Mặc dù đại diện thành phố đã ra mặt nói chuyện với mình, là đối với chuyện Trần công tử đâm xe nên xử lý ở mức độ thấp một chút, dù sao cũng không có tai nạn chết người, mọi người cứ từ từ nói, rồi chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Nhưng mà khi Lý sở trưởng biết, người bị đam là Thiên kim tiểu thư của Tổng giám đốc Tập đoàn Ánh Rạng Đông, thì chỉ trong chốc lát, hắn đã biết mình nên đứng về bên nào! Dù sao những vụ án liên quan tới những nhân vật nổi tiếng xã hội này, chỉ cần không chú ý một chút, là có thể hủy đi tiền đồ chính trị của mình. Huống chi Trần công tử không có Bằng lái, là vi phạm pháp luật rồi, bản thân mình tìm người trông côi hắn, cũng là chuyện bình thường, cho dù lãnh đạo có biết, thì cũng không nói gì được mình. "Tiểu huynh đệ, hóa ra bạn gái cậu có bối cảnh lớn như vậy!" Lý sở trưởng nhìn tôi nói "Mới vừa rồi tôi lo lắng cho cậu! Tôi sợ cho dù tôi có xử lý chuyện của cậu nhẹ một chút, thì Trần gia nhất định sẽ không bỏ qua cho tôi, bây giờ xem ra là tôi lo lắng thừa rồi!" "Lý sở trưởng, nếu như ông không chê, tôi xin gọi ông một tiếng Lý đại ca, tôi còn rất cảm kích ông, bởi vì ông đúng là thực tình suy nghĩ cho tôi!" Tôi nói. "Tốt! Vậy thì đại ca gọi cậu là Lưu lão đệ vậy! Lý đại ca nói thật với đệ, thật ra thì ta không thích mấy tên phú hào Hương Cảng, Đài Loan, Hồng Kông, ỷ vào chính mình có tiền, mượn danh nghĩa tới nội địa đầu tư, gây chuyện sinh sự khắp nơi, mà đại ca lại không làm gì được, bởi vì pháp luật của người ta khác mình, đôi khi muốn dẫn người tới gông chúng lại!" Lý sở trưởng nói. "Ha hả! nhưng mà dù sao người ta cũng góp 1 viên gạch vào quá trình xây dựng đất nước! " Tôi gật đầu, cười nói. Đối với quan điểm của Lý đại ca cũng đồng ý. "Cái rắm! nếu như hắn thực sự cầm tiền tới, thì chúng ta nhận, nhưng có rất nhiều công tử, thiếu gia của các tập đoàn mượn danh nghĩa tới khảo sát đầu tư, nhưng thực chất là đi du lịch! Chờ chúng ta nhiệt tình khoản đãi xong, là cắp mông rời đi, hơn nữa còn mang cái danh đẹp là về nghiên cứu một chút!" Lý sở trưởng nghiến răng nghiến lợi nói. "Không có cách nào cả, có chỗ trống thì người cứ chui thôi!" Tôi nói: "Đệ thấy cái tên Trần công tử này tới tám phần là tới chơi, chứ không phải đầu tư gì cả đâu!" Lý sở trưởng gật đầu nói. "Nhưng mà những chuyện này không thuộc quyền quản lý của cảnh sát!" Đang nói chuyện, thì thấy âm thanh huyên náo, lúc này có một trung niên đeo kính râm, tay mang kẹp công văn, ở trong vòng vây của một đám người đi tới. Trong đó có một người mang dáng dấp của lãnh đạo, nhìn thấy Lý sở trưởng, vội vàng chạy tới hỏi: "Lý sở trưởng, Trần công tử thế nào!" "Vương chủ nhiệm….. "Vương chủ nhiệm, sao hiệu suất làm việc trong nước của các người chậm như vậy, hung thủ đánh thiếu gia chúng ta đã bắt được hay chưa?" Trung niên đeo kính râm bên cạnh Vương chủ nhiệm nói. "Lý sở trưởng, tôi đã nói chuyện với Lý cục trưởng cục công an thành phố . Tôi nghĩ hắn cũng đã nói chuyện với ông rồi, thế nào, hung thủ đã bắt được rồi?" Vương chủ nhiệm hỏi. Lý sở trưởng nhìn tôi một cái nói. "Vương chủ nhiệm, người ở chỗ này!" "ở chỗ này? Vậy thì còn chờ gì nữa, mau bắt lại cho tôi!" Vương chủ nhiệm chỉ vào người của tôi quát to. "Vương chủ nhiệm, bắt người hay không hình như phòng Chiêu thương các ông không có quyền hỏi đến, có đúng không?" Lý sở trưởng thản nhiên nói. "Lý sở trưởng, lời này của ông có ý gì? Tôi đã nói với Lý cục trưởng là phải làm nghiêm chuyện này!" Vương chủ nhiệm lớn tiếng nói. "Xử lý nghiêm khăc? Ông giống như có quyền ra lệnh cho cục công an chúng tôi hay sao?" Lý sở trưởng tiếp tục nói. "ông…! Ông có ý gì! Ông tưởng là một đồn trưởng đồn công an mà dám đối nghịch với tôi ư? Tôi cho ông biết, tôi đại diện cho lãnh đạo thành phố!" Vương chủ nhiệm cả giận nói: "Thế à? Ông muốn che chở cho người này? Hắn là gì của ông? Đã cho ông những chỗ tốt gì rồi?" "Vương chủ nhiệm, nói cũng không thể nói loạn! Thái độ làm người của Lý Chính Bình tôi thế nào, thì mọi người đều biết. Nếu như tôi nhận được lợi gì, thì toàn bộ giới cảnh sát cũng không tin đâu!" Lý sở trưởng nói. "Vương chủ nhiêm, có chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ bộ máy chính trị của ông đều cãi cọ với nhau như vậy ư. Tôi cho ông biết, nếu như xử lý chuyện này không làm cho thiếu gia nhà tôi hài lòng. Thì hạng mục đầu tư lần này sẽ hủy bỏ!" Nam nhân đeo kính không nhịn được xen vào nói. "Trần thư ký, thật xin lỗi, làm ngài chê cười, ngài yên tâm, tôi nhất định khiến cho ngài hài lòng!" Vương chủ nhiệm vội vàng cười nói, sau đó xoay người lại, sắc mặt lập tức thay đổi, so sánh với Transformers còn nhanh hơn. Hắn nhìn về phía Lý sở trưởng hét lớn: "Ông bị làm sao vậy? Chẳng lẽ lệnh của Lý sở trưởng ông cũng không nghe hay sao?" "Lệnh của Lý cục trưởng thì đương nhiên tôi nghe, nhưng Lý cục trưởng chỉ bảo tôi điều cha nghiêm chuyện này. Ai trái ai phải còn chưa rõ, tại sao có thể bắt người đây, hiện tại bay giờ thấy, Trần công tử lái xe không có bằng lái, gây hậu quả nghiêm trọng!" Lý sở trường chậm rãi nói. "Hừ! Người đeo kính râm nghe vậy thì không hài lòng , nói: "Vương chủ nhiệm, tôi thấy các người không có thành ý hợp tác đầu tư, chuyện này coi như thôi đi! Chính quyền địa phương các ngươi ngay cả an toàn cho thương nhân chúng tôi cũng không bảo đảm được, vậy thì còn ai dám tơi nơi này đầu tư nói!" Hắn nói xong, nhìn một thủ hạ bên cạnh nói: "Cậu lập tức đặt vé máy bay về Hương Cảng nhanh càng tốt, sau đó thủ tục xuất viện cho thiếu gia!" Người kia lĩnh mệnh, nhìn bác sĩ bên cạnh, nói: "Thiếu gia nhà chúng tôi muốn xuất viện!" Không đợi bác sĩ kia nói chuyện, Lý sở trưởng đã vươn tay cản nói: "Ai nói Trần Trạch Long có thể xuất viện? hắn chính là kẻ tình nghi lái xe không bằng gây hậu quả nghiêm trọng, cảnh sát chúng tôi phải tạm giữ hắn ở nơi này!" "Ông! Ông là cái thá gì? Dám tạm giữ thiếu gia nhà chúng tôi? Ông có biết thiếu gia nhà chúng tôi là ai hay không?" Người đeo kính râm nghe Lý sở trưởng muốn tạm giữ thiếu gia của mình, sao có thể đồng ý, lập tức phát hỏa! "Tôi cũng không phải là cái thá gì cả, tôi là cảnh sát, tạm giữ Trần Trạch Long là nghĩa vụ của chúng tôi. Hơn nữa, tôi đương nhiên biết hắn là ai, chẳng phải chỉ là Trần Trạch Long thôi hay sao!" Lý sở trưởng nói. "Hừ! chúng tôi là công dân XG, ông không có quyền giữ tạm !" Trần thư ký đeo kính râm nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm. "Tôi sai ư? XG đã về nước, đồng thời phạm tội trong quốc gia của chúng tôi, thì phải xử lý theo luật pháp của chúng tôi!" Lý sở trưởng nói. "Hừ, hừ! Lý sở trưởng ông nên biết, Trần gia tại XG là một đại gia tộc, có quan hệ rất nhiều với các đại tập đoàn trên thế giới, nếu như chúng tôi dừng tất cả các khoản đầu tư trong nội địa, vậy tổn thất của ông sẽ là rất lớn!" Trần thư ký uy hiếp nói. "Chuyện này…" Vương chủ nhiệm nhìn chằm chằm Lý sở trưởng nói: "Lý sở trưởng, Ông có nghe thấy lời của Trần thư ký hay không, chẳng lẽ ông không để ý tới lợi ích của quốc gia hay sao?" "Nếu tôi cứ như vậy để Trần Trạch Long đi, thì mới chính là không nghĩ cho lợi ích quốc gia! Trần Trạch Long đả thương người, sẽ do pháp luật xử lý, ông cũng không có quyền can thiệp vào đâu!" Lý sở trưởng nói. "Tốt, tốt lắm! Vương chủ nhiệm, sao trong các người lại có một người như vậy, được, chúng ta chờ xem sao!" Nói xong hắn bỏ mặc Vương chủ nhiệm, đi ra khỏi bệnh viện.