Trong phòng thí nghiệm số 1 tại tám trăm năm trước, Lê Việt chính là người có quyền phát biểu tối cao của nơi này. Cũng giống như vậy, trong đoàn phim 《Nghe tiếng gió thổi 》, lời nói của Sở Tiêu Khanh là chỉ lệnh quan trọng nhất, thậm chí vượt lên trên cả nhà sản xuất, tất cả mội người đều phải nghiêm túc chấp hành.
Cảnh diễn tay đôi vừa rồi của Sở Ngôn và Raymond thật sự vô cùng sản xuất, biểu hiện của hai người đều vô cùng tốt, xung đột kịch liệt có, tính cách nhân vật cũng được thể hiện ra, những nhân viên khác của đoàn phim đều không hiểu vì sao Sở Tiêu Khanh là đưa ra quyết định như vậy, ngay cả Sở Ngôn cũng là hơi sửng sốt, động tác uống nước cứng đờ giữa không trung, ngơ ngác nhìn đạo diễn Sở.
Chỉ thấy vị nữ đạo diễn đang ngồi giữa đủ loại máy móc phức tạp đã đứng dậy từ lâu, nghiêm túc nhìn hình ảnh quay được vừa nãy. Trước mặt bà là mười sáu màn hình giả lập dài rộng khoảng 20cm, bởi vì mỗi cảnh quay đều có hơn một trăm camera mini cùng nhau ghi hình, vậy nên mười sáu màn hình này theo chỉ lệnh của Sở Tiêu Khanh mà không ngừng xoay chuyển, còn trách nhiệm của bà chính là đưa ra phán đoán trong thời gian ngắn nhất.
Như vậy quyết định của bà là như thế nào?
—— chính là phải quay lại.
“Mọi người lại cân nhắc tâm tình trong đoạn này một chút, những trợ thủ trong phòng thí nghiệm đã làm rất tốt rồi, Sở Ngôn và Raymond cần chú ý thêm một chút.” Hơi dừng lại, Sở Tiêu Khanh ngẩng đầu nhìn anh chàng đẹp trai tóc vàng ngây ngốc đằng xa, bình tĩnh nói: “Raymond, cậu đọc kỹ lại kịch bản, khống chế diễn xuất của cậu.”
Sở Ngôn và nghe những lời này, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một đạo linh quang, thế nhưng còn chưa kịp nắm bắt đã bay vụt mất.
Mà Raymond càng là triệt để ngây người, giống như có sấm xét xẹt qua, dùng ánh mắt không thể tin tưởng nhìn vị nữ đạo diễn đang bắt đầu giao lưu cùng trợ lý của mình, qua hồi lâu biểu tình phức tạp nhìn về phía Sở Ngôn đồng diện sắc mặt phức tạp đang đứng bên cạnh.
Người đại diện của Raymond, Richard buông tiếng tởi dài, nói: “Đạo diễn Sở đã nhìn ra.”
Qua một lúc lâu Raymond mới thấp giọng nói: “Kỳ thực, cảm giác của tôi không quá giống khi diễn chung với An Thiều Dương. An Thiều Dương chính là từ đầu tới cuối mang theo tôi đi, từ lần đầu tiên diễn chung với cô ấy tôi liền không thể thu về được, chỉ có thể thuận theo bản năng làm ra một ít phản ứng. Thế nhưng vừa rồi khi diễn chung với Sở, tôi có thể khống chế diễn xuất của mình.”
Richard nhẹ nhàng lắc đầu: “Raymond, cậu vẫn là quá coi thường đối thủ, cậu làm sao biết nếu như trước đó cậu chưa hợp ác với An Thiều Dương, hiện tại sẽ không bị Sở Ngôn dẫn dắt chứ?”
Trong lòng Raymond khẽ giật thót, không lên tiến nữa.
Richard nói nói không sai, An Thiều Dương đã từng khiến Raymond chấn động cực lớn, hiểu rõ sự chênh lệch của vị trí thứ sáu và thứ nhất, thế nhưng đồng thời An Thiều Dương cũng giúp Raymond mài sắc bản thân, khiến diễn xuất của anh tiến bộ hơn không ít. Thậm chí ở giai đoạn quay chụp sau của 《Hắc ám tập kích》, Raymond đã từng liên tục một tháng chưa từng NG lần nào, nhận được sự tán thưởng nhiệt tình của đạo diễn Alando.
Chỉ là, ngay cảnh quay đầu tiên của 《Nghe tiếng gió thổi 》, Raymond liền NG rồi.
Nghĩ vậy, vị Ảnh đế nước Mỹ này càngn híu chặt mày, trong lòng dâng lên cảm giác khiêu chiến hừng hực.
Sở Tiêu Khanh thật sự rất lợi hại, yêu cầu đối với điện ảnh cũng cực kỳ cao, thế nhưng Raymond cũng không phải diễn viên thông thường, cho dù vừa rồi anh không kịp nhìn thẳng vào thực lực của Sở Ngôn, khiến đối phương mang mình nhập diễn, thế nhưng sau đó anh tuyệt đối sẽ không phạm vào loại sai lầm này nữa.
Lòng tin hừng hực thiêu đốt khiến Raymond phấn chấn không cùng, chưa nghỉ ngơi mấy phút đã lần nữa bước đến vị trí, ra hiệu có thể tiếp tục quay phim.
Thế nhưng… hy vọng càng lớn thất vọng càng nhiều!
Lần này Raymond không lại bị Sở Ngôn kéo nhập diễn, vẫn duy trì tiết tấu của mình, hoàn mỹ diễn dịch lần đầu tiên gặp gỡ của Lê Việt và Hill. Dù vậy, sau khi Sở Tiêu Khanh nhìn màn ảnh sơ bộ lại hơi nhướn mày, hạ chỉ lệnh: “Quay lại.”
Raymond: “…”
Sở Ngôn: “…”
Tiếp theo là lần thứ ba, lần thứ tư…
Cảnh quay đầu tiên của Sở Ngôn chỉ NG hai lần, thế nhưng cảnh đầu tiên của Raymond lại NG đủ ba lần!
Đợi đến lần NG thứ tư, Raymond đã có có chút mờ mịt, thực lực của Sở Ngôn anh hoàn toàn thấy rõ, thiên phú của cậu thanh niên này rất cao, diễn xuất trác tuyệt, ngay cả anh cũng chỉ có thể miễn cưỡng khống chế tâm tình của mình không để đối phương kéo theo nhập diễn. Thế nhưng đạo diễn Sở lại một mực yêu cầu quay lại.
Chẳng lẽ Sở Ngôn thật sự có vấn đề gì đó anh không nhìn ra? Hay là thực tế… đây là vấn đề của anh?
Sau lần NG này, Raymond nhận lấy chai nước trợ lý đưa đến, uống ừng ực không ngừng. Hôm nay anh đã xem lại kịch bản AI mười tám lần rồi, còn phối hợp cả kịch bản văn tự, anh thật sự cảm thấy sự diễn dịch của mình hoàn toàn không có vấn đề, anh chính là nghiêm ngặt dựa theo yêu cầu kịch bản mà thể hiện.
Nhìn những hình ảnh giả lập trên kịch bản AI, biểu tình của Raymond càng lúc càng không xong, bàn tay cầm chai nước của anh càng thêm trắng bệch, từ sau khi anh trở thành siêu sao xếp hạng sáu toàn tinh hệ, đây là lần đầu tiên anh NG nhiều như vậy. Lần trước khi anh và An Thiều Dương đối diễn cũng chỉ NG đúng bốn lần.
Nếu như lần sau lại tiếp tục NG, như vậy sẽ phá giới hạn mà trong lòng anh chấp nhận.
Loại chuyện này không nên phát sinh, anh cũng không cho phép nó phát sinh, đây là diễn xuất lui lại, như vậy…
“Raymond, anh đang xem kịch bản AI sao?” Giọng nói réo rắt êm tai của thanh niên bỗng nhiên vang lên.
Raymond theo bản năng quay đầu nhìn, khi thấy Sở Ngôn thì hơi sửng sốt một chút, sau đó cũng cười nhẹ nói: “Đúng vậy, đều NG bốn lần rồi, Sở, tôi phải xem kỹ một chút tìm hiểu vấndđề rốt cục là gì. Nếu cậu đồng ý chúng ta có thể luyện tập thêm vài lần, tôi cũng hy vọng lại NG nữa.”
Đoàn phim 《Nghe tiếng gió thổi 》 thật sự rất giàu có, thế nhưng mỗi một cảnh quay Sở Tiêu Khanh đều sẽ dùng hết hơn một trăm camera mini để bảo đảm không có góc chết. Như vậy dù có đại gia thế nào đi nữa cũng không chịu nổi cách đốt tiền này, có thể giảm thiểu số lần NG tự nhiên là tốt nhất, hơn nữa cái này cũng liên quan đến lòng tự trọng của Raymond.
Bên tai là thanh âm phiền chán không ngừng, trước mắt lại là vị Ảnh đế nước Mỹ đẹp trai tuấn lãng, Sở Ngôn mỉm cười cất bước đi đến bên cạnh Raymond, đầu tiên là tùy ý nhìn màn hình trước mặt anh, sau đó lại nói: “Raymond, sắc mặt của anh không tốt lắm, là có chuyện gì sao? Tôi có thể biết không “
Raymond nghe vậy biểu tình hơi thay đổi, nụ cười cũng không tiếp tục bảo trì được nữa.
Tuy rằng anh biết Sở Ngôn không lâu, thế nhưng Raymond lại có thể đoán được tính cách của đối phương rất tốt, nhân phẩm cũng không tệ, tuyệt đối không hại chính mình, anh là thật lòng muốn làm bạn với Sở Ngôn.
Vậy nên Raymond liềnt hở dài nói: “Được rồi Sở, tôi nói thật vậy, tôi không muốn lại NG nữa. Tôi có yêu cầu rất nghiêm khắc với bản thân, tôi tham gia bộ phim này là vì tăng lên kỹ năng cá nhân, về phần danh tiếng hay giải thưởng gì đó chỉ là thứ yếu. Nhưng mà hiện tại tôi lại bị vướng vào một vòng lặp đáng sợ, sự phủ định của đạo diễn Sở khiến tôi vô cùng thất vọng, tôi muốn biết mình rốt cục đã làm sai ở đâu, chỉ là không có một chút manh mối nào.”
“Anh cho rằng anh có chỗ nào làm không đúng sao?”
Raymond suy nghĩ một chút, cuối cùng lắc đầu: “Không có, tôi nghĩ mình đã làm rất tốt. Sở, lẽ nào cậu cảm thấy tôi diễn không tốt sao?”
Gương mặt xinh đẹp của thanh niên lộ ra nụ cười tươi tắn, nhẹ nhàng lắc dầu, nghiêm túc nói: “Anh diễn rất tốt, nhất là lần quay đầu tiên, tôi cảm thấy cảm giác như vậy rất tốt, rất xuất sắc.”
Nếu Sở Ngôn cũng đã nói thế, Raymond càng là không hiểu thế nào, trong lòng nghẹn đến nặng nề. Đến cuối cùng anh quyết định đi tìm đạo diễn Sở hỏi một chút xem đối phương rốt cục là muốn cảm giác ra sao, Sở Ngôn cũng vội vàng đi theo.
Trong lúc quay phim, đạo diễn giảng giải diễn xuất cho diễn viên là chuyện vô cùng đương nhiên. Nếu không nói rõ mọi người làm sao biết đạo diễn muốn quay như thế nào? Muốn tìm hiệu quả ra sao?
Chỉ là tại đoàn phim 《Nghe tiếng gió thổi 》, đạo diễn Sở rất ít nói, chỉ chọn vài điểm thiết yếu cần lưu ý, trừ phi là những diễn viên phụ có cảnh khá quan trọng bà mới cẩn thận giảng giải cùng đối phương. Thế nhưng một khi đổi thành những diễn viên chính yếu như Raymond và Sở Ngôn, bà trên cơ bản đều là quáng triệt trạng thái thả lỏng, để mặc những diễn viên này tự suy nghĩ phải diễn dịch thế nào.
Đương nhiên, đây đối với Raymond mà nói cũng là việc bình thường, cũng là một loại quy củ mặc định trong giới giải trí. Những diễn viên vượt qua tuyến đầu đều có phong cách diễn xuất của riêng mình, đạo diễn chỉ có trách nhiệm chỉ điểm nhưng không thể dạy bọn họ phải diễn như thế nào.
—— bởi vì bọn họ là diễn viên tuyến đầu tiêu biểu, thực lực được mọi người công nhận.
Nhưng mà hôm nay Raymond lại nhận thua, anh chủ động tìm đạo diễn Sở thẳng thắng nói ra hoang mang của mình, ý tứ đại khái chính là “Tôi cũng không biết mình thiếu sót ở đâu, xin đạo diễn chỉ rõ cho tôi một chút”, thế nhưng trong ngữ điệu lại mang theo một tia ủy khuất và không cam lòng, Raymond thật sự không cảm thấy cảnh quay của mình phải quay lại.
Đối với việc này Sở Tiêu Khanh cũng không tức giận, trái lại trực tiếp nói: “Cậu không chế quá mức chặt chẽ, biểu hiện của cậu tốt nhất là tại lần quay đầu tiên, tuy rằng có khoảng mười giây biểu hiện sai lầm thế nhưng phần lớn thời gian còn lại đều rất tốt.”
Đáp án này khiến Raymond cực kỳ kinh ngạc, Sở Ngôn cũng cẩn thận hỏi: “Đạo diễn Sở, ý của dì là?”
Sở Tiêu Khanh chợt nở nụ cười nhìn thẳng vào Raymond: “Phải nói rõ điểm yếu của cậu, cậu không để ý chứ?”
Cơ thể Raymond cứng đờ, giống như chợt hiểu cái gì đó, anh đầu tiên là lắc đầu sau đó lại gật đầu, cuối cùng trực tiếp biểu tình lúng túng quay mặt đi, không để hai vị ‘người nhà họ Sở’ này nhìn thấy bộ dạng của mình
Sở Ngôn sau một thoáng kinh ngạc đã hiểu ra vài thứ, tiếp đó Sở Tiêu Khanh lại phân tích cặn kẽ cho Raymond thêm một chút.
Tại lần quay chụp đầu tiên, Raymond không kịp phòng bị đã nhập diễn theo sự lôi kéo của Sở Ngôn, anh cảm thấy diễn xuất của mình bị khống chế nên đã cố gắng tránh thoát gông cùm xiềng xích, lần thứ lại trở đi liền vô cùng lý trí duy trì nhịp diễn của mình.
Lựa chọn như vậy cũng không có gì sai, không ai nói quay phim phải theo nhịp diễn nào mới tốt. Nói ví dụ lần này, Sở Ngôn quả thực đã mang Raymond nhập diễn nhưng ai dám nói cái trạng thái Sở Ngôn sáng tạo ra là tốt hay xấu? Nói không chừng đây lại là một diễn dịch sai lầm? Nói không chừng diễn dịch của bản thân Raymond lại càng tốt hơn thì sao?
Sở Tiêu Khanh cũng không phủ định lựa chọn của Raymond, thế nhưng bà lại nói: “Lần diễn đầu tiên, đoạn cậu thất thần quá rõ, tôi thật sự không hài lòng.”
Người khác không nhì nra nhưng bà lại nhìn ra, hơn nữa cũng không không cho phép diễn viên thất thần trên màn ảnh.
Vậy nên sau đó, Raymond vì không muốn bị Sở Ngôn kéo theo nên vẫn luôn dùng một loại trạng thái căng chặt để diễn xuất. Anh không xem Sở Ngôn như đồng đội của mình là lại đặt cậu vào vị trí ‘kẻ địch’, vì không để đối phương đánh bại nên càng phải phòng bị, thậm chí còn muốn công kích.
“Lần đầu tiên hai người diễn chung, không thể phối hợp cùng đối phương là chuyện rất bình thường, đợi sau này hợp tác nhiều hơn sẽ tự nhiên ăn khớp, đừng quá mức lưu ý.” Dừng một chút, Sở Tiêu Khanh lại nhìn Raymond đang xấu hổ, nỏi: “Hiện tại nếu cậu không muốn lại NG, tôi hy vọng cậu có thể buông bỏ sự phòng bị của mình, dùng diễn xuất chân chính biểu hiện cho tôi xem.”
Là ai nói Sở Tiêu Khanh trời sinh tính lãnh đạm, đem nghệ thuật trở thành cả nhân sinh, EQ cực thấp?
Cái này căn bản toàn là lời phiến diện có được không!
Vừa nghe một hồi phân tích như vậy, Raymond nguyên bản tâm tình xuống thấp thậm chí có chút không cam lòng lại đột nhiên phấn chấn sung sức, chủ động lôi kéo Sở Ngôn đi luyện tập, nhất quyết không NG thêm lần nữa.
Sở Ngôn thấy vậy liền cười cười: “Raymond, anh thật sự không coi tôi là bạn nha.”
Raymond cười gượng hai tiếng, nói: “Sở, cậu cũng phải cho tôi một chút thời gian thích nghi chứ, có phải không?”
Hai người tán gẫu vài câu xong lại bắt đầu chính thức tập luyện.
Lần này không có bất kỳ ma sát hay đột ngột gì, hết thảy đều thông suốt trơn tru, Raymond không tiếp tục áp chế tâm tình của bản thân, đem tất cả suy nghĩ đầu nhập vào linh hồn nhân vật, cho dù là diễn thử nhưng biểu hiện cũng xuất sắc đến vô cùng chói mắt.
Ngoài An Thiều Dương, Raymond là diễn viên có thực lực cao nhất Sở Ngôn từng hợp tác.
Lần đầu tiên diễn chung Raymond thật sự không chuẩn bị sẵn sàng, mà lần thứ hai, ba, bốn, năm sau đó, anh ta lại cố sức áp lực bản thân, không để Sở Ngôn cảm nhận được thực lực chân chính.
Mãi đến lúc này Sở Ngôn mới hiểu được, vì sao vừa rồi đạo diễn Sở lại nói ‘dùng diễn xuất chân chính biểu hiện cho tôi xem’.
Vị Ảnh đế nước Mỹ này thực sự xứng đáng với chiếc cúp mà mình đoạt được!
Quá trình quay chụp tiếp theo đều là một lần liền qua, khiến tất cả nhân viên công tác đều nhỏ giọng hoan hô một chút, ăn mừng cảnh quay ‘khó nhằn này rốt cục cũng kết thúc. Bất quá chỉ có Sở Ngôn, Raymond cùng với Sở Tiêu Khanh là biết, màn diễn này đối với bọn họ mà nói cho tới hiện tại cũng không tính khó khăn, chỉ là do Sở Ngôn và Raymond vừa mới hợp tác nên có hơi lọng cọng.
Trước đó Raymond cũng phải bị diễn xuất của An Thiều Dương đè ép suốt ba ngày mới tìm được cách lách khỏi sự diễn xuất của đối phương biểu hiện bản thân, mà hiện tại anh chỉ dùng bốn lần NG đã tìm được cảm giác phối hợp chính xác cùng Sở Ngôn.
Có sự thử nghiệm trước đó, những màn diễn tiếp theo cũng dần thuận lợi hơn.
Đợi đến tối, Richard quyết định phải rời tinh cầu A-2 để sắp xếp những công việc khác, trước khi rời khỏi đã mỉm cười nói với nghệ sỹ của mình: “Xem ra cậu đã biết nên làm sao hợp tác với vị ‘người xuất sắc nhất sau tuyến đầu tiêu biểu’ kia rồi. Raymond, tôi thật sự rất kiêu ngạo vì cậu, vậy nên hãy chứng tỏ bản thân cho người kia xem đi, tôt tin rằng hai cậu nhất định sẽ hợp tác vui vẻ!”
Raymond nghe vậy liền cười khổ lắc đầu, nói: “Richard, anh nói thử xem Hoa quốc vì sao lại xuất hiện nhiều quái thai như vậy?”
Richard sửng sốt: “Quái thai?”
Raymond có chút trầm ngâm, nói: “Đúng vậy, có An Thiều Dương, có Cố Trầm Trạch, bây giờ còn có Sở Ngôn.”
Từ khi biết Sở Ngôn đến bây giờ, đây là lần đầu tiên Raymond gọi đầydđủ tên của Sở Ngôn. Đối với người đã quen nói tiếng Anh như Raymond thì… anh thật sự không thích tên của những người bạn Hoa quốc của mình, bởi vì anh cảm thấy khi gọi lên thật sự rất kỳ quái. Chỉ là đây nói cho cùng đều vì truyền thống của bọn họ, anh không tiện phản đối, vậy nên anh thường xuyên chỉ gọi họ của đối phương để xưng hô.
Mà tại giới giải trí của Hoa quốc, Raymond chỉ từng gọi đầy đủ tên của ba người.
—— An Thiều Dương, Cố Trầm Trạch và Sở Ngôn.
Điều này đại biểu anh đã hoàn toàn nhìn nhận đối phương, thậm chí kính nể đối phương.
Richard trợn to mắt, nói: “Cậu đánh giá Sở Ngôn cao như vậy sao? Raymond, cậu có phải đã quá khoa trương rồi không…”
“Richard, anh có biết vì sao lúc tôi hợp tác với Sở Ngôn lại khiến đạo diễn Sở hài lòng không? Bởi vì tôi bỏ qua chính mình, tôi quyết định hòa theo nhịp điệu của cậu ta chứ không lại tận lực lảng tránh, vậy nên có vài lần tôi vẫn bị diễn xuất của Sở Ngôn lôi kéo, chỉ là tôi đã không lại cảm thấy tức giận cũng không khó chịu nữa.”
Richard không hiểu nhíu mày.
Raymond cũng rộng rãi cười vang: “Bởi vì Richard, tôi phát hiện Sở Ngôn và những diễn viên khác tôi từng hợp tác co chỗ nào đó không giống nhau. Cái loại đặc biệt kia cực kỳ lợi hại, cũng không phải kiểu toàn diện toàn năng như An Thiều Dương, mà Cố Trầm Trạch là như thế nào thì tôi không rõ lắm, vì tôi chưa hợp tác cùng anh ta. Thế nhưng lúc tôi hợp tác cùng Oliver lại không cảm thấy loại cảm giác kỳ diệu kia.”
Oliver là Ảnh đế đứng đầu nước Mỹ, hiện tại xếp hạng thứ hai toàn tinh hệ, chỉ kém An Thiều Dương.
Richard tò mò hỏi: “Vậy thứ kia rốt cục là gì?”
Raymond chậm rãi thu lại nụ cười, trịnh trọng nghiêm túc nói: “Là sự lý giải nhân vật. Lúc diễn chung với cậu ấy, anh sẽ không tin được đâu Richard, tôi đã thật sự cho rằng cậu ta là Lê Việt chứ không phải Sở Ngôn. Cậu ta cũng ngạo mạn, cũng cô độc như vị khoa học gia kia vậy.”
Đến cuối cùng Richard cũng không thể hiểu được Raymond rốt cục muốn nói gì, bất quá anh cũng không muốn giải thích tiếp, chỉ mỉm cười nói là bản thân có lẽ sẽ thực sự đột phá được sau bộ phim này, bảo Richard trở về đợi tin tốt của mình.
Đối với cuộc nói chuyện này của Raymond và người đại diện của mình, Sở Ngôn hoàn toàn không biết gì cả.
Ban đầu khi y và An Thiều Dương hợp tác với nhau, hai người cũng phải ma sát rất lâu mới có thể dung nạp diễn xuất của cả hai. Chỉ là lần đó đất diễn của Sở Ngôn không nhiều, y và An Thiều Dương không có quá nhiều thời gian thử nghiệm, thế nhưng hiện tại y lại nhận được cơ hội hợp tác cùng Raymond.
Sau khi diễn cùng Raymond, Sở Ngôn cũng cảm nhận được một loại kỳ diệu khó thể diễn tả, sự diễn dịch của Raymond về nhân vật Hill có một phương diện mà Sở Ngôn hoàn toàn không cảm nhận được, diễn xuất của anh ta mang theo hiệu ứng thị giác vô cùng thần kỳ, việc này khiến Sở Ngôn phải thận trọng suy tư hồi lâu, cuối cùng chợt mở ra kịch bản AI của mình, nghiêm túc tìm hiểu.
Lúc đó Chu Hòa Huy vừa vặn đi ngang qua, chợt phát hiện nghệ sỹ nhà mình vậy mà lại đang xem kịch bản AI, cả người đều sửng sốt, hỏi: “Đợi chút đã, Sở Ngôn, cậu vì sao đột nhiên lại đọc kịch bản AI rồi? Cậu không phải có thói quen chỉ đọc kịch bản AI một lần trước khi khỏi động máy, sau đó sẽ không lại mở ra nữa?”
Sở Ngôn nghe vậy hơi bất đắc dĩ ngẩng đầu, mỉm cười nhìn Chu Hòa Huy, nói: “Anh Chu, em không thể đọc kịch bản AI sao?”
Chu Hòa Huy lập tức lắc đầu: “Đương nhiên có thể, cậu đọc đi! Đọc cho nghiêm túc vào!”
Cái kịch bản AI này là do anh phải mất rất nhiều công sức mới chế tạo ra được, mỗi lần Sở Ngôn đều chỉ nhìn ngang qua một lượt liền không lại mở ra nữa, cho dù Chu Hòa Huy có bao nhiêu lý trí tĩnh táo, cũng biết rõ Sở Ngôn là loại diễn viên chỉ chú trọng kịch bản văn tự, hơn nữa diễn xuất vô cùng tốt, thế nhưng anh cũng sẽ cảm thấy có chút khó chịu.
Hiện tại Sở Ngôn chủ động đi xem kịch bản AI, Chu Hòa Huy sao có thể không vui? Thành quả lao động của bản thân được coi trọng khiến anh xuýt nữa rơi nước mắt chua xót!
Đôi mắt xinh đẹp của thanh niên cong lên theo nụ cười nhẹ, tuy rằng biểu tình của Sở Ngôn vô cùng nhẹ nhàng nhưng ngữ điệu lại cực kỳ nghiêm túc, nói: “Anh Chu, trước kia em đã quá mức coi thường kịch bản AI, đúng là đã lãng phí công sức chế tác của a.”
Chu Hòa Huy lập tức lắc đầu, tỏ vẻ đứng quá bận tâm.
Thế nhưng Sở Ngôn lại càng ý vị sâu xa lắc đầu, không lại nhiều lời.
Xã hội vẫn luôn tiến bộ, kịch bản AI xuất hiện tất nhiên có lý do của nó, lý do này tuyệt đối không có khả năng chỉ đơn thuần là vì hạ thấp ngạch cửa của diễn viên, nó khẳng định còn có tinh hoa gì đó mới có thể tồn tại suốt mấy trăm năm không gặp đào thải.
Vầng trăng trong sáng như hoa quỳnh chậm rãi phủ lên cả tinh cầu điện ảnh A-2 một tầng ánh sáng lạnh lùng mộng ảo. Sắc trời tối sớm, ngày quay phim đầu tiên đã kết thúc, tất cả nhân viên của đoàn phim 《Nghe tiếng gió thổi 》 đều chìm sâu vào giấc ngủ, chuẩn bị sẵn sàng cho ngày làm việc tiếp theo.
Mà trên Thiên Võng, bộ phim 《Hắc ám tập kích》 đã đóng máy nhiều ngày lại đột nhiên xuất hiện lần nữa trước mắt mọi người, dùng khí thế không gì ngăn cản được nhảy vọt lên bảng top search. Đợi đến nửa đêm, #trailer Hắc ám tập kích #chính thức trở thành quán quân bảng top search của weibo, an ổn tại vị trí thứ ba top search toàn hệ thống mạng!
Truyện khác cùng thể loại
120 chương
24 chương
52 chương
9 chương
7 chương
285 chương
227 chương
161 chương