Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Chương 251
"A? Nếu cậu thừa nhận, vậy thì theo chúng tôi! Tiểu Trương, cậu dẫn hắn đI!"
Người cảnh sát dẫn đầu phân phó nói.
"Đợi một chút!"
Tôi nói:
"bạn gái của tôi bị xe đâm phải, đang làm giải phẫu!"
"Cậu! Tôi cho cậu biết, cậu nhất định phải đi theo chúng tôi! Tôi đang thi hành nhiệm vụ!"
Người được gọi là Tiểu Trương cảnh sát nói.
"Vậy các người trước tiên bắt người gây tai nạn lại đã"
Tôi lạnh lùng nói.
"Cậu! Cậu có biết cậu đánh ai hay không?"
Tiểu Trương trừng mắt nói.
"Được rồi, Tiểu Trương, vậy chúng ta đợi đến khi giải phẫu xong rồi hãy nói!"
Người cảnh sát dẫn đầu vung tay, nhìn Tiểu Trương nói:
"Đánh ai thì có quan hệ gì, đánh người là phạm pháp, chúng tôi sẽ xử lý công bằng!"
"Nhưng mà, Lý sở, cục công an thành phố nói, Trần công tử là thương nhân Hồng Kông tới nội địa khảo sát đầu tư, chúng ta cần phải chiếu cố…"
Tiểu Trương nhỏ giọng nói thầm.
"Cậu câm miệng cho tôi! Hiệu tại cậu là sở trưởng hay tôi là sở trưởng? Cục công an thành phố? Cậu định vượt cấp hả?"
Lý sở trưởng bất mãn nói.
Sau đó hắn quay đầu nhìn tôi nói:
"Chúng tôi chỉ đang tiến hành điều tra, do có tình huống đặc thù, trước tiên ở chỗ này hỏi cậu một chút!"
Tôi thấy Lý sở trưởng này cũng coi là người chính trực, không giống như những quan viên hướng ngoại, trong lòng cũng vơi giận đi 7,8 phần, nói:
"Được rồi, các người muốn hỏi gì"
"Theo như người bị hại nói, lúc đó cậu cầm thanh sắt đập gãy xương đùi của hắn, lúc ấy còn có rất nhiều nhân chứng, có thể nói là bằng chứng như núi, cậu có giải thích gì không?"
Lý sở trưởng hỏi.
Lúc này tôi đem mọi chuyện kể lại một lần.
"Chuyện này ai nghe cũng tức giận, về tình thì có thể chấp nhận, nhưng phải theo pháp luật xử lý, cậu hành động phạm pháp như vậy là không được!"
Lý sở trưởng nghe xong bất đắc dĩ nói:
"Thật ra thì chuyện này không lớn không nhỏ, nếu như hai bên đều là dân chúng bình thường thì hòa giải coi như xử lý việc riêng là được rồi, nhưng mà đối phương là thương nhân Hồng Kông, năm ngoái mới về nước, chính sách trong nước hiện giờ coi hắn là đối tượng bảo vệ trọng điểm! mà người cậu hành hung là Trần công tử, là thiếu chủ nhân của tập đoàn Trần thị XG, lần này là tới nội địa khảo sát đầu tư, nếu như hợp tác thành công, sẽ mang lại cho nội địa một chỗ tốt nhất định cho nền kinh tế, cho nên người ta rất coi trọng chuyện này. Hôm nay Trần côn tử xảy ra chuyện, phía trên lập tức ám chỉ cho chúng tôi, phải xử lý thật nghiêm khắc…"
Lý sở trưởng nói.
"Thương nhân Hồng Kông? Hắn tới đầu tư?"
Tôi suy nghĩ một chút hỏi.
Sau năm 1997, có rất nhiều thương nhân Hồng Kông tới nội địa phát triển, đây không phải là hiện tượng phổ biến, tôi nhớ là trước kia ở Tân giang cũng có một thương nhân Hồng Kông tới đầu tư, chính quyền thành phố còn coi hắn như một vị thần tài.
Lý sở trưởng gật đầu nói:
"Hình như là hợp tác sửa chữa cầu đường gì đó, cụ thể tôi cũng không nhớ rõ lắm, tóm lại, tiểu tử, lần này cậu gặp phiền phức lớn rồi"
Tôi nghe xong gật đầu, cũng yên lòng. Tôi còn tưởng rằng là đại nhân vật nào cơ chứ, nhưng mà chỉ là một thiếu chủ nhân của tập đoàn, ỷ có tiền chạy tới Bắc Kinh kiêu ngạo.
Hắn chẳng phải kiêu ngạo hay sao, đánh gãy chân thiếu chủ nhân một tập đoàn ở Hồng Kông đã làm loạn lên như vậy rồi, nhưng đâm trúng thiên kim tiểu thư của tập đoàn lớn nhất toàn cầu thì sẽ sao đây?
Tôi gọi điện cho Triệu Quân Sinh, nói cho hắn biết tin tức Triệu Nhan Nghiên bị xe đâm, chú Triệu lúc đó ngẩn ngơ, nhưng tôi nói không có chuyện gì, thì mới yên tâm, bảo là tới ngay lập tức.
Đại khái qua mấy giờ, bác sĩ mặc áo trắng lúc nãy lại đi ra, nhìn thấy tôi nói:
"giải phẫu vô cùng thành công, bệnh nhân đã ổn định lại, nhưng muốn xem có nguy hiểm gì không, thì phải quan sát một thời gian"
Tôi vội vàng cám ơn, nếu như giải phẫu thành công thì không còn vấn đề gì đáng lo nữa rồi, bởi vì những chuyện khác có thể dùng chân khí của tôi để chữa trị.
"Chúng ta có thể đi chưa?"
Lý sở trưởng hỏi.
Tôi gật đầu nói.
"Nhưng mà có mang người gây họa kia đi không?"
"Chuyện này.."
Lý sở trưởng có chút khó khăn nói:
"Theo lý thuyết là cần phải mang đi, hắn không có hộ chiếu, cũng không có bằng lái, thì phải chịu trách nhiệm hình sự, nhưng mà…thân phận của hắn tương đối đặc thù, có mấy người ở phía trên nói đỡ cho hắn…
Tôi nghe xong có chút suy nghĩ, đúng vậy, nếu như Trần công tử này tới đầu tư , nếu như bởi vì sự kiện này bắt hắn phải ra tòa, thì chuyện đầu tư sẽ bị ngâm nước, vậy thì khẳng định chính quyền sẽ ra mặt can thiệp vào chuyện này.
Tôi lấy điện thoại di động, gọi một cú điện thoại, nói:
"Chu luật sư, tôi là Lưu Lỗi, tôi có chút chuyện, ông tới đồn công an đường XG"
Chu luật sư là một người phụ trách chi nhanh tập đoàn Ánh Rạng Đông ở Bắc Kinh, biết quan hệ của tôi với chú Triệu, cho nên đối với tôi vô cùng khách khí.
"Ai! Tiểu tử, tôi biết cậu bất bình, nhưng mà cậu tìm luật sư tới cũng không có tác dụng gì cả, cậu muốn kiện người ta ư, người ta không kiện cậu là may rồi! Tôi thấy cậu cũng không tồi, lại là sinh viên Đại học Thanh Hoa, tôi sẽ nghĩ biện pháp lo cho cậu một chút, cố hết sức không để lưu án, nếu không sẽ ảnh hưởng tới công việc của cậu sau này!"
Lý sở trưởng thở đài nói.
Tôi không khỏi có chút cảm động, Lý sở trưởng thật là một người tốt! luôn suy nghĩ cho tôi.
Trên thực tế Lý sở trưởng cũng nghĩ vậy, hắn làm quan nhiều năm, biết được tính nghiêm trọng trong chuyện này, một khi đã lập án, sẽ có án tích, hắn không đành lòng nhìn một sinh viên của trường đại học có danh tiếng vì chuyện này mà tiền đồ bị hủy.
"Một lát nữa nhất định có người tìm cậu nói chuyện, cậu chỉ cần nhận sai một chút, không nên truy cứu trách nhiệm của đối phương làm gì cả! tôi thấy cậu nên nhường Trần công tử một chút là được!"
Lý sở trưởng nói.
Đang suy nghĩ, điện thoại của Lý sở trưởng vang lên, Lý sở trưởng cầm điện thoại nói: "Alo, tôi là Lý Đại Hải…Cái gì? Nhiệm vụ khẩn cấp của Bộ? Ai? Con gái của Triệu Quân Sinh bị xe đâm? Người gây họa là một người không có bằng lái? Triệu Quân Sinh là ai?...Cái gì? Là tổng giám đốc của Tập đoàn ÁNh Rạng Đông!!....Đang ở bệnh viện XX? Tôi đang chấp hành nhiệm vụ của Lý cục trưởng, cũng ở bệnh viện XX! Dạ, dạ, tôi biết rồi, tôi lập tức tìm người an bài…Được được, tôi hiểu rồi, tôi tự mình đi làm!"
"Sở trưởng, xảy ra chuyện gì vậy?"
Tiểu Trương thấy Lý sở trưởng toát mồ hôi, có chút kỳ quái hỏi.
"Trước tiên tạm dừng nhiệm vụ cảu cục, làm nhiệm vụ của Bộ, Thiên kim tiểu thư của Tập đoàn Ánh Rạng Động bị xe đâm, đang nằm tại bệnh viện XX này!"
Lý sở trưởng nói.
"A? Chính là tập đoàn lớn nhất toàn cầu hay sao? Tại sao con gái của phú hào lại chạy tới thành phố chúng ta?"
Tiểu Trương kinh ngạc nói.
"Tôi làm sao biết! Ai, những chuyện thế này, mặc dù không có liên quan tới chúng ta, nhưng nếu xử lý không tốt, thì cái mũ sẽ không cánh mà bay!"
Lý sở trưởng cười khổ nói.
"Hơn nữa, đây chẳng phải là chuyện của đội cảnh sát giao thông hay sao? Đâu có quan hệ với chúng ta?"
Tiểu Trương nói.
"Đây chẳng phải là địa bàn của chúng ta hay sao? Cục trưởng cục công an thành phố gọi điện thoại tới bảo tôi tới bệnh viện bảo vệ an toàn cho Triệu tiểu thư! Cục thành phố lập tức cử người tới! Ai, không nói nữa, giờ chúng ta lập tức đi hỏi xem Triệu tiểu thư ở phòng nào!"
Lý sở trưởng nói.
"Ai? Bác sĩ ơi, cho hỏi chút, Triệu Nhan Nghiên ở phòng nào?"
Lý sở trưởng hỏi.
"các ngươi tìm có chuyên gì không?"
Bác sĩ kia kỳ quái hỏi.
"Là như thế này, chúng tôi là cảnh sát, chúng tôi có căn cứ chính xác…."
Lý sở trưởng nói.
"Tôi không biết các người có phải là cảnh sát hay không, bệnh nhân của tôi đang trong thời kỳ nguy hiểm, đợi ổn định rồi tới sau"
Bác sĩ này không đợi Lý sở trưởng nói hết, đã từ chối thẳng thừng.
"Không phải đâu, bác sĩ hiểu lầm, chúng tôi nhận được chỉ thị của cấp trên, phụng mệnh tới bảo vệ Triệu tiểu thư!"
Lý sở trưởng vội vàng giải thích.
"PHụng mệnh bảo vệ?" Bác sĩ kia có chút kỳ quái nhìn tôi một cái , nói:
"Nếu như vậy, các người hỏi ý kiến người nhà bệnh nhân đã, nếu như hắn không đồng ý, bệnh viện của chúng tôi không quyết định được, trừ khi các người mang giấy giới thiệu ra."
"Người nhà? Người nhà của Triệu tiểu thư ở đâu? Phiền bác sĩ dẫn đường cho chúng tôi được không?"
Lý sở trưởng nói.
"Dẫn đường? Dẫn đường làm gì? Chẳng phải các ngươi vừa nói chuyện với nhau hay sao?"
Bác sĩ này nghi hoặc nói.
"Với nhau? Cái gì với nhau?"
"Các người không quen nhau?"
Bác sĩ hỏi ngược lại.
"Chúng tôi quen nhau bao giờ? Chúng tôi chỉ nói chuyện với tiểu tử này, làm gì có ai bên cạnh đâu"
Lý sở trưởng hỏi ngược lại.
"Tôi nói chính là hắn đấy!"
Bác sĩ chỉ vào người tôi nói.
"Cái gì?"
Lý sở trưởng mở to hai mắt nhìn, chỉ vào người tôi nói:
"Cậu là…"
"Tôi là bạn trai của Triệu Nhan Nghiên"
Tôi cười nói.
Xem ra chú Triệu đã gọi điện cho tầng lớp lãnh đạo cấp cao rồi.
"Người bị đụng xe chính là…"
Lý sở trưởng kinh ngạc mở to miệng.
"Nàng chính là Triệu Nhan Nghiên."
Tôi nói.
"Cái gì! Cô ấy là Triệu Nhan Nghiên? Là thiên kim tiểu thư của Triệu tổng giám đốc!"
Lý sở trưởng cả kinh kêu lên:
"Tiểu Trương, cậu mau tới phòng bệnh của Trần công tử , trông coi thật kỹ, đừng cho hắn chạy!"
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
6 chương
390 chương
92 chương
13 chương
194 chương
22 chương
131 chương