Giống như những buổi thử vai bình thường khác, sau khi Sở Ngôn hoàn thành phần biểu diễn của mình sẽ lễ phép cúi người một cái, nhanh chóng rời khỏi sân khấu. Ở bên dưới, người của tổ đạo diễn nhỏ giọng thương nghị, chuẩn bị chấm điểm lên bản điện tử trong tay mình.
Sở Ngôn phảng phất không nghe được tiếng xì xào bàn tán sau lưng, y bình thản rời khỏi phòng, còn tiện tay giúp đóng cửa. Mà ngay khi cánh cửa gỗ lớn kia được đóng hẳn lại, thanh âm thảo luận trong phòng rốt cục nhiệt liệt lên, chỉ là Sở Ngôn ở phía bên kia lại hoàn toàn không nghe được gì cả.
Chu Hòa Huy và nữ trợ lý đứng cách cửa không xa, người trước bình tĩnh nhìn Sở Ngôn, người sau lại khẩn trương đến không ngừng xoa tay, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Ngôn, thế nào? Cảm giác… cảm giác thế nào?”
Từ sau khi Vu Đồng Đồng trở thành trợ lý của Sở Ngôn, đây là lần đầu tiên khẩn trương như vậy. Trong suy nghĩ của Vu Đồng Đồng, trên thế giới không có chuyện gì là Sở Nghiên Nghiên nhà cô không làm được, có thể trở thành trợ lý của Sở Ngôn là chuyện may mắn nhất trong đời cô. Cô sẽ có thể tận mắt chứng kiến Sở Ngôn từng bước đi đến nơi cao hơn, xa hơn —— thế nhưng điều kiện tiên quyết lại là cùng những nghệ sỹ tuyến đầu tiêu biểu kia chính diện đối chọi.
Vu Đồng Đồng đã làm trợ lý được hai năm, càng ngày càng hiểu rõ quy cũ trong giới này.
《Nghe tiếng gió thổi 》 rất khác với những bộ điện ảnh trước Sở Ngôn từng nhận được, bộ phim này quy cách tuyệt đối không thua 《Tinh quang 》 cậu đã tham gia, thậm chí cũng không kém hơn 《Hắc ám tập kích》, hơn nữa nhân vật Sở Ngôn muốn nhắm tới còn không phải nam 2 hay nam 3, nam 4 mà trực tiếp là nam chính.
Đối thủ của Sở Ngôn là ai?
Đó là Cố Trầm Trạch, là Liễu Hàng, Trịnh Vi Hiên và Triệu Hồng, còn có diễn viên tuyến đầu tiêu biểu của những quốc gia khác.
Những người này chí ít trong tay đều đã có một chiếc cúp Ảnh đế, tên tuổi của bọn họ vang dội khắp cả tinh hệ, bọn họ có khả năng từng quay vài bộ phim rác thế nhưng gia tài điện ảnh của bọn họ chủ yếu là những bộ phim kinh điển, lý lích vô cùng ưu tú.
Dưới tình huống như vậy, Sở Ngôn muốn cạnh tranh cùng những người kia, Vu Đồng Đồng làm sao có thể không khẩn trương? Kỳ thực từ khi biết Sở Ngôn muốn thử vai cho 《Nghe tiếng gió thổi 》 hồi tháng trước, Vu Đồng Đồng đã không ít lần vì Sở Ngôn trộm lau mồ hôi, chỉ là cô vẫn luôn giấu diếm không biểu hiện ra ngoài, chỉ sợ lại gây thêm sức ép lên người thanh niên này.
Sở Ngôn nhận lấy áo khoác Chu Hòa Huy đưa tới, mỉm cười nhìn trợ lý của mình: “Cái gì thế nào?”
Nữ trợ lý khẩn trương đến tay ướt đẫm mồ hôi, vội vàng nói: “Chính là cậu cảm thấy như thế nào, lúc nãy vào thử vai…”
Mặc áo khoác jean mỏng lên người, Sở Ngôn lại nhận lấy mũ lưỡi trai từ chỗ trợ lý nhẹ nhàng đội vào, tóc mái trên trán lập tức bị ép đến ngoan ngoãn dễ bảo, chỉ lộ ra một đôi mắt trong trẻo linh hoạt. Y bình tĩnh nhìn về phía trợ lý còn đang khẩn trương, khóe miệng cong cong nói: “Làm hết sức, nghe ý trời. Tôi nghĩ mình biểu hiện rất tốt.”
Nói xong Sở Ngôn cũng không nhiều lời thêm, cất bước liền đi. Mà Chu Hòa Huy ở phía sau y cũng cười khẽ một tiếng, nhanh chóng đuổi theo, chỉ có Trầm Lạc Vu Đồng Đồng là không hiểu ra sau gãi gãi đầu, một lúc lâu mới đuổi kịp, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vậy là như thế nào chứ, có lấy được nhân vật hay không…”
Suốt cả chặng đường từ địa điểm thử vai đến trạm chuyển hoán tinh cầu điện ảnh A-2, nữ trợ lý đều là vẻ mặt ngơ ngác suy tư những lời của Sở Ngôn. Cô từ đầu đến cuối chỉ muốn biết Sở Nghiên Nghiên nhà mình có thể lấy được nhân vật này hay không, chỉ là mặc kệ tự hỏi thế nào cũng không đoán được kết quả.
Thấy bộ dáng ngơ ngẩn của nữ trợ lý, Chu Hòa Huy nhịn không được cười nói: “Một buổi thử vai công chính, sao có thể để diễn viên vừa kết thúc thử vai đã được thông báo có qua hay không? Tiểu Ngôn đã biểu hiện thực lực của mình, về phần kết quả như thế nào chỉ phải xem suy nghĩ của những người đó.”
Vu Đồng Đồng ngẩn người, nhẹ gật đầu.
Mà giờ khắc này, tại địa điểm thử vai của đoàn phim nghe tiếng gió thổi, vị ứng viên số 20 phải đợi chừng nửa giờ mới đến lượt mình. Vị ứng viên này là nghệ sỹ tuyến đầu tiêu biểu của Hàn quốc, anh ta tới không khéo, Sở Ngôn đã rời đi từ một phía khác vậy nên hai người không gặp được nhau, cũng không hiểu vì sao mình phải đợi lâu như vậy.
Đợi đến khi anh ta thử vai, biểu hiện của phần lớn thành viên ban giám khảo đã vô cùng bình đạm, phảng phất vừa rồi cái gì cũng không xảy ra. Chỉ có vị người sản xuất kia thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía Sở Tiêu Khanh vài lần.
Buổi thử vai hôm nay kết thúc, ứng viên nam chính tổng cộng có hơn bốn mươi người, nam 2 càng là hơn bảy mươi. Ngày hôm nay chỉ thử vai cho nam chính, vậy nên đợi đến khi trời chập choạng tối thì quá trình thử vai của toàn bộ các diễn viên đều đã hợp tác, chỉ đợi công tác thống kê điểm sau cùng.
Giống như Chu Hòa Huy đã nói, một buổi thử vai tuyệt đối công bằng sẽ không giữa đường báo thành tích cho ứng viên. Đợi đến khi nhân viên đoàn phim xem xong toàn bộ phần trình diễn của các diễn viên, tất cả sẽ tập trung lại bàn bạc, chuẩn bị suốt đêm ấn định người trúng cử.
Trong căn phòng sáng sủa rộng mở, tại dãy bàn giày bố trí ngay trung tâm, xung quanh là những nhân viên giám chế chủ yếu của 《Nghe tiếng gió thổi 》. Bốn vị phó đạo diễn ngồi đối diện ở một góc, các biên kịch ngồi ngay bên cạnh bọn họ, còn có người phụ trách tổ đạo cụ, tổ hóa trang, tổ camera…
Sở Tiêu Khanh ngồi ở vị trí chủ vị bên cạnh các phó đạo diễn, phó tổng giám đốc Thiên Thịnh, người đại diện phía sản xuất của bộ phim, Lương Kiêu, thì ngồi ở đầu còn lại.
Trong thời gian trù tính, người có địa vị tối cao phải là nhà sản xuất, bởi vì nhà sản xuất sẽ phụ trách trù tính chung cho cả bộ phim, tiến hành quay chụp, chế tác hậu kỳ vân vân… Hoa quốc có một câu ngạn ngữ, có tiền làm cha thiên hạ, vậy trong một đoàn phim, nhà sản xuất rất ít khi lên tiếng, một khi đã lên tiếng cơ bản đều sẽ được chấp thuận.
Chỉ là đoàn phim 《Nghe tiếng gió thổi 》 lại không bình thường.
Thiên Thịnh từ bốn năm trước đã liên lạc với Sở Tiêu Khanh, đặc biệt biểu thị sẽ đầu tư một bộ phim của bà. Trong bộ phim này, Sở Tiêu Khanh mới là nhân vật linh hồn, vị đạo diễn kia dùng thực lực vượt trội và từng chiếc cúp dày nặng của mình giành được quyền phát biểu không ai có thể can thiệp.
Mà sau mấy giờ tranh luận kịch liệt, người của đoàn phim đều đang ngồi đây chờ đợi kết luận cuối cùng cho ứng viên vai nam chính.
Từ một ngày trước đoàn phim đã xác định xong nữ chính và những nhân vật phụ khác, hôm nay chỉ còn lại nam chính mà thôi.
Nam 2 không cần nhiều lời, tự nhiên là Raymond không cần bàn mãi, vô luận là cân nhắc từ diễn xuất hay danh tiếng, Raymond đều là ứng viên thích hợp nhất, hoàn toàn xứng đáng. Nam 3 lại là một diễn viên người Nhật đang nổi, nam 4 là nghệ sỹ Hoa quốc.
Hiện tại chỉ còn vị trí gây tranh cãi kịch liệt —— nam chính.
“Diễn xuất của Cố Trầm Trạch rất nổi bật, biểu hiện cực tốt, mọi người đều đánh giá cao người này. Hơn nữa xét về danh tiếng và địa vị anh ta cũng rất xứng đáng, chỉ cần anh ta diễn nam chính sẽ hấp dẫn được vô số khán giả. Có thể bảo đảm phòng vé.” Một phó đạo diễn nói, “Cố Trầm Trạch là ứng viên tốt nhất của chúng ta.”
“Tôi cũng đồng ý.”
“Tuy Trịnh Vi Hiên biểu hiện cũng tốt, nhưng nếu so với Cố Trầm Trạch, tôi cũng cho là nên chọn anh Cố.”
Mấy biên kịch và phó đạo diễn đều biểu lộ thái độ của mình, Sở Tiêu Khanh ngồi ở chủ vị rũ mắt nhìn mặt bàn không lên tiếng, chỉ im lặng lắng nghe. Không đợi bà phản ứng, Lương Kiêu ngồi ở đầu còn lại trịnh trọng nói: “Tôi càng tương đối vừa ý Sở Ngôn.”
Ánh mắt của mọi người lập tức đổ dồn về phía Lương Kiêu, chỉ thấy hắn trầm sắc mặt, nghiêm túc nói: “Sở Ngôn cũng không kém hơn Cố Trầm Trạch bao nhiêu, hơn nữa tuổi tác của cậu ta càng thích hợp để diễn Lê Việt.”
Lời này của Lương Kiêu vừa ra liền có người phản bác: “Sở Ngôn không đủ danh tiếng.”
Lương Kiêu lại hỏi: “Chúng ta lần này chọn người dựa vào danh tiếng sao?”
Người nọ lập tức im miệng.
Mặc dù không ai phản bác được lời của Lương Kiêu, thế nhưng bọn họ đều hiểu, nếu phải chọn giữa Cố Trầm Trạch và Sở Ngôn nhất định là sẽ chọn Cố Trầm Trạch. Lượng fans của Cố Trầm Trạch nhiều hơn Sở Ngôn mấy lần, hơn nữa còn là Ảnh đế hàng đầu thành danh nhiều năm, so với một nghệ sỹ đang lên đương nhiên là chọn Ảnh đế.
Một biên kịch khác lại nói: “Chế tác Lương, điểm của Sở Ngôn thấp hơn Cố Trầm Trạch, diễn xuất cũng không bằng Cố Trầm Trạch. Khả năng đọc thoại của Cố Trầm Trạch rất tốt, trong mỗi góc độ biểu diễn của anh ta đều là không góc chết.”
Lương Kiêu trấn định nói: “Sở Ngôn cũng giống vậy như vậy.”
“Sở Ngôn tư lịch quá cạn, không nhất định gánh được cả bộ phim.”
“Cậu ta đã tham gia rất nhiều phim, còn nhận được giải Kim Thịnh.”
“Đó là giải ‘Người mới’ của Kim Thịnh.”
“Là do cậu ta chỉ vừa ra mắt được hai năm.”
…
Trong phút chốc, song phương tranh chấp không ngớt, Lương Kiêu tuổi đã bốn mươi, có thể leo từ vị trí trợ lý thông thường lên ghế Phó tổng giám đốc Thiên Thịnh, thủ đoạn của ông trên bàn đàm phán tuyệt đối là hạng nhất, hơn nữa có một loại cường thế người khác vô pháp phản bác.
Nhân viên đoàn phim cũng chỉ ỷ vào một câu của Từ Ngọc Dung “Tất cả những hạng mục công việc của đoàn phim 《Nghe tiếng gió thổi 》 đều dùng ý kiến của đạo diễn Sở làm quyết định cuối cùng.”, từ đó mới đám cãi cọ với Lương Kiêu như vậy, nếu không bọn họ thật sự không dám nhiều lời dù chỉ là một chữ.
Nói cho cùng, những ‘văn nhân’ làm nghệ thuật như bọn họ trước sau không cãi lại một thương nhân, bọn họ bị lời của Lương Kiêu làm cho đầu váng mắt hoa, dần dần cũng chợt cảm thấy Sở Ngôn thực sự tốt hơn Cố Trầm Trạch: Diễn xuất không kém, hình tượng càng phù hợp, danh tiếng cũng thật cao, thù lao cũng thấp hơn Cố Trầm Trạch.
Nhưng mà đợi đến khi bọn họ kết thúc tranh cãi, nhìn về phía Sở Tiêu Khanh đang ngồi đầu bàn thì lại thấy vị nữ đạo diễn đoan trang hào phóng nọ đang gõ nhẹ mặt bàn, tiết tấu quy luật chỉnh tề, mỗi nhịp đều gõ thẳng vào trái tim những người có mặt trong phòng. Chờ qua hồi lâu, Sở Tiêu Khanh giương mắt, bình tĩnh nhìn về phía Lương Kiêu, cất tiếng hỏi: “Anh thật sự cảm thấy Sở Ngôn thích hợp nhân vật này mới tranh thủ giúp cậu ta?”
Lương Kiêu lập tức ngơ ngẩn.
Từ một tháng trước, lúc Lương Kiêu được Thiên Thịnh ủy nhiệm làm đại diện sản xuất cho 《Nghe tiếng gió thổi 》, Từ Ngọc Dung đã đặc biệt nói một câu với ông.
Trong buổi nói chuyện kia, Từ Ngọc Dung thẳng thắng biểu đạt: “Bốn năm trước chúng ta thực sự muốn đầu tư cho tác phẩm mới của Sở Tiêu Khanh, muốn tạo một bộ điện ảnh kinh điển. Thế nhưng hiện tại lại khác, bộ phim này Hạ tiên sinh hy vọng lưu lại cho Sở Ngôn.”
Hạ Bách Thâm đầu tư điện ảnh, có tốt nhiều tiền hơn nữa cũng không tính là gì. Đối với một thương nhân mà nói, chỉ cần lợi nhuận đủ, cho dù tốn bao nhiêu tiền cũng chỉ coi như đầu tư ban đầu mà thôi, luôn sẽ có một ngày thu hồi được lợi nhuận.
Thế nhưng hiện tại, Hạ Bách Thâm càng muốn vì vợ yêu của mình đầu tư một bộ phim.
Dựa theo cách nói của Hạ Bách Thâm chính là: “Phim tôi đầu tư, Sở Ngôn diễn.”
Nguyên văn của Hạ Bách Thâm chính là như vậy, thế nhưng anh cũng em ngại tâm tình của Sở Ngôn. Theo suy đoán của anh, với tính cách của thanh niên này sẽ không tiếp thu sự đầu tư như vậy, vậy nên anh mới làm ra một buổi thử vai công bằng, để Sở Ngôn biểu hiện khả năng diễn xuất của bản thân.
Bất quá, Hạ tiên sinh cũng không phải một người thích làm chuyện không công, điện ảnh anh đập tiền quay chính là muốn để Ngôn Ngôn nhà mình diễn, ai dám có ý kiến? Như vậy cũng tự mình đập tiền đầu tư điện ảnh cho diễn viên mà mình thích đi! Dù sao đi nữa, anh bỏ tiền anh cam tâm tình nguyện, không mượn người khác xen vào!
Thế nhưng 《Nghe tiếng gió thổi 》 dù sao cũng là đặc biệt, ở đây còn có một người giữa quyền phát biểu tối cao: Sở Tiêu Khanh.
Sau khi cân nhắc một lát, Lương Kiêu chợt ngồi thẳng người lên, bình tĩnh cười nói: “Đây chỉ là một trong những nguyên nhân, chủ yếu do Sở Ngôn là diễn viên của Thiên Thịnh, chúng tôi muốn nâng đỡ cậu ta.”
Một câu trực tiếp nói rõ nguyên nhân, mặc cho những biên kịch và phó đạo diễn bên cạnh thay đổi sắc mặt ra sao, trong lòng có bao nhiêu sỉ vả ‘Ông muốn nâng đỡ người cũng làm quá rõ ràng đi, có thể khiêm tốn một chút hay không’, Lương Kiêu trước sau đều là vẻ mặt bình tĩnh, da dày thịt béo, đối với những ánh mắt mang theo vô vàn lời nói này không coi vào đâu.
Chỉ là, Lương kiêu cũng không ngờ Sở Tiêu Khanh sau khi nghe xong lý do này động tác gõ mặt bàn cũng đột nhiên ngừng lại, bình tĩnh nói: “Vậy chọn Sở Ngôn đi.”
Tất cả nhân viên có mặt đều sửng sốt, ngay cả Lương Kiêu cũng thật lâu mới định thần lại.
Một buổi hội nghị, sau kết luận của Sở Tiêu Khanh triệt để kết thúc.
Nam chính là nghệ sỹ tuyến đầu đang lên của Hoa quốc, Sở Ngôn. Nam 2 là Ảnh đế đỉnh cập nước Mỹ, siêu sao top 6 thế giới Raymond Westdruck. Nữ chính là ‘Tiểu thiên sứ’ được cả nước Nga sủng ái Anfia La Gioconda Ivanova. Nữ 2 là nghệ sỹ tuyến đầu Hoa quốc, Tào Hinh.
Đợi đến khi những nhân viên khác lục tục rời khỏi phòng họp, Lương Kiêu suy tư một lát rốt cục vẫn ngồi yên tại chỗ chăm chú nhìn vị đạo diễn đối diện mình.
Sở Tiêu Khanh hỏi một câu “Còn không đi?”, Lương Kiêu rốt cục nhịn không được hỏi: “Chị vì sao phải đồng ý chọn Sở Ngôn?”
Sở Tiêu Khanh nghe vậy khẽ cười một tiếng, hỏi: “Anh không phát hiện tôi đối với cậu ta có chỗ nào đặc biệt sao?”
Nghe xong lời này, Lương kiêu thoáng cái ngẩn ra, qua hồi lâu mới dùng ngữ điệu kỳ quái nói: “Chẳng lẽ là vì hai người đều họ Sở?”
Sở Tiêu Khanh lập tức cười to hơn.
Vị nữ đạo diễn đoan trang xinh đẹp kia nhẹ thở dài một hơi, đứng dậy đi tới cửa chính, vừa đi vừa bình tĩnh nói: “Trong tất cả các ứng viên, chỉ có Sở Ngôn là tôi chấm 9.5 điểm.”
Lời nói vừa dứt, Sở Tiêu Khanh cũng rời khỏi phòng họp, Lương Kiêu sửng sốt hồi lâu mới bừng tỉnh trợn to mắt, sau đó nhanh chóng mở ra tư liệu ứng viên, xem thành tích của Cố Trầm Trạch lại so sánh cùng thành tích của Sở Ngôn.
Nhân viên chấm điểm của đoàn phim tổng cộng có mười người, mỗi người mười điểm, tổng cộng một trăm điểm. Trong đó điểm của Cố Trầm Trạch là cao nhất, chín mươi tám, còn điểm của Sở Ngôn chỉ có chính mươi sáu.
Thế nhưng, chỉ thấy trên màn hình điện tử có một dòng ghi lại thế này ——
Sở Tiêu Khanh: Cố Trầm Trạch 9. 3 điểm.
Sở Tiêu Khanh: Sở Ngôn 9. 5 điểm.
Bất chợt, Lương Kiêu cái gnếu cũng đã hiểu, ông bất đắc dĩ nhìn hai hàng chữ này, hơi ngả người vào ghế không không ra nước mắt.
Tranh cãi nửa ngày, hóa ra Sở Tiêu Khanh từ sớm đã quyết định muốn chọn Sở Ngôn vào vai nam chính, hơn nữa bà đồng thời cũng biết nhân viên đoàn phim sẽ càng hy vọng để Cố Trầm Trạch nhận vai này, vậy nên liền ngồi yên xem người khác đấu đá, nhìn Lương Kiêu ông một mình nói tốt cho thanh niên kia, cuối cùng tranh thủ được cục diện hiện tại.
Đợi đến khi ông đã lót sẵn đường xong cho Sở Ngôn, bà lại quyết định để Sở Ngôn đảm nhận vai chính, quả là thuận theo tự nhiên nước chảy thành sông!
Là ai nói Sở Tiêu Khanh là đạo diễn điển hình của Hoa quốc, chỉ biết ‘Thanh tâm quả dục, một lòng quay ra phim tốt’?
Đây chính là xấu xa đến tận tâm can có được không?
Cái gì gọi là vui buồn không hiện ra mặt chứ?
Lương Kiêu vốn cho rằng bản thân cũng là nhân tài trên mặt này, nào ngờ vừa đem ra so sánh với đạo diễn Sở lại non nớt nhiều như vậy.
Màn đêm mênh mông vô tận, một vầng trăng tròn treo giữa không trung, rải ánh bạc lên mặt đất.
Cả tinh cầu điện ảnh A-2 đều đã bị đoàn phim 《Nghe tiếng gió thổi 》 thuê lại, giờ khắc này có rất nhiều tổ nhỏ tạo cảnh đang làm việc trên khắp tinh cầu, bọn họ sẽ cải tạo một ít địa điểm tại nơi này, sáng tạo thành thế giới thuộc về tám trăm năm trước.
Mà tại Thủ đô tinh cách đó không xa, hôm nay vẫn là đèn hoa rực rỡ, phồn vinh mê loạn, từng chiếc xe huyền phù lướt qua không trung, vẽ ra những đường sáng mỹ lệ.
Trong một tòa nhà chọc trời tại nơi này, rất nhiều bảng đèn quảng cáo đang chớp tắt không ngừng, có tuyên truyền cho live show của một ngôi sao ca nhạc nào đó, có tuyên truyền cho một bộ phim gì kia, cũng có bảng hiệu tuyên truyền cho Hào quang tinh tú.
Tuy rằng mới qua hai năm thế nhưng Sở Ngôn đã tích lũy cho mình gần sáu trăm triệu fans, trên ‘Hoa tinh rực rỡ’ vẫn luôn vững vàng chiếm giữ vị trí 36 chưa từng dao động, mà tên của y cũng ba ngày hai lần xuất hiện tại ‘Hoa tinh 24h’
Đi dạo trung tâm thương mại sẽ thường xuyên nghe được ‘Chu kỳ’ do y biểu diễn, mà trên Thiên Võng cũng có rất nhiều diễn dàn thường xuyên lướt qua tên của diễn viên trẻ này.
Việc Sở Ngôn nổi tiếng từ lâu đã không ai chối cãi được, dù có người đột nhiên nhắc tới “Ôi chao, Sở Nghiên Nghiên hình như vừa mới ra mắt được hơn hai năm đi!”, cũng sẽ có người cười cười giải thích “Nhưng Sở Nghiên Nghiên có rất nhiều tác phẩm nha, tuyệt đối là chiến sỹ thi đua, vô cùng giỏi giang. ”.
Theo quá trình quay chụp gần tiến vào kết thúc, hoạt động tuyên truyền của đoàn phim 《Hắc ám tập kích》 cũng chậm rãi nhiều hơn, trên weibo thường xuyên nhìn thấy tên của Sở Ngôn, mà trên diễn đàn nguyên tác 《Hắc ám tập kích》 cũng sẽ thấy đọc giả thảo luận về việc Sở Ngôn diễn vai Phong Khi.
Trước khi Sở Ngôn đi thử vai cho 《Nghe tiếng gió thổi 》 một ngày, 《Hắc ám tập kích》 thuận lợi đóng máy. Bộ phim điện ảnh quay tròn tám tháng này tập trung đủ ngôi sao hàng đầu các nước, vì khán giả sáng tạo ra một thế giới huyền huyễn rộng lớn, cũng nhận được sự quan tâm ủng hộ của mọi người.
Sở Ngôn ngoại trừ lần công bố ảnh tạo hình thì không lộ ra bất kỳ hình ảnh nào khác, bất quá độ yêu thích của nhân vật Phong Khi này phía đoàn phim cũng là hiểu rõ, vậy nên An Thiều Dương liền lên weibo cả nhân post một bức ảnh, hấp dẫn vô số fans vui vẻ thét chói tai.
Bức ảnh này là cảnh Phong Khi ôm lấy Zahia, gương mặt tái nhợt tuấn mỹ nước mắt lưng tròng, kinh hỷ gần phát khóc, phảng phất đang ôm báu vật quý giá nhất trên thế giới này. Mà tinh linh tóc đen lại hoảng hốt mở to đôi mắt đẹp, tựa hồ không biết đã xảy ra chuyện gì.
Đối với bức ảnh này, phản ứng của các fans là ——
/A a a a a mị thật sự không ngờ có ngày cp Sở An sẽ phát kẹo! Thật ngọt thật ngọt nha!!!!/
Còn phản ứng của fans nguyên tác chính là ——
/Đây là Zahia và Phong Khi trong lòng tôi! Ô ô ô ô, quả thực quá tốt đẹp, đời này không hối hận nhập《Hắc ám》!!!/
Từ sau khi tin Bạch Kỳ Nhiên tham gia 《Diêu tưởng thanh》 được công bố, cp đã từng oanh oanh liệt liệt nhất ♂ thống ♂ thiên ♂ hạ “Sở Bạch” cùng “Bạch Sở” đều từ sớm tan biến trong bụi bặm lịch sử. Hiện tại cp nóng nhất của Bạch Kỳ Nhiên là Cố Trầm Trạch, thế nhưng Sở Ngôn bất chợt lại trở thành người cô đơn, tuy rằng cp đông đảo lại không có được “Chính cung”.
Trong quảng trường fans của Sở Ngôn, có đủ loại cp rực rỡ muôn màu, trăm hoa đua nở lại không ai thắng qua ai, ngay cả một ít cp ít được người ngoài lưu ý như “Tần Mộ × Kitayama”, “Nhan Tinh × Tô Ngọc Quang” —— đều có rất nhiều người ủng hộ.
Đương nhiên… khụ, có một cp vô cùng kỳ quái gần đây cũng được khá nhiều fans yêu thích, bất quá tư liệu chèo thuyền chỉ có một, đó chính là hình ảnh hai vị này cùng đi thảm đỏ tại giải Kim Thịnh.
/Cái gì? Các người nói Boss Hạ và Sở Nghiên Nghiên nhà ta chưa từng xuất hiện với nhau? Nào nào nào, mau nhìn đây, Boss Hạ còn từng nắm tay Sở Nghiên Nghiên nhà chúng ta đâu! Động não một chút đi, một người là ông chủ Thiên Thịnh khổc huyễn ngầu lòi, một là nghệ sỹ đang lên hot nhất Thiên Thịnh ~ Đây là một tổ hợp có bao nhiêu xứng đôi chứ! Được rồi, đồng dâm, nhập hội của chúng tôi đi!/
Cứ như vậy, sau khi buổi thử vai của 《Nghe tiếng gió thổi 》 kết thúc được ba ngày, Sở Ngôn khiếm khi có được một kỳ nghỉ, ngoại trừ đọc sách tích lũy tri thức thì việc y thích nhất chính là login vào acc nhỏ, đi quyền trượng fans của mình rình coi.
Thỉnh thoảng Sở Ngôn cũng sẽ đi quảng trường của nhóm người Bạch Kỳ Nhiên, An Thiều Dương xem một chút, sau đó kinh ngạc phát hiện, phong cách fans club của bọn họ thật sự hoàn toàn khác biẹt!
Tỷ như fans của Bạch Kỳ Nhiên, thuần sắc một bên phỉ nhổ một bên nỗ lực yêu mến thần tượng, một giây trước còn hô hào ‘Tiểu Bạch chính là chuyên diễn vai sở khanh, lần này nhất định cũng phụ bạc Cố Ảnh đế”, một giây sau lại hưng phấn tám chuyện “Rốt cuộc Tiểu Bạch sẽ đày đọa Cố Ảnh đế như thế nào”. Mà fans của An Thiều Dương lại có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, toàn bộ là phong cách “Nữ thần nhìn ta”, “Nữ thần ta yêu người”, “Nữ thần, em là duy nhất của tôi, xin em hãy post weibo”, bình thường đến không thể bình thường hơn.
Đương nhiên, mỗi lần Sở Ngôn nhìn thấy mỗi ngày An Thiều Dương sẽ post ít nhất hai weibo riêng tư khôi hài cũng là dở khóc dở cười, không biết nơi này rốt cục có tính la bình thường hay không.
Trong thư viện vắng vẻ, Sở Ngôn logout khỏi acc nhỏ của mình, vươn tay lên rút một quyển sách, trực tiếp nằm dài trên cầu thang nghiêng, nhấn một cái nút kéo ngọn đèn đang trôi nổi giữa không trung đến gần, sau đó bắt đầu đọc sách.
Không qua bao lâu sau, một tiếng mở cửa thanh thúy vang lên từ sau lưng, theo tiếng bước chân đến gần, giọng nam trầm thấp từ tính nhẹ nhàng quanh quẩn giữa không trung: “Đang xem gì đó, sao còn chưa ngủ?”
—————
Tiểu kịch trường:
Hạ Bách Thâm: Ta phải đầu tư phim cho bà xã đóng, ta phải đầu tư phim cho bà xã đóng!
Sở Nghiên Nghiên: Ha hả, anh đầu tư phim cho ai đóng?
Hạ Bách Thâm: Cho người đàn ông của tôi. (thần sắc đoan chính)
Sở Nghiên Nghiên: Ngoan.
Tác giả: …
Truyện khác cùng thể loại
120 chương
24 chương
52 chương
9 chương
7 chương
285 chương
227 chương
161 chương