Một diễn viên được đề cử hai lần cho cùng danh hiệu, loại việc này mặc dù không nhiều lắm thế nhưng cũng không hiếm thấy. Giả dụ một diễn viên trong cùng năm tham gia hai bộ phim, vai trò đều là nam chính, hơn nữa diễn xuất phi thường chân thật có nội hàm, vì vậy cả hai nhân vật đều được đề cử giải ‘Nam chính xuất sắc nhất’ cũng là việc đương nhiên, bởi vì nếu so với các diễn viên khác, diễn xuất của vị này quả thực sâu sắc và chân thật hơn.
Thế nhưng, được hai đề danh là một chuyện, đồng thời ôm cả hai chiếc cúp lại là một việc khác.
Muốn phân biệt hơn kém là một chuyện vô cùng dễ dàng, vậy vên việc nhân vật A xuất sắc hơn hay nhân vật B có tư tưởng hơn là chuyện rất dễ đưa ra kết luận, vậy nên tại các liên hoan phim danh tiếng của Hoa quốc, có rất ít trường hợp hai người cùng thu được một giải thưởng. Thậm chí có thể nói, phóng mắt đến tận liên hoan phim Kim Phượng năm nay cũng chỉ có ba người từng nhận được vinh dự như vậy.
Một là nữ diễn viên trứ danh An Thiều Dương, lúc cô còn trẻ đã từng một lần nhận hai chiếc cúp ‘Nữ phụ xuất sắc nhất’ của liên hoan phim Kim Đỉnh. Mà người còn lại Sở Ngôn cũng có quen biết —— Bạch Kỳ Nhiên, năm anh ta vừa ra mắt đã dùng hai vai diễn đoạt về giải ‘Người mới xuất sắc nhất’ trong mảng truyền hình của liên hoan phim Kim Hoa. Còn có một người, chính là Cố Trầm Trạch đang ngồi cạnh Bạch Kỳ Nhiên.
Cố Trầm Trạch vào nghề mười năm, giải thưởng thu được nhiều vô số, bài danh thứ hai trên bảng xếp hạng ‘Hoa tinh rực rỡ’, rất gần với An Thiều Dương. Anh cũng giống như An Thiều Dương vậy, đã từng dùng hai nhân vật thắng về giải Ảnh đế.
Chỉ cần nhìn vào sự nghiệp của ba người này liền có thể phát hiện, bọn họ sau khi lấy được giải thưởng liền trở thành ngôi sao mới tiền đồ vô lượng. Vậy nên cũng có thể cho rằng, Sở Ngôn với xuất phát điểm tương tự đã định trước sẽ trở thành ánh sao tỏa sáng trong giới giải trí, thậm chí còn có khả năng sẽ là một Cố Trầm Trạch kế tiếp!
Ngày thứ hai sau khi liên hoan phim Kim Phượng kết thúc, các trang báo lớn đều rầm rộ đưa tin về những giải thưởng quan trọng năm nay. Cúp ‘Nam chính xuất sắc nhất’ mảng điện ảnh quả nhiên là do Cố Trầm Trạch làm khách mời trao giải, mà cúp ‘Nữ diễn viên xuất sắc nhất’ lại do một tiền bối tuyến đầu tuổi đã gần sáu mươi nhận lãnh, khi lên sân khấu nhận giải, đối phương có thể nói là lão lệ tung hoành.
Sở Ngôn chỉ được đề cử ở giải ‘Nam phụ xuất sắc nhất’ mảng truyền hình, vậy nên y cũng chỉ nhận được một danh hiệu như vậy. So với những diễn viên khác có thể một lần thu được hai danh hiệu, thành tích của y tựa hồ không quá bắt mắt, thế nhưng việc cả hai vai diễn Chử Thần và Ti Tích đồng thời đoạt giải lại khiến cho ánh mắt của không ít người bắt đầu tụ tập lại.
Cái gì mà ‘Ngôi sao trẻ triển vọng’, ‘Diễn viên đoạt cúp dupe trẻ tuổi nhất’, ‘Nam phụ khiến người ta kinh diễm nhất trong lịch sử’… đủ loại thanh âm ca ngợi vang lên khắp nơi, tựa hồ các loại truyền thông chỉ ngại không đủ ầm ỷ cật lực khen ngợi Sở Ngôn, đều hận không thể khen cậu lên đến tận trời.
Nhìn thấy những tin tức tương qua, Sở Ngôn tỉ mỉ suy tư trong chốc lát, quay đầu nhìn về phía Chu Hòa Huy hỏi: “Anh Chu, lần này chi phí quan hệ xã hội công ty chi ra tựa hồ không ít?”
Chu Hòa Huy nghe vậy cũng cười: “Cậu hơi xem thường năng lượng của mình rồi đó, Tiểu Ngôn, đã mấy năm rồi chưa ai có thể dùng hai nhân vật thu lấy giải thưởng như cậu. Lần này tiếc là cậu chỉ nhận được giải trong mảng nam phụ truyền hình, nếu là điện ảnh, thậm chí không cần tới nam chính mà chỉ nam phụ thôi cũng đã đủ cả tinh hệ sôi trào ồ ạt. Hiện tại chỉ là truyền thông Hoa quốc, quả thực quá bình thường.”
Sở Ngôn nghe vậy cũng nhẹ nhàng gật đầu, rốt cục cũng coi như rõ ràng. Cho dù y đã xem qua rất nhiều tư liệu, còn có không ít phim phóng sự và diện ảnh có liên quan, thế nhưng dù sao cũng không hiểu rõ giới giải trí ở nơi này được như Chu Hòa Huy.
Sự cạnh tranh trong giới giải trí ở nơi này quả thực vô cùng kịch liệt, người bị mai một cũng không ít, thế nhưng kèm theo đó chính là cơ hội cũng càng nhiều. Chỉ cần có thể cạnh tranh vượt qua đối thủ, như vậy cơ hội nổi bật liền thuộc về bản thân, cơ hội thành danh cũng không chạy đi đâu được.
Hôm qua, sau khi rời khỏi hội trường trao giải của liên hoan phim Kim Phượng, Sở Ngôn đã không gặp lại Hạ Bách Thâm nữa. Lúc đó Hạ Bách Thâm đang trò chuyện với các thành viên của ban tổ chức, Sở Ngôn chỉ từ xa nhìn đối phương một lát rồi xoay người rời đi, mà y hiển nhiên cũng không biết lúc mình vừa xoay người, Hạ Bách Thâm cũng chợt dừng lại thanh âm, ngước mắt nhìn chăm chú về phía y.
Trưởng ban tổ chức của liên hoan phim Kim Phượng tóc đã hoa râm kinh ngạc hỏi: “Tiểu Hạ?”
Hạ Bách Thâm lập tức khôi phục tinh thần, lễ phép gật đầu: “Bác Triệu.”
Triệu Thành Phong, đạo diễn trứ danh cả Tinh hệ hơi gật đầu, thuận theo đường nhìn của Hạ Bách Thâm tìm kiếm, bất quá chỉ tiếc cả hội trường hiện tại đâu đâu cũng là người, hoàn toàn không xác định được người lúc nãy Hạ Bách Thâm dõi theo. Triệu Thành Phong nhịn không được hỏi thăm: “Vừa rồi Tiểu Hạ đang nhìn gì vậy?”
Hạ Bách Thâm cũng không hề giấu diếm, quan hệ của Triệu Thành Phong và Thiên Thịnh rất tốt, trên phương diện cá nhân cũng coi như có giao tình với Hạ lão gia tử, vậy nên hắn hơi cong môi mỉm cười, nhẹ giọng: “Là nhìn vợ… người yêu.”
Triệu Thành Phong kinh ngạc hỏi: “Cháu đang yêu đương à?”
Hạ Bách Thâm lắc đầu: “Không có.”
Triệu thành ngọn núi hỏi: “Vậy ý của cháu là sao?”
Hạ Bách Thâm khẽ cong môi mỏng, giọng điệu bình tĩnh nói: “Cháu kết hôn rồi, người kia có lẽ bác cũng có biết, chính là diễn viên Sở Ngôn vừa rồi đã nhận giải Nam phụ xuất sắc nhất trong mảng truyền hình.”
Triệu Thành Phong: “…!!!”
Ông lăn lộn giang hồ đã lâu thế nhưng đây là lần đầu tiên bị kinh hách đến như vậy, Triệu Thành Phong cũng coi như nhìn Hạ Bách Thâm lớn lên, tự nhiên biết anh là loại người gì. Có thể khiến Hạ Bách Thâm cam tâm tình nguyện thừa nhận kết hôn như vậy, có thể đoán được dùng tình sâu đến chừng nào!
Sở Ngôn… Sở Ngôn! Chính là thiếu niên vừa rồi đã đọc một bài phát biểu ngắn gọn hữu lực kia sao?
Triệu lão thật lâu chưa lấy lại tinh thần, chợt nghe Hạ Bách Thâm bỗng nhiên lại khẽ ‘suỵt’ một tiếng, khó được một lần trưng ra tư thái con cháu, cười nói: “Bác Triệu, việc này bác giữ bí mật giúp cháu, người yêu của cháu rất xấu hổ, không hy vọng quan hệ của chúng cháu bị người khác biết.”
Triệu Thành Phong gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, hai người nhanh chóng đổi sang đề tài khác.
Chờ đến khi liên hoan phim Kim Phượng triệt để kéo màn, Triệu Thành Phong liền gọi trợ thủ đến sưu tập tài liệu có liên quan đến Sở Ngôn. Khi thấy được phim điện ảnh 《Cực quang》 do Sở Ngôn thủ vai chính cư nhiên thu được thành tích phòng vé kinh người như vậy ông cũng có chút sửng sốt, sau đó gọi trợ thủ đi cửa sau cầm về một bộ chip cao cấp của 《Cực quang》.
Trong rạp chiếu phim tư nhân của Triệu Thành Phong, suốt hai giờ đồng hồ hình ảnh không ngừng xoay chuyển, ban đầu ông còn dùng ánh mắt quan sát khảo cứu xem phim, càng về sau càng trở nên trầm mặc, đến khi bộ phim kết thúc Triệu lão cũng khẽ lau mắt, tuy rằng không có nước mắt nhưng trong lòng vẫn vô cùng chua xót.
“Sở Ngôn… Sở Ngôn. Nếu Tiểu Hạ đã đặc biệt nhắc đến cậu trước mặt ta, ta cũng không tiện không giúp đỡ. Hơn nữa, cậu trai trẻ này thật sự cũng đủ xuất sắc.!”
Thật sự cho rằng Hạ Bách Thâm chỉ thuận miệng nhắc tới chuyện ‘Sở Ngôn là người yêu của cháu’ mà không còn ý đồ gì khác sao?
Trên thế giới này, tiền thật sự không phải vạn năng, cho dù là quyền lực cũng chỉ có lực ảnh hưởng khá giới hạn. Hạ thị có thể không ngừng đập tiền cho Thiên Thịnh đầu tư điện ảnh, thậm chí trực tiếp nâng Sở Ngôn thành vai chính, thế nhưng việc này cũng không có nghĩa là Sở Ngôn có thể biểu diễn trong bất kỳ bộ phim bom tấn nào.
Phim điện ảnh đủ tốt, cho dù Thiên Thịnh không đầu tư cũng có những công ty khác chủ động chạy tới ném tiền. Vậy nên dù cho diễn xuất của Sở Ngôn đủ tốt cũng không nhất định có thể nhận được những vai diễn ưu tú, mà Thiên Thịnh cũng không có khả năng không hề nói lý phong sát kẻ khác, cường ngạnh đẩy diễn viên vào đoàn phim —— hành động này cùng với ‘Không phô trương mà nâng đỡ’ chính là một chút cũng chẳng liên quan.
Vậy nên trong vấn đề này, lực ảnh hưởng của Thiên Thịnh là có giới hạn, ngược lại bậc tiền bối có giao thiệp rộng, nhân duyên lại tốt trong giới như Triệu lão sẽ sở hữu một ít tài nguyên Thiên Thịnh không thể chạm tới. Huống hồ, Triệu lão còn là trưởng ban tổ chức liên hoan phim Kim Phượng, hội viên danh dự trọn đời của liên hoan phim Kim Thịnh.
Xem xong 《Cực quang》, Triệu lão ngồi trong rạp chiếu phim tư nhân suy nghĩ chút chuyện, sau đó lại gọi trợ thủ mua chip cao cấp của 《Thịnh Thế 》 và 《Huyết chiến》 về lần lượt xem hết. Càng xem vẻ tán thưởng trong mắt càng sâu, đến công chúa thậm chí còn không nhịn được cảm khái: “Thảo nào có thể một lần thu được hai chiếc cúp, diễn xuất quả thực rất tốt!”
Vì vậy, trong lúc Sở Ngôn còn không biết gì, tên của y đã lọt vào mắt một vị tiền bối siêu cấp uy tín trong giới giải trí, thậm chí còn nhận được lời khen khác hẳn bình thường. Nếu đểu người khác biết Triệu lão cư nhiên lại khen một diễn viên mới như vậy, nhất định sẽ dâng lên một hồi sóng gió.
Lần trước khi Triệu lão khen người khác như vậy, đối phương là ai chứ? Chính là An Thiều Dương!
Mà hôm nay, ông chỉ xem một bộ điện ảnh, hai phim truyền hình đã dùng ngôn ngữ như vậy khen ngợi Sở Ngôn, không cần nghĩ cũng biết tương lai của Sở Ngôn sẽ có bao nhiêu huy hoàng.
Bất quá đây đều là những chuyện về sau, hiện tại không nói tới.
Sở Ngôn về đến Thủ đô tinh lại có ba ngày nghỉ phép, sau khi nghỉ phép kết thúc y lại phải cùng Chu Hòa Huy chạy tới tinh cầu điện ảnh A-9 tham gia tác phẩm mới của mình 《Tiếng vọng nơi góc biển》.
Cái tên này vừa nghe đã đoán được là phim văn nghệ, phi thường có khí tức trí thức tiểu tư sản, thế nhưng trên thực tế lại là một bộ phim xã hội đen. Bối cảnh nội dung là niên đại mà Sở Ngôn phi thường quen thuộc, chính là thời kỳ cuối thế kỷ 20 đầu thế kỷ 21, cũng là đoạn thời gian đời trước y từng sinh hoạt qua.
Đối với người ở thế giới này mà nói lịch sử từ thế kỷ 19 đến thể kỷ 21 mang theo một lực hấp dẫn kỳ lạ. Trong giai đoạn này, khoa học kỹ thuật phát triển bùng nổ, cuộc sống của con người cũng theo đó xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, được người hiện tại gọi là ‘thời trung cổ’. Về phần đoạn lịch sử phong kiến trở về trước lại được gọi là ‘Thời đại tiền cổ’.
Vả lại còn có một điểm vô cùng trọng yếu, kỹ thuật điện ảnh chính là ra đời trong thế kỷ 20, đến thế kỷ 21 bắt đầu thành thục. Mốc thời gian có ý nghĩa to lớn này được rất nhiều người làm việc trong giới điện ảnh ghi nhớ sâu vào tâm khảm, từ đó trở thành niên đại phi thường thần thánh.
Lúc tìm thấy những thông tin này Sở Ngôn đã rất kinh ngạc, thế nhưng chậm rãi cũng cảm thấy đây là việc đương nhiên. Ở trước thế kỷ 20, không có bất kỳ phương tiện nào ghi lại sinh hoạt của nhân loại, mà bắt đầu từ thế kỷ 20, điện ảnh ra đời, cũng có rất nhiều tư liệu hình ảnh theo đó được bảo tồn, khiến cho thời đại ấy càng trở nên sinh động chân thật trong mắt của hậu duệ sau này.
Kỳ thực Sở Ngôn cũng từng len lén vào kho tài liệu của Thiên Thịnh tra xét thông tin liên quan đến đời trước của mình, bất quá đáng tiếc là tư liệu về phim ảnh thời trung cổ được xếp vào hạng báu vật, hoàn toàn không công khai cho tư nhân bảo quản, toàn bộ thống nhất quy về quyền quản lý của Hiệp hội giải trí toàn Tinh hệ.
Bất quá Sở Ngôn vẫn tìm được tên của mình trong một góc phi thường hẻo lánh của Thiên Võng, đó là một tiêu đề báo chí ‘Ảnh đế trẻ tuổi nhất thế kỷ 21, Sở Ngôn, chính thức thừa nhận sẽ vào vai chính trong phim điện ảnh 《Mạn thành 》’.
Những tin tức khác lại là hoàn toàn không thể tìm được, dù sao cũng đã qua một nghìn năm, lượng tin tức phải ghi lại thực sự quá lớn, muốn tìm hiểu về một nhân vật không có ảnh hưởng trọng đại đến lịch sử nhân loại như vậy là việc gần như không thể, trừ phi có người chuyên môn khảo sát tìm kiếm. Về phần muốn xem những bộ phim nhựa từ nghìn năm trước, đây tuyệt đối chỉ là người điên nói nhảm, những số liệu loại này xem một lần liền bị hao mòn mọt lần, không đổ vào lượng tiền tài cực lớn căn bản vô pháp khôi phục.
Việc này Sở Ngôn thật ra cũng không quá để trong lòng, chuyện qua rồi chính là đã qua rồi, những người khác không quá mức ghi nhớ y trái lại cũng là việc tốt, nếu không nhỡ một ngày nào đó có phóng viên giật tít ‘Chuyện vô cùng khó tin, một nghìn năm trước có vị Ảnh đế không những trùng tên mà gương mặt cũng vô cùng tương tự với Sở Ngôn’ thì quả thực có chút dở khóc dở cười.
Ở Thủ đô tinh nghỉ ngơi một ngày, hôm sau Sở Ngôn liền dọn nhà, hành lý của y không nhiều, chỉ có một vali kéo nhỏ, lại bỏ túi theo thẻ chìa khóa mỏng manh kia, Sở Ngôn cứ như vậy nhàn nhã bình đạm tiến vào khu biệt thự xa hoa nhất Thủ đô tinh.
Đứng giữa một vùng cây cối xanh biếc rậm rạp, Sở Ngôn ngẩng đầu lên nhìn tòa biệt thự trước mặt hồi lâu, sau đó giơ lên chìa khóa, quẹt thẻ tiến vào.
Truyện khác cùng thể loại
120 chương
24 chương
52 chương
9 chương
7 chương
285 chương
227 chương
161 chương