Tru Tiên 2

Chương 104 : Cái tát (Thượng)

Chương 47: Cái tát (Thượng) Dịch: Fengzi Biên: Nại Hà Hiệu đính: Túng Tiền Hội Nguồn: www. Chương 47: Cái tát (Thượng) Vương Tông Cảnh trở lại biệt viện Thanh Vân vào lúc nửa đêm. Theo lời căn dặn của Tiêu Dật Tài, Minh Dương đạo nhân đã giải thích qua loa với đám đệ tử trông coi biệt viện của Thanh Vân Môn. Cũng may chỉ gặp các đệ tử Thanh Vân lạ mặt, những người quen biết từng có duyên gặp gỡ vài lẫn như Liễu Vân, Âu Dương Kiếm Thu và Mục Hoài Chính đều không có ở đây nên cũng bớt phần xấu hổ. Có điều các đệ tử Thanh Vân này đều nhìn Vương Tông Cảnh với ánh mắt hiếu kỳ quái dị, chắc trong lòng đều kinh ngạc nghĩ thầm tên này gây chuyện gì đến tận Thanh Vân Sơn, thật đúng là tên gây họa khác người. Sau khi từ biệt Minh Dương đạo nhân, Vương Tông Cảnh về thẳng căn viện số hai mươi ba. Hiện giờ trời đã tối mịt, những người khác trong viện đều đã đóng cửa nghỉ ngơi, Vương Tông Cảnh cũng vui mừng vì điều này, sau khi về tới phòng liền đóng cửa lại, thở phào một hơi, cả người mới từ từ thả lỏng. Bây giờ nghĩ lại ba ngày qua, hắn bỗng cảm thấy như mộng ảo, không chân thật. Vương Tông Cảnh đứng lặng trong phòng hồi lâu, sau đó dần dần cảm giác được sự mệt mỏi dâng lên từ cõi lòng, hắn chẳng thèm suy nghĩ nhiều nữa, liền nhảy thẳng lên giường nhắm mắt lại. Có lẽ do bị thương, thân thể mệt mỏi nên thoáng chốc Vương Tông Cảnh đã ngủ thiếp đi. Bên ngoài phòng, gió đêm se lạnh, nhành liễu rung rinh, trong bóng đêm tăm tối, một cánh cửa nhẹ nhàng mở hé ra, đồng thời để lộ một đôi mắt không chút cảm tình nhìn chằm chằm về phía phòng Vương Tông Cảnh, trong ánh mắt thoáng hiện nét kỳ dị. Ngày hôm sau, Vương Tông Cảnh ngủ một mạch đến tận giờ Tỵ ba khắc mới tỉnh, tuy nhiên giấc ngủ say này thật sự rất hữu ích, ít nhất cũng giúp hắn hồi phục sức khỏe. Vươn vai bước xuống giường, Vương Tông Cảnh vận động thân thể một chút, cảm thấy vết thương đã đỡ hơn rất nhiều, trong lòng không khỏi kinh ngạc về linh dược của Tiêu Dật Tài. Có điều sau đó hắn nghĩ lại những chuyện xảy ra trong ba ngày vừa rồi. Tuy rằng ngoài trận chiến đấu với yêu thú thì chẳng còn gì nguy hiểm, nhưng chẳng hiểu tại sao hắn vẫn có cảm giác mâu thuẫn về những chuyện xảy ra ở Tôn gia trang vắng vẻ đó, khiến cho hắn chẳng muốn suy nghĩ thêm về vấn đề nầy. Khẽ lắc đầu, hắn ném hết những chuyện phiền muộn trong lòng đi, sau đó mở cửa phòng bước ra ngoài. Thời điểm ánh nắng chiếu dọi lên người, trong lòng Vương Tông Cảnh nhất thời xuất hiện ý nghĩ làm lại từ đầu vô cùng kỳ lạ, vì vậy tâm tình cũng tốt lên đôi chút. “Ồ, cô về rồi hả?” Vương Tông Cảnh hơi kinh ngạc, bưới tới hỏi. Sau một thời gian không thấy, hôm nay gặp lại, gương mặt Tô Tiểu Liên rõ ràng đã hồng hào xinh đẹp hơn rất nhiều, dường như cũng dần xuất hiện một loại khí chất khác hẳn ngày xưa. Nhưng khi đối diện với Vương Tông Cảnh, nàng vẫn là thiếu nữ hiền hòa xinh đẹp trước kia, đồng thời trên mặt ẩn chứa nét quan tâm, đi tới trước mặt Vương Tông Cảnh nói: “Tông cảnh ca ca, mấy hôm nay muội tới tìm huynh nhưng huynh đều không có trong viện. Muội đi hỏi các vị sư trưởng Thanh Vân Môn thì bọn họ cũng nói không biết huynh đi đâu. Thậm chí sau đó còn có người bảo huynh phạm lỗi nên bị sư trưởng trong môn giam lại. May quá, bây giờ gặp được huynh rồi, huynh không sao chứ?” Vương Tông Cảnh nhìn Tô Tiểu Liên, thấy trên mặt nàng đầy vẻ lo lắng, hiển nhiên cô bé rất quan tâm đến mình, nhất thời làm cho hắn cảm động. Tuy nhiên hắn đã quyết định không kể chuyện xảy ra trong ba ngày qua cho người ngoài, liền cười cười lắc đầu nói: “Không có việc gì đâu, muội đừng lo lắng, tất cả vẫn ổn! Muội nhìn xem, chẳng phải bây giờ huynh đang đứng ở đây, vẫn bình thường không có chuyện gì hay sao?” Tô Tiểu Liên nhìn kỹ hắn một lượt từ trên xuống dưới. Vương Tông Cảnh mỉm cười đứng yên, tất nhiên hôm nay hắn đã thay quần áo mới, hơn nữa vết thương cũng gần khỏi rồi, Tô Tiểu Liên không phát hiện điểm gì khác lại, nét mặt lo lắng mới từ từ tan đi, hé miệng cười nói: “Huynh không sao là tốt rồi.” Đằng xa, Ba Hùng và Tô Văn Thanh đứng ở hành lang uốn khúc nhìn về nơi này. Bọn họ vốn khá lo lắng cho Vương Tông Cảnh, nhưng khi thấy Vương Tông Cảnh bước ra lại đúng lúc gặp Tô Tiểu Liên đến chào hỏi trước, hai người liền đứng im quan sát. Ba Hùng vẫn bộ dạng cười nói ha hả, Tô Văn Thanh ở bên cạnh cũng mỉm cười nhưng ánh mặt thi thoảng đảo sang phía Tô Tiểu Liên, ẩn chứa vài phần thâm ý. Ở đằng kia, Vương Tông Cảnh và Tô Tiểu Liên đã nói chuyện được một lúc. Bản thân Tô Tiểu Liên lo lắng cho hắn nên tới đây hỏi thăm, bây giờ thấy Vương Tông Cảnh không có chuyện gì, Tô Tiểu Liên dặn dò vài câu rồi chuẩn bị trở về, đồng thời quay đầu nói với Vương Tông Cảnh: “Tông Cảnh ca ca, nếu huynh có thời gian thì hãy tới chỗ muội chơi muội nhé!” Vương Tông Cảnh mỉm cười nói: “Được!” Vừa nói vừa tiễn Tô Tiểu Liên ra cửa viện. Mắt thấy Tô Tiểu sắp bước xuống bậc thềm, Vương Tông Cảnh chuẩn bị xoay người lại thì bỗng nghe thấy tiếng Tô Thanh Vân cười khẽ nói: “Tông Cảnh, huynh sang đây đi, mấy ngày qua huynh im hơi lặng tiếng chẳng biết trốn ở nào, mau thành thật khai ra!” Vương Tông Cảnh xoay người cười lớn, đang mải nghĩ xem phải sang đó khai báo thế nào mà nhất thời không chú ý cách xưng hô của Tô Thanh Văn bỗng nhiên thân mật hơn, từ trước đều gọi "Vương công tử", bây giờ lại âm ầm đổi thành "Tông Cảnh". Có điều ngày đó trong địa cung Hà Dương, hai người cũng xem như đồng cam cộng khổ kề vai chiến đấu, quan hệ đã thân mật hơn trước kia, nghĩ lại thì cũng chẳng có gì lạ. Có điều, ngay lúc Vương Tông Cảnh xoay người, Tô Tiểu Thanh vừa đặt chân xuống bậc thềm đột nhiên dừng bước, quay đầu thoáng nhìn Tô Văn Thanh, trông thấy một con gái xinh đẹp đứng mỉm cười giữa hành lang, đang đón Vương Tông Cảnh đi tới, ánh mắt nàng dường như lơ đãng thoáng nhìn qua Tô Tiểu Liên, cái liếc mắt mang đầy hàm ý thâm sâu. Thế nhưng sắc mặt Tô Tiểu Liên bỗng chốc lặng đi, có lẽ cô đã hiểu ra thâm ý trong ánh mắt kia. Có điều ngoài điểm đó thì Tô Tiểu Liên cũng không biểu hiện gì khác thường, nàng chỉ lạnh lùng liếc nhìn Tô Văn Thanh, sau đó hít một hơi thật sâu, sắc mặt lại hồi phục vẻ bình tĩnh, sau đó xoay người rời khỏi căn viện. Ánh mắt sáng ngời của Tô Văn Thanh thoáng dõi theo bóng lưng Tô Tiểu Liên trong chốc lát, sau đó liền quay lại nhìn về phía Vương Tông Cảnh, nụ cười trên khuôn mặt càng thêm dịu dàng. Lối vào biệt viện Thanh Vân ánh, nắng vàng rực rỡ, Mục Hoài Chính dẫn theo hai người Liễu Vân và Âu Dương Kiếm Thu, và một nhóm sáu bảy người chậm rãi đi vào biệt viện Thanh Vân. Nếu như bọn Vương Tông Cảnh, Tô Văn Thanh thấy cảnh này thì chắc chắn sẽ nhận ra những vị khách đó chính là người của Hạo Thiên Kiếm phái, do Tống Dục và La Uy dẫn đầu. Trên đường đi, Mục Hoài Chính luôn làm tròn chức trách, hắn giới thiệu sơ lược cho mấy vị khách về hoàn cảnh của biệt viện Thanh Vân. Trong đoàn người, bước chân của Tống Dục và La Uy hơi chậm lại phía sau. Hai người họ đi sau cùng, vừa hứng thú nhìn xung quanh trạch viện vừa nhỏ giọng trò chuyện với nhau. La Uy nói: “Sư huynh, tại sao Phó sư bá và Hòa Cơ sư thúc lại để chúng ta tới biệt viện Thanh Vân?” Tống Dục thoáng nhìn xung quanh trạch viện, thấy Mục Hoài Chính đã dẫn mọi người tới một con đường lớn, đang ở đằng trước giới thiệu về Thanh Vân thí, liền khẽ nói với La Uy: “Hiện nay, danh tiếng của Thanh Vân trong giới tu chân thiên hạ càng lúc càng lớn, mấy sư trưởng trong môn phái chúng ta vô cùng ca ngợi chuyện này, chúng ta đến tham quan coi như mở rộng tầm mắt đi.” La Uy gật đầu, ánh mắt liếc nhìn quanh một chút rồi nói: “Sư huynh, đáng lẽ chỉ có Cơ sư thúc tới thôi mà? Tại sao lại bảo chúng ta đợi hai ngày, cuối cùng Phó sư bá cũng dẫn người tới rồi.” Tống Dục nhíu mày, trông khuôn mặt y cũng có phần mê mang: “Việc này thật sự hơi kỳ lạ, không giống với dự tính lúc đầu! Hơn nữa...” Bỗng nhiên y dừng một chút, ánh mắt thoáng quan sát xung quanh rồi sau đó hạ thấp giọng nói: “Sư đệ, đệ có phát hiện ra không? Cô gái mà Phó sư bá dẫn theo đó, trước giờ chúng ta đều chưa từng gặp nàng ta.” Trên mặt La Uy cũng hơi đổi: “Không sai, đệ cũng cảm thấy kỳ quái, Phó sư bá chỉ nói hôm qua vừa thu nhận một nữ đệ tử, còn về những chuyện khác đều giấu kín. Có điều nữ tử đó thật sự rất đẹp, huynh xem hai ngày nay có biết bao nhiêu người sán tới muốn làm quen nàng ta.” Tống Dục quay đầu lại liếc mắt nhìn La Uy, La Uy lập tức cười gượng: “Sư huynh, huynh còn không hiểu đệ sao? Đệ chỉ đi theo xem náo nhiệt thôi mà, nhất định không dám trễ nải việc tu hành.” Tống Dục “hừ” một tiếng, tức giận nói: “Đệ hiểu được là tốt rồi. Hôm nay hai vị trưởng bối đang ở Thông Thiên Phong hội đàm với Tiêu chân nhân của Thanh Vân Môn, từ việc Tiêu chân nhân cho phép chúng ta tham quan biệt viện Thanh Vân cho thấy Thanh Vân Môn cũng khá xem trọng chúng ta, chuyến đi lần này hẳn sẽ hoàn thành thuận lợi, như vậy chúng ta có thể sớm ngày quay về Vân Châu.” Đang nói, chợt nghe tiếng La Uy "Ồ" một tiếng rồi cười cười chỉ về phía trước nói: “Sư huynh nhìn căn viện đằng kia kìa, con chó vàng to thật.” ----------oOo---------- CẦN TUYỂN NGƯỜI Ở MỌI KHÂU( DỊCH, BIÊN DỊCH, BIÊN TẬP) ĐỂ GIÚP CHO CHIẾN DỊCH ĐƯỢC TIẾP TỤC MỘT CÁCH SUÔN SẺ. MỌI SỰ ỦNG HỘ, THAM GIA ĐỀU ĐƯỢC HOAN NGHÊNH. Mời các bạn: Bàn luận về truyện tại đây () Tham gia dịch tại đây () Góp ý hoàn thiện bản dịch tại đây (")