Ngày hôm sau, Sở Ngôn và Chu Hòa Huy cùng nhau rời khỏi Duyên Ninh tinh. Chuyện nhạc cuối phim đã hoàn toàn giao cho Hàn Tiếu phụ trách, từ viết nhạc đến điền lời đều hoàn tất từ sớm, hiện tại đang tìm ca sỹ hoàn thiện bản ghi thử, rất nhanh sẽ đưa đến cho Sở Ngôn để y luyện tập. Đợi Sở Ngôn ngồi phi thuyền trở về tinh cầu điện ảnh A-17, Bạch Kỳ Nhiên đã tận dụng hai ngày này hoàn tất lịch quay, bởi vì thời gian biểu của anh đã sắp đặt xong hết, vậy nên khi Sở Ngôn trở về đối phương cũng đã rời đi, chỉ dùng máy liên lạc gửi lại một tin nhắn: /Tiểu Ngôn, ~anh đi trước~ khi nào trở về Thủ đô tinh chúng ta cùng ăn bữa cơn nhé!/ Đọc đến đây phảng phất có thể thấy bộ dạng ngu xuẩn đắc ý của người nọ, Sở Ngôn cũng không khỏi buồn cười. Trong khoảng thời gian này y vẫn luôn nghĩ về những lời Bạch Kỳ Nhiên đã nói, còn có không ít cảm xúc, Bạch Kỳ Nhiên là một kẻ khác biệt trong giới giải trí, những vai anh nhận phần lớn đều là kẻ xấu hoặc phản diện, thậm chí là bệnh tâm thần (nghĩa trên mặt chữ) cũng không ngại nhận lấy, rất ít diễn vai chính diện hay nhân vật chính. Sở Ngôn tự nhận sẽ không vì yêu đương mà bỏ qua việc quay phim tình cảm, trước giờ phong cách chọn kịch bản của y vẫn là nghĩ xem nhân vật có phù hợp với sở thích của mình hay không. Giống như suốt cả hai đời, phim tình cảm thuần túy mà y từng tham gia cũng chỉ có một bộ, thật không khéo chính là bộ 《Tinh Quang》 này. Vậy nên kỳ thực Sở Ngôn cũng không quá hăng hái nhận phim tình cảm, nếu không muốn nói ánh mắt của y rất xoi mói. Bất quá nhớ đến câu nói kia của Hạ Bách Thâm, Sở Ngôn vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng, thế nhưng y còn chưa kịp cân nhắc rõ thì xe huyền phù đã lái đến bãi đậu, y cũng nhanh chóng xuống xe trở lại đoàn phim, tiếp tục quay chụp những màn ảnh còn lại. Phần quay chưa hoàn thành toàn bộ đều là những đoạn sinh hoạt ngắn sau khi Tô Ngọc Quang và Hứa Dịch Thư tách ra, phần lớn là Sở Ngôn độc diễn. Nhân vật Tô Ngọc Quang này rộng rãi lạc quan, bởi vì trước kia Hứa Dịch Thư từng vì theo đuổi cậu mà giúp cậu mở triển lãm tranh, vậy nên tên tuổi của cậu cũng từng bước bay lên. Đại khái vào lúc cậu được hai mươi ba tuổi, rốt cục có người phát hiện tài năng của vị họa sỹ ấm áp như ánh mặt trời này. Những tác phẩm của cậu nỏi tiếng cực nhanh, quả thực một phát không thể vãn hồi. Đây là thế giới đơn thuần của trẻ con, trong mỗi bức họa đều không tồn tại sự lục đục với nhau mà thế giới người lớn vẫn tràn ngập không thôi, cũng không có tâm tư phức tạp đa dạng  khiến người đau đầu. Cậu chỉ đơn thuần là vì muốn vẽ tranh nên cầm cọ vẽ, đơn thuần tựa như bản thân của cậu vậy, giản dị đến khiến người ta cảm thấy tâm hồn trống trải. Kỳ thực cho dù đã qua hơn ba trăm năm, những tác phẩm của Tô Ngọc Quang vẫn đẹp đến khiến trong lòng người xem cảm thấy sung sướng. Màu sắc cậu dùng không nhất định toàn là màu ấm, thế nhưng cho dù dùng tông màu trang nhã cậu cũng sẽ khiến người xem cảm nhận được bức tranh trong tay mình yên lặng thản nhiên tựa như ánh trăng bạc sóng sánh, tựa hồ không vươn phiền não nhân gian. Mà phần diễn của Sở Ngôn bỏ dở từ lúc Tô Ngọc Quang được hai mươi lăm tuổi. Lúc ấy tên tuổi của Tô Ngọc Quang đã truyền vang khắp Hoa quốc, câu chuyện dốc lòng theo đuổi ước mơ của cậu cũng được rất nhiều người tán thưởng, mà những tình tiết từ đó về sau, trong phim 《Tinh Quang》 cũng không nhắ tới. Màn ảnh cuối cùng của Sở Ngôn là cậu nghiêm túc ngồi trước giá vẽ, cây cọ trong tay nhanh chóng phát họa ra viễn cảnh bầu trời đầy sao, giữa bầu trời khoáng đạt đó, có một thiên sứ đang nhẹ nhàng giang rộng đôi cánh trắng noãn tinh thuần. Lông vũ nhẹ nhàng mềm mại, ấm áp đến tận đáy lòng, quang mang bạch sắc khẽ khàng nở rộ từ mỗi khe hở của lông vũ. Bức tranh này đẹp đến khiến người ta hít thở không thông, nó đã quy tụ hết tất cả những tâm tình tích cực trên cả thế giới này. Có người cảm nhận được từ đó tình thân gia đình, có người lại cảm thấy đây là ái tình mỹ diệu, có người lại thấy được đó là lòng nhân ái vĩ đại, thế nhưng cho dù là cách suy nghĩ nào bọn họ đều chỉ cảm thấy ấm áp tràn ngập, không vương một chút bi thương nào, thậm chí còn có người sẽ bởi vì sự ấm áp này mà lệ hoen viền mắt. Đến tận đây, phần diễn của Sở Ngôn đã triệt để hoàn tất! Bất quá cho dù như vậy y cũng không vội rời khỏi đoàn phim, bởi vì ngay chiều hôm đó nam nữ chính cũng sẽ thực hiện cảnh quay cuối cùng, khi ấy y có thể cùng mọi người ăn bữa cơm chia tay, rốt cuộc chúc mừng mọi việc hoàn thành tốt đẹp sau một thời gian dài nỗ lực. Trong suốt cả chiều dài bộ phim, chỉ có trong cảnh cuối cùng hai cặp đôi chính mới có sự giao thoa. Nhân vật Nhan Tinh của Đinh Thịnh vốn là một chàng trai nghèo, trong một sự cố giao thông bất ngờ đã cứu được nữ chính Chúc Tuyết do Lâm Phỉ thủ diễn, từ đó sinh mệnh của hai con người bắt đầu giao thoa đan chéo. Rõ ràng bọn họ vốn là hai đường thẳng song song, Chúc Tuyết là tiểu thư danh gia, Nhan Tinh chỉ là một chàng trai nghèo bình thường, thế nhưng hai người lại nảy sinh tình cảm với nhau. Sau đó, người nhà họ Chúc ép buộc Đinh Thịnh rời đi, Chúc Tuyết cũng hậm hực thành bệnh, thế nhưng Nhan Tinh lại hiểu lầm người yêu đã vứt bỏ mình. Đến cuối cùng, Nhan Tinh dùng thời gian mười lăm năm không ngừng phấn đấu trở thành Thiên vương siêu sao độc nhất vô nhị, đợi đến khi anh gặp lại Chúc Tuyết lần nữa, một đoạn cảm tình ái hận dây dưa phảng phất đã cách một đời, bọn họ đều nhớ được sự điên cuồng đau đớn của tình yêu buổi ban đầu, bất quá hiện tại khi nhìn vào mắt nhau, tất cả đều chỉ còn là hồi ức. Trên thế giới này, có bao nhiêu kẻ có thể làm được từ thủy đến chung vẫn mãi như thuở ban sơ? Khi đó Nhan tinh đã là siêu sao siêu cấp được vô số người trên khắp tinh hệ điên cuồng ngưỡng mộ, sở hữu địa vị xã hội cực cao. Mà Chúc Tuyết lúc này đã hơn ba mươi tuổi, trước sau chưa gả, bởi vì nhiều năm bệnh tật dung nhan không còn được như xưa. Hơn nữa, Nhan Tinh vẫn luôn hiểu lầm cô, chỉ là Chúc Tuyết không hay biết. Bọn họ vô tình gặp lại trong một buổi triển lãm tranh, khi hai người nhìn thấy đối phương đều không khỏi sửng sốt, bất quá đều không biểu hiện ra quá nhiều vui mừng hay bi thống, bọn họ cứ thế nhìn chăm chú vào đối phương, không buồn không vui. Khoảng chừng năm phút sau, hai người cất bước tiến về phía nhau, cùng dừng lại trước một bức tranh. Nhan Tinh hỏi: “Đã lâu không gặp, gần đây em có khỏe không?” Chúc Tuyết đáp: “Em rất tốt, thấy tin tức nói anh cũng rất tốt.” Nhan Tinh cười: “Phải cố gắng bảo trọng, có thể gặp em như vậy anh rất vui vẻ.” Chúc Tuyết cũng cười: “Anh cũng thế, phải bảo trọng.” Một đoạn hội thoại ngắn ngủi kết thúc, bọn họ ai cũng không lên tiếng nữa, đến cuối cùng hai người đều khẽ nghiêng thân đi lướt qua nhau. Nhan Tinh là bởi vì hiểu lầm, mà Chúc Tuyết lại cảm thấy mình đã không còn xứng với đối phương. Bất quá khi bọn họ bước đi được ba bước đều nhất tề dừng chân. Lại một cái xoay người, nhìn người yêu cũng đồng dạng ngoái đầu nhìn mình, cả hai khẽ nở nụ cười bất đắc dĩ. Sau đó bọn họ lần nữa tiến đến gần nhau, ôm chặt. Bọn họ tuy rằng đã quên mất tư vị của cả yêu đương và đau đớn, thế nhưng bọn họ lại biết, cảm giác yêu thương bọn họ dành cho người trước mặt không có khả năng bị thời gian mài mòn. Cho dù hiện tại tạm thời quên mất, thế nhưng cũng không có nghĩa là sẽ buông tha, bởi vì bọn họ đã từng cùng nhau hái sao, hứa hẹn một đời mọt kiếp. Hình ảnh dừng lại tại một khắc này. Ống kính chậm rãi kéo xa, trong màn hình giả lập, tiêu điểm cuối cùng tập trung lại tại bức tranh phía sau Nhan Tinh và Chúc Tuyết. Đôi cánh thiên sứ giương rộng giữa trời sao mỹ lệ vô hạn, đem toàn bộ quang mang ấm áp tặng cho những người nhìn nhắm. Bức tranh này gọi là《Tinh quang 》, phần chú thích bên dưới tranh đã viết như thế này —— 『《Tinh quang 》: “Ta, thích.” (Tô Ngọc Quang: 2667 -2703)』 … Bữa tiệc đóng máy này, Hàn lão quả thực đã chảy không ít máu, ông mời toàn thể nhân viên đoàn phim đến nhà hàng tốt nhất trên tinh cầu A-17 ăn một bữa tiệc lớn cực kỳ xa xỉ. Từng màn ảnh của bộ phim này Hàn lão đều phi thường hài lòng, nhất là cảnh cuối cùng có ý nghĩa sâu đậm kia cũng đủ khiến vô số người cảm thấy thổn thức. Hàn lão cảm khái nói: “Lần này thực sự phải cám ơn mọi người! Suốt hơn một tháng này mọi người đã vất vả rồi!” Mọi người lập tức nói: “Hàn lão, bác cũng vất vả mà.” Tất cả lại cười xòa, cùng tiếp tục chơi đùa ăn uống. Dù sao cũng là phim tình cảm, cả bộ phim cũng không có một người nào chân chính chết đi, cảm xúc văn nghệ đến không thể văn nghệ hơn, thế nhưng khi Sở Ngôn đi mời rượu lại giả vờ thương tâm nhìn Hàn lão, nói: “Hàn lão, cháu không có tiền lì xì an ủi.” Hàn lão sửng sốt, không đợi ông mở miệng Hàn Tiếu từ Duyên Ninh tinh chạy đến tham gia tiệc đóng máy đã cười ha hả: “Sở Ngôn, vai của cậu lần này có chết đâu, cậu lừa tiền lì xì trắng trợn như vậy anh quả thực nhìn không được nha.” Hàn Tiếu nói không sai, màn diễn cuối cùng của Tô Ngọc Quang chính là danh dương tinh hệ, tuyệt đối rất có cảm giác thành tựu, chỗ nào cần tiền lì xì an ủi. Thế nhưng tất ca rmọi người đều biết, tuy rằng những tình tiết sau đó Sở Ngôn không có diễn xuất ra, thế nhưng việc phát sinh thế nào thì ai cũng đều hiểu. Sở Ngôn thở dài một tiếng, lộ ra ams bi thương: “Khi dễ người.” Chỉ ba chữ ngắn ngủi lại khiến Hàn Tiếu và Hàn lão đồng loạt sửng sốt, sau đó cao giọng cười to. Quen biết đứa nhỏ Sở Ngôn này lâu như vậy rồi, rốt cục cũng biểu hiện ra một chút tính trẻ con! Đây mới là bình thường nha, cái này mới là bộ dạng một thiếu niên mười chín tuổi nên có! Bữa cơm đóng máy này kéo đến cuối cùng, rất nhiều người cũng bắt đầu trêu chọc tuổi tác của Sở Ngôn. Tuy rằng không thể không thừa nhận, cho dù Sở Ngôn đóng vai gì cũng sẽ không khiến người khác cảm thấy non nớt, thậm chí có cảm giác cậu đã biến thành nhân vật. Thế nhưng trên thực tế, tuổi của Sở Ngôn đúng là nhỏ nhất cả đoàn phim. Mãi đến sau đó, Chu Hòa Huy cũng ước lượng chen vào một câu: “Lẽ nào, bộ dạng của Tiểu Ngôn là quá mức thành thục?” Sở Ngôn: “…” Tuy rằng y diễn rất nhiều vai hơn hai mươi tuổi, thế nhưng như vậy cũng không đại biểu y trưởng thành sớm có được không?!!! Trong không khí nói cười vui vẻ này, buổi tiệc đóng máy chính thức kết thúc. Tối hôm đó Sở Ngôn tạm trở về ký túc xá ngủ một đêm, đợi đến hôm sau phần lớn người của đoàn phim đều rời khỏi nơi này về nhà, chỉ có ba người Sở Ngôn, Chu Hòa Huy và Hàn Tiếu là đi về phía Duyên Ninh tinh, chuẩn bị thu nhạc cuối phim. Phi thuyền nhanh chóng lao đi giữa vũ trụ mênh mang đen kịt, bóng tối vô biên vô tận gần như muốn nuốt trọn chiếc phi thuyền đơn độc này, thế nhưng lại không cách nào ngăn cản nó tiếp tục lao tới. Bởi vì tốc độ di chuyển gần tiệm cận tốc độ ánh sáng khiến rất nhiều thiết bị truyền tin trên phi thuyền không thể vận hành quá thuận lợi, vậy nên mọi người chỉ có thể đơn thuần nói chuyện phiếm. Thiếu niên tuấn mỹ xinh đẹp cũng không tham dự vào câu chuyện của Chu Hòa Huy và Hàn Tiếu, cậu an tĩnh ngồi vào dãy ghế bên cạnh mạn tàu, cúi đầu đọc một quyển sách. Quyển sách này là quà tặng tháng trước Hạ Bách Thâm gửi cho cậu, cậu rất thích, mỗi ngày dù có bận rộn bao nhiêu cũng sẽ lật xem vài tờ. Sở Ngôn nhẹ nhàng lật sang trang cuối cùng, đem hàng chữ cuối cùng đọc xong, nhẹ nhàng khép lại bìa sách dòng chữ《Ánh sáng duy nhất trong cuộc đời tôi》 cứ thế lộ ra, phảng phất một đoạn năm tháng rực rỡ bị phủ bụi đang thì thầm câu chuyện của mình. 『Trong vũ trụ vô biên vô ngần có vô số ánh sao. Mỗi một viên hằng tinh đều đem ánh sáng của mình không oán không hận thiêu đốt đến khi không còn lại gì sau đó tiêu vong cùng năm tháng. Tinh vân là nơi rất nhiều ánh sao hội tụ, ngân hà là dòng sông dài tràn ngập sao trời, đó là tinh quang tốt đẹp nhất trên thế giới, vô số người đã vì vẻ đẹp đó mà phụng hiến sinh mệnh. Ánh sao của tôi, đã chạy tới điểm cuối cùng của thời gian, mà tôi lại chỉ có thể dõi mắt nhìn theo cậu, từng bước từng bước rời khỏi mình. Hứa Dịch Thư, không có tư cách yêu Tô Ngọc Quang. Chính như tự ban đầu hai chúng tôi đã không phải là ánh sao trong cùng một phiến vũ trụ.』