Lễ ra mắt của 《Nghe tiếng gió thổi 》 cũng không quá mức long trọng, đạo diễn không phải người thích tuyên truyền khoa trương, vì vậy đoàn phim chỉ mời một ít truyền thông và những nhà phê bình điện ảnh nổi danh trong giới, đồng thời còn công khai bán ra một trăm tấm vé vào cửa. Theo thông lệ của những buổi ra mắt phim, Mc mỉm cười hỏi các diễn viên một ít vấn đề hậu trường làm sinh động không khí, phía ký giả truyền thông cũng rất nể mặt Sở Tiêu Khanh, không hề hỏi những vấn đề chanh chua sắc bén đặc biệt gì. Dù sao vị đạo diễn này mấy năm mới ra một bộ phim, danh tiếng còn phi thường tốt, hiện tại đối phương vất vả lắm mới quay thêm một bộ, cũng không đến lượt bọn họ làm cao vênh váo. Vậy nên trong những vấn đề ký giả toàn trường hỏi, xảo quyệt nhất chính là nhắm vào Raymond. Vị ký giả đến từ một trang tạp chí mạng kia đứng dậy, hỏi Raymond vì sao muốn nhận vai nam phụ của một bộ phim như vậy. Vấn đề này những ký giả khác cũng vô cùng để ý, thế nhưng Raymond chỉ cười sang sảng, bình tĩnh nói: “《Nghe tiếng gió thổi 》 là một bộ phim vô cùng tốt, trong quá trình hợp tác với đạo diễn Sở tôi cũng học được rất nhiều thứ. Có thể tham gia bộ phim này là vinh hạnh của tôi, chẳng lẽ có cái gì không ổn sao?” Dưới tình huống như vậy, buổi lễ ra mứt phim kết thúc mỹ mãn. Nhân viên chủ chế lần lượt xuống khỏi sân khấu, bước tới ngồi vào vị trí hàng đầu tiên đợi điện ảnh bắt đầu. Mà trong khán phòng rộng lớn, thanh âm huyên náo dần dần tĩnh xuống, đợi qua một phút đồng hồ, tiếng gió thổi lạnh thấu xương vang lên qua hệ thống âm thanh, ào ào thổi vụt qua, màn ảnh trắng đen lục tục hiển hiện khiến người nhìn thấy thoáng cái ngơ ngẩn. Hình ảnh này đối với nhiều người mà nói hoàn toàn không xa lạ gì, thế nhưng bọn họ lại chưa từng nghĩ đến có thể nhìn thấy chúng trong bộ phim này. Trước lễ ra mắt, đoàn phim 《Nghe tiếng gió thổi 》 đã công bố ba đoạn trailer. Đoạn thứ nhất là tình yêu vách ngăn giữa Lê Việt và Maria, đoạn thứ hai là sinh hoạt khẩn trương khô khan trong phòng thí nghiệm số một, đoạn cuối cùng là quan hệ lạnh băng giữa Lê Việt và những thực nghiệm viên khác. Mỗi trailer đều không dài, tối đa là một phút, thế nhưng từ đầu đến cuối không ai ngờ được bộ phim này sẽ kể lại câu chuyện trong giai đoạn chiến tranh! Hơn nữa còn là bối cảnh tại hơn tám trăm năm trước, trận chiến kinh hoàng khiến cả nhân loại gần như đều bị diệt sạch! Những hình ảnh lịch sử này thực sự quá quen thuộc, suốt tám trăm năm qua đã có không ít phim điện ảnh, truyền hình cố gắng hoàn nguyên giai đoạn này. Nguyên nhân chiến tranh nổ ra không cần phải nhiều lời, thế nhưng việc tất cả mọi người đều cần phải biết chính là… sau hơn mười chín năm chiến tranh liên miên, nhân khẩu thế giới vốn dĩ hơn mười tỷ người thoáng cái giảm xuống đến chưa đến ba trăm triệu! Đủ loại vũ khí kinh khủng, đủ loại tàn sát vô nhân lần lượt trình diễn trong mười chín năm này. Thậm chí tình huống diệt quốc còn thường xuyên phát sinh, đến lúc đánh tới giai đoạn cuối cùng, bởi vì mấy nước lớn có thực lực tương đối cân băng nên hầu như đã đến cục diện không chết không thôi. Từng có sử gia thuộc phái cấp tiến phát biểu như thế này: “Tại thời điểm đó, mọi người thật sự ôm tâm lý diệt quốc đi đánh giặc. Không chỉ sợ quốc gia của mình bị tiêu diệt mà còn ôm quyết tâm tiêu diệt quốc gia của kẻ khác.” Cái tình cảnh tàn khốc đáng sợ ấy bình tĩnh hiện lên trước mặt khán giả, mỗi một khán giả tại đây kỳ thực đều đã xem những hình ảnh hoàn nguyên như thế nào vô số lần, thế nhưng bất luận bọn họ đã nhìn thấy bao nhiêu lần đều không nén được tâm tình bi thống. Đợi đến khi bãi cỏ xanh rì xuất hiện trong rạp phim, một nhóm văn tự lập thể cũng đồng loạt hiện lên đem tuyến thời gian báo cho khán giả. [Tháng 3 năm 2176] Đây là thời điểm phi thường mẫn cảm, rất nhanh có người khẽ thốt lên: “Năm thứ mười tám?!” Trong rạp chiếu phim, đến lúc này câu chuyện mới kéo ra màn che, im lặng trình diễn. Khoa học gia tuấn mỹ lạnh lùng vừa xuất hiện, thái độ chanh chua kia lập tức khiến rất nhiều người nhíu mày, âm thầm không thích. Trong phòng thí nghiệm thoạt nhìn bình thản từ sớm bị chia thành hai lĩnh vực, một bên là thế giới thuộc về Lê Việt, một bên là thế giới thuộc về tất cả thực nghiệm viên khác. Những thiên tài thường thì đều có chút kỳ quái, thượng đế rất công bằng, nếu đã cho bọn một ít tài năng đặc biệt gì đó cũng sẽ tước đi vài năng lực khác của bọn họ. Lê Việt cao lãnh đạm mạc, dường như mỗi khi y đi trên hành lang phòng thí nghiệm thì tiếng bước chân ‘lộp cộp’ kia đã hoàn toàn tách khỏi thế giới này. Y không biết ăn nói, có lẽ nên nói rằng y không muốn nhún nhường chọn những từ êm tai hơn một chút, y chỉ làm heo ý mình, sinh hoạt trong thế giới của mình, mặc kệ người ngoài thế nghĩ thế nào cũng chỉ đành phải bất đắc dĩ tiếp thu. Mãi đến khi Hill xuất hiện. Vị thực nghiệm viên tóc vàng hào sảng không hề ngượng ngùng biểu đạt âm tình ngưỡng mộ của mình với thần tượng, hắn tình nguyện chịu mệt nhọc làm trợ thủ thực nghiệm cho Lê Việt, hắn cũng sẽ đứng về phía của Lê Việt khi y bận rộn không thèm để tâm đến những người bên cạnh, trực tiếp biểu lộ lập trường của mình. Giống như mỗi món đồ trên đời đều tìm được một phần vừa khớp, dù là người có bao nhiêu đặc biệt lập dị cũng sẽ tìm được nửa kia thích hợp của bản thân Diễn xuất của Sở Ngôn và Raymond đủ khiến cho khán giả âm thầm gật đầu, không thể kềm chế được đắm chìm trong nội dung phim. Bộ phim lần này của Sở Tiêu Khanh cũng không cố ý xây dựng tình cảnh có bao nhiêu kịch liệt, hết thảy đều chậm rãi xảy ra giống như nước chảy dưới chân cầu thấp, róc rách dịu dàng rót vào tim khán giả. Có một loại cảm giác nước chảy thành sông, cũng có sự dịu dàng của mưa xuân triền miên mềm mại. Sự tương tác của tình cảm chân thành là vô cùng vĩ đại, dù cho Hill có chút hời hợt không phát hiện được, thế nhưng tất cả khán giả đèu có thể nhận ra, những lúc anh chàng tóc vàng nọ hồ hởi lảm nhảm, vị khoa học gia mắt đen đều sẽ yên tĩnh nghe xong, cuối cùng lại thản nhiên phun ra một câu: “Thật huyên náo.” Sinh hoạt ngày thường như thế một chút cũng không khô khan, ngược lại còn khiến khán giả cực kỳ mong đợi, chờ mong đến lúc vị khoa học gia kia chân chính mở rộng cửa lòng, cũng chờ mong đến ngày thực nghiệm thành công. Mãi đến một hôm, Hill vừa đong đưa ống nghiệm vừa thuận miệng nói: “Tôi hình như đã tiến vào nơi này được hơn nửa năm rồi, vẫn luôn chưa từng ra ngoài nhìn xem, không biết bên ngoài rốt cuộc là như thế nào…” Trong khoảnh khắc đó, động tác của thanh niên khoa học gia dừng lại chốc lát, sau đó ánh mắt tiếp tục hướng về phía thực nghiệm trên tay, không hề lên tiếng. Tiếp theo là tìm kiếm lỗ hổng của tường vây, tìm ra công cụ phá hư lồng năng lượng mà không bị phát hiện. Đến thời điểm này mọi người mới biết người kia thiên tài đến mức nào, hết thảy mọi việc y đều làm đến vô cùng cẩn thận, rõ ràng là đang hoàn thiện một việc vô cùng vĩ đại nhưng từ đầu tới cuối đều trưng ra sắc mặt bình tĩnh, phảng phất chỉ là một việc nhỏ nhặt không đáng kể. Ngay sau đó, người kia nhìn thấy thiên sứ. Cả thế giới đều lóe sáng vào thời khắc này. Xuyên qua lỗ hổng nho nhỏ kia, ngay lúc bóng dáng mỹ lệ rạng ngời nọ xuất hiện trong tầm mắt, đồng tử của thanh niên nọ hơi rung động, môi mấp máy, dõi mắt nhìn thiên sứ rời đi, cả người cứng ngắc không có động tác. Sau đó là suốt bảy ngày chờ đợi, đến ngày thứ tám y đã chờ được thiên sứ kia quay trở lại. Có phần tình tiết trải chăn phía trước, khi nhìn đến tình yêu này thật giống như người lữ hành nhiều năm giữa sa mạc bỗng nhiên tìm thấy một mảnh ốc đảo. Y cách một bức tường dùng ánh mắt nóng bỏng ngắm nhìn mảnh ốc đảo kia, đem lòng yêu vị thiên sứ không có bất kỳ ai có thể sinh ra tâm tình chán ghét. Bọn họ nói chuyện trời đất, bọn họ tâm sự nhân sinh và lý tưởng. Nàng sẽ đọc thơ, y ở bên cạnh lắng nghe. Rõ ràng là một việc vô cùng đơn giản, thế nhưng hết thảy lại khiến người ta cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Bất quá Maria vĩnh viễn không biết được, sau khi lồng năng lượng liền lại, nàng ở ngoài tường xoay người đi, thanh niên phía bên kia sẽ cô độc đứng tại góc tường ngẩng đầu nhìn ngắm bầu trời, chậm rãi cong cong khóe môi, vĩnh viễn không lập tức rời đi. Câu chuyện chỉ còn lại nửa giờ, hết thảy đều giống như một cốc nước ấm, bình tĩnh nhu hòa. Rất nhiều nhà phê bình điện ảnh vừa nghiêm túc theo dõi tình tiết vừa âm thầm phân tích trong lòng, đối với bọn họ mà nói, bộ phim này của Sở Tiêu Khanh chỉ có thể coi như vô thưởng vô phạt. Chất lượng hình ảnh vẫn là cực kỳ tuyệt hảo, tiết tấu câu chuyện cũng thông thuận mượt mà, nhân vật đắp nặn cực kỳ lập thể, thế nhưng lại không có quá nhiều ý nghĩa. Cái này hoàn toàn khác biệt với những bộ phim trước đây Sở Tiêu Khanh từng quay, phim của bà thường xuyên tràn đầy mâu thuẫn kịch liệt khiến cho khán giả vừa xem đã không thể tự kềm chế, chỉ cảm thấy đây tuyệt đối là một bộ phim tuyệt hảo, cho dù là những người khác có thường thức điện ảnh cũng sẽ thừa nhận giá trị của nó. Thế nhưng đến bộ phim 《Nghe tiếng gió thổi 》 này, thực sự quá bình thản rồi. Trong rạp phim tại Khu phức hợp điện ảnh trung ương của Thủ đô tinh, dù sao cũng là lễ ra mắt, không có khán giả nào rời khỏi. Thế nhưng trong những rạp phim khác khắp cả tinh hệ lại có một vài khán giả đã yên lặng ra ngoài. Bộ phim này không có điểm nào không tốt nhưng cũng không có chỗ nào đặc biệt tốt, không thể hấp dẫn được bọn họ. Dưới tình huống như vậy, cả bộ phim chỉ còn nửa giờ sau cùng. Maria nhẹ giọng đọc một bài thơ, thể hiện nụ cười ngây ngô của thiếu nữ. Vị khoa học gia thiên tài kia dịu dàng mỉm cười cổ vũ thiếu nữ, sau đó cùng nàng tạm biệt. Lỗ nhỏ lần nữa khép lại, lần này người bạn duy nhất cũng đứng sau lưng y, cho dù không quay đầu lại Lê Việt cũng biết là ai đang đứng ở nơi đó. Vậy nên giữa rạp phim rộng lớn, chỉ nghe thanh âm trầm thấp nhẹ nhàng kia bình tĩnh vang lên: “Cậu nghe được tiếng gió thổi chứ?” Thực nghiệm viên tóc vàng giật mình: “Nghe được.” Thanh niên tuấn mỹ cao lãnh chậm rãi ngẩng đầu, ngước nhìn một mảnh trời xanh vời vợi, mắt môi chậm rãi cong lên để lộ nụ cười thư thái. “Tiếng gió thổi sẽ không gạt người.” Nửa giờ tiếp theo, tất cả biến hóa quá nhanh, khiến khán giả phút chốc không thể tiếp thu! Nếu như nói trước đó nội dung phim có bao nhiêu bằng phẳng dịu dàng, như vậy nửa giờ cuối cùng này nại giống như mưa rền gió dữ, kịch liệt đến cuốn phăng lý trí của người xem, đem tim của bọn họ gắt gao thót chặt. Khi gặp mặt lần cuối, Lê Việt che nửa khuôn mặt, nước mắt tràn khỏi khe hở, bờ vai của y nhẹ nhàng run lên, thân thể gầy yếu gánh chịu trọng trách nặng nề vô hạn. Đến giờ phút này mọi người mới ý thức được  —— Đây chỉ là một thanh niên vừa tròn 21 tuổi! Thiên phú của y khiến tất cả mọi người quên mất tuổi tác, sự ngạo mạn của y khiến không ai nhận ra y thật sự còn quá trẻ. Đối mặt với thất bại của thực nghiệm, y không rơi lệ. Đối mặt với sự châm chọc của đồng bạn, y cũng không rơi lệ. Thế nhưng hiện tại y lại im lặng khóc ròng, khóe môi hơi cong lên rõ ràng là đang cười, thế nhưng lệ lại lần lượt rơi qua khóe môi. Chỉ là khóc thầm trong yên lặng như vậy lại khiến tâm linh khán giả chịu chấn động thật sâu! Thực nghiệm S-317 xác nhận thành công! Thực nghiệm A-41 xác nhận thành công! … Đến cuối cùng, tất cả thí nghiệm kết hợp lại với nhau, bộ dạng của loại vũ khí kia rốt cục xuất hiện trước mặt mọi người, cha đẻ của nó đã đặt tên cho nó là —— [Thiên sứ] Khi tất cả mọi người rời khỏi phòng thí nghiệm, khi Hil cũng bị sự lạnh lùng của Lê Việt khiến cho lui bước tổn thương, giữa nơi trống trải lạnh lùng này chỉ còn vị khoa học gia trẻ tuổi kia, y chậm rãi bước đến trước mặt ‘Thiên sứ’, dùng ánh mắt dịu dàng không gì sánh được lưu luyến vuốt ve đứa con tinh thần của mình. Ngón tay của y nhẹ nhàng lướt qua lớp vỏ bọc thủy tinh lạnh băng, tầm mắt tham lam mơn trớn mỗi đường cong của ‘Thiên sứ’, y đứng ở một nơi không người nào biết, dùng ánh mắt nhiệt liệt chưa từng thể hiện nắm nghía ‘Thiên sứ’, thế nhưng tất cả lại bị bao trùm trong một không khí bi thương không rõ. Đây là một đoạn độc diễn không tiếng động, qua một phút đồng hồ sau, Lê Việt xoay người rời đi, vẫn là tiếng bước chân ‘lộp cộp’ kỳ dị kia, ánh đèn một bóng lại một bóng tắt lịm, đem tất cả những việc đã từng phát sinh giấu sau phòng thí nghiệm an tĩnh. Khi đi tới cuối hành lang, Lê Việt vươn tay tắt đi ngọn đèn cuối cùng, động tác thong thả bình tĩnh, bóng lưng gầy đến cực điểm vẫn mặc chiếc áo blouse cố hữu từ trước đến giờ. ‘Tạch’ một tiếng, bóng đèn ngắt điện, để bóng tối nuốt trọn bản thân, triệt để rời đi. Ngay khi ngọn đèn hoàn toàn tắt ngóm, trái tim của tất cả khán giả đều nảy lên, theo thanh âm kia chậm rãi trở nên thấp thỏm. Ngày hôm sau, Hill là người đầu tiên đến phòng thí nghiệm, nhìn thấy ‘Thiên sứ’ đã bị hủy hoại từ trước. Hắn nhanh chóng đi tìm Lê Việt, hắn hô to “Tiến sỹ Lê, hỏng rồi! Đã bị người khác phá hỏng rồi!”. Sau đó hắn mở cửa, nhìn thấy thanh niên xinh đẹp kia an tĩnh nằm trên giường, hai tay đặt dọc theo người, khóe miệng cong cong lộ ra nụ cười bình thản. Bước chân Hill hơi sững lại, đứng ở cửa không có động tác. Qua một phút đồng hồ sau, hắn run rẩy bước vào phòng, chậm rãi đi tới trước giường đặt ngón tay lên mũi Lê Việt. Sau đó… cả người như mất trọng tâm nghiêng ra phía trước, tan vỡ gào khóc. Tất cả thí nghiệm viên đều ùa tới, binh sỹ của ùa tới.Bọn họ nghe Hill kể lại toàn bộ sự kiện xong, phản ứng đầu tiên là: ” ‘Thiên sứ’ bị phá hư rồi? Bản vẽ thiết kế đâu? Nguyên lý công thức đâu? Đều ở đâu rồi! Là ai cất giữ những thứ này!” —— Tất cả đều không thấy nữa. Hill thở dài ngồi trước giường, nhìn căn cứ triệt để chìm vào rối loạn, các binh sỹ nhanh chóng liên hệ cùng thượng tầng, nhóm thực nghiệm viên càng là không ngừng tìm kiếm bản vẽ, hồi tưởng công thức, sau đó bao nhiêu có người nhớ ra một việc —— “Tiến sỹ Lê vì sao lại chết?!”, sau đó bọn họ sử dụng thiết bị kiểm tra một chút, đột nhiên lui dạt ra hai bên. “Chỉ số phóng xa trên người y quá mạnh! Là phản ứng hellsun! Là ‘Thiên sứ’!” Trong nhất thời, tất cả mọi người đều lui khỏi căn phòng này, dùng ánh mắt chán ghét nhìn cỗ thi thể lạnh như băng trên giường, thậm chí có người chửi ra tiếng: “Lê Việt là có ý gì chứ, thứ chúng ta tốn nhiều thời gian như vậy mới tìm ra, y dựa vào cái gì hủy đi!” “Y nghĩ y là ai, đây là tài sản quốc gia!” “Y không có tinh thần của khoa học gia, y không xứng làm người phụ trách phòng thí nghiệm số 1.” “Trên cơ thể y nơi nào cũng là phóng xạ, chúng ta phải nhanh chóng tiến hành hỏa táng hóa học cho y, bằng không sẽ xảy ra vấn đề.” Hill cúi thấp đầu, nghe rõ mỗi câu mỗi từ của bọn họ, đến cuối cùng hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt làm tất cả đều là ánh nước. Hắn nghiêm túc nhìn nhóm người đã trở nên xa lạ trước mặt, gằn từng chữ hỏi: “Tiến sỹ Lê đã cống hiến cho thí nghiệm này nhiều như vậy, anh ấy qua đời là do tai nạn, các người vì sao phải đối xử tàn nhẫn với một người đã chết như vậy?” Đáp lại hắn là biểu tình bừng tỉnh của mọi người: “Hill, cậu không phải cũng bị nhiễm phóng xạ rồi chứ? Mau nhanh chóng đi kiểm tra đi? Phải kiểm tra giá trị phóng xạ nhanh một chút!” Thế giới tại giờ khắc này bỗng nhiên trở nên kỳ quái. Hết thảy thanh âm đều yên ắng, hình ảnh cũng biến thành hai sắc trắng đen vô hạn, trong thế giới của bộ phim điện ảnh kia chỉ thấy vô số binh sỹ mặc đồ phòng hộ màu đen khiêng thi thể đi, không bỏ lại dù chỉ là một câu lời trấn an. Hill đứng trước mặt quân lính vươn dài đôi tay, sau đó hắn cũng bị lôi đi kiểm tra lượng phóng xạ, đồng dạng bị ném khỏi căn cứ. Đã một năm rồi, đây là lần đầu tiên Hill rời khỏi căn cứ. Lê Việt đang ở đâu? Hắn không biết, hắn chỉ biết là người mà hắn sùng bái nhất, kính nể nhất, ngưỡng mộ sâu đậm nhất đã chết đi. Người kia đã chết với không chút vinh quang nào, chết dưới vũ khí mà mình chế tạo, bởi vì giá trị phóng xạ cực cao, sau đó còn bị kẻ khác tàn nhẫn xử lý thi thể, cuối cùng tất nhiên là kết cục tro cốt không còn. Ngồi trên chiếc xe lắc lư lay động, Hill dựa vào cửa sổ ánh mắt vô thần nhìn ra ngoài. Tất cả mọi người đều mặc đồ phòng hộ, bọn họ cảnh giác nhìn nguồn phóng xạ sống là anh, dùng họng súng đen kịt chỉ vào vị khoa học gia tay không tấc sắt. Lồng năng lượng chậm rãi đóng lại, cửa lớn căn cứ dần dần mở ra, Hill mặt không đổi sắc rời khỏi cái căn cứ lạnh băng kia, nhìn thấy ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài, hít thở không khí thật lâu đã không cảm nhận. Sau đó… trong thoáng chốc y mở to đôi mắt, không dám tin tưởng nhìn khung cảnh trước mặt! Hình ảnh vốn duy trì tông màu đen trắng nãy giờ chợt biến thành rực rỡ, chỉ thấy từ tường vây căn cứ dọc ra ngoài khắp nơi đều là đất đá nâu đỏ khô cằn, phảng phất đã bị máu tươi nhuộm qua mấy lượt, đỏ đến khiến lòng người kinh hãi. Nhưng mà ai cũng không thể ngờ được, từ một điểm tại trường vây, bỗng nhiên xuất hiện một mặt cỏ màu xanh biếc chậm rãi lan tràn. Đó là một nặt cỏ hình tam giác, dùng tường vây làm đỉnh nhọn kéo dài ra hai bên. Nơi đó tràn ngập sinh cơ bừng bừng, nơi đó bao hàm hy vọng vô hạn! Đó là một góc trong căn cứ, nơi đó là —— Là vị trí y đã nhìn thấy người bạn duy nhất của minh vô số lần len lén nhìn trộm! Thanh âm của nữ sỹ quan lạnh lùng vang lên: “Anh biết nguyên nhân lớn nhất khiến kế hoạch Maria thất bại là gì không.” Hill quay đầu như robot, cả người run lên, cuối cùng lại hô to: “Các ngươi đang gạt anh ấy!” Thế giới bên ngoài là như thế nào? Thế giới đó đã trở thành địa ngục trần gian! Một thế giới như vậy đã không thể sinh tồn! Nữ sỹ quan không để ý đến Hill, cô tĩnh táo nói: “Nguyên nhân lớn nhất chính là diễn xuất của con bé kia quá kém, không lừa được cậu ta.” Nghe như vậy, cả người Hill đều giật thót tại chỗ, đến cuối cùng lại bất chợt nở nụ cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, càng lúc càng thảm liệt. Hắn cười vang, thân thể đã từng tiếp xúc qua phóng xạ cường liệt chợt ho ra một búng máu, khiến quân lính xung quanh sợ đến dạt ra hai bên. Hắn đứng dậy, dùng ánh mắt hung ác đặt lên người vị nữ sỹ quan trẻ nọ, cười lớn nói: “Thất bại lớn nhất của các người không phải do diễn xuất của cô gái kia. Anh ấy biết, anh ấy từ lúc bắt đầu đã biết, cái gì cũng biết! Thế nhưng anh ấy tình nguyện bị cô gái kia lừa, anh ấy tình nguyện tin tưởng bức tranh không tưởng về thế giới mà các người vẽ ra! Thứ chân chính hủy hoại anh ấy là thế giới này, là cái thế giới đã bị mọi người che giấu!” Bởi vì tiếng ho ra máu quá mãnh liệt, khiến cậu thanh niên tóc vàng kia chậm rãi ngã xuống. Trước khi lâm chung hắn vươn tay phải ra, phảng phất đã nắm được tay người nọ, lộ ra nụ cười bình tĩnh. Giống như khia lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, hắn nói “Tiến sỹ Lê, tôi rất tôn sùng a”, hắn vươn tay nhưng người nọ không bắt lấy. Vậy mà đêm qua, khi hắn sắp rời khỏi phòng thí nghiệm người nọ lại thấp giọng nói với hắn một tiếng xin lỗi. Thanh âm lúc đó thật sự quá nhỏ, thời điểm ấy Hill chỉ cho là mình đã nghe lầm, thế nhưng đến khi sinh mệnh của hắn đến lúc tận cùng mới phảng phất thật sự hiểu ra ý tứ của ba chữ đó. Mỗi ngày chỉ có năm phút ngắn ngủi đề gặp nhau, người bên trong bức tương mang cả tấm chân tình, người bên ngoài bức tường lại bị mấy trăm khẩu súng hướng vào, bức bách nói ra những lời dối trá đã được chuẩn bị từ lâu. Ngoài tường thật sự đều là cỏ biếc? Đều là trời xanh? Như vậy ở ngoài tầm nhìn của người trong tường thì thế nào? Chỉ có địa ngục trần gian đã bị chiến tranh phá hoại. Lê Việt nói: “Cậu nghe được tiếng gió thổi sao?” Hill trả lời: “Tôi nghe được.” Lê Việt nói: “Tiếng gió thổi sẽ không gạt người.” Đúng vậy, tiếng gió kia đang than khóc, tiếng gió thổi qua mỗi một họng súng sẽ phát ra thanh âm ồ ồ. Từ lần đầu gặp mặt người nọ đã có thể nghe được thanh âm này rồi đi? Người thông minh như anh ấy tuyệt đối sẽ không để mình phạm vào sai lầm như vậy, thế nhưng đối mặt với độc dược xinh đẹp đến thế anh ấy lại vui vẻ chịu đựng, tự lừa dối chính mình. Vì sao lại phá hủy ‘Thiên sứ’, thủ tiêu thứ vũ khí mạnh mẽ đến đáng sợ kia? Bởi vì đây là thứ lực lượng không nền tồn tại. Trận chiến này từ lâu đã trở nên điên cuồng, trận chiến này cần không phải sự thắng lợi của một thế lực nào đó, nó cần chính là một phương thức khiến nhân loại có thể tiếp tục sinh tồn trong tình huống tất cả tài nguyên hầu như đều đã cạn kiệt! Giữa trận chiến không có chút ý nghĩa nào kia, hai mắt Lê Việt nhắm nghiền, Hill cũng hai mắt nhắm nghiền. Suốt cả ngày hôm đó, phòng thí nghiệm số 1 đều đang sưu tầm manh mối của ‘Thiên sứ’. Đáng tiếc là ai cũng không có cánh tìm được tư liệu đã bị vị khoa học gia kia tiêu hủy. Thậm chí phải nói, ngoại trừ người nọ ra không ai biết ‘Thiên sứ’ nên được chế tạo như thế nào. Y là thiên tài, y là cha đẻ của ‘Thiên sứ’, cho dù sau khi y đã bị nghiền xương thành tro vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này thì tài năng của y cũng chưa từng bị phủ nhận. Ba ngày sau, nữ sỹ quan kia đã giải ra được một mật mã trong bài thơ Lê Việt sửa giúp Maria, thành công mở văn kiện mật được ẩn giấu. Ở nơi đó có một bản kế hoạch thư hoàn chỉnh đưa nhân loại tiến vào thời đại tinh tế, ở nơi đó đã quy hoạch đến từng bước chân thăm dò vũ trụ của nhân loại. Khi thấy bảng kế hoạch này, nữ sỹ quan nọ trầm mặc cúi đầu, phảng phất bỗng nhiên hiểu được tất cả. Ở bề ngoài, người kia thể hiện mình đã nghiên cứu rồi phá hủy công trình vũ khí, thế nhưng trên thực tế, dưới sự che lấp của ‘Thực nghiệm thiên sứ’, y vẫn luôn thăm dò phương thức để nhân loại có khả năng tiếp tục sinh tồn. Từ thời điểm biết đến Maria, y đã bắt đầu tìm kiếm phương pháp giải quyết vấn đề năng lượng, muốn để nhân loại chân chính tiến vào vũ trụ. Y muốn khiến cho thiếu nữ hệt như thiên sứ kia có thể chân chính lộ ra nụ cười dịu dàng. “Mặt trời nóng cháy rọi sáng cả bầu trời Ánh vàng mọc lên khỏi mặt đất bao la Ánh trăng xanh ngời chảy xuôi từ phương Đông Có nghe tiếng gió thổi sao Tiếng chuông thuộc về quang minh rốt cục gõ vang Nhân tính hẳn là nên cao thượng Ý chí chiến đấu vĩnh viễn ngẩng cao Đôi cánh thiên sứ nhẹ nhàng bay lượn giữa đêm đen Tặng Maria Tặng sinh mệnh và hy vọng.” Giọng nam dịu dàng êm ái nhẹ nhàng quanh quẩn trong rạp phim, đến tận lúc này, cả bộ phim đã đến kết cục!