"Lý Chính Bình! Ông không muốn làm việc nữa phải không?!" Vương chủ nhiệm thấy Trần bí thư bỏ đi, bất chấp hình tượng, chỉ vào Lý Chính Bình giận dữ nói. Lý Chính Bình chưa kịp nói chuyện, thì ngoài cửa có mấy người lục tục kéo vào, tất cả bác sĩ, y tá cũng rất kỳ quái, tại sao hôm nay các vị lãnh đạo trong thành phố đều chạy tới bệnh viện? Tất cả đều rối rít suy đoán có lẽ có một Lãnh đạo nào đó nhập viện, nhưng hôm nay chỉ có một người bị tai nạn, một người bị gãy chân, thì làm gì còn ai khác đâu? Chẳng lẽ một trong hai người kia là công tử hoặc thiên kim tiểu thư? Vương chủ nhiệm cũng thấy mấy người tiến vào, đầu tiên là sửng sốt, sau đó vội vàng nghênh đón nói: "Trương phó bí thư, sao ngài lại tới đây? Có phải là vị chuyện của tập đoàn Trần thị hay không?" Người tới chính là phó Bí thư của thành phố Bắc Kinh. "Tập đoàn Trần thị nào?" "Chính là tập đoàn Trần thị muốn hợp tác với quốc gia chúng ta trong lĩnh vực tu sửa cầu đườn. Nhị thiếu gia của tập đoàn này bị người ta đánh gãy chân!" Vương chủ nhiệm nói. "Sửa cầu đường? A, tôi biết rồi, chuyện này cứ để đó, tôi còn có việc gấp phải xử lý." Trương phó bí thứ nói. "Trương phó bí thư, chuyện này không để được, lúc nãy tên hỗn đản Lý Chính BÌnh…Lý sở trưởng đã đuổi Trần thư ký của tập đoàn Trần Thị đi rồi, người ta đang muốn rút hết tất cả các hạng mục đầu tư về." Vương chủ nhiệm vội vàng giải thích. "A?" Trương phó bí thư nhíu mày, nhìn Lý Chính Bình một cái hỏi: "Có chuyện gì vậy?" Bởi vậy, Lý Chính Bình đem chuyện Trần Trạch Long lái xe không bằng, gay tai nạn kể lại một lần, Trương phó bí thư nói: "Lý sở trưởng, chuyện này ông làm rất đúng! Quốc gia chúng ta là nước XHCN khoa học, pháp luật cũng là xã hội, người có tiền phạm pháp, chúng ta cũng phải xử lý! Chuyện này ở các nước Tư bản chủ nghĩa không thực hiện được!" Nói xong còn trợn mắt nhìn Vương chủ nhiệm một cái nói: "Vương chủ nhiệm, ông làm như vậy là không đúng, vì để thu hút đầu tư, gia tang nhanh thành tích cho ông, ông có thể làm việc vi phạm pháp luật hay sao? Nếu như nói, Trần Trạch Long này đụng phải con gái của một đại phú hào, ông có xử lý như vậy không? Tôi thấy ông chỉ nghĩ cho lợi ích của bản thân ông! Như vậy đi, chuyện đầu tư này ông không cần lo nữa, giao lại cho cấp phó của mình, về nhà tự viết kiểm điểm, tự cảnh tỉnh mình một chút!" "Dạ biết, Trương phó bí thư" Vương chủ nhiệm ủ rũ cúi đầu nói. "Ông xem….Bị làm thành như vậy, quên mất cả chính sự của tôi!" Trương phó bí thư dậm chân nói "Cũng đúng lúc, Vương chủ nhiệm, ông ở bệnh viện đã lâu, có nhìn thấy một cô gái bị xe đâm trúng nhập viện hay không?" "Cô gái bị xe đâm? Hình như không có…Đúng rồi, Trương phó bí thư, Trần Trạch Long đâm phải một cô gái!" Vương chủ nhiệm bỗng nhiên nói. "A? Ông xác định chứ? Nàng tên là gì?" "Hình như là Triệu cái gì Yêu cái gì Nghệ đó, tôi không có chú ý!" Vương chủ nhiệm mơ hồ nói. "Cái gì mà yêu nghệ với chả chơi nghệ, tôi thấy ông hồ đồ rồi đó!" "Có phải tên là Triệu Nhan Nghiên không?" "Hình như là vậy…không đúng…" Vương chủ nhiệm thấy Trương phó bí thư đột nhiên tức giận, có chút không biết làm sao. "Đúng vậy, Trương phó bí thư, người bị thương đúng là Triệu Nhan Nghiên." Lý Chính Bình gật đầu nói. "tốt, Vương chủ nhiệm, ông thật lợi hại, trong mắt ông, biết tên Trần Trạch Long kia có tiền, chọc không nổi, nhưng ông có biết Triệu Nhan Nghiên này là ai không?" Trong lòng Trương phó bí thư tức giận, cái tên Vương chủ nhiệm này nhàn rỗi, không có chuyện gì làm chạy tới chọc phá lung tung. "Là ai…Chẳng lẽ nàng còn có thể lợi hại hơn so với Tập đoàn Trần thị của Trần Trạch Long hay sao…" Vương chủ nhiệm nhỏ giọng thầm nói. Nhưng mà cho dù nhỏ giọng, nhưng cũng bị Trương phó bí thư nghe rõ rang, Trương phó bí thư nói: Triệu Nhan Nghiên là cháu gái của lão Thủ truơng Triệu Lợi Dân trước kia của tôi, hiện giờ chức Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Tùng Giang, Cha của nàng càng thêm khó lường, hiện giờ là Tổng giám đốc của Tập đoàn ÁNh Rạng Đông đệ nhất toàn cầu Triệu Quân Sinh!" "Cái gì?" Vương chủ nhiệm nghe vậy thì ngẩn ngở, sau đó mới nơm nớp lo sợ nói: "Trương phó bí thư, ngài nói là sự thật?" "Tôi lừa ông làm gì! Tôi cho ông biết, Vương chủ nhiệm, nếu như ông bởi vì sự kiện này mà đắc tội với Triệu Quân Sinh, thì không đơn giản là tu sửa cầu đường nữa đâu. Cô gái đó có bị làm sao không?" Trương phó bí thư hỏi "Không có…Cô gái này bị đâm, sau đó ngất đi, được đưa tới phòng giải phẫu!" Vương chủ nhiệm nói. "Vương chủ nhiệm, ông còn muốn tôi nói tốt cho ông thế nào nữa đây!" Trương phó bí thư giọng căm hận nói. "Trương phó bí thư, tôi….tôi cũng không biết a, nếu tôi biết trước như vậy, thì tôi đã không giúp đỡ Trần Trạch Long rồi." Vương chủ nhiệm nói. "Cái gì! Tôi thấy ông tính xấu khó đổi thì có? Cái gì mà biết trước chuyện này? Đúng vậy, những tập đoàn này có cống hiến cho quốc gia, thì chúng ta phải bảo vệ an toàn của bọn họ, nhưng mà không có nghĩa là chúng ta trở thành cái ô che chở cho bọn họ! Tôi thấy ông không còn tấm lòng công chính rồi!" Trương phó bí thư nói. "Tôi…." Vương chủ nhiệm cho tới bây giờ, trong lòng còn đang mắng cái tên Trần Trạch Long kia, mắng hắn không có mắt, sao lại có thể đâm trúng thiên kim tiểu thư của Tập đoàn Ánh Rạng Đông, làm hại hắn mất đi con đường làm quan. "Tôi cái gì mà tôi! Như vậy đi, ông về trước chuyển giao công tác cho cấp phó, sau đó thì tạm nghỉ một thời gian, để tôi xem ông còn thích hợp với cương vị này hơn nữa hay không." Trương phó bí thưu thấy Vương chủ nhiệm cho tới bây giờ vẫn không ý thức được tư tưởng của hắn có vấn đề, nên quyết định cho hắn xuống đài. "Lý sở trưởng, Triệu Nhan Nghiên hiện giờ ở chỗ nào, giảo phẫu rồi hay sao?" Trương phó bi thư không hề để ý đến Vương chủ nhiệm nữa, xoay người nhìn Lý CHính Bình hỏi. "Giải phẫu vô cùng thành công. Nhưng mà còn đang trong giai đoạn nguy hiểm, bệnh viện muốn quan sát thêm một thời gian nữa!" Lý Chính Bình nói. "A! Giải phẫu thành công là tốt rồi!" Trương bí thư thở phào nhẹ nhõm nói. "Nếu thực sự có chuyện gì xảy ra, thì tôi cũng không biết ăn nói sao với Lão thủ trưởng, huống chi cha nàng còn là người kiệt xuất có cống hiến lớn lao với quốc gia, nếu như chúng ta không bảo vệ được con gái của bọn họ, thì họ làm sao có thể yên tâm cống hiến cho quốc gia đây! Như vậy đi, chúng ta đi xem nàng thế nào?" "Chuyện này…Thật xin lỗi, Trương phó bí thư, mặc dù ngày cũng là lãnh đạo của tôi, nhưng trước đây, tôi đã nhận được công lệnh của Bộ công an, nói tôi dẫn người bảo vệ an toàn cho Triệu tiểu thư, không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy…Ngài xem…" "A, như vậy ư! Đúng vậy, là tôi lỗ mãng, quên mất bệnh nhân còn đang trong thời kỳ nguy hiểm…" Trương phó bí thư ngượng ngùng nói. Lý Chính Bình thấy Trương phó bí thư nói như vậy, cũng cười cười nói: "Đúng rồi, Trương phó bí thư, tôi giới thiệu cho ngài một chút, vị này là bạn trai của Triệu Nhan Nghiên tiểu thư, Lưu Lỗi, cũng là sinh viên đại học Thanh Hoa!" "Trương phó bí thư, xin chào!" Tôi đứng dậy, nhìn Trương phó bí thư mỉm cười nói. Thông qua chuyện vừa rồi, tôi đã hiểu rõ, người này là thuộc hạ cũ của ông, với lại khi nghe tin Nhan Nghiên bị nhập viện, đích thân chạy tới nơi này. "A? Hóa ra là bạn trai của Triệu Nhan Nghiên, Nhan Nghiên còn nhỏ thường gọi tôi là chú Trương, vậy thì cậu cũng gọi tôi là chú Trương đi! Tôi với cha của Nhan Nghiên ngang hàng" Trương phó bí thư nhìn tôi nói. "Dạ được, vậy thì cháu gọi chú là chú Trương!" Tôi nói. "Đúng rồi, Trương phó bí thư, còn có một việc nữa, ngài xem…chân của cái tên Trần Trạch Long kia là do Lưu Lỗi đánh gãy…" Lý Chính Bình nói. "Như vậy ư…" Trong lúc nói chuyện, tôi đã biết chú Trương này là người vô cùng chính trực, nên tôi cũng không làm khó hắn. Cho nên tôi nói: "Chuyện này chú cứ để cháu tự mình xử lý đi, cháu nghĩ Trần gia kia cũng không khởi tố cháu đâu, họ còn quan tâm tới danh dự của mình." "Ư, không tệ!" Lý Chính BÌnh cũng nói: "Nhưng mà đồng chí Tiểu Lưu, cậu cũng nên cẩn thận, Trần gia này không phải là hạng lượng thiện gì! Cho dù cha vợ cậu là tổng giám đốc Tập đoàn Ánh Rạng Đông, nhưng lại không phải là cậu, đại ca sợ Trần gia sẽ gây bất lợi cho cậu." "Lý Sở Trưởng nói không sai, chú thấy cháu nên cẩn thận!" Trương phó bí thư cũng nhắc nhở . Tôi gật đầu nói: "Yên tâm đi, cháu có thể ứng phó!" …… Theo như chẩn đoán ban đầu của bệnh viện, Triệu Nhan Nghiên đã thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, tiến vào trong giai đoạn hôn mê, lúc này chỉ còn cách đợi nàng tỉnh lại. Tôi vuốt ve gò má tái nhợt của Triệu Nhan Nghiên trong lòng thống khổ tự trách. Nhìn lại thấy, tôi với Nhan Nghiên đã sống chung được 3 năm, như vậy cũng đươc coi là hạnh phúc. Nhưng tôi lại không biết đủ, luôn ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt. Triệu Nhan Nghiên cũng không nói gì, lại còn ủng hộ tôi, nhưng tôi lại không bảo vệ nàng được tốt, để nàng phải bị thương tổn. "Lão công, anh đừng thương tâm nữa, em nghĩ Nhan Nghiên sẽ không có chuyện gì!" Trần Vi Nhi an ủi tôi nói. Đúng vậy! nếu như đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, thì tôi còn bi thương cái nỗi gì! Quan trọng nhất là, Triệu Nhan Nghiên trọng sinh mà vẫn giữ được trí nhớ của kiếp trước! Tôi vốn tiếc nuối vì không đem được nàng trở lại, nhưng giờ đây cuộc sống của tôi đã không còn tiếc nuối rồi. Tôi thở dài xoay người nói: "Vi Nhi, em đi về trước đi, anh muốn ở một mình với Nhan Nghiên." Trần Vi Nhi nghe lời gật đầu, xoay người ra khỏi phòng bệnh.