Trong huyện gần đây rất náo nhiệt, trước cửa xưởng quốc doanh đã biến thành một cái chợ đêm dài, trời vừa tối liền có rất nhiều người qua đó bán đồ, chiếm hơn nửa con phố. Một sạp hàng nối tiếp một sạp hàng. Trước kia muốn mở hàng ở bên này còn phải cầm đèn pin theo, nhưng hiện tại chính xưởng quốc doanh đã tự bỏ tiền đầu tư mấy bóng đèn đường sáng loáng ở hai bên. Những tiểu thương xung quanh thấy vậy đều vô cùng biết ơn xưởng quốc doanh đã quan tâm chăm sóc như vậy. Chợ bên này bán đủ thứ đồ, đặc biệt là đồ ăn, rất dễ xả rác ra môi trường. Mỗi ngày mọi người đều tự giác thu dọn xung quanh quầy hàng của mình, nếu như có ai làm bản thì đều bị mọi người dòm ngó chỉ trích không ngừng. Ở nên này ngày càng náo nhiệt, muốn ăn cái gì cũng có. Được ưa chuộng nhất chính là cửa hàng xiên nướng của Điền Thụy, vẫn luôn không đủ chỗ ngồi. Hiện tại mọi người cũng không quá chấp mê với việc ngồi ăn tại cửa hàng nữa, mua một xiên thịt, một xiên rau củ rồi đứng ăn luôn cạnh cửa hàng, giống như ăn đồ ăn vặt vậy, sau khi ăn xong thì để xiên sắt vào cái thùng bọn họ để ở bên cạnh là được. Ngay sát bên còn có sạp bán mì sợi, bánh ngọt được làm bằng bột gạo nếp, bên trong là nhân đậu đỏ. Một cái bánh dài khoảng chừng một tấc giá năm hào, khi ăn thì sẽ được cắt thành từng miếng nhỏ rồi rắc bột đậu tương lên trên, vừa thơm vừa ngọt. Đi một đoạn nữa là chỗ chuyên bán ốc đồng. Chủ sạp hàng là hai người anh em, một vại nhỏ giá hai hào. Ốc nhà bọn họ được làm rất sạch, tê tê cay cay, lúc ăn cần hút phần thịt bên trong ra giống như ăn hạt dưa vậy. Trẻ con đều yêu thích hương vị này, lúc nhìn thấy khó tránh khỏi muốn mua một chút. Với người lớn thì một phần căn bản không đủ ăn, ít nhất phải mua hai phần. Có khách hàng khi đi qua đều mua một ít rồi mang qua nhà Điền Thụy ngồi ăn cùng xiên nướng. Xưởng bia thấy bên này có nhiều người nên cũng đã sớm chiếm một vị trí, bán bia lạnh cùng các loại đồ uống trong xưởng. Còn có một số sạp hàng bán hoa quả theo mùa như đào, lê, thỉnh thoảng cũng có bán một ít hoa quả hiếm thấy. Còn có cả sạp hàng bán hàu nướng loại nhỏ, chắc là tìm được nguồn cung khác. Tuy nhiên hàu sống của bọn họ khá nhỏ, bên trên còn có ít miến, mùi vị bình thường nhưng được cái giá cả bình dân, rất nhiều người đều tới đây nếm thử chút mới lạ, buôn bán cũng khá tốt. Hai anh em lần trước đưa hàu sống đến cứ cách nửa tháng liền đưa hàng một lần. Khách hàng nhà Điền Thụy cũng rất ủng hộ. Lúc đưa hàu tới bọn họ còn mang theo ốc biển, tôm tít, sò đại, Điền Thụy đều hấp hoặc xào cay, ăn một lần liền không ngừng lại được. Nhưng Điền Thụy cũng không muốn bọn họ tiếp tục đưa tới nữa, ăn hàu cũng phải theo mùa, tuy lúc nào cũng có nhưng qua mùa này hàu sẽ không còn được mập như trước nữa. Điền Thụy chỉ chọn những con có chất lượng tốt để bán. Những khách hàng đã từng ăn qua hàu nhà cậu, đi những chỗ khác đều không ra được cảm giác giống vậy. Đây cũng là món ăn theo mùa, muốn ăn thì chỉ có thể đợi đến sang năm. Buổi tối còn có quầy hàng bán khoai nướng, mùi thơm rất đặc biệt. Sau khi bóc lớp vỏ hơi xém bên ngoài ra, phần khoai bên trong ăn rất ngon, khi nướng có cảm giác bùi bùi giống như ăn hạt dẻ vậy. Buổi tối còn náo nhiệt hơn ban ngày. Hôm nay Điền Thụy không mở hàng, cậu dẫn theo Tiểu Điềm, Hà Vũ nắm tay Tiểu Trung, cả nhà cũng tới bên này đi dạo một chuyến. “Bên này mỗi ngày đều có nhiều người như vậy sao?” Hà Vũ có chút không thích ứng được. Con đường này cũng không to, trước sau đều là người. Điền Thụy giải thích: “Hôm nay còn ít đấy, chờ đến khi xưởng hết ca đêm thì còn náo nhiệt hơn.” Cậu nắm chặt tay Hà Điềm. Hà Điềm đã cao lên không ít, nhưng Hà Trung vẫn chỉ là đứa nhỏ chân ngắn, dù có cố gắng thế nào cũng không nhìn thấy được cảnh sắc xung quanh nên nhóc con tỏ vẻ sốt ruột không thôi. Sau đó nhóc liền được anh trai ôm vào trong ngực, lúc này mới có thể nhìn thấy toàn bộ quang cảnh của chợ đêm. Buổi tối người trong trấn cũng không có chuyện gì làm, bình thường đều tám giờ đã lên giường đi ngủ, một ít gia đình giàu có thì có thể xem tivi giải trí. Nhưng bây giờ mọi người đều không hẹn mà cùng đến chỗ này, náo nhiệt giống như hội chùa vậy. Điền Thụy biết bên này có nhiều món ăn ngon, hai đứa nhỏ nhà mình cũng muốn ăn ở bên ngoài nên hôm nay cậu cố ý cùng mọi người để bụng trống qua đây. Điền Thụy vui vẻ nói, “Gần đây có người bán bỏng, mua một gói ăn đi.” Mấy thứ này đều là dùng ngô cùng một số loại hoa màu khác nổ thành. Từng hạt từng hạt, ăn vừa giòn vừa thơm. Nghe nói bộ máy móc kia là mua từ trên tỉnh về, tốn không ít tiền. Nhưng mà cũng coi như là mua đúng rồi. Đồ kia của bọn họ ăn vừa ngon lại không đắt, ngay từ ngày đầu mở hàng đã chật kín khách đến mua. Trước khi mở cửa hàng bọn họ sẽ làm sẵn một ít, đến khi mở cửa hàng xong thì khởi động máy rồi làm mới luôn. Mọi người nhìn thấy mới mẻ, người mua càng ngày càng nhiều. Điền Thụy xe nhẹ chạy đường quen đi tới mua một gói. Hiện nay Điền Thụy đã là người nổi tiếng trong huyện, không người nào là không biết đến cậu, cửa hàng của Điền Thụy làm ăn phát đạt như vậy, ông chủ bán bỏng vừa nhìn thấy cậu liền chào hỏi, “Cậu cũng tới mua sao?” trong giọng nói tràn đầy vẻ kinh ngạc. Điền Thụy cười trả lời, “Đúng vậy.” Cậu cũng thèm ăn mà, sở dĩ trù nghệ tốt cũng là bởi vì muốn làm món ngon cho mình ăn, mà ăn nhiều cũng ngán. Trong huyện có nhiều món ngon như vậy, cậu đều nóng lòng muốn nếm thử hết. Tốc độ của máy làm bỏng rất nhanh, trong không khí nhanh chóng tỏa ra mùi hương của các loại ngũ cốc. Bán xong mấy phần là đến lượt bọn họ. Tổng cộng mười cái bỏng, được bọc trong một cái túi nhựa trong suốt. Ông chủ bán bỏng vui vẻ nói, “Không cần tiền, cậu cầm đi.” “Không được.” Điền Thụy nói: “Anh khách khí như vậy, tôi cùng không tiện ăn, nên lấy bao nhiêu thì cứ lấy đi.” Bọn họ chỉ là người làm ăn nhỏ, lại còn dùng lương thực buôn bán, sao cậu có thể chiếm tiện nghi của người khác được. Ông chủ là một người trẻ tuổi, nghe vậy cũng không nói nhiều nữa: “Vậy được, hai hào.” Điền Thụy móc hai hào đưa tới. Điền Thụy mở bỏng ra, chia cho mỗi người một cái. Bỏng mới làm nên mang theo chút hơi ấm, ăn càng thơm hơn. Điền Thụy cùng Hà Vũ vèo phát đã ăn xong hai cái, Tiểu Điểm không hổ là cô gái duy nhất trong nhà, bộ dáng khi ăn cũng rất nho nhã. Còn Tiểu Trung được ôm vào trong ngực, lúc ăn bỏng thì thập phần nghiêm túc, càng giống như con chuột nhỏ, vô cùng đáng yêu. Điền Thụy nói tiếp: “Phía trước có một cửa hàng bán kem.” Kem ống được làm từ bơ sữa, rất thích hợp với mùa này. Chỉ là lúc ăn cần phải ăn nhanh, nếu không sẽ dễ chảy thành nước. Trước quầy kem có không ít người dắt theo trẻ con nhà mình đứng xếp hàng đợi mua. Một người phụ nữ trung niên đang lấy kem. Nghe nói đây là vợ của một công nhân trong xưởng quốc doanh. Động tác của bà rất nhanh nhẹn, làm hết cái này đến cái khác. Phần kem được cuộn thành ba vòng, mùi sữa thơm nồng nặc. Bây giờ vẫn còn ít người, đợi đến khi nhà máy tan ca, công nhân nữ đều thích qua bên này một một ít, chỉ cần bỏ thêm một hào là được thêm một ống giòn ở bên trên, có người rất thích ăn loại vỏ giòn giòn này. Cuối cùng cũng đến lượt Điền Thụy, người phụ nữ trung niên áy náy nói, “Thật xin lỗi, để tôi thêm một thùng bơ.” Nói xong cô mở nắp ra, đổ thêm bơ vào trong máy làm kem, sau đó tiếng máy chạy ong ong vang lên. Người phụ nữ nói với Điền Thụy, “Còn phải chờ thêm năm phút nữa.” Tiểu Điểm nhìn kem ốc quế không rời mắt. Điền Thụy đồng ý, “Được, dù sao bọn cháu cũng không có chuyện gì gấp. Gần đây bác làm ăn có tốt không?” Điền Thụy rảnh rỗi nên bắt đầu trò chuyện cùng bà. Người phụ nữ cũng có quen biết với Điền Thụy, nhắc đến chuyện làm ăn liền cười không ngậm mồm, “Rất tốt. Trời nóng nên mọi người đều thích ăn kem. Chúng tôi cùng dùng toàn bơ chất lượng tốt, so với loại bơ mọi thường dùng để làm kem thì một thùng bơ này còn đắt hơn ba đồng. Tôi nghĩ nếu như đã làm thì phải làm tốt, không thể lừa gạt người khác được. Lúc tôi học làm kem, thầy giáo còn nói lúc cho kem vào thì chỉ cần cho hai vòng là được, nhưng tôi đều cho ba vòng, thêm lượng nhưng không tăng giá.” Điền Thụy khen ngợi: “Như vậy mới có nhiều khách hàng quen đây.” Người phụ nữ trung niên nghe thấy Điền Thụy khen mình thì cũng rất vui vẻ, “Cái máy này, người nhà tôi đều không cho mua vì chê đắt, muốn mua loại rẻ hơn. Nhưng mà cái rẻ khẳng định không tốt bằng cái đắt rồi. Lúc đó tôi nghe bác tôi nói loại máy này cũng rất nổi tiếng ở trên tỉnh. Hắn đã hỏi xưởng sản xuất rồi, loại này có thể làm được hai loại kem, vị dâu tây tôi đặt trước đó vẫn chưa về, chờ mấy hôm nữa là có thể kết hợp hai loại, ăn càng ngon hơn.” Vừa nghe nói còn có vị dâu tây nữa, Hà Điềm liền nhỏ giọng hỏi, “Lúc nào có vậy ạ?” Điền Thụy cười, “Nhìn xem, chỉ một lúc đã kéo thêm được một vị khách hàng quen rồi.” Người phụ nữ trung niên cười: “Cũng phải năm, sáu ngày nữa, bọn họ giao hàng quá chậm.” Điền Thụy nói: “Vậy bây giờ bác còn kiếm được nhiều tiền hơn làm ở trong xưởng nhỉ.” Người phụ nữ trung niên nói, “Còn không phải sao, tôi nói với ông nhà tôi, nếu như hắn không muốn làm nữa thì có thể bán kem cùng tôi cũng được. Nhìn mấy sạp hàng ở chỗ này xem, có cái nào mà không phải anh em, cha mẹ, vợ chồng cũng làm chứ. Chỉ có mỗi tôi là làm một mình!” Kiếm tiền thật là thích, hiện nay bà ở nhà cũng có tiếng nói hơn trước kia nhiều. Điền Thụy đang trò chuyện cùng bà thì bỗng nghe thấy một tiếng tách vang lên, đèn báo hiển thị màu xanh lục, thông báo kem đã được làm xong. Điền Thụy nói, “Cho cháu bốn cái.” Người phụ nữ trung niên lập tức lấy kem cho bọn họ, còn nói bởi vì bọn họ chờ lâu nên miễn phí tặng thêm một cái ống giòn. Điền Thụy cảm ơn rồi cầm lấy kem chia cho mọi người. Kem sữa thơm nồng, bỏ vào miệng liền tan ra, bên ngoài có thêm một lớp vỏ giòn nên ăn càng ngon hơn. Điền Thụy chỉ cần cắn mấy miếng đã ăn xong. Tiểu Điềm cũng rất thích ăn, nhưng lại không nỡ ăn hết. Thấy bộ dáng cẩn thận của nhóc, Điền Thụy liền nói, “Tuần sau anh lại dẫn hai em đến đây chơi, nếu như em muốn ăn thì có thể lại mua tiếp.” Quả nhiên giống như Điền Thụy đã nói trước đó, còn chưa tới buổi tối, người càng ngày càng nhiều. Điền Thụy còn mua thêm một cân đào, một cân mơ. Gần đó cũng có người bán dưa, mỗi quả khoảng một cân, nhưng Điền Thụy không mua vì không ngon bằng mấy hôm trước. Hà Vũ không hiểu: “Sao trước kia không thấy trong huyện nhiều người như vậy?” Điền Thụy trả lời: “Có thể là bình thường người trong huyện cũng không có chỗ nào để đi.” Có một cái chợ đêm, dù là nam hay nữ cũng có chỗ để đến chơi. Buổi tối chỗ này càng ngày càng náo nhiệt. Nhưng mà xác thực người cũng hơi nhiều. Lúc Điền Thụy đi ngang qua sạp hàng bán ốc đã thấy trong chậu chỉ còn lại khoảng chừng một cân, cậu liền nói, “Đều bọc lại đi, mang về ăn.” Cậu nhìn cái vại kia, cũng không to, để không được bao nhiêu, ăn một chút không đã nghiền. Hai anh em nói, “Vậy lấy của cậu một đồng đi.” Nhất định được hơn năm vại. Sau khi Điền Thụy trả tiền, hai anh em liền gói hết số ốc còn lại cho cậu. Cửa hàng bọn họ đắt khách, một ngày có thể bán hết 150 cân. Bây giờ xưởng quốc doanh vẫn còn chưa đến giờ tan tầm, chờ sau đó lại có thể bán thêm một đợt nữa. Điền Thụy nói, “Đến cửa hàng ăn mì xào cũng thịt xiên đi.” Chờ tí nữa xưởng quốc doanh tan làm thì còn đông hơn. Hai đứa nhỏ ở bên này chơi đùa vui vẻ, còn được ăn rất nhiều món ngon. Chỉ là bọn chúng không thể chạy nhảy thoải mái được, nếu không thì còn vui hơn. Bọn họ vào quán nướng ăn mấy được mấy xiên thịt thì xưởng quốc doanh cũng đến giờ tan tầm, người ở chợ đêm càng ngày càng nhiều. Bọn họ cũng đứng dậy trở về nhà, trên đường về hai đứa nhỏ có chút buồn ngủ, hai người đành phải ôm chúng đi đường. Bốn người đi một đoạn xa mà vẫn còn ngửi được hương thơm thoang thoảng bay trong không khí. … Lão giám đốc xưởng quốc doanh dẫn cháu gái đi dạo chợ đêm. Cháu fasi của ông là sinh viên, sau khi tốt nghiệp vẫn luôn công tác tại tỉnh thành. Lần này trong tỉnh có một hạng mục muốn hợp tác với bên này, cô cũng đã lâu không gặp bác trai nên nhân cơ hội này đếm thăm một chuyến. Hiện tại lợi nhuận của các xưởng quốc doanh giống nhau, công việc của cô vốn phải tiếp xúc với nhiều công nhân trong xưởng, trạng thái của những công nhân này lúc làm việc đều mang vẻ ứng phó cho xong việc. Thế nhưng khi cô đến xưởng quốc doanh này, công nhân ở đây lại rất nhiệt tình. Mỗi ngày đều tinh thần phấn khởi làm việc, thỉnh thoảng còn ghé tai nhau bàn luận xem buổi tối đến chỗ nào ăn. Buổi tối đến chợ đêm cô càng thêm khiếp sợ. Mấy sạp hàng ở chợ đêm này cũng phải dài đến hơn ba trăm mét, cái gì cũng bán được. Người trên đường cũng nhiều vô cùng. Còn tiếng mời chào không ngừng vang lên. Cô đi mua một cái kem, hoàn toàn kinh ngạc, ở trong tỉnh cũng chỉ mới bán kem được hơn một tháng mà trong huyện này đã bán theo, hơn nữa mùi vị càng thêm nồng đậm. Cô vốn cảm thấy địa phương nhỏ như này không có gì tốt, nhưng sau khi ăn mấy quán nhỏ thì đã hoàn toàn bị chinh phục. Người dân nơi này đã ăn đến quen miệng, nếu như quầy hàng không ngon sẽ không ai đến mua, chỉ mấy ngày sau liền đóng cửa, có thể trụ lại đều là những món ăn ngon. Người trên đường đều rất nhiệt tình, thâm chí còn có mấy người mặc đồng phục cảnh sát đi qua đi lại tuần tra. Bác trai cô nói, đây là để đảm bảo bên này được an toàn. Dù sao người đi bộ nhiều như vậy, vạn nhất gặp phải kẻ móc túi sẽ tạo ra tình trạng hỗn loạn. Các lãnh đạo trong huyện cũng đã ra lệnh, ai cũng không được quấy rối bên này. Chố này thậm chí còn náo nhiệt hơn trên tỉnh. Người người đi lại đều tràn đầy vẻ cao hứng, hạnh phúc. Người tiêu tiền cao hứng, người bán hàng cũng cao hướng. Loại vui sướng này còn có thể lan truyền đến người khác. Cô cảm khái, “Người bên kia thật là nhiều.” Lão giám đóc nói, “Chỗ kia là tiệm nhà Điền Thụy.” Cháu gái vừa nghe đến cái này liền biết rõ. Tiệm nhà Điền Thụy nổi tiếng vô cùng, những công nhân trong xưởng quốc doanh kia mỗi ngày đều treo bên mép, đều đợi khi nào được nhận lương thì qua bên đó làm một bữa no say. Buổi trưa cô cùng đã ăn một bữa thịt nướng, cả người đều chịu phục. Không ngờ lại có món ăn ngon như vậy. Lúc đấy cô ăn không ít, thậm chí còn muốn ăn thêm mấy bữa nữa. Lão giám đốc thấy huyện nhỏ của mình tốt đẹp như vậy, trong lòng cũng cảm thấy tự hào, “Hiện nay bên này đang định quy hoạch xây nhà ở.” Những nơi được chọn để xây dựng nhà máy đều là những khu đất vắng vẻ, ít người lưu trú. Nhưng nhờ có chợ đêm này, hiện tại càng ngày càng nhiều người tập trung ở đây. Ông làm giám đốc nhà máy nên có thể biết được nhiều thông tin hơn người bình thường. Bên trên còn giao cho bọn ông một nhiệm vụ quan trọng chính là mở rộng chỗ này rộng hơn một chút, nếu không thật sự là quá chật. Bình thường đã đông rồi, chờ đến khi nhà máy tan làm thì chợ càng thêm hỗn loạn. Lão giám đốc nhà máy nói, “Sau này không chừng xưởng chúng ta không chừng sẽ rất nổi tiếng.” Ông đã giành trước được một mảnh đất, dự định xây một khu nhà ở cho xưởng quốc doanh. Xưởng quốc doanh của bọn họ lợi nhuận không bằng xưởng sắt thép nên số tiền này xưởng không thể bỏ ra toàn bộ, có lẽ mọi người phải cùng góp vốn mới có thể xây nhà được. Tin tức này ông vừa nói với các công nhân đã được mọi người nhiệt liệt hưởng ứng. Không nói đến chuyện xây nhà ở ngay gần nhà xưởng, bọn họ còn muốn ăn cái gì cũng được, vô cùng thuận tiện. Bên này chợ sáng cũng đã dần được hình thành, những người ở gần cũng đã có thể hưởng phúc. Trước kia muốn mua một mớ rau xanh còn phải đến chợ thực phẩm, nhưng mà hiện nay chợ đã mở ngay gần xưởng bọn họ. Những ngày tháng như vậy mới gọi là bận rộn thoải mái. Cháu gái nghe lão giám đốc nói như vậy cũng không kìm được khen ngợi, “Thật là tốt.” Trong lòng cũng tràn đầy ước ao. Bây giờ cô đã có thể hiểu được tại sao những công nhân trong xưởng vui vẻ như vậy, nếu như mỗi ngày đều được ăn ngon như vậy, cô cũng nguyện ý, “Cháu thật muốn chuyển công tác về huyện này.” Cô nửa đùa nửa thật cảm khái. Nói xong còn tưởng lão giám đốc sẽ cười nhạo cô không có tiền đồ, nhưng ai ngờ lão giám đốc lại nói, “Hiện nay có rất nhiều người đều hướng tới bên này.” sau đó nói tiếp, “Nếu như cháu muốn về thì phải nắm chặt cơ hội, cháu là sinh viên đại học, lại có kinh nghiệm công tác, nếu như cháu vè sớm thì có thể được an bài một công việc tốt.” Cháu gái cười không nói lời nào. Tuy rằng cô thích ăn, nhưng mà từ bỏ công việc ở trên tỉnh thì thật sự cô không thể làm được. Vốn cô chỉ định ngốc ở bên này ba ngày, nhưng cuối cùng lại tìm đủ lý do ở tận năm ngày. Sau khi trở về báo cáo công việc, đến trưa lại hẹn mấy đồng nghiệp đến một nhà hàng tư nhân khá nổi tiếng ăn một bữa cơm. Tiệm này trước kia các cô cùng thường đi ăn, đều cảm thấy ăn rất ngon. Nhưng từ sau khi được ăn mấy món ăn ở chợ đêm trong huyện, cô liền phát hiện những thứ kia có chút khó có thể nuốt xuống. Đồng nghiệp nhìn thấy vẻ mặt khác thường của cô liền hỏi làm sao, khi cô bảo khó ăn liền khiến các đồng nghiệp sững sờ. Sau đó cô thao thao bất tuyệt nói ra trải nghiệm ă uống vui sướng mấy ngày qua ở trong huyện, mọi người nghe mà nuốt nước miếng không ngừng. “Thật sự ngon như vậy sao?” “Lừa người khác chứ gì.” “Vậy mà có thể ăn ngon hơn trên tỉnh chúng ta sao?” Cô biết đồng nghiệp của mình không tin, trước kia cô cùng không thể tin được, “Dù sao chúng ta cũng ở gần, đợi đến cuối tuần, tớ mang mọi người qua đó nêm thử là được chứ gì.” “Chọn ngày không bằng gặp ngày, không bằng cuối tuần này đi luôn đi.” “Tớ đồng ý.” “Tớ cũng đồng ý.” Cô vừa quay về, chỉ cần đợi thêm hai ngày nữa là có thể quay lại ăn một bữa no nê, nghĩ thôi cũng thấy vui vẻ. … Gần đây Điền Thụy thu mua được một số con ngỗng, ước chừng đều tầm bảy, tám cân. Hầu hết người trong huyện đều biết cậu làm ăn buôn bán lớn, tình cờ có đồ vật mới mẻ nào đều đến cửa hàng của cậu hỏi xem có thu mua hay không. Giá cả Điền Thụy đưa ra bình thường đều cao hơn giá những nơi khác một chút. Điền Thụy vừa nhìn liền biết đây là ngỗng được nuôi ở địa phương. Tuy rằng hơi nhỏ, nhưng đều có thịt nên cậu đều mua hết mười con ngỗng này, tổng cộng bỏ ra ba mươi lăm đồng. Ngỗng đều đã được giết thịt, bỏ lông, nên cũng không cần cậu phải bận tâm! Nếu như nấu một nồi hầm thì bớt việc, nhưng ngỗng mùa này nếu hầm thì chỉ sợ hơi khô. Suy nghĩ một chút, cuối cùng cậu quyết định làm ngỗng quay. Điền Thụy gọi Hắc Tiểu Bàn đến. Bây giờ Hắc Tiểu Bàn đã xuất sư. Hắn không giống như Bạch Mãnh. Bạch Mãnh có tài làm quản lý, mà Hắc Tiểu Bàn lại thuộc về loại người có tài về kỹ thuật, bảo hắn đến trông coi cửa hàng, thà để cho hắn ở trong bếp gọt rau củ còn thích hơn. Công thức nấu ăn đều nằm trong lòng, chỉ cần thực hiện các bước cùng liều lượng gia vị giống nhau, những món ăn cũng sẽ gần giống nhau. Điền Thụy dạy Hắc Tiểu Bàn nấu ăn là do cậu muốn lười biếng một chút, làm ngỗng quay cũng không phải quá khó, chỉ là cần chuẩn bị nhiều bước thôi. Bọn họ không có vạc riêng để làm nhiều con cùng một lúc, chỉ có thể làm từng con từng con một. Dạy Hắc Tiểu Bàn xong, sau này nếu như muốn ăn chỉ cần nói với hắn một tiếng là được. Điền Thụy muốn bớt việc nên mới dạy hắn, nhưng Hắc Tiểu Bàn lại thành tâm tôn kính cậu. Vừa nghe nói cậu lại muốn dạy hắn nấu ăn, cả người lập tức vui vẻ không thôi. Điền Thụy lấy nội tạng của ngỗng ra, rửa riêng rồi để sang một bên, định làm một món kho riêng. Bây giờ chủ yếu làm làm ngỗng. Đầu tiên là thoa dầu từng bộn phận của con ngỗng, đặt sang một bên để phơi khô. Làm như vậy thì chờ đến khi nướng vỏ bên ngoài sẽ giòn còn phần nước thịt bên trong sẽ được giữ lại, mằn mặn ngon miệng, ăn với cơm là hợp nhất. Điền Thụy trực tiếp lấy đồ gia vị trong cửa hàng ra, nhanh chóng điều chế ra một bát hỗn hợp. Bên trong có nước tương, đường, cùng các loại hương liệu. Sau đó dùng lửa nhỏ bắt đầu nướng ngỗng. Cậu nói với Hắc Tiểu Bàn, “Thường xuyên quét thêm gia vị, chờ đến khi thịt ngỗng ngấm hết gia vị là được.” Món này cũng không khó làm. Lúc nướng cần liên tục quan sát, nửa khắc cũng không thể rời bỏ. Điền Thụy giao phó: “Còn lại chín con, cậu làm nốt đi.” Vừa nãy lúc Điền Thụy chế gia vị hắn đã đứng bên cạnh nhìn, mấy con ngỗng này có trọng lượng không khác nhau mấy, chỉ cần dựa vào lượng ban nãy cậu lấy là được. Hắc Tiểu Bàn đồng ý, Điền Thụy liền bị người khác gọi đi, nói là thịt bò hoa tuyết được chuyển tới, là Hà Vũ bảo mang đến cho cậu. Điền Thụy nhanh chóng cho người phân phối đến mười cửa hàng thịt nướng, trong cửa hàng đã lâu rồi không có món này. Hắc Tiểu Bàn tiếp tục ở trong đại viện nướng ngỗng, hắn cảm thấy chuyện nấu ăn này thật sự quá thần kỳ. Điền Thụy ngoại trừ dùng thêm một ít thảo quả, còn những gia vị khác đều có sẵn ở trong bếp của mọi nhà, thế nhưng mùi vị làm ra lại hoàn toàn không giống những nơi khác. Chỉ một lúc sau, bên ngoài đã có người bị hương thơm tỏa ra hấp dẫn nên tiến vào xem một chút, “Cái gì mà thơm vậy?” Hắc Tiểu Bàn trả lời: “Ngỗng quay, ông chủ làm.” Nhân viên than thở: “Ở bên ngoài đều bị thèm chết rồi.” Tất cả mọi người cảm thấy Điền Thụy rất lợi hại, cũng không biết người ta lớn lên thế nào mà lại có thể nghĩ ra được nhiều món ăn ngon như vậy. Sau khi ngỗng quay đầu tiên được làm xong, Hắc Tiểu Bàn nhanh chóng nướng thêm vài con. Nhà bọn họ có hai kệ bếp, có thể làm cùng một lúc. Một con ngỗng nướng đã thơm như vậy, hai con cùng nướng, hương thơm gấp đôi. Thời điểm Điền Thụy giải quyết xong đợt thịt bò hoa tuyết quay trở lại sân đã bị mùi hương bá đạo này chấn động cả người, bước chân cũng nhanh hơn vài phần. Điền Thụy thuận thế chặt ngỗng quay thành từng miếng nhỏ vừa ăn, nói với Hắc Tiểu Bàn, “Vo thêm ít gạo nấu, đưa một con đến nhà tôi, còn lại chín con đều mang đi bán.” Bọn họ vốn có kinh nghiệm bán cơm hộp, mấy cái như hộp cơm trong nhà đều có sẵn. Buổi tối hôm đó, trước cửa hàng xiên nướng xuất hiện thêm một sạp hàng bán ngỗng nướng cùng cơm hộp. Chợ đêm trong huyện chủ yếu bán đồ ă vặt. Buổi tối cũng không có nhiều người vào đây ăn cơm tối, nhưng mọi người đều bị quầy cơm ngỗng quay này hấp dẫn tầm mắt, bước chân không tự chủ hướng về bên này. Nhân viên bán cơm này là người của cửa hàng bán xiên thịt, vừa hỏi liền biết đây là Điền Thụy làm ra. Nói làm lâm thời làm một lần. Cơm gạo tẻ kết hợp với ngỗng quay, một phần có gia một đồng năm hào, đều là chặt tại chỗ, tổng cộng có ba miếng thịt quay, một thìa lòng, một thìa nước dùng được tưới lên phần cơm tẻ. Thịt ngỗng thơm ngon, vừa miệng, xương giòn thịt mềm, phần da là thơm nhất, ăn một miếng thịt kết hợp với một thìa cơm, cơm tối ăn vô cùng thỏa mãn. Cảm giác ăn bữa chính đương nhiên thỏa mãn hơn ăn đồ ăn vặt nhiều. Bọn họ chỉ bán nửa giờ liền hết hàng, kiếm lời hơn bảy mươi đồng, những người ăn qua một lần đều muốn ăn thêm lần nữa. Điền Thụy cũng không muốn làm tiếp. Tuy rằng kiếm tiền, nhưng mà quá tốn đầu bếp, chờ khi nào cậu thèm thì tính tiếp..