Trong thôn có một cô nương
Chương 4 : Thời khắc nguy nan
Hai người liền ngẩn ngơ nhìn nhau như vậy, mà mọi người thì lại là ngây ngốc nhìn hai người.
"Phù nương, ngươi không sao chứ?" Uyển nương chạy tới, đánh gãy cuộc đối mắt giữa hai người.
"Ta không có chuyện gì. Tạ ơn công tử." Cố Tiểu Phù quay về người kia làm cái vạn phúc rồi để mặc cho Uyển nương đỡ lấy bước lùi qua một bên.
Người kia gật đầu rồi cũng theo thói quen lùi sang phía bên còn lại.
"Tất cả dừng tay lại, trưởng thôn đã đến đây rồi!" Hoa Nhị lang vừa thở hổn hển vừa chạy vào giữa sân mà hô lên.
Dương Minh mang theo Dương Vinh cùng người trong thôn chừng mười gã tráng đinh vội vã chạy tới. Cùng đi theo đến đây còn có một số thôn dân vừa nghe tin liền lập tức hành động. Dương Minh thấy Cố Tiểu Phù không có chuyện gì, liền hướng về người kia gật gật đầu. Người kia hơi cười, nụ cười ấy làm cho Cố Tiểu Phù, vốn trong lòng vẫn còn đang sợ hãi không thôi, không hiểu sao lại cảm thấy an tâm trở lại.
"Ta tưởng là ai chứ, hóa ra là Hà lão đại." Dương Minh nói. Hắn không hề tỏ ra sợ chút nào mà đi đến trước mặt kẻ vẫn đang đầy vẻ hung tàn kia, Hà lão đại.
"Hóa ra là Dương tú tài, có lễ." Hà lão đại có thể đánh Trịnh Nhị, đó là vì Trịnh Nhị đã nợ hắn bạc, trong khi Dương Minh, là trên người có danh tú tài. Tuy chỉ là một cái tú tài, nhưng người như Hà lão đại cũng phải cho hắn ba phần mặt mũi.
"Hôm nay Hà lão đại tới đây, là vì bức tử thôn dân Lạc Khê của ta hay sao?" Dương Minh làm trưởng thôn cũng đã được chừng mười năm, đối với những tranh chấp như kiểu này, cũng rất là quen thuộc.
"Hiểu lầm, đây còn không phải chỉ là hiểu lầm hay sao." Hà lão đại cười ha hả, hắn nói: "Trịnh Nhị nợ ta hai mươi lượng bạc mà không chịu trả, nhà hắn đã đồng ý đem người vợ này gán nợ. Tiểu nương tử kia tự mình nghĩ không ra, vậy thì có liên quan gì đến ta!"
Dương Minh nhìn về phía người nhà họ Trịnh, chỉ thấy mấy người kia đều cúi đầu không ai dám nhìn thẳng vào hắn. Nhìn thấy vậy hắn liền biết là Hà lão đại đã nói không ngoa, trong lòng không khỏi trách cứ. Cái tên Trịnh Nhị này đều bị người trong thôn gọi là tên dân cờ bạc, vốn tưởng rằng chỉ vì nhà quá nghèo nên mới chơi chút ít như trò trẻ con mà thôi, ai ngờ sẽ đánh đến mức mất đến cả ruộng đất.
"Trịnh gia không có tiền, vậy mà ngươi lại còn bức bách đến như vậy, suýt nữa làm chết người. Nếu mà đến mức như vậy thì sẽ phải trình lên tới quan phủ, đến lúc đó thôn Lạc Khê chúng ta cũng sẽ phải báo cáo cho quan phủ biết." Dương Minh nói. Ở đây hắn không phải đang giúp Trịnh Nhị, mà là đang giúp Cố Tiểu Phù.
"Còn không phải là đã không có chuyện gì xảy ra đó sao? Hơn nữa, thiếu nợ thì phải trả tiền đó là thiên kinh địa nghĩa. Trịnh gia cũng đã đồng ý đem người vợ này gán nợ, ta làm sao mà từ chối được đây."
Cố Tiểu Phù nghe thấy hắn nói như vậy thì đau đớn trong lòng lại ập đến, cũng may là còn có Uyển nương đỡ được nàng, cho nàng không ít chỗ dựa. Người kia từ xa xa nhìn thấy tình cảnh của Cố Tiểu Phù như thế, trong lòng không khỏi có chút khó chịu. Thói đời vốn là như vậy, loạn sẽ bị loạn đả, nhưng khổ nhất, vẫn là bách tính, mà trong bách tính chịu khổ nhiều nhất lại là nữ nhân.
"Gán nợ là một chuyện, nhưng Hà lão đại không thể nói đến mức đem người ta phải tìm đến chỗ chết đi." Dương Minh liếc nhìn người nhà họ Trịnh, rồi lại nói tiếp: "Ngươi không thể cho bọn họ thêm một chút thời gian, để cho Trịnh gia nghĩ ra biện pháp được hay sao?"
"Dương tú tài, ngươi hãy xem đi, cho họ thêm chút thời gian là có thể. Nhưng nếu như đến lúc đó mà Trịnh gia vẫn không đưa được tiền ra thì ngươi làm sao mà giải thích?" Hà lão đại cũng không phải là kẻ chịu ngồi yên, chỉ có điều vừa rồi bị chuyện Cố Tiểu Phù lao vào cánh cửa kia cũng làm cho hắn có chút kiêng kỵ. Đến nước này rồi thì đến hắn cũng không dám cưỡng bức tiếp, đã thế Dương Minh lại còn mang đến không ít người, nếu là cố liều mạng, sợ là hắn cũng không thể kiếm được chút lợi lộc nào.
"Trước tiên ngươi cứ quyết định vậy đi, sau ba ngày trở lại là được rồi." Dương Minh cũng thật khó xử nên cũng chỉ biết nói như vậy mà thôi. Đừng nói là ba ngày, chính là cho ba năm thì Trịnh gia cũng kiếm không ra được hai mươi lượng bạc.
"Vậy cũng không được, ta kính trọng ngươi Dương tú tài, nhưng mà người của ta cũng phải ăn cơm, giống như mỗi người hay giống như ngươi vậy thôi. Đây là việc làm ăn mà ta vẫn phải làm." Hà lão đại có bị choáng thì mới nghe theo lý do của Dương Minh lần này. Nếu Trịnh gia có thể trả được tiền cho hắn thật thì việc gì hắn còn phải chờ thêm ba ngày nữa.
Dương Minh cũng biết việc này thật khó mà làm, vì vậy liền đi tới trước mặt Trịnh lão cha rồi hỏi hắn: "Lão Trịnh, trong nhà ngươi có thể có bạc để trả trước một phần cho người ta hay không?"
"Trưởng thôn, nhà ta đã đói meo, thực sự không còn có tiền a." Mắt Trịnh lão cha nhìn Trịnh Nhị vẫn nằm trên đất bây giờ đã chuyển tỉnh mà rên hừ hừ rồi bất đắc dĩ mà trả lời.
Dương Minh gật gật đầu, suy nghĩ một lúc rồi quay về phía thôn dân chắp tay, chân thành nói với họ: "Dương mỗ trong nhà vẫn còn có ba lạng ngân, có thể cho Trịnh gia mượn, nhưng thực sự cũng chỉ là như muối bỏ biển mà thôi. Trịnh gia là người của thôn Lạc Khê ta, mà thôn dân cũng như người một nhà, kính xin các vị hương thân phụ lão có thể giúp đỡ một, hai. Xin đừng để cho nương tử Trịnh gia lại bị người ta bức tử một lần nữa."
Hai mươi lượng bạc là khái niệm gì? Nông dân một năm một nhà ăn uống, cùng lắm cũng chỉ đến hai lượng bạc. Nếu là cưới về một người vợ thì cũng chỉ phải bỏ ra chừng mười lượng bạc. Ngay đến phú hộ gia mua một cái nha đầu như Cố Tiểu Phù đây thì cũng chỉ mất chừng bảy, tám lượng bạc. Đằng này những hai mươi lượng! Nếu không phải bán vào kỹ viện, căn bản không một ai có nổi một số tiền lớn đến như vậy!
Đúng vậy, Cố Tiểu Phù căn bản là không đáng giá đến hai mươi lượng bạc!
Đương nhiên là việc thôn dân do dự, cũng không phải vì Cố Tiểu Phù có đáng giá hay không cái giá, mặc dù thực tế nàng chỉ mất có ba lượng bạc để mua về làm xung hỉ tân nương thôi. Vấn đề ở chỗ, chuyện tiền với Trịnh gia mà nói, bọn họ nào có ai dám cho mượn a. Một khi vẫn còn có một Trịnh Nhị ở đó, tiền gì rồi thì cũng sẽ bị hắn đem đi đánh bạc cho đến thua sạch bách mà thôi.
Thôn dân cũng phải nhọc nhằn khổ sở dưới đất làm việc, lên núi săn thú mới sống được qua ngày. Nuôi sống một nhà đã không phải việc dễ dàng, thỉnh thoảng lại còn phải ứng phó với chuyện thuế má của quan phủ. Chỉ như thế đã là quá sức rồi. Nếu có thể tích góp được chút ít nào đó thì cũng là dành dụm để làm tiền cứu mạng khi cần thiết mà thôi. Nếu đây là vì bất ngờ phát sinh bệnh tật, thôn dân chất phác đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Nhưng đây lại là giúp đỡ Trịnh Nhị trả tiền nợ cờ bạc a, nào có ai dám tình nguyện. Người như Trịnh Nhị biết được có toàn bộ thôn dân Lạc Khê giúp đỡ trả tiền, chẳng phải về sau sẽ lại còn không thoải mái vung tay đánh bạc tiếp hay sao?
Các thôn dân đều hết sức trầm mặc. Dương Minh cũng biết bọn họ đang nghĩ cái gì, vì lẽ đó hắn mới nói ra trước chuyện cho Trịnh gia mượn ba lượng bạc. Nhưng cho dù là như vậy, cũng không thể đánh động nổi thôn dân. Dương Minh liếc nhìn Cố Tiểu Phù đang đứng bên trong góc mà chỉ còn biết thở dài, một người con gái tốt như vậy, tại sao lại bị Trịnh gia chà đạp đến mức này đây.
Người nhà họ Trịnh cũng đã rất tuyệt vọng. Nếu như không ai đồng ý giúp bọn họ thì bọn họ cũng đã là cùng đường mạt lộ, không bằng thẳng thắn người một nhà cùng chết đi. Tháng ngày khổ một chút thì cũng không có chuyện gì quá ghê gớm, nhưng đáng sợ nhất chính là tháng ngày không còn có hi vọng.
"Dương tú tài, ta có thể nể mặt ngươi, hoãn lại thêm ba ngày nữa. Nhưng nếu đến lúc đó mà Trịnh gia vẫn là không trả nổi tiền, vậy ta có thể đem tiểu nương tử này mang đi. Có điều, ta cam đoan với ngươi, sẽ tìm cho nàng cái nơi tốt đẹp mà đến, như vậy đã được hay chưa?" Hà lão đại mắt lạnh nhìn người chung quanh. Hắn đã biết là tiền này nhất định không lấy được rồi. Nhưng cũng may là vẫn còn có cái tiểu nương tử xinh xắn kia, nếu không phải vậy thì hắn thiệt thòi lớn rồi. Ai nói nghề cho vay sẽ luôn có tháng ngày tốt đẹp chứ.
"Như thế sao được!" Dương Minh vừa nghe xong thì làm sao mà nghe theo được đây. Tiền này là nhất định là Trịnh gia không thể trả nổi. Hoãn lại ba ngày cũng chỉ là để kéo thêm thời gian mà thôi, nếu như đáp ứng hắn thì đời này của Phù nương coi như xong.
"Được thôi, nếu đã không làm nổi vậy thì lấy mệnh thay nợ vậy. Người đâu, đem Trịnh Nhị đánh chết cho ta." Sống bằng nghề lưu manh, Hà lão đại vẫn đúng là chưa từng biết sợ là cái gì.
"Dừng tay!"
Giữa lúc người nhà họ Dương còn đang kêu rên, đột nhiên từ trong góc có một người với vóc dáng dong dỏng đi ra. Đó chính là người lúc trước đã cứu Cố Tiểu Phù. Hắn hướng về Cố Tiểu Phù cười nhẹ rồi đi tới trước mặt Hà lão đại, nói với hắn bằng cái giọng cứng rắn: "Tiền này ta sẽ thay thế Trịnh gia trả, sau ba ngày nữa ngươi tới là có. Còn bây giờ xin mời ngươi hãy rời khỏi thôn Lạc Khê ngay, nơi này của chúng ta không hoan nghênh ngươi."
Khi lời này vừa nói ra, Cố Tiểu Phù dùng ánh mắt không thể tin nổi mà nhìn người kia, hắn ta bị sao làm vậy?
Còn người nhà họ Trịnh thì lại mừng như điên. Ai ngờ, đã bị bức ép đến vách núi rồi, vậy mà lại xoay chuyển được tình thế.
Các thôn dân lại càng xì xào bàn tán. Ai cũng không nghĩ tới hắn sẽ ôm đồm chuyện này vào trên người mình. Hẳn một đống bạc trắng toát, vậy mà hắn lại cứ như vậy mà bình thản ném đi cho được!
"Dương tú tài, đây là người phương nào?" Hà lão đại nhìn người trẻ tuổi trước mặt. Hắn thấy cái khuôn mặt trẻ tuổi kia vẫn còn có một tia ngây ngô, giọng nói chuyện thì không nhanh không chậm, không nhẹ không vang, nhưng nói năng lại rất có khí phách. Hơn nữa vừa nãy cái thân pháp cứu tiểu nương tử kia, quả thực là cực kỳ có ấn tượng. Đây rõ ràng là một hán tử xuất sắc!
"Hắn là con nuôi của ta, Lục Nguyên Sướng!" Dương Minh trả lời, chỉ là trong lòng hắn lại cảm thấy khổ sở. Tại sao A Nguyên phải làm như thế, thật là đã quá kích động rồi mà.
"Lục tiểu đệ, ta kính ngươi là một hán tử, vì thế hôm nay việc này sẽ dừng lại ở đây. Sau ba ngày nữa ta sẽ lại tới tìm ngươi!" Hà lão đại nói xong liền dẫn theo đám người thủ hạ rời đi.
Cuối cùng thì việc này cũng đã xong, đám dân chúng trong thôn cũng lập tức tản đi.
Người nhà họ Trịnh dắt díu nhau đứng dậy rồi cùng nói cám ơn.
"Không cần phải nhiều lời. Người khác đã không ai muốn cho các ngươi mượn tiền rồi đó. Còn ta làm như vậy không phải là bởi vì ta là kẻ ngu si. Ta chỉ là nhìn một đám người bắt nạt một vị phụ nhân thì thấy rất không hợp mắt mà thôi."
Lục Nguyên Sướng nói xong, liền cùng Dương Minh rời đi.
Cố Tiểu Phù ngơ ngác mà nhìn theo bóng lưng cô tịch của Lục Nguyên Sướng dần chìm vào trong đêm tối, trong lòng vạn ngàn tâm tư.
"Ai có thể nghĩ ra được người cứu Phù nương lại là Lục Đại lang chứ." Uyển nương vẫn còn cảm thấy khó mà tin nổi.
"Ta sớm đã nói với ngươi rồi, Lục Đại lang làm người rất được." Hoa Nhị lang nói.
Hắn vốn đã cực kỳ thưởng thức Lục Nguyên Sướng, nhưng vì những lời đồn đãi kia có cấp độ quá mức hại người. Hắn cùng Lục Nguyên Sướng cũng chỉ dám quen biết ở mức hời hợt, bởi vì sợ người trong nhà phản đối. Trong tình huống như vậy, đối với toàn bộ thôn Lạc Khê mà nói, nếu có làm sao thì bồi thường bằng cách nào đây.
Vừa về tới Dương gia, Dương Minh liền chỉ vào cái mũi của Lục Nguyên Sướng mà mắng: "A Nguyên, cha mẹ ngươi tích góp bạc là để cho ngươi dành dụm, là để ngươi cưới vợ sinh con, để phát triển gia nghiệp, chứ không phải để cho ngươi chà đạp như vậy. Cái tên Trịnh Nhị kia là người như thế nào ngươi lại còn không biết hay sao? Chừng này bạc làm sao quay về?"
"Đúng đấy, A Nguyên. Mặc dù nương tử của Trịnh gia đúng là rất đáng thương, nhưng ngươi cũng không cần phải làm như vậy. Những hai mươi lượng bạc a!" Dương Vinh cũng là không cam lòng.
Dương gia hắn cũng có thể đem ra được hai mươi lượng bạc. Vậy nhưng có thể cho ai mượn chứ không thể là cho Trịnh gia được. Làm như vậy còn không phải chỉ được lợi cho cái tên Trịnh Nhị hay sao. Tại sao Trịnh gia gian nan như thế, vậy mà ngoại trừ người láng giềng là Hoa gia đồng ý thỉnh thoảng tiếp tế một hồi, còn những người khác đều thờ ơ lạnh nhạt? Còn không phải là bởi vì nhân phẩm của Trịnh Nhị hay sao? Đối với cái loại ma bài bạc này, nói cái gì cũng chỉ là toi công.
Hết Dương Vinh nói qua là đến Dương đại nương, sau đó là đến Dương đại tẩu, từng người từng người một thay nhau khuyên răn. Còn Lục Nguyên Sướng thì lại không hé một lời. Dương Minh tức giận đến mức muốn tìm một khúc gỗ đánh cho người này một trận: "Ta cùng cha ngươi là anh em kết nghĩa, cha mẹ ngươi đem ngươi giao cho ta, ngươi gọi ta một tiếng cha nuôi, ta liền coi ngươi chẳng khác nào con ruột để đối xử. Vậy mà ngươi, cái tên súc sinh này! Hôm nay ta muốn thay cha ngươi, giáo huấn ngươi một lần cho biết lẽ phải!"
"Cha, xin ngài bớt giận. A Nguyên luôn luôn là con ngoan, ngài đánh hắn làm chi, đánh hỏng rồi mẹ lại còn đau lòng hơn." Dương Vinh vội vàng ôm lấy Dương Minh mà can ngăn.
Lục Nguyên Sướng thấy cha tức giận liền quỳ xuống. Nàng nhẹ nhàng nói: "Xin cha nuôi chớ tức giận. A Nguyên đã biết sai rồi. Chỉ là cha nuôi cũng biết, A Nguyên sớm muộn gì rồi cũng sẽ phải ra chiến trường. Sinh tử là do trời định, A Nguyên lại chỉ có một thân một mình, tiền tài đối với A Nguyên cũng nhẹ như phù vân. Hôm nay có thể cứu được một người cũng là vì Lục gia mà tích phúc. A Nguyên hi vọng đến lúc đó có thể sống sót từ chiến trường trở về, hiếu thuận với cha nuôi cùng lão nương, lấy toàn tâm để chăm sóc nhị lão."
Dương Minh nghe được nàng nói như vậy lập tức liền xì hơi ngồi phịch xuống ghế mà thở gấp, trong lòng thì nghĩ thầm, đây là cái thế đạo gì vậy?
Thế đạo như vậy thì không thể yên ổn a!
Từ hai mươi năm trước đây quốc gia đã rơi vào loạn lạc. Có được đến lúc này là may nhờ có Tống Đại tướng quân khổ sở chống đỡ, nếu không thì quốc gia đã bị diệt vong. Lần trước trưng binh, A Nguyên chỉ mới được mười lăm, mà mười sáu mới là đúng tuổi để trưng binh, vì vậy mà A Nguyên mới tránh được một kiếp. Hiện tại A Nguyên đã mười tám, nếu như có lần thứ hai trưng binh, tất nhiên là tránh không khỏi. Đáng tiếc cho Lục gia khi chỉ còn lại một cái dòng độc đinh duy nhất này.
Khi Lục Nguyên Sướng về đến nhà thì đã là giờ hợi. Nàng tắm rửa qua quýt cho xong rồi liền đi lấy chìa khóa mở cái tủ treo quần áo, tìm ra tráp tiền. Cái tráp tiền này là trước khi chết, mẹ đã đưa tới tận tay nàng, bên trong có một trăm lạng bạc ròng. Đây là tiền an ủi cha nàng chết trận, một xu mẹ cũng chưa từng động đến, tất cả đều giao lại trong tay nàng.
Mấy năm qua, Lục Nguyên Sướng đã không ngừng bỏ thêm tiền vào đó, cho đến hiện tại thì đã có được hơn 130 lượng. Lục Nguyên Sướng cẩn thận đưa tay mơn trớn lớp hoa văn bên ngoài tráp, phảng phất như là đang được vuốt ve gương mặt của mẹ. Nàng thở dài một hơi, thôi, người chết rồi cũng giống như đèn tắt vậy, cũng đừng nên suy nghĩ nhiều nữa.
Lục Nguyên Sướng lấy ra hai mươi lượng bạc rồi đem đặt ở dưới gối. Lại một lần nữa khóa kỹ tráp tiền lại, thật cẩn thận đem giấu kỹ. Số tiền nàng đem ra, là tiền do chính tự tay mình kiếm được trong mấy năm qua. Còn tiền của cha, một xu cũng chưa động tới.
Tắt đèn xong, cũng giống như thường ngày Lục Nguyên Sướng lên giường đi ngủ. Chỉ là trong đầu của nàng không ngừng hiện lên hình ảnh cái lúc Cố Tiểu Phù lao vào ván cửa. .
||||| Truyện đề cử: Đọc Tâm |||||
Cố Tiểu Phù cũng vẫn giống như thường ngày là tiếp tục hầu hạ Trịnh Đại đi ngủ. Vậy nhưng tâm của nàng thì đã hoàn toàn nguội lạnh. Với một gia đình đã mưu toan vứt bỏ người của mình đi như vậy, làm sao còn có thể để cho người ta nghĩ về nữa.
Cố Tiểu Phù cũng chỉ ngủ được một lúc. Vì cảm giác lo lắng trong lòng mãi không yên, nàng liền đứng dậy đi uống nước. Ai ngờ khi đi qua phòng Trịnh Nhị thì thấy cái ván cửa đơn bạc kia căn bản không ngăn được âm thanh hai mẹ con nói chuyện với nhau.
"Con trai a, có phải là đau lắm hay không? Sau này ngươi phải làm người cho tốt đi, nhà chúng ta sau này còn phải dựa cả vào ngươi a." Trịnh Đại nương đau lòng vì Trịnh Nhị bôi thuốc, lại không quên khuyên bảo.
"Mẹ, ta cũng muốn được làm người tốt lắm, nhưng mà ta đã mắc nợ bên ngoài quá nhiều. Nếu không dựa vào đánh cược thì lấy đâu ra tiền để trả bây giờ." Trịnh Nhị nói lầm bầm.
"Hiện tại còn không phải Lục Đại lang đã đồng ý cho chúng ta mượn tiền rồi đó hay sao. Trả xong rồi thì phải cố mà làm người, có như thế thì mới sớm lập thân phân gia nghiệp được."
"Mẹ, ta..."
"Còn có chuyện gì nữa đây? Nhi a, ngươi đừng có gạt mẹ nha." Làm người mẹ thì luôn tối hiểu tâm tư con cái. Trịnh Đại nương vừa nhìn sắc mặt Trịnh Nhị thì liền biết còn có chuyện không hay nữa.
"Mẹ, ta... Ta... Ta còn nợ Quản lão đại năm lượng bạc nữa." Trịnh Nhị quanh co nửa ngày, cuối cùng cũng đành nói ra.
"Ngươi cũng thật là quá đáng mà! Ngươi để mẹ sống thế nào bây giờ?" Trịnh Đại nương vừa nghe được hắn nói như vậy thì khác nào sét đánh giữa trời quang. Mới vừa đưa đi sài lang lại phải nghênh tiếp hổ báo hay sao?
"Mẹ, nếu không thì lại cầu Lục đại lang thể tình mà cho chúng ta mượn thêm năm lạng đi. Bây giờ tốt nhất là cứ dựa vào hắn, làm sao cho có tiền là được rồi." Con ngươi Trịnh Nhị đảo một vòng, trong đầu hắn đã nghĩ ra được một chủ ý tuyệt diệu. Mượn là mượn, còn chuyện trả hay không là của sau này.
"Ngươi nghĩ đi đâu vậy? Ngày hôm nay là nhờ vào mặt mũi của trưởng thôn nên cái người Thất Sát Cô Tinh kia mới đồng ý cho ngươi mượn tiền. Nếu như ngươi lại còn nói thêm việc này với hắn nữa thì sợ rằng số tiền hai mươi lạng kia cũng không mượn được nữa."
"Nhưng mà, nếu để cho Quản lão đại biết ta đem tiền trả lại cho Hà lão đại, hắn nhất định sẽ đến tìm ta để đòi nợ, đến lúc đó thì sẽ phải làm sao bây giờ?"
Hai mẹ con Trịnh Nhị và Trịnh Đại nương cùng sầu lo. Việc này không thể để cho Trịnh lão cha cùng Trịnh Đại lang biết được. Thân thể hai người bọn họ đã không tốt, phải chịu đựng chuyện hôm nay đã là cực hạn, nếu mà lại bị kích thích nữa, nói không chừng vì quá tức giận mà đến mệnh cũng không còn.
"Mẹ, ta đã nghĩ ra được một cách." Trịnh Nhị ở trong sòng bạc kỹ năng đánh cược thì không học được bao nhiêu, nhưng riêng về mưu ma chước quỷ thì lại là cái này tiếp theo cái kia.
"Ý định gì?" Trịnh Đại nương thấy nhi tử có chủ ý liền khẩn cấp hỏi.
"Nếu không, ta đem đại tẩu bán đi. Nếu Hà lão đại đã đồng ý nhận nàng thì hẳn là Quản lão đại cũng khẳng định là đồng ý. Đại tẩu trị giá những hai mươi lạng, như vậy thì chỉ cần xoay tay một cái, không phải ta còn kiếm lời đến những mười lăm lạng hay sao? Có thể cho ngài cùng cha ăn thịt, lại còn có thể bốc thuốc cho đại ca uống nữa, đến lúc đó bệnh của đại ca hẳn là sẽ tốt hơn."
Nghe được đến khúc sau thì Cố Tiểu Phù đã không còn nghe lọt vào tai được nữa. Vậy là sau khi vượt qua kiếp nạn như một kỳ tích, nàng lại sắp bị bán thêm lần thứ hai. Đến lúc này thì Cố Tiểu Phù tự thấy không cho phép mình hối tiếc nữa. Nàng lo lắng đến mức trở nên cuống quýt. Chẳng lẽ nào nàng thật sự trốn không thoát vận mệnh bị bán đi hay sao?
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
10 chương
325 chương
17 chương
82 chương
11 chương
165 chương
72 chương