Lúc Sở Ngôn tỉnh lại đã là buổi chiều.
Công hiệu của dược phẩm tại thời đại này phi thường tốt, nhiệt độ của y từ sớm đã khôi phục bình thường, chỉ là trên người vẫn ê ẩm không ngớt. Sở Ngôn vừa tỉnh lại liền cảm giác được cổ họng của mình khàn đặc, ngay cả một thanh âm cũng không phát ra được, khí lực động một ngón tay cũng không có.
Tối hôm qua đến nửa phần sau Sở Ngôn đã là chìm đắm trong tình dục không thể tự kềm chế, thậm chí còn xoay người đặt Hạ Bách Thâm xuống dưới, không cho phép anh đứng dậy. Hệ quả của sự phóng túng hôm qua chính là cơn đau hôm nay, Sở Ngôn vừa đau vừa giận, cuối cùng lựa chọn không đếm xỉa đến Hạ Bách Thâm.
Hạ Bách Thâm thấy Sở Ngôn đã tỉnh liền nhanh chóng bưng chén cháo đã nấu tốt lên, tuy rằng trước kia anh chưa từng nấu ăn thế nhưng cũng không đến mức chuyện nhỏ như nấu một chén cháo cũng không làm được. Anh đưa chén cháo đến trước mặt Sở Ngôn, còn chưa mở miệng Sở Ngôn đã xoay mặt sang hướng khác, không thèm nhìn anh một cái.
Hạ Bách Thâm thấy vậy hơi ngẩng ra, anh lại bước sang phía bên kia giường, tiếp tục đưa cháo đến trước mặt Sở Ngôn. Thế nhưng ngay giây kế tiếp Sở Ngôn lại nghiêng đầu, lần nữa không thèm nhìn Hạ Bách Thâm.
Hạ Bách Thâm: “…”
Lát sau, anh khẽ thở dài một hơi, nói: “Ngoan, đừng náo loạn mà, Ngôn Ngôn.”
Đáp lại anh chính là một tiếng hừ phát ra từ cổ họng thiếu niên, khiến Hạ Bách Thâm cũng hoàn toàn bất đắc dĩ.
Bất quá lúc này Hạ Bách Thâm còn không biết, mọi chuyện chỉ là mới bắt đầu, kế tiếp cho dù Sở Ngôn đã đói đến bao tử kêu vang cũng không chạm vào chén cháo kia dù chỉ một chút, thậm chí đem Hạ Bách Thâm xem như người vô hình không thèm lên tiếng đuổi đi. Nếu đối phương tức giận anh còn có chút yên tâm, nhưng loại thái độ lạnh lùng này càng khiến tâm tình của anh thêm phần phức tạp.
Đợi trễ một chút, khi Chu Hòa Huy tới Sở Ngôn mới chịu ở miệng. Chu Hòa Huy còn đặc biệt mang thức ăn đến cho Sở Ngôn, anh sau khi nghe Sở Ngôn đã sinh bệnh liền nhờ đầu bếp của đoàn phim làm vài món thanh đạm, cũng không quên mang cho Hạ Bách Thâm một phần.
Bất quá mấy món này Hạ Bách Thâm thật ra không ăn, Sở Ngôn cũng không để ý đến đối phương.
Chu Hòa Huy đem chuyện hôm nay trong đoàn phim nói lại cho Sở Ngôn: “Hôm nay vừa nghe cậu sinh bệnh mọi người đều rất lo lắng, thế nhưng cũng không tiện kéo đến đây quấy rầy cậu nghỉ ngơi, anh cũng nói bọn họ không cần tới, chỉ cần anh đến đại diện là đủ rồi. Tiểu Ngôn, phần diễn của cậu chỉ còn một ngày, vậy nên có hoãn lại vài hôm cũng không việc gì. Hiện tại cậu còn chỗ nào không thoải mái không?”
Sở Ngôn khàn giọng nói: “Không có vấn đề gì, ba ngày nữa hẳn là đã ổn rồi.”
Nghe thanh âm này của cậu, Chu Hòa Huy nhịn không được hơi nhíu mày: “Tiểu Ngôn, cậu như vậy thực sự là không có việc gì sao?”
Sở Ngôn nghe vậy cười lạnh một tiếng, ngước mắt liếc nhìn người đàn ông nào đó đang ung dung bình tĩnh bên cạnh, nói: “Không có việc gì, chuyện gì cũng không có, anh Chu cứ yên tâm.”
Chu Hòa Huy cũng không tỉ mỉ như nữa bác sỹ kia, mặc dù anh nhận ra lần sinh bệnh này của Sở Ngôn có liên quan đến Hạ Bách Thâm nhưng lại không nói rõ được rốt cuộc là chuyện gì. Anh chỉ cẩn thận căn dặn Sở Ngôn phải chú ý thân thể, sau đó cùng cậu bàn bạc một ít hành trình sau khi hoàn thành 《 Ba kẻ lừa đảo 》, đến khi sắp rời đi mới chợt nhớ đến: “Nếu không anh để Vu Đồng Đồng đến chăm sóc em, con bé ở lại đoàn phim cũng không có chuyện gì, làm một trợ lý, con bé hẳn là nên chăm sóc em trong những lúc thế nào.”
Lần này không đợi Sở Ngôn lên tiếng Hạ Bách Thâm đã xen vào: “Không cần, tôi sẽ chăm sóc em ấy.”
Chu Hòa Huy hơi ngẩng ra: “Hạ tiên sinh?”
Hạ Bách Thâm cong môi cười nhạt: “Không có vấn đề gì, tôi sẽ chăm sóc Sở Ngôn.”
Chu Hòa Huy ôm một bụng hoang mang rời khỏi biệt thự, màu ngay sau khi anh rời đi, Sở Ngôn dùng một cái gối đầu ném thẳng về phía Hạ Bách Thâm, người sau nhanh chóng nghiêng người tránh né ám khí.
Sở Ngôn thẹn quá thành giận, trái lại mỉm cười: “Hạ Bách Thâm, anh vì sao còn chưa đi?”
Đã không có người ngoài, như vậy cũng không cần cố kỵ quy củ ‘Việc xấu trong nhà không nên truyền ra’. Hiện tại Sở Ngôn còn rất giận, đem người đàn ông nào đó đuổi đi là chuyện đương nhiên, y cơ bản không muốn nhìn thấy người này. Vừa thấy Hạ Bách Thâm y sẽ nhớ đến tình hình bị khi dễ tối qua, cũng nhớ được dáng dấp khóc đến không thể kềm chế của mình.
Cho dù đó đều là nước mắt sinh lý do đau đớn, thế nhưng Sở Ngôn vẫn là vô cùng khó chịu. Y vẫn luôn tỏ ra mạnh mẽ, ngoại trừ đóng phim rất ít rơi nước mắt, thế nhưng hôm qua lại khóc thành như vậy, hiện tại ngay cả mắt cũng còn sưng lên, quả là cả đời anh minh bị hủy trong chốc lát!
Hạ Bách Thâm nhặt gối đầu từ đưới đất lên, nói: “Ngoan, đừng giận nữa có được không?”
Sở Ngôn hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi.
Hạ Bách Thâm suy tư chốc lát rồi bước đến ngồi lên mép giường, bắt đầu vì Sở Ngôn xoa vai. Sở Ngôn vốn muốn giãy dụa, bất quá dưới kỹ thuật xoa bóp của Hạ Bách Thâm sự ê ẩm trên người quả là có giảm một chút, vậy nên y cũng không kiểu cách nữa, trái lại cười hỏi: “Đây coi như là mất bò mới lo làm chuồng?”
Hạ Bách Thâm nhướn mày: “Anh nhớ câu tiếp theo là ‘coi như chưa muộn’?”
Sở Ngôn khẽ cong môi lộ ra nụ cười châm chọc: “Đó là từ điển của anh, ở chỗ tôi lại là ‘Tuyệt đối đã muộn’.”
Hạ Bách Thâm cũng không tức giận, chỉ càng thêm nghiêm túc giúp Sở Ngôn xoa bóp. Không thể không thừa nhận kỹ thuật của anh rất tốt, khiến Sở Ngôn cũng có chút thoải mái, thậm chí đến khi xoa bóp phần eo vô cùng đau nhức y còn nhịn không được thở dài một hơi thỏa mãn. Tuy rằng Sở Ngôn rất nhanh kềm chế thanh âm, thế nhưng Hạ Bách Thâm vẫn là nghe được.
Hạ Bách Thâm ngước mắt, hỏi: “Nhiệt độ đã hạ xuống, lúc em hôn mê anh đã giúp em bôi thuốc một lần. Tối qua anh có chút không khống chế được tâm tình, còn chỗ nào thấy đau phải nói cho anh biết, anh giúp em xoa bóp.”
Sở Ngôn nhắm mắt lại, không trả lời.
Hạ Bách Thâm có chút muốn cười, thế nhưng lại phi thường cẩn thận giúp Sở Ngôn xoa bóp thân thể, đợi đến khi xoa bóp một vị trí nào đó ở bên dưới Sở Ngôn liền kéo tay anh lại, ngăn cản tiếp tục trượt xuống.
Hạ Bách Thâm cũng không ngại, trái lại còn giúp Sở Ngôn lấy thuốc. Thế nhưng cái hành vi hảo ý này của anh lại bị Sở Ngôn không nhìn tới, y tình nguyện chống thân thể ê ẩm tự mình đi rót nước lấy thuốc cũng không chịu uống một ngụm nước anh rót, ăn một muỗng cháo anh nấu.
Thái độ này khiến ánh mắt Hạ Bách Thâm hơi trầm xuống, đến cuối cùng anh rốt cục không nhịn được hỏi: “Ngôn Ngôn, nếu em đã giận tôi như vậy, vừa rồi lúc tôi xoa bóp cho em, vì sao em không ngăn cản?”
Động tác uống nước của y hơi sững lại, sau một hồi lâu mới nhìn về phía Hạ Bách Thâm, giận đến ngược cười hỏi lại: “Hạ Bách Thâm, anh thật sự muốn cùng tôi một dao cắt đứt đến như vậy?”
Những lời này vừa nói ra, Hạ Bách Thâm lập tức tỉnh ngộ lại.
Vừa rồi vì sao Sở Ngôn không ngăn cản Hạ Bách Thâm xoa bóp cho mình thế nhưng hiện tại lại không chịu nhận sự chăm sóc của anh?
Có một số việc dù sao cũng phải tỏ thái độ, hiện tại Sở Ngôn còn đang nổi nóng tự nhiên không thể cùng Hạ Bách Thâm như keo như sơn, biểu hiện như vậy hoàn toàn không có vấn đề gì. Thế nhưng y cũng biết, cho dù y lại tức giận hơn nữa cũng sẽ không thật sự chia tay với Hạ Bách Thâm, bởi vì y thực sự yêu người này, vừa nghĩ đến sau này sẽ thực sự không dính dáng gì nữa liền đau lòng như cắt.
Buổi sáng khi vừa thức dậy liền quát Hạ Bách Thâm cút đi, kỳ thực đều là phẫn nộ nói lẫy, giống như đêm qua khi Hạ Bách Thâm xung động làm ra những hành động thương tổn y không thể vãn hồi, thế nhưng sau khi ngẫm lại liền hối hận không thôi.
Sở Ngôn cũng biết đêm qua mình có nhiều chuyện làm không đúng, cũng không nghĩ đến cảm thụ của Hạ Bách Thâm, thế nhưng người kia cũng hung hăng đả kích lòng tự tôn của y, còn đối với y thô bạo như vậy. Cho dù sau đó Sở Ngôn cũng cảm thấy vui vẻ, thế nhưng sự đau đớn ban đầu là không thể sao lãng… vậy nên y tuyệt đối sẽ không tha thứ cho Hạ Bách Thâm dễ dàng như vậy.
Cứ thế, suốt ba ngày tiếp theo chính là giai đoạn gian khổ của Hạ Bách Thâm… không là Hạ bảo mẫu.
Hạ Bách Thâm tự nhận đuối lý liền phi thường cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc Sở Ngôn, nước uống phải là độ ấm vừa phải, cháo phải nấu đến mềm mại thơm ngát, xoa bóp phải chú ý độ mạnh yếu, hơn nữa Sở Ngôn hầu như chưa cho anh một sắc mặt tốt nào, thậm chí còn không cho phép anh giúp mình thoa thuốc, tình nguyện dùng tư thế không quá tự nhiên xoa loạn vị trí bí ẩn khó thể mở miệng kia.
Bất quá Hạ Bách Thâm cũng chưa từng cảm thấy ủy khuất, mặc dù Sở Ngôn không bị sốt trở lại thế nhưng sắc mặt vẫn luôn rất tái nhợt, mỗi khi Hạ Bách Thâm thấy gương mặt tuấn tú của thiếu niên gần như đã hóp lại kia liền nhớ đến bộ dạng nước mắt giăng đầy mặt của đối phương tối đó.
Từ khi quen biết Sở Ngôn, Hạ Bách Thâm chưa từng nhìn thấy bộ dạng yếu ớt của thiếu niên này. Đối phương tựa hồ bẩm sinh đã kiên đường đường hoàng, tự mình phát ra quang huy chói lóa như mặt trời khiến anh không kìm lòng được bị hấp dẫn. Thế nhưng anh lại quên mất cậu cũng chỉ là người bình thường, cần phải được người khác quý trọng.
Nước mắt tối hôm đó của Sở Ngôn quả thực đã mang đến chấn động to lớn cho Hạ Bách Thâm, suốt ba ngày nay trong đầu anh vẫn luôn tái hiện lại cảnh tượng ấy ——
Ánh đèn từ ngoài cửa sổ rọi lên gương mặt thiếu niên, đôi mắt hẹp dài xinh đẹp long lanh ánh nước, cả gương mặt khắp nơi đều là vết lệ thế nhưng thiếu niên vẫn chắn chặt môi, không phát ra thanh âm nức nở nào.
Nếu không phải quá mức đau đớn Sở Ngôn cũng sẽ không khóc đến như vậy, nếu không phải lòng tự cường quá nặng Sở Ngôn cũng sẽ không tự dằn vặt chính mình, một mực không để Hạ Bách Thâm biết mình đã đau đến thế nào.
Mỗi khi nhớ đến tình cảnh ấy, sự hổ thẹn trong lòng Hạ Bách Thâm tuyệt đối có thể nhấn chìm chính mình, trái tim cũng giống như bị người bóp chặt, ngay cả hô hấp cũng có chút phí sức. Vì vậy cho dù Sở Ngôn không cho mình sắc mặt tốt anh cũng không tức giận, ngược lại cảm thấy thiếu niên này quả là vừa đáng yêu vừa thông minh, cũng không quá mức ngang ngược nhưng lại biết đem mọi chuyện giữ đúng chừng mực.
Ngày thứ ba, cơ thể của Sở Ngôn đã khôi phục không sai biệt lắm, cũng đã chuẩn bị quay về đoàn phim hoàn thành suất diễn. Vậy nên tối hôm đó Sở Ngôn đã ra phòng khách nghiền ngẫm kịch bản văn tự, Hạ Bách Thâm lại quấn quýt bên cạnh ân cần hỏi han.
“Ngôn Ngôn, anh thấy bộ mắt kính VR đời mới nhất này khá tốt, em có thích không?”
“Ngôn Ngôn, quản gia đã thay một bộ thiết bị mới cho rạp chiếu phim tại gia kia.”
“Ngôn Ngôn, em ăn chút đồ lót dạ đi, buổi tối đọc mấy thứ này phí đầu óc.”
Trước đó ba ngày, cho dù là ai cũng không ngờ được Hạ Bách Thâm còn có thể nói nhiều như vậy, thế nhưng lúc này Hạ tiên sinh từ lâu đã học được đủ loại thủ đoạn lấy lòng vợ yêu, thậm chí còn đặt trên Thiên Võng một quyển sách ——《Một trăm chiêu thức vàng theo đuổi nam giới: Dạy bạn làm sao theo đuổi nam thần của mình một cách nhanh nhất》, mỗi ngày trước khi đi ngủ đều lấy ra tỉ mỉ nghiên cứu.
Đối với lời nói của Hạ Bách Thâm, Sở Ngôn không biểu lộ phản ứng gì, trước phản ứng như vậy Hạ Bách Thâm hoàn toàn không hề nổi giận mà ngược lại còn đạm nhiên tiếp nhận, chỉ là nét mặt không khỏi có chút thất lạc cùng bất đắc dĩ. Ngay lúc Hạ Bách Thâm định mang chén canh mình nấu không được tốt lắm kia trở xuống bếp, tay của anh bỗng nhiên bị người đè xuống.
Hạ Bách Thâm kinh ngạc cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy Sở Ngôn đang ngước mắt chăm chú nhìn chính.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, Sở Ngôn nói: “Hạ Bách Thâm, tôi thực sự không biết nên làm cái gì bây giờ…”
Truyện khác cùng thể loại
120 chương
24 chương
52 chương
9 chương
7 chương
285 chương
227 chương
161 chương