Lúc Điền Thụy tỉnh lại vẫn còn đang nằm trong lồng ngực của Hà Vũ. Có thể là do tay hắn thoải mái hơn gối đầu, trước khi ngủ cậu còn có chút kiềm chế, nhưng sau khi ngủ say thì lại không quản nhiều như vậy. Điền Thụy nhìn cơ ngực trước mặt, trừng mắt nhìn. Hà Vũ thấy cậu đã tỉnh ngủ liền nói, “Ngủ đủ chưa?’ Hắn lấy tay gạt gạt mấy sợi tóc ở trước mặt cậu ra. Trong khoảng thời gian này Điền Thụy vẫn luôn bận rộn kiếm tiền, cũng không kịp xử lý tóc tai nên giờ đã có chút dài. Cậu liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, đã hai giờ chiều, người làm đã sớm bận rộn trong sân. Điền Thụy định đứng dậy rời khỏi giường thì lại bị Hà Vũ kéo tay lại. “Anh có chuyện muốn nói với em.” Hiếm khi cậu thấy hắn trịnh trọng như vậy. Nhiệt độ của bàn tay Hà Vũ truyền đến nóng đến mức khiến Điền Thụy giật mình, cậu trợn tròn mắt như có dự cảm gì đó, vội nói: “Có chuyện gì thì để sau đi.” Nói xong liền muốn trốn tránh. Nhưng Hà Vũ thật vất vả lắm mới làm ra quyết định, sao có thể để cậu chạy thoát được. Điền Thụy mới đứng dậy đã bị Hà Vũ đè xuống. Điền Thụy căng thẳng nhìn hắn, trộm nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng không ngừng nhảy lên. Gương mặt tuấn tú của Hà Vũ càng ngày càng to, đến tận khi chóp mũi của hắn gần như chạm vào chóp mũi cậu thì mới dứng lại. Điền Thụy muốn quay mặt qua chỗ khác nhưng lại phát hiện một cái tay khác của Hà Vũ đã nắm lấy cằm mình từ khi nào. Cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn, ngay cả đầu cũng không cử động được. Ánh mắt của hắn dừng lại ở đôi môi của Điền Thụy, chỉ cần cúi xuống một chút là có thể hôn được. Hắn nói: “Tiểu Thụy, chúng ta cùng nhau đi.” Đây là lựa chọn sau khi hắn đắn đo suy nghĩ hồi lâu. Đời trước chịu khổ giống như gộp cả mấy đời lại, hắn luôn khịt mũi coi thường với chuyện tình cảm. Đời này, ban đầu hắn chỉ muốn chăm sóc hai đứa em của mình thật tốt là được, cũng không biết từ khi nào mà trong lòng lại nhiều thêm một người. Tính tình Hà Vũ bá đạo, nếu đã như vậy thì quyết định ở cùng cậu luôn. Hắn đã lén hưởng qua hương vị của Điền Thụy, so với trong tưởng tượng thì còn ngọt hơn nhiều. Mặc dù Hà Vũ đang thổ lộ, nhưng giọng điệu lại cường thế không cho phép đối phương từ chối. Từng hành động nhỏ của Hà Vũ, Điền Thụy đều xem ở trong lòng. Cậu không muốn nghĩ sâu nhưng không có nghĩa là cậu thật sự không hiểu gì. Chỉ là hai người đàn ông vốn đã là chuyện không bình thường, dù sau này mọi người có tư tưởng thoáng hơn thì cũng không phải là chuyện dễ dàng, huống hồ bây giờ là niên đại 80. Lúc này Điền Thụy đang bị đè trên giường, giống như cá nằm trên thớt, bên ngoài dường như còn nghe được âm thanh mọi người rửa rau thái thịt. Ở bên này không có nhiều điều cần chú ý như trong tỉnh, vạn nhất có người tìm cậu nói chuyện, khi tiến vào nhìn hai người bọn họ như thế này, vậy thật đúng là có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được. Tim Điền Thụy nhảy không ngừng, đập đến mức lồng ngực của cậu có chút đau: “Anh… Anh… Anh đứng dậy đi đã, có chuyện gì thì từ từ nói.” Vừa dứt lời, một nụ hôn ôn nhu rơi trên bờ môi cậu, nhưng chỉ một chút như vậy lại khiến tim Điền Thụy như ngừng lại, tại sao hắn lại không hành động như lẽ thường chứ? Sau đó sức nặng trên người Điền Thụy cũng biến mất, Điền Thụy nhìn chằm chằm vào Hà Vũ, ngay cả nháy mắt cũng quên luôn. Hà Vũ không chỉ hôn cậu, lại còn dùng giọng nói đầu độc: “Em không có cha mẹ hay người thân nào, vừa hay anh cũng không có, chúng ta có thể cùng nhau tạo thành một gia đình. Em trai em gái của anh cũng chính là của em, sau này chính ta vĩnh viễn không tách nhau ra có được không?” Cho Điền Thụy một gia đình, câu nói này quá lãng mạn, lại còn hai đứa em của Hà Vũ, cuộc sống càng thêm đầy đủ. Điền Thụy còn sót lại một tia lý trí ít ỏi “Nhưng mà, chúng ta đều là nam nhân.” Hà Vũ nói: “Em kỳ thị đồng tính sao?” “Đương nhiên không.” Hà Vũ nhìn cậu nói: “Vậy là em chán ghét anh?” Điền Thụy không nói gì, từ trên giường ngồi xuống, cậu cũng không tính là ghét Hà Vũ, nếu không cũng không cố ý làm cơm cho hắn. Hiển nhiên là Hà Vũ đã nghĩ thấu đáo vấn đề này. “Tiền em nợ cũng không cần trả lại anh. Sau này chúng ta ở cùng nhau, tất cả tiền của anh đều thuộc về em. Chiều nay anh sẽ chuyển ba vạn vào tài khoản của em.” Ba vạn? Điền Thụy mở to mắt, lúc này mới được bao lâu chứ? Thời đại này tiền có giá trị rất lớn, nhà ai nếu có một vạn cũng đủ để được đăng lên báo khen ngợi vài câu, thế mà hắn lại có ba vạn. Điền Thụy nói: “Vậy nếu như anh hối hận thì sao?” Hà Vũ là người biết rất rõ bản thân mình muốn cái gì, nói: “Anh sẽ không hối hận.” Ngược lại, hắn nheo mắt lại nhìn cạu, “Sau này em cũng không thể nghĩ đến những người khác.” Điền Thụy nhìn dáng vẻ kia của hắn, lẩm bẩm, “Em cũng không đồng ý anh mà.” Hà Vũ liếc mắt nhìn cậu một cái, khóe môi vểnh lên nói: “Ồ?” Điền Thụy rụt cổ, giọng run run nói lời bá đạo, “Vậy… Nói…Nói rồi đó, tất cả tiền đều cho em?” “Được.” Hà Vũ nắm lấy tay cậu. Tuy rằng Điền Thụy đã đồng ý với hắn, nhưng không biết vì sao, lúc đối mặt với hắn vẫn có chút không tự nhiên, “Em muốn ra ngoài làm việc.” Cậu muốn trốn ra ngoài, nhưng đôi chân dài của Hà Vũ nhanh chóng lướt qua kéo người vào trong ngực, mạnh mẽ hôn một ngụm. Nếu như trước kia chỉ như chuồn chuồn lướt nước chạm nhẹ vào môi cậu, vậy lần này lại như một con sói hoang ngấu nghiến lấy con mồi của mình. Những người làm việc bên ngoài không biết được, bây giờ ở trong phòng, ông chủ của bọn họ đang bị người khác hôn đến không thở nổi, cũng không dám lớn tiếng kêu. Điền Thụy vừa mới tính ngủ, lại liên tiếp bị kích thích như vậy khiến vành mắt đều mang hơi nước, Hà Vũ nhìn thấy vậy mới tạm thời buông tha: “Đánh dấu, em là của người của anh.” Trong giọng nói của hắn có chút đắc ý hiếm thấy. Điền Thụy nghe xong mặt liền đỏ. Cậu đẩy hắn một cái, ra cửa. Điền Thụy vừa ra khỏi cửa, những người khác đều đang bận bịu làm việc của mình, chỉ có Hắc Tiểu Bàn để ý đến cậu, “Làm sao vậy, sao miệng anh lại đỏ như vậy?” Âm thanh của hắn rất lớn, không ít người cũng thuận theo nhìn qua, Điền Thụy vội cúi đầu nói, “Chắc là do ăn quá nhiều ớt.” Hà Vũ ở đằng sau nghe được như vậy liền cười khẽ. Điền Thụy nhanh chóng đi vào nhà bếp. Nếu như không phải bên ngoài còn những người khác, cậu nhất định phải liếc mắt trừng phạt tên đầu sỏ này một cái. Bây giờ Hắc Tiểu Bàn đã có thể một mình xào rau, Điền Thụy cũng không có chuyện gì để làm. Cậu không muốn đi ra ngoài, mấy người phụ nữ bên ngoài đều đã kết hôn, vạn nhất nhìn ra được cái gì thì thật không tốt. Hắc Tiểu Bàn là tên chó độc thân miệng còn hôi sữa, không hiểu những chuyện của người lớn, ở bên này là an toàn nhất. Cậu ngồi bên bếp lò thêm mấy que củi, ngẩn người, không biết sao vừa nãy giống như bị quỷ mê hoặc mà đồng ý ở cùng với Hà Vũ. Nhìn ngọn lửa bùng lên mạnh mẽ, cậu lại chuyển chỗ ngẩn người, cố ý trốn tránh Hà Vũ. Nhưng mà trong nhà cũng không lớn, cậu trốn chỗ nào thì Hà Vũ đều có thể tìm được. Lúc Hà Vũ lại đây, hắn lén lút kề sát vào bên người Điền Thụy. Hắc Tiểu Bà đang ra sức xào rau, cả người bận rộn không ngừng, căn bản không chú ý tới Hà Vũ. Lòng bàn tay Điền Thụy bị người cào một chút, cảm giác ngứa ngáy truyền từ lòng bàn tay lại. Điền Thụy hít sâu một hơi, không ngờ Hà Vũ lại lớn gian như vậy, trong phòng còn có người khác đấy, vậy mà hắn lại không có chút ý tứ nào. “Làm gì đấy?” Điền Thụy nghiêm mặt, hung ác nhìn hắn, bắt hắn đứng cho nghiêm túc, nếu không người khác sẽ phát hiện ra. Điền Thụy tự cho là mình đã rất hung ác, nhưng trong mắt Hà Vũ lại rất đáng yêu, “Chúng ta đi ngân hàng đi.” “Từ từ.” Điền Thụy có chút tạc mao, tiền làm gì mà dễ cầm như vậy. Hà Vũ giống như có thuật đọc tâm: “Em hối hận rồi?” Điền Thụy rõ ràng chỉ muốn hắn đứng nghiêm túc một chút, nhưng tại sao trong lòng lại có chút lúng túng. “Không có mà.” Sau đó đẩy đẩy hắn, “Ai nha, anh đi nhanh đi, ở chỗ này em không thể làm việc được.” Trong giọng nói mang theo mấy phần làm nũng. Lúc này Hà Vũ cũng thuận theo, bị Điền Thụy đẩy đi liền nói: “Vậy anh đi ra ngoài mua ít đồ, em có cần gì không?” Điền Thụy vừa nghe nói hắn muốn đi ra ngoài liền lên tinh thần, “Mua thêm một ít hạt dưa đi.” Lần trước rang rất thành công, cậu định buổi tối có thể bày quán nhỏ bán cái này. Hiện tại rửa rau thái rau đều không cần đến cậu nhúng tay, còn nấu ăn cũng có Hắc Tiểu Bàn giúp đỡ, thành ra cậu lại không có gì để làm nên muốn làm thêm chút gì đó để cho đỡ chán. Lần này Hà Vũ rất nghe lời, nói đi là đi thật. Điền Thụy nhìn xung quanh, mãi đến tận khi người đi ra ngoài mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Hắc Tiểu Bàn đang đứng ở sau lung, Điền Thụy bị dọa giật mình, ôm ngực nói, “Cậu đang làm gì thế, hù chết tôi rồi.” Hắc Tiểu Bàn như phát hiện ra một chuyện mới mẻ, “Quan hệ của anh với khách thuê thật tốt, anh ấy vừa đến em liền không dám mở miệng nói chuyện.” Khí chất trên người Hà Vũ rất hung ác. Trong lòng Điền Thụy có chuyện giấu diếm, nghe được lời của Hắc Tiểu Bàn, hai má càng đỏ lên, miệng cọp gan thỏ nói: “Nhanh đi làm cơm đi, sao lại nói nhiều như vậy.” Sau đó nhanh chân rời khỏi nhà bếp. Trở về nhà, không bao lâu sau cửa liền mở ra, Hà Trung chạy vào. Nhóc con nhảy nhảy nhảy nhót nhót không ngừng, “Anh Thụy ơi, anh làm sao vậy?” Hai đứa nhóc hàng ngày đều chơi đùa chạy tới chạy lui trong sân, hôm nay thấy cậu không ra ngoài nên mới tới xem một chút. Điền Thụy vẫy vẫy tay với nhóc con, cậu nhóc liền nhanh chóng chạy tới bên cạnh, cọ vào ngực cậu. Điền Thụy hỏi: “Khi còn bé anh em thế nào vậy?” Hà Trung suy nghĩ hồi lâu: “Em cũng không biết, em chưa từng thấy anh trai em khi còn bé.” Lúc nói chuyện còn có chút buồn rầu. Nhóc con tựa sát vào lồng ngực cậu nói: “Anh Thụy ơi, sao anh lại không vui, có phải là anh trai em bắt nạt anh không?” Trẻ con là người mẫn cảm nhất Điền Thụy bị nhóc con hỏi có chút ngượng ngùng. Nhóc con nói, “Nếu không anh nắm lỗ tai em đi, đừng có giận anh trai em được không?” Điền Thụy nghe nhóc nói vậy, “Vậy thì để anh nắm đã.” Cậu có chút ăn dấm, Hà Vũ tìm đâu được đứa em đáng yêu như vậy cơ chứ. Hà Trung liền ngoan ngoãn đứng im cho Điền Thụy nghịch tai mình. Cậu ôm nhóc con chơi đùa một chút, cảm giác như tâm linh đã được chữa khỏi. Không bao lâu, Hà Vũ trở về mang theo một bao hạt dưa lớn, chắc cũng khoảng tầm hai mươi cân. Từng hạt từng hạt đều to mẩy, Điền Thụy nhanh chóng lấy ra đổ vào chảo rang chín. Sau khi rang xong thì đợi nguội rồi cho vào từng túi nhỏ, mỗi túi khoảng hai lạng, một hào một túi. Hạt dưa này dù già hay trẻ đều rất thích ăn, cũng được coi là món ăn không thể thiếu lúc uống trà buôn chuyện. Sau khi xếp vào khoảng chín mươi túi, còn dư lại một chút, cậu liền cầm ra phân cho mọi người. Hạt hướng dương rất dễ tách, ăn cũng đã nghiền. Điền Thụy đặc biệt thích dùng tay tách vỏ, sau đó tích góp lại rồi ăn một lượt. Chị Thành cùng chị Lưu nói chuyện: “Thực sự là thoải mái, mỗi ngày ở đây có ăn có uống đầy đủ.” Trước kia đến đây làm việc chỉ vì muốn kiếm chút tiền cho gia đình, bây giờ ngoại trừ kiếm tiền, mọi người còn rất mong chờ hai bữa cơm hàng ngày, lúc không bận rộn Điền Thụy còn có thể tự tay vào bếp. Nếu như vội thì ăn cơm hộp. Mấy món ăn đều dùng để bán nên ăn cũng rất đáng giá. Trước kia các cô làm công ở bên ngoài, làm gì có lúc nào thoải mái như vậy chứ. Hiện giờ có rất nhiều người đều hâm mộ các cô, đặc biệt là mấy người bạn là hàng xóm xung quanh, đều muốn tới bên này làm việc. Nhưng nhà Lý Tam Thuận gây ra chuyện như vậy, Điền Thụy liền trực tiếp mời người ngoài cho nhanh! Vậy mà vẫn có rất nhiều người muốn tìm chị Lưu để nhờ cô đứng ra hòa giải, hi vọng Điền Thụy có thể thuê bọn họ. Chị Lưu đều từ chối hết. Chuyện như vậy Điền Thụy đương nhiên có suy nghĩ của mình. Một lúc sau mọi người lại bắt đầu bận rộn chuẩn bị hộp cơm. Sau đó bắt đầu ra cửa hàng chuẩn bị buôn bán. Hiện tại Điền Thụy cũng đã có cửa hàng của riêng mình. Cậu trực tiếp nối dây điện, treo hai bóng đèn điện ở bên ngoài, buổi tối cũng có thể ăn ở bên này. Cơm hộp đã được chuẩn bị từ trước còn Bạch Mãnh chỉ phụ trách bán hàng. Cơm hộp tự chọn có vợ chồng họ Trình đảm nhiệm, Điền Thụy liền tìm một cái bảng viết mấy chữ, hạt dưa một hào một túi, có thể ăn trên đường về nhà. Một hào cũng không đắt nên có rất nhiều người lúc đi ngang qua đây liền tiện tay mua một túi. Dù sao cũng chỉ có một túi nhỏ, không đáng là bao. Đến lúc bọn họ bắt đầu ăn mới phát hiện hạt dưa này rất thơm, Điền Thụy làm thật sự rất đáng tiền. Nhưng lúc này mọi người đều không chú ý tới, vẫn còn đang xếp hàng chờ mua cơm hộp đây. Điền Thụy đã sớm bán xong hạt dưa, kiếm được chín đồng. Cậu có khách hàng quen, không cần biết bán cái gì, chỉ cần có cậu đứng đó liền có một đám người vây lại dò hỏi. Bọn họ cũng nhanh chóng bán xong cơm hộp, lúc dọn dẹp quầy hàng chuẩn bị về nhà thì Điền Thụy có chút sốt sắng. Hà Vũ vẫn còn đang ở nhà. Lúc trưa bọn họ mơ mơ hồ hồ xác nhận quan hệ, đến tối nay còn có thể thay đổi được không?.