giống như nhìn thấy trái tim của mình vậy. Liên Thiên Duệ đi tới, đưa chân đạp lên mãnh vỡ, hỏi: "Anh tin lời anh ta nói?" Khóe môi Âu Dương Lạc miễn cưỡng giương lên: "Anh vẫn chưa thấy rõ? Anh ta là một đối thủ còn gian xảo hơn nhiều so với sự tưởng tượng của chúng ta." Âu Dương Lạc híp mắt lại, nhìn mảnh vụn. Trong máy ghi âm đã ghi lại những gì, thật ra không quan trọng. Nhưng Sở Quân Việt có được thứ đồ chơi này, tuyệt đối không phải mới có hôm nay. Anh ta chắc chắn đã biết mình và Liên Thiên Duệ có âm mưu, đoán chừng anh ta cũng biết chuyện Đường Tử Thái ở Liên gia. Có lẽ, còn biết sớm hơn mình. "Ý anh là?" Liên Thiên Duệ có chút không dám tin: "Anh ta không phải vì Đường Bội đến Thụy Sĩ mới cho người điều tra tôi và anh?" Nếu thật sự là vậy, thì phải tính toán thâm trầm biết bao?! "A..." Âu Dương Lạc đút hai tay vào túi áo: "Anh ta không chỉ tính kế tôi và anh, mà ngay cả Bội Bội cũng bị dính vào. Anh chờ xem, qua chuyện này, Bội Bội chắc chắn sẽ vừa áy náy vừa cảm động với anh ta! Đường đường là Sở đại thiếu, vì cô ấy, bỏ lại tất cả khách khứa, bỏ lại màn cầu hôn chuẩn bị suốt một tuần, bỏ lại tất cả kiêu ngạo và thể diện..... Ngày đêm bay tới Thụy Sĩ, không một câu oán trách, chỉ bao dung và quan tâm.... Tôi khinh!" Trong đôi mắt xanh thẩm lóe lên ánh sáng nguy hiểm, lần đầu tiên Âu Dương Lạc phát hiện, thì ra mình có thiên phú viết kịch bản. Nhưng như vậy thì sao?! Lợi dụng Tử Thái đưa Đường Bội tới Thụy Sĩ, là hành động ngu ngốc nhất của mình và Liên Thiên Duệ. Sở Quân Việt chiếu ngược một quân, nếu thật sự như lời anh ta nói, thì anh ta không chỉ sẽ trở thành chỗ dựa đáng tin ấm áp của Đường Bội, còn thuận tiện bán cho mình và Liên Thiên Duệ một ân tình lớn. Tương lai nếu như chuyện bị vạch trần, dù Bội Bội có trách mình và Liên Thiên Duệ, cũng sẽ không trách Sở Quân Việt. Âu Dương Lạc hung hăng trợn mắt nhìn mảnh vụn máy ghi âm dưới đất. Một lát sau, rốt cuộc cũng bình tĩnh lại. "Nhưng anh ta nói không sai..." Âu Dương Lạc quay đầu nhìn Liên Thiên Duệ: "Bất luận như thế nào, cũng không nên lấy thứ người khác yêu thương ra để tạo thành tổn thương cho họ." Nhưng anh ta không cam lòng! Sở Quân Việt âm ngoan bá đạo cũng không thua bọn họ, nhưng tại sao lại giống như bọn họ còn bỉ ổi hơn anh ta chứ?! Liên Thiên Duệ trầm tư hồi lâu, than nhẹ một tiếng, nói: "Không hổ danh là gia chủ Sở gia." Chỉ có chút mưu tính mà đã bỏ xa bọn họ. Thảo nào anh ta có thể quản lý gia sản khổng lồ của Sở gia một cách gọn gàng ngăn nắp như vậy. Ám dạ đế vương, quả nhiên danh bất hư truyền! "Lần này, tôi thua tâm phục khẩu phục!" Âu Dương Lạc nói: "Nhưng lần sau...." Anh ta ngẩng đầu nhìn về phía phòng nghỉ ngơi, lần sau ai chết trong tay ai còn chưa biết. Nhưng..... Nhớ tới sự đau khổ và cắn rứt của Đường Bội..... Lần này! Lần này đúng là bọn họ sai. Lần sau, anh ta sẽ rất cẩn thận, tuyệt đối sẽ không làm Đường Bội tổn thương, để cho gian kế của tên tiểu nhân Sở Quân Việt kia được như ý! Lúc Đường Tử Thái tỉnh lại, hiệu quả của thuốc tê vẫn chưa hết. Cậu mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy, không phải là mảnh trời như lửa thiêu đốt ngã về Tây ngoài cửa sổ. Mà là chị của cậu, so với ráng chiều, còn rực rỡ hơn, nụ cười càng khiến người ta cảm thấy ấm áp hơn. "Chúc mừng em Tử Thái!" Đường Bội dịu dàng hôn lên trán Đường Tử Thái, nói: "Em chiến thắng bệnh tật rồi, dũng sĩ nhỏ của chị!" "Chị...." Giọng của Đường Tử Thái có chút khàn khàn. Cậu không biết, sau khi mình rời khỏi bàn phẩu thuật, đã hôn mê hai ngày hai đêm. May mắn, nữa năm qua cậu được Liên gia điều dưỡng rất tốt, cơ thể rắn chắc hơn trước kia không ít. Nếu như là Đường Tử Thái trước kia, chỉ sợ thật sự sẽ ngủ mãi không tỉnh. Nụ cười trên mặt Đường Bội còn chưa tắt, nước mắt đã rơi xuống. "Chị...." Đường Tử Thái lại nhẹ giọng kêu. Cậu giơ tay lên muốn lau nước mắt trên mặt cô, lại bị Đường Bội vươn tay, cẩn thận đè tay cậu xuống. "Đừng cử động." Đường Bội tiện tay lau nước mắt, cười nói: "Em có biết, trên người em có một vết thương lớn dường nào không?" Cô cười ngồi bên giường Đường Tử Thái, nước mắt vừa rồi chảy ra là do quá vui mừng, không kiềm chế được nên đã rơi xuống. Em trai, rốt cuộc cũng có thể khỏe mạnh như bao người khác? Tự do tự tại đi ra khoảng trời rộng lớn kia.... Đường Bội đưa tay dịu dàng đặt lên má Đường Tử Thái, lại hỏi: "Có khát không?" Cô vừa nói, vừa cầm cái ly thủy tinh trên bàn lên, cẩn thận dùng bông gòn thấm nước, rồi nhẹ nhàng chấm lên môi Đường Tử Thái. "Bác sĩ nói tạm thời em vẫn chưa uống nước được." Đường Bội dịu dàng làm chuyện trong tay, nói tiếp: "Bác sĩ sẽ lập tức tới kiểm tra cho em." Vừa dứt, cửa phòng bệnh liền bị đẩy ra, một bác sĩ mặc áo blue trắng đi vào. Người đàn ông tóc đen cao lớn anh tuấn, ánh mắt vô cùng hiền hòa. Trên mặt là nụ cười khách sáo, chào hỏi Đường Bội, rồi kiểm tra cặn kẻ cho Đường Tử Thái. "Tỉnh lại rồi thì không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa." Thu ống nghe lại, bác sĩ đi tới dụng cụ đo lương bên giường. Tình trạng sức khỏe của Đường Tử Thái, toàn bộ được hiển thị trên đó. Trên màn hình có 12 đường cong đang biến hóa có quy luật, hiện lên trạng thái tim đập của Đường Tử Thái. Hài lòng gật đầu một cái, bác sĩ xoay người nhìn Đường Tử Thái nằm trên giường bệnh, rồi nhìn đôi mắt tràn đầy chờ mong của Đường Bội, cười nói: "Mấy ngày nay, cô Đường đã cực khổ rồi. Tình cảm của chị em hai người thật tốt." "Chị." Chờ bác sĩ đi ra, Đường Tử Thái mới quay đầu nhìn Đường Bội, có chút không dám tin hỏi: "Em khỏe thật sao?" "Ừ." Đường Bội đưa tay sờ trán cậu, cười nói: "Mặc dù cần tịnh dưỡng một thời gian, nhưng em thật sự sẽ tốt hơn." "Thật tốt!" Đường Tử Thái lẩm bẩm nói. Cậu vẫn có chút không dám tin quay đầu nhìn dụng cụ đo lường lần nữa, thấy những đường sóng nhịp tim trên màn hình, hốc mắt nóng lên. "Ừ, thật sự rất tốt!" Đường Bội cười xít tới, nhẹ nhàng cạ vài cái lên vai Đường Tử Thái. Chất vải mềm mại sạch sẽ cọ qua trán cô, mang theo nhiệt độ cơ thể và mùi hương của em trai, làm cô lại muốn khóc. Nhưng, đây là thời điểm vui vẻ. Truyện được đăng chính thức ở Diệp Gia Quán và được chia sẻ ở diễn đàn Lê Quý Đôn, mọi web khác đều là ăn cắp không xin phép! Diệp Gia Quán. Truyện được cập nhật trước ở Diệp Gia Quán 1-3 ngày so với diễn đàn Lê Quý Đôn. Ngoài ra, mọi web khác đều là ăn cắp không xin phép, phi chính chủ! Cô hít sâu một hơi, vừa chuẩn bị ngẩng đầu lên, lại bị Đường Tử Thái nhẹ nhàng đè xuống. Đường Bội không giãy giụa. Thế này, làm cô nhớ tới lúc bọn họ còn nhỏ. Khi đó, Tử Thái rất nhỏ gầy. Vào đêm đông giá rét khi mẹ về trễ, bọn họ chỉ có thể ôm nhau co ro trong góc phòng, đấp cái chăn không quá ấm, hấp thu nhiệt độ trên cơ thể lẫn nhau. "Chị...." Giống như có thần giao cách cảm, Đường Tử Thái nhìn lên trần nhà, thấp giọng nói: "Em rốt cuộc có thể..... Bảo vệ chị thật tốt." Thân thể Đường Bội nhẹ nhàng run lên một cái. Khi đó, Đường Tử Thái cũng như vậy. Chỉ là chỗ ở của bọn họ, không có trần nhà sạch sẽ thế này. Đó là một căn phòng cũ kỹ, trần nhà đen đúa, loang lổ. Dưới người bọn họ, cũng không có cái chăn ấm áp thế này. Nhưng cơ thể lại rất ấm áp. Đường Tử Thái rất nhỏ gầy, cũng giống như bây giờ, dùng cánh tay gầy teo ôm chặt chị gái của mình, mềm nhũn nói: "Chị, nghe nói con trai trưởng thành, sẽ cao lớn hơn con gái. Vậy thì thật tốt quá, em có thể bảo vệ chị rồi." Ngày đó, Đường Bội vì em trai mình, đánh một trận với thằng con trai gần đó. Bởi vì bọn chúng cười nhạo Tử Thái nhỏ gầy, thậm chí còn làm dơ một góc áo len mà mẹ làm cho chị em bọn họ. Em trai mới mặc lần đầu tiên, đã bị chúng đẩy ngã lên mặt đất, bị bùn đất làm dơ. Tử Thái rất ít đi ra khỏi nhà, gần như bị những đứa con nít gần đó dọa sợ. Đường Bội không biết lấy dũng khí từ đâu, cứ như vậy lao về phía thằng nhỏ đẩy ngã em trai. Cô và nó đánh nhau. Chờ khi về đến nhà, Đường Bội mới phát hiện em trai đang run rẩy.