Minh Hoàn lặng lẽ qua đời trong một đêm.
Ánh mặt trời đầu tiên của buổi sớm mai chiếu vào, hồn phách Lưu Đàn trôi nổi, cuối cùng ngưng tụ lại một chỗ.
Hắn ngắm nhìn người con gái này.
Minh Hoàn ra đời vào năm Thuần Hi thứ tám, trong một đêm xuân ấm áp hương hoa mai lững lờ, sinh ra trong nhà họ Minh ở Mục Châu.
Chết vào năm Khánh Hòa thứ mười lăm, vào một đêm đông giá rét lạnh thấu xương, chết trong một ngôi chùa cổ trong núi sâu, nơi rất ít người đặt chân đến.
Minh Hoàn là mỹ nhân nổi tiếng Mục Châu.
Lúc nàng được sinh ra cả căn phòng tràn ngập một mùi thơm kỳ lạ, trời sinh đã mang theo hương thơm thấm vào lòng người.
Ngày nàng qua đời, nàng chỉ có ba mươi lăm tuổi, tóc đen như mây như khói, màu da trắng nõn như tuyết, khuôn mặt đẹp tinh xảo động lòng người, giống như là đang ngủ vậy.
Giống như khi còn sống, Minh Hoàn không có biểu cảm gì, vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt hờ hững.
Trên người Minh Hoàn, năm tháng dường như ngừng lại, chưa từng lưu lại chút dấu vết nào.
Lưu Đàn đưa tay chạm vào mặt Minh Hoàn.
Nhưng hắn chỉ là một linh hồn, không chạm vào được, không cảm nhận được.
Trong lòng hắn, Minh Hoàn là vầng trăng trên bầu trời, là tiên nữ trong tranh, là khát vọng duy nhất của hắn, là ý niệm xa xỉ duy nhất.
Hắn từng mạnh mẽ chiếm đoạt người con gái này, xem nàng như đồ vật, chiếm lấy làm của riêng, kim ốc tàng kiều, cất giấu năm năm.
Minh Hoàn đã từng phản kháng, từng giãy giụa, thậm chí đã nắm lấy chủy thủ muốn tự sát.
Lưu Đàn từng bước ép sát, lời lẽ uy hiếp, khiến cho nàng muốn sống không được, muốn chết không xong.
Về sau, Lưu Đàn cũng gặp báo ứng.
Hắn bị người ta hạ độc chết, ngai vàng rơi vào tay kẻ khác.
Năm ấy, Minh Hoàn mới mười chín tuổi, bởi vì hắn nhất thời sơ ý, khiến nàng từ đó lẻ loi một mình.
Chấp niệm của hắn không tan, tất cả những ham muốn khi còn sống, hắn đều không cần nữa, ngoại trừ nàng.
Lưu Đàn hối hận vì đã nhẹ dạ cả tin, bản thân hắn chết thì chết thôi, nhưng lại bắt Minh Hoàn lẻ loi một mình, không có ai để dựa vào.
Lưu Đàn yêu nàng như vậy, hồn phách của hắn đi theo sau lưng nàng.
Minh Hoàn có dung mạo khuynh thành, hút hồn người.
Tân đế si mê nàng, muốn cưới nàng làm hoàng hậu.
Minh Hoàn lại nói, nàng chỉ sống một đời, cũng chỉ gả cho một người, nếu có người dám bức bách nàng, thì nàng lập tức xuống suối vàng đi gặp Lưu Đàn.
Dưới tay Minh Hoàn cũng có thuộc hạ cũ của Lưu Đàn, Lưu Đàn không còn nữa, các vị Vương nguyện che chở cho Vương phi của Lưu Đàn, cho nên, tân đế cũng không có gan cưỡng ép Minh Hoàn.
Sau khi cự tuyệt hoàng đế, Minh Hoàn tới chùa Vạn Niên.
Nàng để tóc tu hành, sống những tháng ngày thanh bần, thức ăn hàng ngày là đồ chay nấu qua nước lã, hàng ngày phải gánh nước, phải quét sân, phải khêu đèn may vá áo gai.
Lúc còn sống, Lưu Đàn đã giày vò trái tim Minh Hoàn, chiếm đoạt thân thể nàng, nhưng về phương diện sinh hoạt chưa bao giờ bạc đãi nàng.
Mười ngón tay thon dài của Minh Hoàn chưa từng chạm qua nước xuân, da thịt mềm mại, mặc trên người đều là lăng la tơ lụa.
Trước khi cưới, nàng là tiểu thư dòng chính của nhà họ Minh, sau khi cưới thì là chính phi của Mục Vương, chưa từng phải chịu khổ.
Tới chùa Vạn Niên, nàng đã từng không thoải mái, nhưng cũng tiếp tục kiên trì.
Hầu gái của Minh Hoàn tên là Sào Ngọc.
Sào Ngọc từng hỏi Minh Hoàn: “Tiểu thư, hoàng đế một lòng si mê người.
Vào hậu cung rồi, người có thể làm hoàng hậu, có thể hưởng vinh hoa phú quý, tội gì mà ở đây đọc kinh ạ.”
Minh Hoàn chỉ buông mắt xuống, lông mi thật dài đổ thành bóng mờ trên khuôn mặt trắng nõn như tuyết của nàng: “Ở cùng với người mà ta chán ghét, còn không bằng chết đi cho rồi.”
Từ trước tới nay nàng luôn khắt khe lạnh nhạt, lời nói ra sẽ không dễ nghe.
Nhưng những lời này lại là lời thật.
Minh Hoàn là tiểu thư nhà họ Minh ở Mục Châu, được yêu thương cưng chiều, nhưng nàng không phải người yếu đuối, sẽ không lệ thuộc vào đàn ông có địa vị cao.
Có đôi khi, nàng cũng muốn sống cho bản thân một lần.
Lúc Lưu Đàn còn sống, nàng bị Lưu Đàn cất giấu trong lầu vàng, hưởng thụ hết vinh hoa phú quý.
Lưu Đàn mất rồi, Minh Hoàn không muốn bị vướng vào chuyện thế tục, phòng ốc sơ sài, thân mặc áo gai nhưng cuộc sống cũng tự tại.
Lưu Đàn đã trở thành hồn phách, không có thực thể, không biết đau, nhưng nghe được những lời Minh Hoàn nói, hồn phách của hắn lại co lại thành một nắm.
Hắn biết, Minh Hoàn không phải ở vậy vì mình, nàng chỉ là trống rỗng, bị hắn tổn thương quá sâu, không còn tình cảm gì nữa.
Cái đó khiến nàng chán ghét người khác, không chỉ hoàng đế, mà còn cả hắn nữa.
Linh hồn Lưu Đàn đi theo nàng mười sáu năm, hắn thích Minh Hoàn quá mức, có thế nào cũng không chán.
Hắn nhìn nàng hái hoa ở trong núi, nhìn nàng băng bó cho con thỏ bị thương, nhìn nàng sao chép kinh phật vào ban đêm, cuối cùng lại ngủ gật, nhìn nàng ban đêm gặp ác mộng, vô thức hô lên một tiếng “Lưu Đàn”…
Minh Hoàn là người cô độc lạnh lùng, dường như chưa bao giờ quan tâm đến tình yêu.
Lúc còn sống, Lưu Đàn xem nàng như tâm can, mở miệng là gọi “Hoàn Hoàn của ta”, nhưng nàng lại hận hắn cậy quyền cậy thế ép buộc mình, chưa bao giờ chủ động nói với hắn một câu.
Lưu Đàn chết rồi, hóa thành hồn phách.
Lúc trước hắn thấy tân đế dùng mọi cách lấy lòng Minh Hoàn, dáng vẻ dịu dàng chân thành, không để bụng việc Minh Hoàn đã từng gả cho người khác, thì cho là Minh Hoàn sẽ nương nhờ tân đế.
Kết quả, Minh Hoàn từ chối không nhận đồ của tân đế, luôn miệng nói nàng chỉ đi theo một mình Lưu Đàn, Lưu Đàn chết rồi, nàng sẽ cố gắng sống tốt thay Lưu Đàn.
Những lời từ trong miệng Minh Hoàn nói ra đều là lời nói dối.
Lưu Đàn biết nàng chưa từng yêu hắn, chưa bao giờ.
Nàng tỏ ra thâm tình, chẳng qua là mượn cớ để từ chối người khác mà thôi.
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Minh Hoàn bị con rắn độc Lưu Đàn quấn lấy năm năm, đã sớm chán ghét tất cả.
Nhưng mà, dù là vậy, Lưu Đàn vẫn thích phiêu du bên cạnh nàng, nghe nàng nói với người ta: “Lưu Đàn là phu quân của ta, ta chỉ đi theo một mình chàng thôi.”
…….
Trong mười sáu năm sau khi Lưu Đàn qua đời, Minh Hoàn sống ở ngôi chùa cổ trong núi sâu, như u lan trong thâm cốc, yên lặng nở rộ.
Nàng sẽ không rơi lệ vì Lưu Đàn, thậm chí xem ra giống như đã quên mất người đàn ông này.
Ân oán nửa đời trước, với nàng mà nói, đều đã qua rồi.
Nói là xuất gia, nhưng nàng vẫn giữ lại mái tóc dài xinh đẹp.
Lúc đêm đến, nàng dùng lược gỗ đào nhẹ nhàng chải chuốt.
Hoa phượng tiên nở rộ, nàng sẽ lấy cánh hoa làm màu nhuộm móng tay, mười ngón tay trắng nõn thon dài, đầu ngón tay lại có màu đỏ nhạt.
Cầm bút sao chép kinh phật, nhưng trong lòng Minh Hoàn không có Phật, nàng chỉ thích bản thân mình mà thôi.
Chỉ là thỉnh thoảng, Minh Hoàn sẽ nhớ tới người đàn ông có bề ngoài hết sức anh tuấn nhưng hành vi lại cực kỳ xấu xa đó, nhớ tới việc ban ngày hắn phái người thời thời khắc khắc đi theo trông trừng nàng, sợ nàng tự sát hoặc chạy trốn, nhớ tới ban đêm hắn ôm nàng thật chặt, triền miên đau khổ nói nàng là tâm can, là bảo bối của hắn.
Lưu Đàn luôn là như vậy, một mặt thì uy hiếp Minh Hoàn, một mặt lại mềm mỏng dỗ dành.
Hắn nói Minh Hoàn chính là tâm can của hắn, nếu không có nàng, hắn sẽ đau, sẽ chết.
Nhưng sủng ái nhiều hơn nữa cũng khó mà che lấp những tổn thương ban đầu.
Hết lần này tới lần khác dùng đao đâm vào tim người ta, lại dùng thuốc tốt nhất để chữa trị, nhưng vết sẹo cũng không xóa hết được.
Minh Hoàn từng bị Lưu Đàn cắm một dao vào tim, khiến nàng đau đớn suốt mấy năm.
Nàng tưởng nàng hận Lưu Đàn.
Nhưng mà, đêm đó nàng qua đời, nàng dường như nhìn thấy Lưu Đàn đi về phía mình.
Người ấy vẫn cao lớn như xưa, tướng mạo cũng vẫn anh tuấn như xưa.
Nàng với Lưu Đàn chênh nhau tám tuổi, Lưu Đàn lớn tuổi hơn nàng.
Nhưng bây giờ, nàng đã ba mươi lăm tuổi, Lưu Đàn vẫn còn duy trì dáng vẻ lúc hai mươi bảy tuổi.
Sâu trong nội tâm, nàng sợ hãi người đàn ông này.
Lưu Đàn thật sự rất xấu xa, đã nói ra rất nhiều lời khiến nàng tổn thương.
Nàng nhỏ mọn, lại thù dai, nàng nhớ rõ từng từ mà Lưu Đàn đã nói với mình.
Lúc ở trên giường Lưu Đàn dịu dàng lưu luyến nói: “Hoàn Hoàn, ta sẽ bảo vệ nàng mãi mãi, vĩnh viễn quấn lấy nàng, cho dù làm ma, cũng sẽ không buông tha nàng.”
Trước khi xuất chinh, Lưu Đàn cũng hung ác ngang ngược nói: “Minh Hoàn, lúc ta trở về, nếu nàng bỏ chạy hoặc tự sát thì nhà họ Minh các nàng sẽ xong đời đấy.”
Mười sáu năm trôi qua, mấy nghìn ngày đêm, thời gian lặng lẽ trôi đi, Minh Hoàn không chỉ nhớ những lời hắn đã nói, còn nhớ cả khuôn mặt hắn nữa.
Lúc Lưu Đàn qua đời, Minh Hoàn không hề rơi một giọt nước mắt.
Nước mắt của nàng đã chảy khô từ khi hắn còn sống.
Giờ phút này, Minh Hoàn nhìn Lưu Đàn đi về phía mình, đột nhiên cảm thấy hốc mắt nóng lên.
Lưu Đàn.
Hắn nói sẽ bảo vệ nàng mãi mãi, hắn cũng nói sẽ chờ nàng tiếp nhận hắn, chờ nàng yêu hắn.
Nhưng cuối cùng hắn lại lừa nàng, để nàng lẻ loi một mình trên đời này suốt mười sáu năm.
Ngay cả than thở nàng cũng không thốt ra được.
Nàng chôn vùi tất cả tình cảm ở đáy lòng, vĩnh viễn nhắm mắt lại.
………..
“Đã gặp con gái lớn nhà họ Minh chưa? Đó mới là tiểu thư khuê các chân chính, Đỗ tiểu thư, Thẩm tiểu thư gì đó mà các ngươi nói, không sánh được với một phần hào quang của đại tiểu thư nhà họ Minh.”
Cảnh xuân tươi đẹp, mấy nam thanh niên quý tộc ở trong đình cụng ly đổi chén, nói cười vui vẻ.
Người đàn ông ngồi ở vị trí trên cùng, trẻ tuổi anh tuấn, có một đôi mắt phượng hẹp dài, phong thái ung dung, hào hoa phú quý, không giận mà tự uy.
Người ngồi bên dưới vẫn nói nói cười cười: “Chắc ngươi nghĩ nhiều rồi? Con gái lớn nhà họ Minh mới có mười bốn tuổi, Đỗ tiểu thư với Thẩm tiểu thư lớn hơn Minh tiểu thư hai tuổi, nhất định là xinh đẹp quyến rũ hơn chút.”
“Ngươi không tin hả? Minh công tử và Minh tiểu thư cũng tới Vương phủ, nhìn Minh công tử phong lưu tuấn tú, thì biết em gái hắn chính là một mỹ nhân.” Người mặc áo xanh cười nói: “Tiệc bách hoa năm ngoái, ta thoáng nhìn thấy từ xa, suýt chút nữa thì bị Minh tiểu thư câu mất hồn đấy.”
Mục vương ngồi ở bên trên đột nhiên nâng mắt.
Người áo xanh ngồi phía dưới cười nói: “Điện hạ, đến bây giờ ngài vẫn chưa cưới Vương phi, trái lại tôi cảm thấy, đại tiểu thư nhà họ Minh có dung mạo khuynh thành, rất xứng đôi với ngài.”
Mấy người thấy người áo xanh nịnh nọt như vậy, cũng “xùy” một tiếng.
Mục vương Lưu Đàn có thân phận cao quý, phong thái ung dung, cũng không ra vẻ ta đây với người khác, lúc uống rượu nói chuyện phiếm khá là hiền hòa.
Vì vậy, nhóm con cháu của các gia đình lớn ở Mục châu không khỏi kính phục Mục vương Lưu Đàn.
Ngày thường, Lưu Đàn tu thân dưỡng tính, người khác cũng từng tặng hắn không ít mỹ nhân, nhưng hắn cũng chẳng thèm chạm vào.
Lưu Đàn này, cái gì cũng muốn tốt nhất, ăn cơm thì phải ăn loại thịt tốt nhất, uống rượu phải uống loại rượu ngon nhất, thuộc hạ phải là cao thủ có võ công giỏi nhất, người phụ nữ của hắn, đương nhiên cũng phải là người con gái xinh đẹp nhất.
Hạng phấn son dung tục, phần lớn không lọt được vào mắt Lưu Đàn, những người con gái chủ động dính lấy hắn, Lưu Đàn luôn cho là bọn họ muốn chiếm lợi của mình, bởi vì vẻ anh tuấn của mình.
Người tự luyến như Lưu Đàn, tất nhiên phải giữ mình trong sạch mà sống qua ngày.
Đa số thanh niên ngồi bên dưới chưa từng gặp mặt đại tiểu thư nhà họ Minh.
Đại tiểu thư nhà họ Minh còn nhỏ tuổi, còn chưa cập kê, nghe nói là người thích yên tĩnh, rất ít đi ra ngoài.
Đám đàn ông này nhìn mỹ nhân quen rồi, trong lòng thầm nghĩ cô tiểu thư này có lẽ chỉ trắng hơn, đầy đặn hơn mỹ nhân bình thường một chút, dù thổi phồng thế nào đi nữa, cũng không thể khen lên trời được.
Đương nhiên Lưu Đàn cũng nghĩ vậy.
Trước nay hắn vốn dễ tính, tuổi tác xấp xỉ với đám thanh niên đang ngồi đây, tự nhiên cũng sẽ nói đùa với bọn họ: “Vương phi hả? Vương phi thì có gì tốt? Tính ta không thích bị gò bó, cưới một Vương phi vào phủ, suốt ngày thổi gió bên tai ta, nói không chừng muốn ta dốc sức vì nước, không chơi đùa với các ngươi được nữa.”
Những người khác sôi nổi cười rộ lên.
Có mấy người đã lấy vợ, ngồi ở đây đều là quý tộc có mặt mũi ở Mục Châu, phu nhân cưới về cũng là tiểu thư khuê các, cũng có vài vị phu nhân có tính cách mạnh mẽ, không cho phép chồng mình ra ngoài chơi đùa, bởi vậy, nghe Lưu Đàn nói, mấy người này tràn đầy đồng cảm: “Điện hạ nói cũng phải, trong nhà có thêm người quản lý, thật sự không được tự do.”
Lưu Đàn đã uống không ít rượu, đầu hơi nóng lên, thừa dịp mọi người cười nói vui đùa, một mình hắn rời khỏi đình.
Không biết đã đi bao lâu, hắn đi tới bên bờ hồ hóng gió.
Từ xa loáng thoáng truyền tới tiếng gió thổi lay lá trúc, hắn vô cớ cảm thấy bực bội, đầu cũng đau âm ỷ.
Cánh rừng trúc đáng ghét này, thật sự nên cho chặt đi.
Lưu Đàn muốn quay về nghỉ ngơi.
Hắn vẫn phải đi xuyên qua đường mòn trong rừng trúc để quay về.
Lúc sắp ra ngoài, hắn trông thấy một bóng người.
Nước chảy róc rách, mấy tảng đá kê trên con suối cạn, một thiếu nữ bước qua hòn đá, đi lên chỗ cao, bẻ một cành hoa lê.
Bên tai Lưu Đàn chợt có tiếng thức tỉnh vang lên.
Bóng dáng của người thiếu nữ dần dần trở nên mơ hồ, lại dần trở nên rõ ràng.
Theo sự xuất hiện đột ngột của người thiếu nữ, những chuyện cũ trong quá khứ cũng dồn dập kéo về.
Lưu Đàn dừng lại tại chỗ, đau đớn không chịu nổi.
Hắn nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên dung nhan của người con gái đã qua đời.
Người đó đã chết rồi, nhưng vẫn động lòng người như xưa, sắc đẹp khuynh quốc, tựa như chỉ đang ngủ.
Những chuyện cũ đó, toàn bộ kiếp trước, Lưu Đàn đều nhớ lại.
Những ký ức này quá mức nặng nề, dường như hắn khó mà chống đỡ nổi, một tay túm chặt thân trúc thẳng tắp, cây trúc bắt đầu lắc lư.
Người thiếu nữ ở chỗ xa kia vô cùng nhỏ bé yếu ớt, tóc đen như mây mù xõa ở sau lưng, giữa những sợi tóc được điểm tô bằng hạt trân trâu, dưới ánh mắt trời như đang tỏa ra ánh sáng.
Đẹp không thể tả.
Một cành hoa lê tới tay, dường như nhận ra có người đang nhìn trộm, thiếu nữ chậm rãi xoay người lại.
Hô hấp của Lưu Đàn trong nháy mắt ngưng lại.
Đây là Minh Hoàn của hắn, là tâm can của hắn.
Thiếu nữ Minh Hoàn, thuần khiết hơn nhành hoa lê, da trắng hơn tuyết, đôi đồng tử trong suốt, lộ ra mấy phần trong trẻo xuất trần thoát tục, mấy phần ngây thơ chưa hiểu sự đời.
Đây là người con gái đẹp nhất trong lòng Lưu Đàn..
Truyện khác cùng thể loại
75 chương
101 chương
520 chương
11 chương
297 chương
58 chương