Trong thôn có một cô nương
Chương 3 : Nơi nào cũng đều có đứa trẻ chẳng ra gì
"Người nhà họ Trịnh, tất cả đi ra đây cho ta! Nếu như các ngươi không chịu trả tiền, ta liền đem Trịnh Nhị nhà các ngươi làm thịt luôn!"
Cố Tiểu Phù nghe thấy vậy liền biết Trịnh Nhị lại ở bên ngoài bài bạc bị người ta truy đến tận nhà rồi, việc này năm ngoái cũng từng xảy ra một lần.
Hai vị lão Trịnh gia nghe được cũng liền vội vã đi ra. Cố Tiểu Phù đỡ lấy Trịnh Đại nương sắp ngất xỉu, lật đật chạy về phía cửa.
"Cha, mẹ, các ngươi nhanh cứu ta!" Trịnh Nhị thấy cha mẹ mình đi ra liền vội vã gào lên kêu cứu.
"Nhị Lang a, ngươi đã làm gì mà bị đến như vậy đây?" Trịnh Đại nương thấy một đám người hung thần ác sát cùng vây quanh ở trước cửa viện, còn Trịnh Nhị thì bị trói gô đè xuống đất chịu quyền đấm cước đá thì đau lòng a. Nàng chỉ còn lại một đứa con trai để dưỡng lão, đưa ma. Đứa lớn đang nằm ở trên giường kia không biết còn kéo dài được đến bao lâu.
"Làm gì hả? Trịnh Nhị nhà ngươi đang thiếu nợ của ta hai mươi lượng bạc. Hừ!" Mặt kẻ đầu lĩnh đầy vẻ hung tợn hất cằm trả lời. Hắn vung tay lên ra hiệu cho bọn thủ hạ ngừng tay.
"Hà lão đại, ta chỉ mượn với ngươi năm lạng mà thôi, ở đâu ra hai mươi lạng chứ?" Trịnh Nhị nghe thấy vậy thì quên cả thân mình đau đớn mà vội vã cãi bỏ. Năm lạng thôi mà hắn còn trả không nổi, hai mươi lạng còn chẳng phải muốn cả cái mệnh của hắn nữa hay sao!
"Năm ngày trước đúng là năm lạng, nhưng chẳng lẽ cho vay tiền mà không cần lợi tức hay sao?" Hà lão đại khinh bỉ nói. Dáng vẻ của hắn không tốt lắm, nhưng con mắt bất lương thì rất tinh tường, vừa nhìn qua liền biết Trịnh gia không còn tiền. Có điều, tiểu nương tử kia dung mạo lại không tồi, chỉ cần nuôi dưỡng mấy ngày, nói không chắc còn có thể bán được với giá tiền cao.
"Nhà ta không còn tiền. Không bằng ngươi cứ giết ta là được, không nên tới phiền cha mẹ ta!" Trịnh Nhị đã là một con ma bài bạc, bản lĩnh trốn tránh những kẻ đòi nợ cũng luyện đã thành ma pháp, trong đó giả chết cũng coi là một chiêu rất hữu hiệu. Người đòi nợ sợ nhất là đòi kẻ không muốn sống.
"Con ơi! Các ngươi không được đụng đến con trai của ta." Dương Đại nương vừa nghe con nói vậy thì sợ đến đặt phịch mông ngồi dưới đất kêu khóc ầm ĩ. Vừa ra khỏi cửa liền thấy nhi tử bị người ta đánh, hiện tại nhi tử còn bị bức ép đến mức phải tìm cái chết, nàng thật không muốn sống nữa.
Vì Hoa gia cùng Trịnh gia là láng giềng, nghe được tiếng ầm ĩ thì vội vàng chạy đến nhìn một cái, ai ngờ lại bày ra một quang cảnh như thế. Hoa lão cha sợ là sẽ xảy ra án mạng, liền nói với con: "Nhị lang, nhanh đi xin mời trưởng thôn đến đây ngay."
"Vâng, cha."
Hoa Nhị Lang đáp lời xong liền nhanh chân vọt chạy. Nhà trưởng thôn trụ phía đông thôn, cách bọn họ bên này cũng không gần!
"Vị huynh đài này, thiếu nợ thì phải trả tiền là thiên kinh địa nghĩa, nhưng Trịnh gia xác thực không tiền, có thể hay không cho họ một chút thời gian để lo liệu đã." Hoa Đại lang nhận được Hoa lão cha ra hiệu liền đi ra điều đình.
"Thêm thời gian! Hừ, làm sao cho thêm thời gian được? Nếu không vị tiểu ca này cho ta mượn hai mươi lượng bạc, ta sẽ cho thêm chút thời gian để hắn trả lại ngươi!" Hà lão đại ngữ khí xem như là ôn hòa, nhưng là ánh mắt nhưng lại hung tợn. Hắn làm đòi nợ nghề này cũng không phải một ngày hai ngày, người nào mà hắn chưa từng thấy qua!
"Ngươi!"
"Đại lang, lui ra." Hoa Đại lang bị làm cho tức giận đến mức muốn lý luận, nhưng lại bị Hoa lão cha gọi lại.
"Huynh đài, đúng là Trịnh gia xác thực không còn tiền. Nếu ngươi cứ như vậy ép buộc, nói không chắc sẽ bức chết người. Đến khi đó, quan phủ cũng sẽ phải truy xét." Khi còn trẻ Hoa lão cha từng làm tiểu thương, gặp những chuyện này có chút quen thuộc. Đánh chết Trịnh Nhị quan phủ sẽ không truy xét, nhưng bức tử người nhà họ Trịnh thì phải chất vấn.
"Ai nói nhà bọn họ không tiền, ta nhìn ra trong nhà bọn họ còn có món đồ rất đắt giá." Ánh mắt Hà lão đại nhìn chằm chằm vào Cố Tiểu Phù, ý tứ trong mắt lại rất rõ ràng.
Cố Tiểu Phù bị ánh mắt đầy ý chiếm đoạt nhìn chằm chằm trong lòng cực kỳ không thoải mái, vừa định lui vào trong nhà tránh đi liền bị một thủ hạ của Hà lão đại vung tay tóm chặt.
"Ngươi thả ra ta!" Cố Tiểu Phù giãy dụa, nhưng tay chân nàng lấy đâu ra khí lực mà hơn được thủ hạ của Hà lão đại. Hai tay nàng bị giữ chặt, còn mặt lại bị Hà lão đại nắm lấy mà soi kĩ càng.
"Chà chà, quả nhiên là một gương mặt xinh xắn. Trịnh Nhị, ngươi đem nàng đưa cho ta thì món nợ hai mươi hai lạng bạc kia sẽ được chúng ta xóa bỏ, như vậy thì có được hay không?"
Trịnh Nhị ngẩng đầu nhìn Cố Tiểu Phù. Vị đại tẩu từ này lúc đến nhà hắn luôn luôn bận rộn, ăn uống kham khổ nhưng chưa từng một lời oán hận, từ ngày xưa hắn đối với vị chị dâu này cũng rất tôn kính. Hà lão đại nói vậy là có ý gì, đây khẳng định là định đem đại tẩu bán vào trong kỹ viện đây mà!
Nhưng mà, trong con mắt của Trịnh Nhị, xem ra kỹ viện so với trong nhà vẫn tốt hơn nhiều. Ở bên trong kỹ viện tốt xấu vẫn còn có cái để mà ăn mà uống, lại còn có người sai khiến, bán cái nụ cười liền có thể kiếm được bộn lượng bạc. Chỉ cần bằng sắc đẹp của đại tẩu này thôi, chắc sẽ là hoa khôi.
Đến lúc đó, nếu như hắn có thiếu bạc, cũng chỉ cần đến hỏi đại tẩu hẳn là sẽ có ngay. Vụ buôn bán này làm được!
"Hà lão đại, lời ngươi nói có thật hay không?" Trịnh Nhị cũng bị lừa gạt không ít lần, vì thế mà lần này rất cẩn thận. Trịnh gia bọn họ, thật sự đã không còn tiền.
"Nhìn cho rõ ràng này. Đây là giấy nợ của ngươi, bây giờ chỉ cần để cho cha ngươi làm điểm chỉ đồng ý đưa nàng cho ta, thì tờ giấy nợ này lập tức là của ngươi!" Hà lão đại lộ ra nụ cười chiến thắng, cả khuôn mặt đều vặn vẹo lên. Hắn để thủ hạ ngay tại chỗ viết giấy bán thân, rồi đưa tới trước mặt Trịnh lão cha.
"Cha, xin ngài cứu con một mạng!" Trịnh Nhị hướng về phía cha mình bằng một cái nhìn thật đáng thương. Hắn hy vọng có thể đổi lấy được ở cha lòng thương hại.
"Lão Trịnh, ngươi cần nghĩ cho rõ a, Phù nương này là một người vợ quá tốt, ngươi đừng để mình mất tỉnh táo!" Hoa lão cha thấy Trịnh lão cha cực kỳ do dự liền vội vàng khuyên nhủ.
Lúc này mọi người trong Hoa gia cũng đã cuống quýt đến mức không tự chủ nổi nữa, chỉ có Hà lão đại là vẫn cùng với mấy tên tay chân một mực nhìn vào bọn họ không hề chớp mắt. Bọn họ đều là nông dân thành thật, đâu có thể cùng loại du côn lưu manh này dây dưa được đây.
Uyển nương nhìn Cố Tiểu Phù với ánh mắt cực kỳ lo lắng. Lúc này tay chân Cố Tiểu Phù vẫn đang bị giữ chặt, không cách nào mà thoát ra cho được, trên mặt của nàng lúc này chỉ còn đầy vẻ tuyệt vọng. Cùng làm người vợ như người ta nên giờ đây Uyển nương cũng bị cảm động lây. Nếu mà Hoa gia cũng đối xử với nàng như vậy, nàng sẽ không thể nào sống nổi.
"Cha, mẹ!" Trịnh Nhị thấy cha của mình chậm chạp không làm điểm chỉ thì liền vội vàng quỳ xuống để thỉnh cầu.
"Cha lũ trẻ, ấn đi!" Trịnh Đại nương nhìn trên mặt, trên người Trịnh Nhị nhằng nhịt khắp nơi đều là vết thương thì làm sao mà nhẫn tâm đến mức không cứu nhi tử đây. Chỉ là nàng lại không nhìn thấy vẻ tuyệt vọng hiện lên trên mặt của Cố Tiểu Phù.
"Thôi đành." Trịnh lão cha lắc đầu, cửa nhà bất hạnh, thế đạo gian nan, hắn cũng là một người nông dân chất phác thì có thể có biện pháp gì đây.
"Dừng tay!" Trịnh lão cha vừa định làm điểm chỉ thì một thanh âm suy yếu vang lên. Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn lại, thì ra là người nằm trên giường đã lâu, Trịnh Đại lang.
"Đại lang, mau trở lại phòng đi, ngươi không chịu nổi gió, cẩn thận ho khan." Trịnh Đại nương thấy thế liền vội vàng chạy lại rồi dìu lấy Trịnh Đại lang đi vào trong nhà, chỉ là hắn lại giẫy giụa đẩy lão nương ra, sau đó hắn tức giận nói: "Cha, chúng ta không thể bán Phù nương đi được!"
Cố Tiểu Phù thấy thế, rốt cục nước mắt cũng chảy xuống, nàng nhớ lại mình đã ở tại Trịnh gia này nhọc nhằn khổ sở suốt ba năm, vậy mà không có ai vì nàng suy nghĩ. Cũng còn may, Đại lang đồng ý vì nàng nói chuyện.
"Được thôi, tiểu tử, thật là có dũng khí! Thả người đàn bà kia ra!" Hà lão đại vung tay lên, mặt lộ vẻ dữ tợn. Hắn gằn giọng nói: "Trịnh gia các ngươi, quả là có cốt khí, đã không trả tiền lại, cũng không chịu bán người. Được, vậy ta sẽ tác thành cho các ngươi! Đem Trịnh Nhị đánh chết tươi cho ta, quan phủ đã có quy định rồi, nợ nần từ mười lăm lạng bạc trở lên nếu không trả, đánh chết cũng không được oán!"
Ngay lập tức, đám hung thần lập tức bâu vào chung quanh Trịnh Nhị, quyền đấm cước đá, Trịnh Nhị lại khổ sở cầu xin, chỉ là những kẻ này này từ tay chân cho đến tâm địa đã được luyện thành sắt đá, nên bọn họ ra tay không chút nào lưu lực.
Trịnh Đại nương thấy nhi tử bị vây đánh như vậy thì lôi Trịnh Đại lại căm giận nói với hắn: "Bản thân ngươi không lâu nữa sẽ bị ốm chết, nếu như cứ để cho người ta đánh chết đệ đệ của ngươi, đến lúc đó ngươi để hai lão già bọn ta phải làm sao bây giờ! Mẹ cho ngươi đọc sách biết chữ lẽ nào là ngươi cứ như thế hiếu thuận cha mẹ! Cha mẹ già không chỗ nương tựa, ngươi ở dưới lòng đất thì có thể an tâm được hay không? Đó là thân huynh đệ của ngươi, ngươi hiện tại vì giúp đỡ một người ngoài mà làm hại tính mạng huynh đệ ngươi được hay sao!"
Một câu lại một câu, trực tiếp đâm vào trái tim của Trịnh Đại lang. Hắn xác thực là không còn nhiều thời gian nữa, nếu như ngay đến đệ đệ cũng không còn, mà chân của cha hắn không lành, chỉ dựa vào một mình nương hắn thì Trịnh gia sống sót bằng cách nào. Nhưng mà, Phù nương cũng không phải người ngoài a. Nàng là người nhà họ Trịnh, là người vợ của hắn, làm sao hắn có thể làm ngơ cho được đây?
Trịnh Đại không ngừng ho khù khụ, bên tai là âm thanh người mẹ khổ sở cầu xin, cùng với âm thanh đám hung thần đang xoay quanh đệ đệ quyền đấm cước đá không ngừng. Lúc trước Trịnh Nhị còn có thể kêu lên vài tiếng, nhưng bây giờ thì đến cầu cứu thôi cũng không thể kêu lên được nữa.
Trịnh Đại nhìn thấy cha mình co quắp ngồi ở trong viện, gió nhẹ mang theo mớ tóc bạc bay bay, làm cho Trịnh lão cha càng nhìn lại càng già nua.
Hắn liếc nhìn sang Cố Tiểu Phù vẫn đang đứng ở một bên, tất cả trong mắt đều là vẻ cầu xin. Tay của Trịnh Đại nắm chặt lại, mười ngón tay như cắm sâu vào trong đất bùn, hắn thống khổ nhắm mắt lại, vô lực nói: "Đừng đánh nữa, chúng ta đồng ý."
Đến cùng, người vợ vẫn có thể kết hôn lại, còn người thân thì không thể!
Cố Tiểu Phù nghe thấy hắn nói như vậy thì so với lúc nãy lại còn tuyệt vọng hơn. Tuy rằng nàng đối với Trịnh Đại không có tình cảm phu thê, nhưng ba năm nay vẫn một lòng chăm sóc. Cố Tiểu Phù vẫn luôn cảm thấy mình thật sự đủ xứng đáng làm người nhà của Trịnh gia, đặc biệt là đối với Trịnh Đại, nàng chỉ hận mình không thể làm tốt hơn. Nhưng mà, ba năm trả giá, cuối cùng đổi lại, lại chỉ là uổng phí.
Nàng nhìn Trịnh Nhị nằm trên đất thoi thóp, lại nhìn Trịnh Đại nương đỡ Trịnh Đại đang không ngừng ho khan, nàng nhìn cánh tay Trịnh lão cha đang run rẩy sắp sửa làm điểm chỉ, còn có nụ cười khuôn mặt Hà lão đại tràn đầy vẻ tục tĩu hướng về phía nàng áp sát lại.
Cố Tiểu Phù thật sự tuyệt vọng rồi. Hóa ra không phải gia cảnh khốn khó mới có thể phá hủy được mình, cũng không phải Trịnh gia nghèo khó đã phá hủy được mình, mà chân chính phá tan đi cuộc đời mình, chính là lòng người!
Cha mẹ thì vì cho rằng mình đã làm lãng phí miếng cơm trong nhà nên đưa nàng cho Trịnh gia từ khi còn rất sớm. Nàng ở tại Trịnh gia đi sớm về tối để làm lụng. Không chỉ có phải giặt quần áo làm cơm, hầu hạ cha mẹ chồng cùng phu quân, thêu thùa may vá giúp trong nhà, mà nàng còn phải xuống dưới ruộng gieo trồng, lên núi đốn củi, chạy đi xa lấy nước, thay nam nhân làm việc nặng nhọc. Nàng đã không dám ăn thêm nhiều hơn một miếng cơm, chưa bao giờ dám may cho mình một bộ y phục, chỉ vì mong có thể giúp cho trong nhà bớt được chút tiền, để Trịnh Đại có thể có thêm một ngụm thuốc mà sống thêm được một ngày.
Nhưng còn Trịnh gia thì sao? Căn bản từ trước đến nay Cố Tiểu Phù cũng không quen trông ngóng điều gì ở Trịnh gia. Nhưng mà hôm nay đây, Cố Tiểu Phù thật sự cũng không còn cách nào nhẫn nại được nữa, không còn cách nào có thể bỏ qua cho họ được nữa!
Bây giờ nàng bị bán đi, nàng là người phụ nữ đầu tiên bị bán đi ở thôn này. Nếu chỉ là như vậy thôi thì cũng đành, thế nhưng nếu như phải ở cái nơi buôn hoa bán nhụy kia, nơi chỉ để che giấu những chuyện xấu xa, một nữ tử thuần khiết như nàng đi vào, sao còn có thể có chữ "hảo".
Khi thấy Hà lão đại đã tới gần mình, nàng không có nhiều thời gian để nghĩ về chuyện bi thương như vậy nữa. Nếu đã như vậy, các ngươi, tất cả mọi người đều cùng bỏ rơi ta, vậy ta liền bỏ rơi thế giới này!
Cố Tiểu Phù đột nhiên ra sức chạy đi. Mục tiêu của nàng là cái tấm ván cửa đã tàn tạ ở đằng kia.
Nếu không thể được làm người trong sạch, vậy hãy để cho ta sạch sành sanh trở thành quỷ đi!
Tình cảnh này vượt quá ngoài dự liệu của mọi người. Tất cả những ai đang đứng xem cũng đều trở nên choáng váng. Ngay cả người gần nàng nhất là Hà lão đại cũng không kịp phản ứng.
Đây là một nữ tử kiên cường, đây là một nữ tử trinh tiết. Một nữ tử ăn mặc quần áo tàn tạ, quyết tâm tìm đến cái chết. Một màn như vậy đã làm chấn kinh tất cả những người đang có mặt tại đó.
"Phù nương!" Trịnh Đại là người phản ứng trước hết. Hắn dùng âm thanh lớn nhất có thể để tri hô, hy vọng có thể gọi Cố Tiểu Phù trở lại.
"Phù nương! Không được!" Uyển nương vừa hô vừa xông tới, chỉ có điều nàng lại ở một khoảng cách quá xa.
Tất cả mọi người đều tuyệt vọng. Trịnh gia tuyệt vọng, là vì không còn cách nào trả tiền cho những kẻ đòi nợ. Mà Hoa gia tuyệt vọng, là vì nữ tử có số khổ này không đáng phải chết như thế!
Ngay vào lúc Cố Tiểu Phù sắp va vào ván cửa thì một bóng người nhanh chóng lướt qua. Cả người của Cố Tiểu Phù liền đâm sầm vào trong lồng ngực của người đó.
"Hự!" Người kia bị đụng vào ngực đau mà phát ra một tiếng như vậy.
Cố Tiểu Phù lao cả người vào trên người vừa lướt tới kia. Tuy rằng con mắt có bị nổ đom đóm, nhưng thân thể vì may nhờ có người kia đón đỡ nên mới không ngất xỉu.
"Ngươi không sao chứ." Người kia nhẫn nhịn đau đớn trong ngực mà dịu dàng lên tiếng hỏi.
Cố Tiểu Phù nghe thấy từ trên đỉnh đầu truyền xuống một giọng nói cực kỳ ôn hòa liền ngẩng đầu lên nhìn. Đối diện với nàng là một đôi mắt đen láy, trong mắt chứa đầy vẻ thân thiết dành cho nàng. Loại ánh mắt này thường chỉ có ở những người thân, nhưng hiện tại, nó lại đến từ một người xa lạ.
Còn người kia, khi thấy Cố Tiểu Phù ngẩng đầu nhìn mình thì ánh mắt híp lại. Người kia gặp nữ tử tuy rằng không nhiều lắm, nhưng riêng với Cố Tiểu Phù, rõ ràng đây là nữ tử xinh đẹp nhất trong những người mình đã từng gặp.
Hai người liền ngu ngốc như vậy nhìn nhau, cùng chìm đắm ở trong thế giới của riêng mình.
Truyện khác cùng thể loại
102 chương
126 chương
202 chương
12 chương
20 chương
35 chương
69 chương