Tru Tiên 2
Chương 103 : Cổ văn (Hạ)
Chương 46: Cổ văn (Hạ)
Dịch: Nại Hà
Biên:
Hiệu đính: Túng Tiền Hội
Nguồn: www.
Chương 46: Cổ văn (Hạ)
“Rít…” Theo tiếng gió rít sắc tai, dao chặt củi mang lực mạnh mẽ chém xuống một cành cây tuyết tùng to cỡ miệng cốc, lập tức vụn gỗ bắn tung tóe, cả cây rung lên bần bật. Vương Tông Cảnh lau mồ hôi trên trán rồi lại hung hăng chém tiếp, chẳng mấy chốc đã chặt cây tuyế tùng ở bìa rừng đổ rầm xuống đất.
Vương Tông Cảnh đứng thẳng người dậy thở phào một hơi. Lúc này trông hắn khác hẳn bộ dạng khi bị yêu thú truy đuổi. Y phục bị cào nát trên người đã được thay bằng bộ quần áo vải đơn giản, lưng áo còn bị rách vài chỗ nhỏ trông rất tả tơi, nhưng Vương Tông Cảnh chẳng thèm để tâm đến chuyện này.
Ngoài cây tuyết tùng mới chặt xong, trên mặt đất còn đặt hai cây tuyết tùng khác, hiển nhiên đều do Vương Tông Cảnh chặt xuống. Đứng tại chỗ đánh giá một hồi, ước chừng đã đủ, hắn không tiếp tục đốn nữa mà cúi người như một tiều phu chém hết những cành của ba cây tuyết tùng này, chặt thành các mảnh gần bằng nhau xếp thành một đống, sau đó lấy dây thừng trên mặt đất buộc thành hai bó củi lớn.
Làm xong tất cả, Vương Tông Cảnh lùi lại vài bước, hài lòng nhìn hai bó củi, sau đó gật đầu vươn vai một cái. Có điều mới vươn được nửa thì cơ mặt đột nhiên giật giật, hắn vội vàng ôm ngực, nhíu mày vạch áo lên xem. Chỉ thấy miệng vết thương kinh người đã lành hơn nữa, dù hôm đó được Tiêu Dật Tài bôi ít thuốc chữa ngoại thương của Thanh Vân Môn, nhưng vết thương có thể lành nhanh như thế thật sự làm người ta không sao tưởng tượng nổi.
Ngay lúc này, ở đằng xa bỗng vọng tới những tiếng bước chân. Vương Tông Cảnh quay đầu nhìn lại thì thấy một ông lão thân hình gầy gò nhưng tinh thần minh mẫn, bước chân nhanh nhẹn đi tới. Lúc tới bìa rừng nhìn thấy Vương Tông Cảnh đang đứng ở đó, lão lập tức lộ vẻ tươi cười: “Vương huynh đệ, hả…” Khóe mắt chợt liếc thấy hai bó củi lớn bên cạnh Vương Tông Cảnh, ông lão hơi ngẩn ra: “Sao…”
Vương Tông Cảnh cười nói: “Tôn đại gia, mấy hôm nay đều nhờ ông chăm sóc cháu, chẳng những cho cháu ăn mà còn cho cháu quần áo mặc, sao cháu có thể đi được. Cháu nghĩ mãi không ra cách gì báo đáp, đành chặt giúp ông ít củi, để ông nghỉ ngơi vài ngày.”
Ông lão giậm chân cười ha hả, gương mặt chất phác lộ ý không vui, lắc đầu cười nói: “Ài, cậu nói vết thương vẫn chưa lành hắn, sao còn đi làm những việc nặng nhọc như vậy?”
Vương Tông Cảnh khoát tay cười nói: “Cũng gần khỏi rồi, không có gì đáng ngại đâu.” Tôn đại gia thấy trán hắn đầy mồ hôi liền vội vàng cởi túi nước trên lưng đưa cho hắn: “Trông mồ hồi kìa, nào, mau uống ít nước đi! Nếu biết cậu mượn dao và dây thừng để giúp ta đốn củi thì ta đã không cho cậu đi rồi.”
Vương Tông Cảnh mỉm cười không nói, ngửa cổ tu một hơi ừng ực hết hơn nửa túi nước, cảm thây thân thể mát lạnh, vô cùng thoải mái. Ba ngày trước, sau khi nói mấy câu kỳ quái, Tiêu Dật Tài đã bỏ hắn lại nơi này. Sau đó không lâu, hắn thì may mắn gặp lão tiều phu lên núi đốn củi, chính là vị Tôn đại gia trước mặt. Lão Tôn là một người có tấm lòng nhân hậu, thấy bề ngoài Vương Tông Cảnh thê thảm lập tức ra tay giúp đỡ, cho hắn cái ăn cái mặc, đương nhiên đồ ăn và quần áo đều thuộc loại cực kém. Nhưng năm đó Vương Tông Cảnh từng sống trong cánh rừng rậm nguyên thủy, đến máu yêu thú cũng phải nhắm mắt nuốt vào thì sao quan tâm đến chuyện này? Có điều, ý tốt của lão Tôn thật sự khiến hắn cảm động, mắt thấy sắp hết ba ngày, cũng đến lúc phải quay lại Thanh Vân Sơn nên hắn mới sinh ý báo đáp.
Một già một trẻ bèo nước gặp nhau, tuổi tác chênh lệch, nhưng mấy ngày sống ở bìa rừng chân núi khá hợp ý. Những lúc không phải đốn củi, lão Tôn liền nói chuyện phiếm cùng Vương Tông Cảnh, khi biết hắn là đệ tử tham gia Thanh Vân thí, lão Tôn rất ngạc nhiên và thoáng khen ngợi hắn một chút. Trong suy nghĩ đơn thuần chất phác của thôn dân xung quanh Thanh Vân Sơn như lão thì người có thể vào Thanh Vân Môn nhất định đều là những nhân vật thần tiên tài giỏi bậc nhất.
Từ miệng lão Tôn, Vương Tông Cảnh cũng biết được một chuyện, thôn nhỏ vắng vẻ này gọi là Tôn gia trang, hầu hết người trong thôn đều họ Tôn cả. Tôn Tích Thiện trong lời của Tiêu Dật Tài quả thật là ngưởi giàu có nhất thôn, cũng là trưởng thôn của nơi này. Ngoài ra, lão Tôn cũng là người sinh ra và lớn lên trong Tôn gia trang, tổ tiên đời đời đều sống ở đây, đừng thấy vợ lão đã mất mà tưởng lão một thân một mình, thật ra lão còn có một đứa con trai
Người con này tên Tiểu Tôn, là một thanh niên không cam chịu số phận, vài năm trước đã bỏ thôn đến ngôi thành lớn nhất trong mấy trăm dặm quanh đây, cũng chính là thành Hà Dương dưới chân Thanh Vân Sơn. Nghe nói hắn chăm chỉ làm việc, hiện giờ cũng tìm được con dâu, cuộc sống khá tốt. Lão Tôn không khỏi lộ vẻ đắc ý, mấy ngày trước Tiểu Tôn đã nhờ người nhắn tin, một thời gian nữa sẽ quay về đón cha đến sống ở thành Hà Dương, những ngày tháng sau này sống ở thành Hà Dương sẽ rất hạnh phúc rồi.
Nói đến đây, những nếp nhăn trên gương mặt lão Tôn tựa như cũng giãn ra, niềm vui sướng dâng lên từ tận đáy lòng khiến cho Vương Tông Cảnh cũng cảm thấy vui lây. Hắn liên tục mỉm cười chúc mừng, còn hứa sau này có cơ hội nhất định phải đến nhà Tiểu Tôn ở thành Hà Dương để gặp lão Tôn, tới lúc đó thoải mái trò chuyện, nói không chừng còn có thể nếm thử loại rượu lâu năm của thành Hà Dương nữa.
Sau một hồi cười nói, mắt thấy sắc trời tối dần, hoàng hôn sắp tới, lão Tôn liền đứng dậy chuẩn bị về nhà. Sau đó lại tiếp tục khuyên Vương Tông Cảnh ngủ lại thêm một đêm ở căn phòng tồi tàn kia nhưng Vương Tông Cảnh vẫn mỉm cười xin khất lần sau. Lão Tôn cũng không ép hắn, cười tiễn biệt, sau đó hô mấy tiếng “hự hự” nhấc hai bó củi nặng hơn hẳn ngày thường lên vai, cả thân thể bị gánh củi đè nặng giống như càng trở nên gầy gò. Vương Tông Cảnh định tới giúp nhưng bị lão Tôn cười từ chối: “Ta vốn là người làm việc nặng, chút khổ sở này có đáng gì?”
Vừa nói vừa xua tay từ chối, sau đó ông lão bước từng bước chậm chạp nhưng vững chắc về thôn trang yên tĩnh vắng vẻ kia.
Vương Tông Cảnh đứng nhìn bóng lưng lão Tôn khuất hẳn mới quay người lại, trong lòng thầm nghĩ mình đã đợi đủ ba ngày, bây giờ cũng đến lúc phải quay về. Có điều hắn vừa quay được một nửa thì đột nhiên giật mình, chỉ thấy sau lưng vô thanh vô tức xuất hiện một người đàn ông đĩnh đạc, sắc mặt lạnh nhạt, khí thế không giận mà uy, tiêu sái xuất trần, chính là Tiêu Dật Tài.
Vương Tông Cảnh giật nảy mình, nhất thời không biết phải nói gì, đến cả chào hỏi cũng quên. Mà Tiêu Dật Tài cũng chẳng quan tâm mấy lễ nghi sáo rỗng, y bước lại cạnh Vương Tông Cảnh, ánh mắt thoáng đánh giá hắn một chút rồi lại nhìn về hướng Tôn gia trang, sắc mặt thản nhiên nói: “Đã hết ba ngày, bây giờ cậu có suy nghĩ hay ý kiến gì muốn nói với ta không?”
Vương Tông Cảnh im lặng hồi lâu, sau đó nói chầm chậm: “Ông nói đúng, Tôn Tích Thiện thật sự là kẻ đáng chết.”
Tiêu Dật Tài hơi nhíu mày nhìn hắn tựa như khá hứng thú: “Hả?” Vương Tông Cảnh quay đầu nhìn về hướng Tôn gia trang dưới núi nói: “Ở trong nhà thì Tôn Tích Thiện kính mẹ già yêu con nhỏ, nhưng ra khỏi cửa hắn lại là ác bá của thôn này, liên tục hà hiếp bách tính, thôn dân không ai không sợ. Trong ba ngày này, ta đã thầm lẻn vào Tôn gia trang, thấy hắn cướp đoạt tài sản của hai nhà, đánh đập ba người, còn cưỡng đoạt một mảnh ruộng tốt ở đầu thôn mà chỉ trả giá bằng hai phần mười giá thị trường.”
Tiêu Dật Tài im lặng lắng nghe, đến khi Vương Tông Cảnh nói xong tất cả thì dường như những việc ác đó cũng không khiến y ngạc nhiên chút nào. Ngược lại, y vẫn một mực cảm thấy hứng thú với Vương Tông Cảnh, nhìn thiếu niên cao lớn này, y khẽ gật đầu nói: “Như vậy cậu đã giết tên ác bá này sao?”
Vương Tông Cảnh xoay người đối diện với Tiêu Dật Tài, im lặng một hồi rồi đáp: “Không.”
Hai mắt Tiêu Dật Tài hơi híp lại, giọng nói tựa như cũng lạnh lùng hơn: “Tại sao?”
Vương Tông Cảnh đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Tiêu Dật Tài. Khoảnh khắc này, sự cuồng dã ẩn sâu trong đáy mắt tựa như bùng phát, phảng phất như chẳng hề để ý người đàn ông trước mặt có đạo hạnh cao hơn mình vô số lần, địa vị ở Thanh Vân Môn càng là nhân vật tuyệt đỉnh khuất phục chúng nhân. Ánh mắt Vương Tông Cảnh tràn đầy sự bướng bỉnh cứng đầu, hắn lạnh lùng nói: “Sao phải làm? Thậm chí ta còn chẳng biết ông có thật sự là chưởng giáo Tiêu chân nhân hay không, chưa từng gặp ông!”
Tiêu Dật Tài ngẩn ra, dường như không ngờ Vương Tông Cảnh lại có phản ứng vượt ngoài dự đoán như vậy. Có điều y lập tức lắc đầu bật cười, sắc mặt nghiêm nghị cũng hiền hòa hơn nhiều. Tiếp đó Tiêu Dật Tài cũng không trả lời câu hỏi của Vương Tông Cảnh mà chỉ thoáng ra hiệu về sau lưng hắn. Vương Tông Cảnh hơi do dự một chút rồi quay đầu lại, tức thì khuôn mặt hắn lộ vẻ kinh ngạc, chỉ thấy ở sau cây đại thụ đằng xa có một bóng người bước ra, vẻ mặt tươi cười, dung mạo thân quen, chính là Minh Dương đạo nhân từng có ơn với hắn.
Vương Tông Cảnh từ từ xoay người nhìn Tiêu Dật Tài một lần nữa. Tiêu Dật Tài cười cười không nói, có điều hàm ý trong đó không cần nói cũng hiểu.
Lúc này, Vương Tông Cảnh im lặng hồi lâu, sau đó chầm chậm ngẩng đầu lên, giọng nói trở nên nặng nề hơn nhiều, nhưng ánh mắt lại càng thêm phần cương quyết: “Ta không giết.”
“Tại vì sao?”
“Ngày đó ông đã nói với ta, lòng người trắng đen, vạn sự có đúng sai. Lòng người trắng đen ta đã thấu nhưng hai chữ đúng sai thì chưa hẳn như lời ông nói, dựa vào đâu mà ông có thể định đoạt sống chết của người khác? Chỉ vì ông đạo hạnh cao thâm, quyền hành to lớn, chỉ vì ông mạnh hơn họ nên coi bọn họ như con sâu cái kiến?” Sắc mặt Vương Tông Cảnh đỏ lên, hiện giờ hắn cũng biết những lời này là bất kính với Tiêu Dật Tài, nhưng chẳng hiểu tại sao, trong người hắn giống như có một luồng nhiệt huyết trào lên, thúc dục hắn thốt ra tất cả:
“Ông muốn ta đi giết hắn, ta không hiểu nổi. Ta và hắn không thù không oán, thậm chí trước đây còn chưa từng nghe tới hay gặp mặt. Rút cuộc vì sao ông lại muốn ta đi giết một kẻ không có quan hệ với mình?”
Nụ cười trên mặt Tiêu Dật Tài dần biến mất, khí thế trên người lại trở nên uy nghiêm một lần nữa, uy thế vô hình phảng phất như cái bóng bao trùm khiến áp lực lên Vương Tông Cảnh càng lúc càng lớn: “Vậy theo cậu phải có lý do gì thì mới đi giết người?”
Vương Tông Cảnh dần cảm thấy khó thở, nhưng luồng nhiệt huyết tận đáy lòng vẫn giống như ngọn lửa bùng cháy, hắn cứng họng hét lớn:
“Ta không biết.”
Ánh mắt Tiêu Dật Tài càng trở nên lạnh lùng, y lạnh lùng nhìn Vương Tông Cảnh giống như muốn xuyên qua da thịt, soi thẳng vào nội tâm hắn. Sau đó, y chậm rãi nói: “Được rồi, vậy chờ khi cậu thông suốt cõi mê trong lòng thì hãy đến gặp ta!”
Nói xong, Tiêu Dật Tài lập tức xoay người bước đi, tiên khí theo bước chân y tỏa ra, thanh tiên kiếm Thất Tinh ở dưới chân nâng y lơ lửng giữa không trung, đồng thời giọng nói của y cũng vọng lại:
“Minh Dương, đưa cậu ta về, nói với bên ngoài rằng cậu ta phạm môn quy bị giam ba ngày không được ra ngoài, hôm nay mới được thả.”
----------oOo----------
CẦN TUYỂN NGƯỜI Ở MỌI KHÂU( DỊCH, BIÊN DỊCH, BIÊN TẬP) ĐỂ GIÚP CHO CHIẾN DỊCH ĐƯỢC TIẾP TỤC MỘT CÁCH SUÔN SẺ.
MỌI SỰ ỦNG HỘ, THAM GIA ĐỀU ĐƯỢC HOAN NGHÊNH.
Mời các bạn:
Bàn luận về truyện tại đây ()
Tham gia dịch tại đây ()
Góp ý hoàn thiện bản dịch tại đây (")
Truyện khác cùng thể loại
3883 chương
104 chương
501 chương
73 chương
30 chương
119 chương
176 chương