Tuy nói đã có mấy tháng không gặp mặt, thế nhưng theo màn hình giả lập thì vị chuyên trị vai phản diện này vẫn cứ trắng mịn lấp lánh tươi ngon mọng nước, hoàn toàn không khác gì trong trí nhớ của Sở Ngôn, thậm chí khuôn mặt thậm chí còn giống như đầy đặn hơn một chút.
Vừa nghe Sở Ngôn nói vậy Bạch Kỳ Nhiên lập tức phản bác: “Cậu không phải rất bận sao, anh chính là không muốn quấy rầy cậu. Hơn nữa anh nào phải không liên hệ với cậu, mấy hôm trước chúng ta không phải còn hỗ động trên weibo sao!”
Không nói cái này còn tốt, vừa nhắc tới Sở Ngôn cũng nhớ ra chuyện lần trước nhìn thấy khi dùng acc nhỏ đăng nhập quảng trường fans. Bạch Kỳ Nhiên quả thật vẫn giao lưu hỗ động với y như bình thường, thế nhưng các cp “Sở Bạch”, “Bạch Sở” vốn oai phong một cõi, diễu võ giương oai lại sớm trở thành hoa vàng hôm trước.
Hiện tại chỉ cần Sở Ngôn và Bạch Kỳ Nhiên phát sinh hỗ động, các fans của Sở Ngôn lập tức nhảy ra trêu đùa, hoàn toàn chính là tư tưởng ‘Cảm tình của chúng ta từ lâu đã không còn, vì sao cứ tiếp tục cưỡng cầu’, khiến Sở Ngôn quả thực khóc không ra nước mắt, chỉ đành cố gắng chống đỡ, dùng thái độ đối xử với bạn bè mà giao lưu với Bạch Kỳ Nhiên.
Sở Ngôn bĩu môi, ngăn lại đề tài: “Hôm nay anh sao lại gọi cho tôi thế?”
Trên màn hình giả lập, cậu trai lớn xác kia bất chợt sửng sốt, chờ qua hồi lâu mới trưng ra sắc mặt kỳ lạ ho khan hai tiếng, cuối cùng nói: “Tôi gọi tới để chúc mừng cậu, nghe nói diễn viên của 《Nghe tiếng gió thổi 》 đã xác định. Chúc mừng Tiểu Ngôn nhận được nhân vật này!”
Sở Ngôn hơi cau mày lại, nỏi: “Anh làm sao biết tôi nhận được vai này?”
Chuyện này theo lý sẽ được bảo mật tương đối cẩn thận, ngay cả Hạ Bách Thâm mới biết tin vào đêm qua, Chu Hòa Huy cũng vừa gọi điện cho y, vì sao mới qua một chốc ngay cả Bạch Kỳ Nhiên cũng biế được rồi?
Cho dù Cố Trầm Trạch đã nhận được tin bản thân không nhận được nhân vật, như vậy cũng không thể biết được người nhận vai là y. Bình thường đối phương sẽ không chủ động công khai diễn viên trước khi tiến hành tuyên truyền, huống chi đây còn là đoàn phim 《Nghe tiếng gió thổi 》, càng không phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy.
Trong lúc Sở Ngôn còn đang suy tư, chợt nghe Bạch Kỳ Nhiên nói: “Là Cố Trầm Trạch nói với anh.”
Sở Ngôn cả kinh: “Anh ta biết tôi nhận được vai sao?”
Bạch Kỳ Nhiên cũng không ngốc, nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc này của Sở Ngôn liền cười ha hả đáp: “Đúng vậy, Cố Trầm Trạch nói nhân vật này hẳn là cậu đoạt được. Tuy rằng phía đoàn phim không nói rõ cụ thể là người nào, thế nhưng sau khi anh ta nhận được tin báo thất bại liền tỉ mỉ cân nhắc, cảm thấy người nhận vai hẳn là cậu, vậy nên mới nói cho anh biết.”
Sở Ngôn theo bản năng hỏi: “Anh ta vừa đoán được liền gọi cho anh?”
“Vì sao phải gọi điện? Anh ở ngay bên cạnh anh ta mà.”
Nói xong Bạch Kỳ Nhiên vươn đũa gắp thức ăn, lúc này Sở Ngôn mới chú ý Tiểu Bạch vốn đang ngồi trước bàn ăn, giống như vừa dùng cơm vừa tán gẫu. Bối cảnh đằng sau là một bức tường trắng, phía trên có dùng sơn màu xám ánh kim vẽ một ít hoa văn đơn giản, ưu nhã lại sang trọng.
Sở Ngôn trước đây từng ghé qua nhà Bạch Kỳ Nhiên, phong cách nội thất bên trong hoàn toàn thống nhất với tính cách của chủ nhân, rối loạn sặc sỡ, thứ gì cũng có, trên tường dán đầy poster của bản thân, tương đương tự kỷ, thậm chí còn khoa trương đến dán một tấm poster rộng bằng cả mặt tường ngay trong phòng ngủ, bảo rằng như vậy mỗi sáng sau khi thức dậy liền có thể thấy được sự đẹp trai của bản thân. tóm gọn lại, căn phòng sạch sẽ chỉnh tề như thế căn bản không giống nhà của Bạch Kỳ Nhiên.
Chuông cảnh báo trong lòng Sở Ngôn reo vang, y trầm ngâm một lát, châm chước từ ngữ, hỏi: “Anh đang ở đâu?”
Bạch Kỳ Nhiên không thèm suy nghĩ liền đáp: “Nhà của Cố Trầm Trạch.”
Sở Ngôn: “…Anh thật sự sống cùng anh ta?”
Bạch Kỳ Nhiên: “Đúng vậy, bọn anh sống chung lâu rồi mà, từ sau khi 《Diêu tưởng thanh》 đóng máy anh liền dọn tới.”
Sở Ngôn: “…”
Cái tốc độ dọn nhà này so với y còn nhanh hơn nha!
Bạch Kỳ Nhiên cũng không phát hiện thần sắc kỳ quái của Sở Ngôn, cười ha hả một tiếng, nói: “Chúng ta đã lâu không gặp rồi, Tiểu Ngôn cậu cứ ở yên đấy, anh lập tức lái xe đi đón cậu, chúng ra ra ngoài tụ họp một chút. Cậu vậy mà có thể đoạt được nhân vật từ trên tay của tên khốn Cố Trầm Trạch này, đúng là quá lợi hại!”
Khóe miệng Sở Ngôn giật lên một cái, vừa định nói mấy câu khiêm tốn chợt thấy Bạch Kỳ Nhiên quay đầu nhìn ra ngoài màn hình, nói: “… Này này, anh nhìn em làm cái gì, bạn của em chính là lợi hại hơn anh, không phục cũng phải nhịn.” Nói xong lại xoay đầu nhìn Sở Ngôn: “Anh bảo này, chúng ra ra ngoài ăn một bữa ngon, cậu cũng nói cho tôi biết những chuyện thú vị hôm thử vai nhé. Anh thật sự rất phục cậu, cậu nhất định phải kể anh nghe đó!”
Sở Ngôn đại khái cũng đoán được vừa rồi Bạch Kỳ Nhiên nói chuyện với ai, y vốn định hỏi thêm chút chuyện nhưng Bạch Kỳ Nhiên chỉ bỏ lại một câu “Tôi lập tức tới tìm cậu” rồi dứt khoát tắt máy.
Đợi qua nửa giờ, Bạch Kỳ Nhiên trưng khuôn mặt tuấn tú của mình ra trước máy theo dõi của biệt thự, còn không ngừng phe phẩy cánh tay ra hiệu Sở Ngôn mau ra ngoài, vậy nên Sở Ngôn chỉ có thể bất đắc dĩ cười một tiếng, mở cửa đi ra.
Đợi khi lên xe rồi Sở Ngôn mới phát hiện, chiếc xe huyền phù này cũng không phải hoàn toàn tự động, có một người đang ngồi tại vị trí tài xế. Lúc nhìn thấy đối phương Sở Ngôn hơi giật mình, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, hướng về đối phương mỉm cười gật đầu.
Cố Trầm Trạch cũng nhẹ nhàng gật đầu, trả lại một nụ cười.
Bạch Kỳ Nhiên kéo Sở Ngôn ngồi xuống ghế sau, ríu rít nói chuyện, nội dung bao trùm từ những việc xảy ra khi quay chụp 《Diêu tưởng thanh》 đến mấy bộ phim truyền hình đang nổi dạo gần đây.
Có đôi khi Bạch Kỳ Nhiên còn tự kỷ thòng vào một câu “Nhân vật nam kia không đẹp trai bằng anh”, Sở Ngôn chỉ có thể liếc mắt nhìn một cái, bình tĩnh nói: “Ừ, so với anh thì kém hơn mười điểm, so với tôi đại khái cũng kém hơn hai mươi điểm đi.”
Bạch Kỳ Nhiên lập tức xù lông, Sở Ngôn lại cười híp mắt cố ý không trấn an đối phương.
Người đàn ông ngồi phía trước bình tĩnh lái xe, giống như hoàn toàn không quan tâm đến những việc xảy ra phía sau, bất quá có thể khiến vị Ảnh đế đỉnh cấp này cam tâm tình nguyện làm tài xế cũng là chuyện vô cùng hiếm thấy.
Hồi năm ngoái có một quyển tạp chí lập ra bảng xếp hạng thù lao của những ngôi sao hàng đầu tinh hệ, Cố Trầm Trạch có thể đạt đến một trăm triệu tinh tệ. Cái con số này là dựa theo một bộ phim điện ảnh dài hai tiếng thông thường mà tính, nếu như yêu cầu của bộ phim tương đối cao như vậy tiền thù lao hiển nhiên cũng phải tăng lên.
Được rồi, hiện nay diễn viên được nhận thù lao cao nhất tinh hệ chính là An Thiều Dương, có thể tiếp cận hai trăm mười triệu tinh tệ.
Từ khi rời khỏi khu nhà cao cấp trên Thủ đô tinh, Bạch Kỳ Nhiên trước sau không ngừng rầm rì, chưa từng dừng lại uống nước. Trước kia Sở Ngôn cũng không thích loại người như vậy, thế nhưng nếu đổi thành bạn của mình lại cực kỳ kiên nhẫn, chỉ là khi chiếc xe thành công đậu lại trong garage, Sở Ngôn ý vị sâu sắc hỏi một câu: “Anh vì sao không trữ mấy chai nước trên xe?”
Bạch Kỳ Nhiên sửng sốt: “Nước?”
Sở Ngôn cười nhạt nói: “Ừ, anh nói lâu như vậy rồi, từ đầu tới cuối đều không dừng lại, không cảm thấy khô cổ họng sao?”
Bạch Kỳ Nhiên: “… Cậu khi dễ tôi!”
Bất quá Sở Ngôn cũng chỉ ‘khi dễ’ được Bạch Kỳ Nhiên một chút vào lúc này, đợi đến khi ba người bọn họ ngồi vào phòng ăn riêng, Sở Ngôn phải đối diện với đôi tình nhân sến sẩm này cũng coi như chói mù mắt chó, hoàn toàn cảm nhận được ác ý nặng nề của vũ trụ đối với mình.
Trong suốt quá trình họp mặt, Sở Ngôn một mình lặng lẽ cúi đầu ăn cơm, cố gắng không nhìn hai người thích khoe ân ái với bàn dân thiên hạ. Thế nhưng cho dù không nhìn tới, mấy câu đường mật đến nổi gai ốc vẫn không ngừng truyền vào lỗ tai y, khiến Sở Ngôn phiền muộn không ngừng, thậm chí còn có loại ảo giác “Kỳ thực mình cũng là FA đi, bằng không vì sao lại mệt mỏi như vậy”.
Từ sau khi món ăn đầu tiên được dọn lên, Sở Ngôn đã không lại ngẩng đầu nhìn hai người đối diện, sau đó là món thứ hai, thứ ba, thứ tư… Mãi đến khi sáu món đều được dọn ra đầy đủ, Sở Ngôn thậm chí có chút xúc động muốn đứng dậy rời đi, chỉ có thể dùng diễn xuất hàng đầu che giấu sự bối rối của mình.
Bóng đèn vười vạn watt cũng không gì hơn như vậy!
Ánh sáng êm dịu rọi khắp căn phòng, thanh niên tuấn tú cúi đầu vội ăn, câu được câu không đáp lại hai người đối diện. Trong phòng ăn, tiếng nhạc cổ điển nhẹ nhàng ngân nga, bầu không khí yên tĩnh lãng mạn, thế nhưng Sở Ngôn cảm thấy hiện tại mình nhất định vừa chịu mấy trăm điểm thương tổn, vả lại còn chợt không thể không thừa nhận cái nhà hàng này đúng là phục vụ vô cùng đúng chuẩn, đáng giá với sự đắt đỏ của mình.
Ngay lúc Sở Ngôn cúi đầu cặm cụi lột tôm, cửa phòng bị người nhẹ nhàng gõ hai cái.
Bạch Kỳ Nhiên cũng không nghĩ quá nhiều, cho rằng đó là người phục vụ liền nói một câu “Mời vào”.
Theo cánh cửa mở ra, một đôi giày da sáng loáng xuất hiện, người đàn ông cao lớn tuấn mỹ hơi quét mắt nhìn một vòng bên trong, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người thanh niên đang lột tôm.
Trong phòng chợt vắng ngắt vài giây, người phục vụ cúi đầu thật sâu rồi đóng cửa rời đi, Bạch Kỳ Nhiên cũng ngẩn người, cuối cùng theo bản năng gọi một tiếng: “Hạ tiên sinh?!”
Động tác lột tôm của Sở Ngôn hơi dừng lại, y chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đang đứng trước cửa.
Dưới ánh đèn sáng rực, một người đàn ông cao lớn tuấn mỹ ung dung trấn định cất bước đi về phía y. Hôm nay Hạ Bách Thâm mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, vóc người cao ráo khí chất tốt đẹp, mặt mày thanh tuấn như tranh vẽ, mũi cằm sắc sảo tựa điêu khắc, mắt sáng như sao, bờ môi cong cong mang theo ý tứ cưng chìu, tùy ý đi đến bên cạnh Sở Ngôn, kéo ghế ngồi xuống.
Sở Ngôn chưa kịp lấy lại tinh thần, chuyện đầu tiên Hạ Bách Thâm làm khi ngồi xuống chính là: Dùng khăn ướt lau tay, sau đó nhận lấy con tôm trong tay Sở Ngôn, cẩn thận lột vỏ.
Ngón tay thon dài của anh rất nhanh dính nước sốt tôm, thế nhưng anh lại hoàn toàn không hề để ý, vẫn cẩn thận lột vỏ tôm rồi nhẹ nhàng để vào cái chén trước mặt Sở Ngôn, ngước mắt cười nói: “Đã tới chậm, trong công ty có chút việc.” Dừng một chút, Hạ Bách Thâm nhìn về phía Bạch Kỳ Nhiên vẻ mặt đờ đẫn và Cố Trầm Trạch nhẹ nhàng mỉm cười đối diện, nói: “Đây là bạn của em? Xin chào, tôi là người yêu của Sở Ngôn, Hạ Bách Thâm.”
Ba chữ ‘Hạ Bách Thâm’ này khiến Sở Ngôn thoáng cái khôi phục giữa trạng thái ngơ ngác, sau đó cũng bắt đầu giới thiệu Bạch Kỳ Nhiên và Cố Trầm Trạch.
Người này dù sao cũng là ông chủ của mình, lúc Bạch Kỳ Nhiên chào hỏi Hạ Bách Thâm vẫn là có chút thấp thỏm, còn lúc Cố Trầm Trạch bắt tay với Hạ Bách Thâm có thể nói là ý cười không đổi, còn tăng thêm một câu: “Cám ơn Thiên Thịnh đã chăm sóc Tiểu Bạch.”
Hạ Bách Thâm hơi cau mày, cũng không nhiều lời.
Tiếp đó, thế cục bàn ăn đã thay đổi 360o!
Bạch Kỳ Nhiên cắn đũa, ngơ ngơ nhìn cặp tình nhân đối diện khoe, ân, ái!
Sở Ngôn muốn ăn điểm tâm ngọt, Hạ Bách Thâm sẽ giúp cậu mang tới, còn cẩn thận rưới sốt chocolate. Sở Ngôn muốn ăn thịt bò, Hạ Bách Thâm sẽ giúp cậu cắt thành mảnh nhỏ, rưới loại sốt cậu thích lên. Thậm chí ngay khi Sở Ngôn còn chưa nói muốn ăn gì, Hạ Bách Thâm đã tri kỳ giúp y chuẩn bị những món yêu thích, thuận tiện còn đưa lên khăn ướt.
Trong lúc làm những việc này, động tác của Hạ Bách Thâm vô cùng tự nhiên, thần sắc bình tĩnh, phảng phất hết thảy đều là đương nhiên. Bạch Kỳ Nhiên vừa xem vừa buồn bực kéo tay áo Cố Trầm Trạch, nhỏ giọng thầm thì: “Cố Trầm Trạch, em cũng muốn ăn tôm, anh lột cho em đi.”
Cố Trầm Trạch rũ mắt, gắp một con tôm hoàn chỉnh đặt vào trong chén Bạch Kỳ Nhiên, lập tức khiến người sau bất mãn gầm nhẹ: “Em muốn anh lột cho em ăn! Lột cho em ăn! Lột cho em ăn!”
—— cái gì gọi là “Rõ ràng ta không phải FA vẫn cảm thấy hào quang của bọn họ dị thường chói mắt “, đến hiện tại Bạch Kỳ Nhiên đã cảm nhận được vô cùng rõ ràng.
Đợi bốn người ăn xong, Bạch Kỳ Nhiên nhìn bóng lưng Hạ Bách Thâm và Sở Ngôn đi xa nhịn không được cảm thán: “Hạ tiên sinh đối với Tiểu Ngôn thật tốt, Tiểu Ngôn thật hạnh phúc.”
Cậu vừa nói xong những lời này, Cố Trầm Trạch liền cúi đầu nở nụ cười một tiếng, bình tĩnh nói: “Tối nay là tận lực làm cho em xem.”
Bạch Kỳ Nhiên sửng sốt: “Anh có ý gì? Tận lực cho em xem? Lẽ nào Hạ tiên sinh đối với Tiểu Ngôn không tốt?”
Ánh mắt Cố Trầm Trạch sâu thẳm nhìn theo hai người đã đi xa kia, cuối cùng nói: “Không phải không tốt, chính là do Hạ Bách Thâm tốt với Sở Ngôn vậy nên mới tình nguyện làm hài lòng cậu ta, cố ý biểu diễn cho em xem. Bởi vì như vậy… Sở Ngôn sẽ vui vẻ.”
Bạch Kỳ Nhiên vẫn là hoàn toàn không hiểu: “Anh rốt cục đang nói gì đó, vì sao Tiểu Ngôn lại vui vẻ chứ?”
Cố Trầm Trạch nghe đến đó, rốt cục chỉ đành thở dài, hận sắt không thành thép nhìn người yêu của mình, nói: “Em đã khoe khoang cho người ta xem cả ngày rồi, dù sao cũng phải để người ta khoe cho em xem chứ? Sau này em và Sở Ngôn đi ăn cũng đừng dẫn theo anh nữa, dù sao nhóm khuê mật bọn em họp mặt cũng đâu cần người ngoài như anh xuất hiện.”
“Cố Trầm Trạch! Anh mau nói rõ cho em, cái gì gọi là nhóm, khuê, mật? Anh mau nói rõ cho em!!!”
Tiếng gào thét của Bạch Kỳ Nhiên ở phía sao Sở Ngôn cũng không nghe rõ, thế nhưng vừa chuyển vào một ngã rẽ cũng không bị người phía sau thấy được. Y nhìn bàn tay người đàn ông vẫn đang nắm lấy tay mình, mười ngón đan xen, lòng bàn tay kề sát, nhiệt độ ấm áp chậm rãi xâm nhập vào da thịt, theo máu chảy khắp toàn thân.
“Hôm nay anh sao lại đột nhiên xuất hiện?” Giọng nói dễ nghe mang theo ý cười của thanh niên cất lên.
Sau một lúc lâu, Hạ Bách Thâm thấp giọng hỏi: “Không phải em muốn anh tới sao?”
Sở Ngôn kinh ngạc nói: “Em đâu có, hôm nay em hoàn toàn không nói chuyện này với anh mà.”
Gương mặt anh tuấn của người đàn ông lộ ra nụ cười nhu hòa, anh nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, nói: “Là trước đây thật lâu, có người rất buồn bực nói với anh mình không muốn nhìn người khác khoe ân ái nữa, vậy nên… anh mới đến giúp cậu ấy tìm lại thể diện.”
Sở Ngôn phút chốc sửng sốt.
Trước đây thật lâu, khi đó Bạch Kỳ Nhiên còn đang đóng 《Diêu tưởng thanh》, Sở Ngôn lại vừa đóng xong 《Hắc ám tập kích》, trên phi thuyền trở về Thủ đô tinh y bị Bạch Kỳ Nhiên khoe ân ái đến bực mình. Sau khi trở về Sở Ngôn có nói với Hạ Bách Thâm, còn không ngừng châm chọc loại hành vi thấp kém vô sỉ kia của Bạch Kỳ Nhiên, khoe ân ái và gì gì đó thực sự hơi quá đáng!
Mà hôm nay, Sở Ngôn cũng chỉ là thuận miệng nói với Hạ Bách Thâm mình ra ngoài ăn cơm với Bạch Kỳ Nhiên, sau đó khi vào bàn lại nhận được tin nhắn của Hạ Bách Thâm, hỏi bọn họ đang ăn ở đâu, Sở Ngôn liền tùy tiện nói cho anh biết.
Khi đó Sở Ngôn hoàn toàn không ngờ được, người đàn ông này sẽ đột nhiên xuất hiện, giúp mình tranh mặt mũi.
Đủ loại cảm xúc phức tạp xông lên não, cuối cùng thanh niên không nhịn được cong cong môi, vừa nắm chặt tay đối phương vừa nói: “Hạ Bách Thâm, em phát hiện anh thật sự rất tốt với em.”
Hạ Bách Thâm giả vờ kinh ngạc hỏi: “Em đến giờ mới phát hiện?”
Cười nhẹ một tiếng, ngẩng đầu lên hôn vào môi đối phương, lại nói: “Ừ, anh đặc biệt tốt.”
Ánh sáng mờ ảo trong garage lúc này trở thành tấm màn che tốt nhất, người đàn ông ôm chặt lấy thanh niên mà mình âu yếm, ấn xuống nụ hôn sâu. Trong lúc môi lưỡi quấn quýt nhiệt độ cũng dần tăng lên, Sở Ngôn nhắm mắt lại, nghiêm túc hôn người yêu duy nhất suốt hai đời của mình.
Sự thay đổi và tấm lòng Hạ Bách Thâm trao cho y thời gian này, Sở Ngôn đều cảm nhận được rất rõ ràng. Giữa trưa hôm sau, thừa dịp vẫn chưa phải vào đoàn phim Sở Ngôn đã xuống bếp lần nữa, vì Hạ Bách Thâm nấu một bàn thức ăn ngon. Mặc dù trình độ không thể so với đầu bếp năm sao nhưng cũng là rất tốt, khiến Hạ Bách Thâm ăn được vô cùng ngon miệng.
Đợi khi ăn xong, Hạ Bách Thâm bình tĩnh chỉ vào một món, nói: “Cái này rất ngon.”
Sở Ngôn cười nói: “Thịt xào khóm cũng là món tủ của em, sau này có rãnh lại nấu cho anh ăn.”
Hạ Bách Thâm nhẹ nhàng gật đầu, ý cười trên môi không đổi.
Hai hôm sau, Sở Ngôn chính thức rời khỏi Thủ đô tinh phồn hoa, ngồi phi thuyền đi tinh cầu điện ảnh A-2. Mà trên tầng cao nhất chìm trong biển mây của tòa nhà Hạ thị, một người đàn ông nghiêm nghị tuấn lãng đứng trước phiến cửa sổ sát đất ngắm trời xanh vô ngần, môi mỏng cong cong.
Ba phút sau, trợ lý Lâm gõ cửa đi vào, bắt đầu báo cáo công việc gần đây, đợi khi đã đem hành trình trong ngày liệt kê ra hết lại bắt đầu trình bày kết quả nghiêm túc điều tra trong thời gian này: “Thịt thăn dấm đường đã biến mất ở thế kỷ 23, bởi vì nhân loại tìm được nguyên liệu thay thế thích hợp hơn trên tinh cầu 391. Vậy nên hiện nay, thời gian điều tra đã được rút ngắn còn 400 năm, tính từ thế kỷ 20 đến 23.”
Làm một trợ lý riêng đúng chuẩn, trợ lý Lâm hoàn toàn không cần biết vì sao boss nahf mình lại đột nhiên tra xét vấn đề này, việc duy nhất anh cần làm chính là hoàn thành nhiệm vụ.
Sau một lúc lâu, chợt nghe giọng nói trầm thấp của Hạ Bách Thâm vang lên: “Anh biết thịt xào khóm không?”
Trợ lý Lâm ngẩn ra, lắc đầu nói: “Hạ tiên sinh, tôi chưa từng nghe đến món này, anh đang nói khóm nhồi thịt sao?”
“Ồ, dựa theo tên thịt xào khóm tra xét, điều chỉnh lại phạm vi.” Hạ Bách Thâm suy tư chốc lát, nói tiếp: “Giới âm nhạc cổ điển bỏ qua, chủ yếu nhắm vào giới giải trí và văn học. Đại khái bao lâu có thể báo kết quả.”
Trợ lý Lâm trộm lau mồ hôi trán, cung kính nói: “Hạ tiên sinh, bởi vì rất nhiều tư liệu lịch sử không được bảo tồn nguyên vẹn, vậy nên trừ phi người nọ rất nổi tiếng bằng không rất khó có thể tìm thấy.”
Hạ Bách Thâm cười nhạt quay đầu, ánh mắt kiên định nói: “Cứ điều tra đi, tôi tin rằng… người đó nhất định rất nổi tiếng.”
Trợ lý Lâm cúi đầu một chút, xoay người rời đi.
Trong văn phòng rộng lớn an tĩnh thoáng cái chỉ còn một mình Hạ Bách Thâm, anh dẫm lên phong cảnh của toàn bộ Thủ đô tinh, dõi mắt nhìn về phương xa.
Càng lúc càng có nhiều chi tiết khiến Hạ Bách Thâm khẳng định giả thuyết không khoa học của mình, anh thật sự muốn biết người yêu của anh rốt cục có bao nhiêu phong hoa tuyệt đại, để đến tận bây giờ vẫn có thể toát ra quang mang mỹ lệ khiến anh say đắm như thế.
Anh thực sự càng lúc càng không thể chờ đợi.
Mà ngay tại lúc này, một chiếc phi thuyền đã tiến vào tầng khí quyển của tinh cầu điện ảnh A-2, vững vàng đáp xuống trạm chuyển hoán. Lần này người đến đón Sở Ngôn đã không còn là nhân viên công tác mà là phó đạo diễn, đối phương dẫn Sở Ngôn lên xe huyền phù của đoàn phim, cùng nhau đi về khu vực quay chụp.
Suốt chặng đường, vị phó đạo diễn kia không ngừng giới thiệu tình huống hiện tại của đoàn phim cho Sở Ngôn biết: “Chiều hôm qua nữ chính Anfia La Gioconda Ivanova đã tiến vào đoàn phim, hiện tại đang thiết lập tạo hình. Nhiệm vụ của cậu hôm nay chủ yếu chính là xác định tạo hình, nếu còn thời gian sẽ chụp ảnh nhân vật.”
Sở Ngôn nghe xong lời này nhẹ nhàng gật đầu, sau đó hỏi: “Raymond đã đến chưa?”
Phó đạo diễn sửng sốt, kinh ngạc hỏi: “Sao cậu biết nam 2 là Raymond Westdruck?”
Sở Ngôn cười hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ còn có thể không phải anh ta?”
Phó đạo diễn thần sắc kỳ quái gật đầu, nói: “Là cậu ấy, phía Raymond nói ngày mai mới có thể đến.”
Dù sao cũng là đoàn đội chuyên dụng của Sở Tiêu Khanh, cho dù phía sản xuất đã minh xác biểu thị ‘Thiên Thịnh muốn nâng đỡ Sở Ngôn’, vị phó đạo diễn này cũng không biểu lộ thái độ đặc biệt gì. Đương nhiên việc này cũng khiến Sở Ngôn vô cùng hài lòng, trạng thái giải quyết việc chung như vậy sẽ có giúp ích rất lớn trong lúc đóng phim.
Không mất bao lâu, xe huyền phù đã chậm rãi đổ vào garage.
Sở Ngôn đi theo vị phó đạo diễn tiến vào tòa nhà, qua mấy dãy hành lang liền nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp tóc vàng mắt xanh từ đằng xa. Cô đang mặt một bộ váy liền thân màu hồng nhạt, mái tóc vàng rực rỡ xõa tung trên vai, đôi mắt sáng ngời trong suốt tựa như thiên sứ ngã vào nhân gian, tốt đẹp đến Sở Ngôn cũng không nhịn được dừng chân âm thầm tán thưởng.
Thiếu nữ cũng không chú ý đến sự xuất hiện của nhóm người Sở Ngôn, cô nhẹ nhàng nhấc váy thực hiện nghi lễ quý cô, mụ cười sáng ngời. Chỉ dựa vào bề ngoài mà nói, thiếu nữ này tuyệt đối là người có khí chất thanh thuần thoát tục nhất Sở Ngôn từng gặp, là ông trời ban chén cơm vàng.
Ngay một khắc sau, thiếu nữ còn đang an tĩnh mỉm cười lại nghe có giọng nữ lãnh khốc đạm mạc vang lên ——
“Đổi bộ khác, bộ này quá mức bình thường. Anfia, chú ý khí chất của em, đây là thứ em quen thuộc nhất.”
Truyện khác cùng thể loại
120 chương
24 chương
52 chương
9 chương
7 chương
285 chương
227 chương
161 chương