Tru Tiên 2
Chương 105 : Cái tát (Hạ)
Chương 47: Cái tát (Hạ)
Dịch: Fengzi
Biên: Nại Hà
Hiệu đính: Túng Tiền Hội
Nguồn: www.
Mừng ngày 8/3 :99:
Tống Dục quay đầu nhìn lại thì quả nhiên thấy một con chó vàng to lớn nằm trên thềm đá ở ngoài cửa đình viện đằng trước không xa, bên cạnh là một cậu bé trắng trẻo mập mạp đang ôm đầu con chó cười đùa. Ngoài ra còn có một con khỉ xám trông hoạt bát lém lỉnh, đang nhảy trên những tảng đá lớn đuổi ong bắt bướm ven đường.
Đứa trẻ này hiển nhiên là Tiểu Đỉnh. Giây lát sau nghe thấy tiếng bước chân, cậu bé nhìn thấy phía trước có không ít người đang đi tới, nhưng đám người đi trước đều là những đệ tử Thanh Vân quen thuộc. Mục Hoài Chính, Liễu Vân, Âu Dương Kiếm Thu đều cười chào hỏi hắn, Tiểu Đỉnh cũng liên mồm cười đáp ca ca tỷ tỷ, sau đó lại ôm đầu Đại Hoàng đùa nghịch tiếp.
Gần như đồng thời trong viện của có người đi ra, có cả Vương Tông Cảnh và Tôn Văn Thanh mặt mũi tươi cười đi ở phía sau.
“Ta không nói xạo đâu.” Ba Hùng mập mạp bên cạnh cười nói: “Huynh bệnh nặng mới khỏi mà cả ngày cứ trốn trong phòng chẳng thấy ánh nắng thì không có lợi cho cơ thể đâu. Huynh ra vườn hoa phía sau tắm nắng một lát đi, đảm bảo tinh thần sảng khoái, muộn phiền tan biến ngay.”
Nói xong Ba Hùng quay đầu lại cười nói tiếp: “Tông Cảnh, nghe nói huynh cũng bị thương, vậy cùng đi nhé!”
Tâm trạng Vương Tông Cảnh cũng khá tốt, hắn mỉm cười đồng ý rồi cũng khuyên Cừu Điêu Tứ: “Điêu Tứ, cùng đi một lát rồi về, cả ngày nhốt mình trong phòng tu luyện cũng không tốt cho thân thể đâu.”
Thấy mọi người đều nói như vậy, lúc này Cừu Điêu Tứ mới miễn cưỡng gật đầu. Tô Văn Thanh bên cạnh cười nói: “Được rồi, đi thôi! Hôm nay ta cũng thấy hơi phiền muộn, cùng tới hậu hoa viên một lát đi.”
Ba Hùng càng vui vẻ hơn, kéo Cừu Điêu Tứ bước xuống bậc thang, không ngờ vừa lúc gặp đám người Mục Hoài Chính. Hầu như ai ở biệt viện Thanh Vân cũng kính nể Mục Hoài Chính, cả đám cùng vội vàng chào hỏi. Mục Hoài Chính khẽ gật đầu đáp lại rồi cũng không nói thêm gì, vẫn tiếp tục đưa đoàn người Hạo Thiên Kiếm phái đi về phía trước. Lúc đoàn người sắp đi qua, Tống Dục, La Uy ở sau cùng đối diện với Vương Tông Cảnh, nhất thời song phương đều hơi biến sắc.
La Uy “hừ” lạnh, dường như muốn nói gì đó, nhưng Tống Dục ở bên cạnh lại ho khan mấy tiếng, liếc mắt nhìn hắn. La Uy đành bĩu môi hậm hực quay đầu đi. Đám người Vương Tông Cảnh dừng trên thềm đá ngoài đình viện, vẻ khinh miệt trắng trợn trên mặt La Uy đều lọt vào trong mắt, nhất thời sắc mặt đều trầm xuống. Trong đó sắc mặt Cừu Điêu Tứ khó coi nhất, không biết có phải do ngày hôm đó chịu nhục hay không, đôi mắt hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào La Uy, bỗng nhiên nhỏ giọng mắng:
“Thằng khốn, đồ không có giáo dục!”
Âm thanh tuy nhỏ nhưng đám người Vương Tông Cảnh đứng bên cạnh hắn vẫn nghe được. Vốn tưởng chẳng có gì, ai ngờ La Uy, Tống Dục ở đằng kia là nhân vật tu đạo có thành tựu, tai mắt nhạy bén hơn người thường, rõ ràng đã nghe thấy câu chửi này. Tống Dục thì không phản ứng gì, nhưng La Uy lại là kẻ thiếu bình tĩnh, tính khí nóng nảy, nhất thời bực tức xoay người chỉ thẳng vào Cừu Điêu Tứ, giận dữ nói:
“Mày mắng ai?”
Cừu Điêu Tứ cười khẩy một tiếng rồi nhìn chằm chằm La Uy nói: “Ta mắng kẻ nào, ở đây còn ai không biết?”
Ánh mắt đầy khiêu khích kia lập tức khiến lửa giận trong lòng La Uy bốc lên bừng bừng. Nhưng chẳng biết tại sao hắn lại cảm thấy ánh mắt Cừu Điêu Tứ nhìn mình giống như hai luồng âm hỏa, nội tâm bứt dứt khó chịu, nhất thời quên mất mình và vị sư huynh bên cạnh đang ở đâu, chỉ thấy một dòng máu nóng xông lên, liền xông tới vung tay định tát Cừu Điêu Tứ, đồng thời trong miệng gầm lên: “Ông cho mày lắm mồm!”
Ở bên cạnh, Tống Dục nhất thời kinh hãi, hoàn toàn không ngờ được La Uy đột nhiên thất thố như vậy, liền thất thanh quát: “La Uy dừng tay!” Cùng lúc đó, đám người Mục Hoài Chính, Liễu Vân và cả đoàn người Hạo Thiên Kiếm phái đã đi được một đoạn nghe thấy động tĩnh khác thường ở phía sau, đều quay đầu lại nhìn.
Vương Tông Cảnh cũng không ngờ tới La Uy đột nhiên tay ngay trong đình viện, nhất thời ngây người ra không kịp phàn ứng gì, chỉ có Cừu Điêu Tứ đang tranh chấp với La Uy phản ứng nhanh nhất, lập tức lùi về phía sau. Thế nhưng La Uy và Cừu Điêu Tứ chênh lệch đạo hạnh quá xa, đừng nhìn cái tát tùy tiện mà lầm, bàn tay La Uy quét một phạm vi rất rộng, tốc độ cũng nhanh, trong nháy mắt lại đuổi tới, hơn nữa còn nhanh hơn vài phần, xem ra trong đó chứa đầy tức giận, nhất định phải cho Cừu Điêu Tứ một bạt tai mới có thể xả hết cơn giận này.
Cừu Điêu Tứ biến sắc, thân thể bỗng nhiên hạ thấp xuống, nhìn động tác rõ ràng nhanh nhẹn hơn so với ngày ở thành Hà Dương, chật vật tránh thoát bàn tay. Nhìn kẻ mà mình dễ dàng đánh bại trong thành Hà Dương tránh thoát đòn này, La Uy cảm thấy cõi lòng như bị thiêu đốt, lửa giận càng bùng cháy dữ dôi. Chẳng biết cơn giận đến từ đâu mà thoáng chốc đã đốt sạch chút lý trí còn sót lại của La Uy, trong giây phút chớp nhoáng, hắn quát một tiếng, vung tay tát tới, tiếng gió rít vang lên, bàn tay như cuồng phong sấm chớp đánh về phía Cừu Điêu Tứ.
Thân thể Cừu Điêu Tứ vốn đang cúi sát dưới đất, khoảnh khắc này, đôi mắt hắn chợt lóe lên lục quang khó phát hiện. Sau đó cả người chật vật lộn một vòng về phía sau, tuy nhiên cũng đã lăn được ra ngoài, tránh thoát cú tát nhanh như điện chớp.
Ban đầu Cừu Điêu Tứ vốn đứng trên thềm đá, lăn một vòng tránh né, chỉ thấy trước mắt La Uy nhoáng lên, dưới bàn tay đã xuất hiện một bóng người bé nhỏ đang kinh ngạc ngẩng đầu lên, chính là Tiểu Đỉnh vẫn ngồi chơi trên thêm đá.
“Bốp!”
Một âm thanh chói tai đột nhiên vang ở bậc thang phía trước đình viện, bàn tay của La Uy quét thẳng tới mặt Tiểu Đỉnh, trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, hắn giáng một cú bạt tai nặng nề lên khuôn mặt cậu bé.
Một dòng máu đỏ tươi chảy xuôi từ khóe miệng Tiểu Đỉnh, trượt trên da thịt mềm mại trắng trẻo, nhỏ xuống từng giọt từng giọt từ cằm cậu bé. Lúc này, khuôn mặt mũm mĩm dễ thương hằn lên một dấu bàn tay đỏ chót, năm vết ngón tay khiến người ta giật mình in rõ trên gương mặt nhỏ nhắn đang bàng hoàng.
Vương Tông Cảnh, Tô Văn Thanh ngây người ra. Ở đằng xa, Mục Hoài Chính, Liễu Vân, Âu Dương Kiếm Thu và đám đệ tử Thanh Vân Môn gần đó cũng đều trở nên ngây ngốc. Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều giống như hóa đá, ngây ra như phỗng, hồi lâu vẫn không nói thành lời.
Trong đoàn người, Tống Dục tâm tư nhạy bén phản ứng đầu tiên, tuy hắn không hiểu tại sao La Uy lại đột nhiên nóng nảy như vậy, nhưng lập tức phát hiện phản ứng của đệ tử Thanh Vân xung quanh rất kỳ quái, trên mặt bọn họ đều hiện một vẻ không thể tin nổi. Lòng Tống Dục liền trầm xuống, đang định quát mắng La Uy, bắt hắn xin lỗi bé trai đó để cứu vãn tình hình thì bỗng nghe thấy một tiếng gầm giận dữ, bóng màu vàng xẹt qua trước mắt như chớp điện, một thân thể to lớn lao vọt lên.
Đại Hoàng vốn đang nằm ngoan ngoãn trên thềm đá trong nháy mắt lông tóc toàn thân dựng ngược, nhe răng nanh sắc nhọn gầm thét vồ tới. Mặc dù La Uy có vài phần đạo hạnh nhưng chẳng biết tại sao lại như không hề lực sức kháng cự, nháy mắt đã bị con chó to lớn đẩy ngã trên mặt đất. Đám người Vương Tông Cảnh cả kinh, mới định hành động thì chợt nghe bên cạnh có tiếng kêu quái dị vang lên, quay đầu nhìn lại hóa ra là một con khỉ nhỏ lông xám đang trợn trừng mắt, chẳng biết nó kiếm đâu ra một cục đá lớn, hai tay nâng tảng đá như muốn lao tới chỗ La Uy.
Người khác thấy cảnh này thì chỉ coi là chuyện thường, nhưng Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh thiếu chút nữa bị dọa cho hồn phi phách tán, cả hai cùng lao lên liều sống liều chết ngăn cản Tiểu Hôi, không dám cho nó tới gần La Uy nửa bước, chỉ sợ sơ xảy thì tên ngu ngốc không có mắt này bị đập vỡ sọ.
Cục diện lập tức trở nên hỗn loạn, người của Hạo Thiên Kiếm phái thấy La Uy đột nhiên bị một con chó hung ác điên cuồng vồ ngã, bọn họ vội vàng lao lên, đám người Thanh Vân cũng biến sắc vọt lại. Ở bên kia, Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh dùng hết sức lôi Tiểu Hôi lại, kết quả vẫn bị Tiểu Hôi nổi điên lên bước kéo lê từng bước từng bước phía La Uy.
Mắt thấy tình thế hỗn loạn sắp xảy ra chuyện không may, đột nhiên đằng sau đoàn người vang lên một tiếng quát lớn:
“Dừng tay!”
Tiếng hét đinh tai nhức óc ẩn chứa lực chấn động khiến tất cả mọi người vô thức lùi về sau mấy bước. Giây lát sau liền thấy hai bóng người nhanh chóng bước tới, người đàn ông đi trước ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái chính là Tăng Thư Thư, thiếu nữ đi phía sau là Vương Tế Vũ. Bấy giờ hai người thấy tình cảnh như vậy, đầu tiên hơi ngẩn ra, sau đó ánh mắt kinh ngạc dừng ở vết thương trên mặt Tiểu Đỉnh, nhất thời sắc mặt hai người đại biến.
Vẻ mặt Tăng Thư Thư vốn bình tĩnh, nhất thời thoáng hiện sự tức giận, gương mặt như bị một tầng sương lạnh bao phủ. Nhưng dù sao địa vị Tăng Thư Thư khác với người thường, hắn đành phải nén lửa giận trong lòng, đang muốn tìm người hỏi rõ nguyên nhân thì chợt nghe một tiếng hét đau đớn ở bậc thềm đằng kia. Tiểu Đỉnh vốn vô duyên vô cớ bị ăn một cái tát, sau cơn kinh ngạc khoonng hiểu cuối cùng cũng có phản ứng.
“A, ui ui ui…”
Trong nháy mắt, cả khuôn mặt cậu bé tức giận đến đỏ bừng bừng, đồng thời cũng không biết do mặt mũi đau rát hay khóe miệng bị rách đến chảy máu mà mắt cậu bé ngân ngấn nước, trông vô cùng đáng thương. Có điều Tiểu Đỉnh vẫn cố nhịn không khóc thành tiếng, đồng thời vẻ mặt giận dữ, nhưng lại chẳng hề sợ hãi, cậu bé đẩy Ba Hùng đang chắn ở trước người mình ra, la hét ầm ĩ định lao về phía La Uy, nhìn điệu bộ như muốn liều mạng với hắn vậy.
Đám người Thanh Vân Môn lập tức loạn như gà bay chó chạy, người giữ tay, kẻ níu chân, chật vật ngăn cản khuyên bảo kiểu gì cũng có. Cuối cùng, Tăng Thư Thư phải lao tới ôm Tiểu Đỉnh vào trong ngực, cười khổ nói: “Tiểu tổ tông ơi, đừng làm loạn nữa, chuyện này..."
“Ai, ui ui…”
“A, đừng đánh! Đừng giằng tóc thúc mà…”
“A, ui ui…”
“A… Đau, vò tóc ta rối hết rồi này!”
“Hu hu hu…”
"Phù… Được rồi ! Chúng ta lên núi, tất cả để lên núi rồi tính! Ai ui…"
----------oOo----------
CẦN TUYỂN NGƯỜI Ở MỌI KHÂU( DỊCH, BIÊN DỊCH, BIÊN TẬP) ĐỂ GIÚP CHO CHIẾN DỊCH ĐƯỢC TIẾP TỤC MỘT CÁCH SUÔN SẺ.
MỌI SỰ ỦNG HỘ, THAM GIA ĐỀU ĐƯỢC HOAN NGHÊNH.
Mời các bạn:
Bàn luận về truyện tại đây ()
Tham gia dịch tại đây ()
Góp ý hoàn thiện bản dịch tại đây (")
Truyện khác cùng thể loại
3883 chương
104 chương
501 chương
73 chương
30 chương
119 chương
176 chương