Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Chương 236
"Sợ cái gì, bác trai đã phó thác em cho anh, bảo anh chiếu cố em!"
Một giọng nam nói.
"Nhưng mà từ trước tới này, em đều coi anh là Thành đại ca ca!"
Giọng nữ nói.
"Tiểu Đình, em biết anh từ trước giờ đều thích em mà !"
Giọng nam nói.
Là nàng! Thật sự là nàng! Trong lòng tôi điên cuồng kêu lên... Vốn tưởng rằng tôi đã quên đi, nhưng không ngờ mọi chuyện lại còn xuất hiện, những cảnh tượng trước kia đều hiện lên rõ ràng.
Tôi quay đầu đi, có chút thất thần nhìn một cô gái có dung nhan tuyệt thế ngày xưa, càng lớn nàng lại càng thanh nhã.
Mà nàng rõ ràng nhìn thấy tôi, thân thể nàng run lên, có chút mất tự nhiên, đứng cách một khoảng so với nam sinh kia.
"Tiểu Đình, em làm sao vậy?"
Nam sinh đứng bên cạnh cô gái có chút không hiểu, nhìn cô gái đang thất thố.
Nhưng mà cô gái không có để ý đến hắn, chỉ nhìn tôi một cách ưu thương.
"Cậu có khỏe không..."
Dù sao tính cách của tôi cũng đã thay đổi rất nhiều, nhanh chóng phục hồi lại từ trong trạng thái ngẩn ngơ, đau đớn hỏi.
Cô gái nhìn tôi, không nói gì, nàng thở dài một hơi, nhẹ nhàng lắc đầu.
"Tiểu Đình, người này là ai vậy? Tại sao anh lại không biết?"
Nam sinh thấy cô gái không để ý tới mình, có chút tức giận hỏi.
"Tư Đồ đại ca, hắn là bạn học cấp 2 của em."
Cô gái có chút thất thần nói:
"Anh đi ăn cơm trước đi."
Nam sinh được gọi là Tư Đồ đại ca nhìn quét tôi một cái, thấy tôi đứng cạnh Âu Dương Thiên Tề, thì hừ lạnh một tiếng, nói:
"Tiểu Đình, đừng có tiếp xúc với hai người kia, bọn họ không có gì tốt đâu!"
"Tư Đồ đại ca, anh đừng nói như vậy! Hắn là bạn học của em!"
Cô gái không vui cau mày nói.
Không đợi tôi lên tiếng, Âu Dương Thiên Tề đứng bên cạnh tôi đã không nhịn được, chỉ vào người kia mắng:
"Tư Đồ Lượng, mày nói cái gì đó? Tao chọc gì tới mày hay sao?"
Tư Đồ Lượng cũng chính là nam sinh kia, khinh thường nhìn nhìn Âu Dương Thiên Tề nói:
"Mày kêu ầm ĩ cái gì, tao có nói sai hay sao? Chỉ là người thừa kế một cái gia tộc đang xuống dốc mà thôi, hừ hừ!"
"Mày!"
Âu Dương Thiên Tề bị chọc tức, nếu không phải người trong nhà cố ý dặn dò hắn, không nên cùng những gia tộc khác người phát sinh xung đột, Âu Dương Thiên Tề đã sớm xông lên, đánh cho Tư Đồ Lượng tan tành xác pháo rồi.
"Tiểu Đình, chúng ta mau rời khỏi chỗ này!"
Tư Đồ Lượng đắc ý nhìn chúng tôi một cái nói.
"Tư Đồ đại ca, hắn thực sự là bạn nhiều năm không gặp của em!"
Cô gái vội la lên.
"Tiểu Đình, em không nghe lời của anh hay sao, bác trai phó thác em cho anh, bảo em nghe lời của anh!"
Tư Đồ Lượng sử dụng đòn sát thủ.
"Nhưng mà..."
Cô gái còn muốn nói điều gì, nhưng lại bị Tư Đồ Lượng mạnh mẽ kéo đi
Cô gái cau mày tránh thoát khỏi tay Tư Đồ Lượng, nói:
"Em đi với anh là được!"
Nói xong, thừa dịp Tư Đồ Lượng chưa chuẩn bị, nhanh chóng đi tới bên cạnh tôi, ghé vào tai của tôi nói:
"Số điện thoại của tớ là 135XXXX1234 "
Khi tôi còn đang ngây người, thì cô gái đã đi xa.
"Lão Tam! Lão Tam!"
Âu Dương Thiên Tề gọi ở bên cạnh tôi nhiều lần, tôi mức phục hồi lại được tinh thần, nhìn theo hướng của hai bóng người đã đi xa.
"Sao vậy lão tam? Chú ..cùng với nàng... ?"
Âu Dương Thiên Tề kỳ quái nhìn tôi hỏi.
"Không có gì... Chỉ là bạn học lâu năm không gặp mà thôi."
Tôi lắc đầu, thần sắc khôi phục lại bình thường, bình thản nói.
"Bạn học?"
Âu Dương Thiên Tề rất kỳ quái, nghĩ thầm, chỉ đơn giản là bạn học như vậy hay sao.
Nhưng mà hắn cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao đây cũng là chuyện riêng của người ta, mình không cần phải biết quá nhiều. Hai người không ai nói gì nữa, cùng nhau đi ăn cơm.
Âu Dương Thiên Tề ăn rất tốt, đã gọi một bát cháo rồi, lại còn kêu thêm 5 cái bánh bao. Vốn tôi cũng là người như vậy, nhưng hôm nay tâm tình của tôi rất, tôi không biết tại sao mình lại như vậy.
Tôi vốn cho rằng người này chỉ là một người lướt qua cuộc đời của tôi, thậm chí khi ở thời khắc sinh tử ở kiếp trước, tôi cũng không nhớ tới nàng, nhưng khi gặp lại, trong lòng tôi có sự rung động khác thường.
... ... ... ...
Khi tôi còn là một học sinh cấp 2, nhà tôi lúc đã rất nghèo, mới chuyển tới một căn nhà gần trường.
Lúc đó, tôi còn là một học sinh hướng nội, tính cách thiếu thân thiện, không có bạn tốt, cũng chẳng có bằng hữu tốt. Tóm lại, có tôi người ta cũng không thấy nhiều lên, mà thiếu tôi người ta cũng không thấy ít đi!
Khi đó, ngồi trước bàn của tôi là một cô gái vô cùng xinh đẹp, hơn nữa nàng còn là một Tiểu công chúa có tiền, người theo đuổi nàng rất nhiều, mặc dù tôi đối với nàng cũng có sự ái mộ, nhưng vì tôi quá bình thường, bình thường như một giọt nước trong biển rộng!
Cho nên tôi cũng không ôm ảo tưởng gì với nàng cả.
Nhưng mà hết lần này tới lần khác, không biết tại sao mọi việc lại có sự trùng hợp, làm cho chúng tôi có sự liên hệ với nhau!
Tên của nàng là Vu Đình, cũng chính là cô gái mà tôi gặp ở căng tin kia!
Nhớ lại thủa xưa, có một ngày tan học, tôi cũng giống như bình thường, chuẩn bị cặp xách đi về. Nhưng mà khi ra tới cửa lớp, lại bị giáo viên gọi lại nhắc nhở! Nội dung cụ thể thì tôi không nhớ rõ, nhưng đại khái là vì thành tích của tôi.
Câu chuyện kéo dài gần nửa giờ, cho tới khi tôi được ra ngoài, thì cả trường đã không còn mấy ai.
Đang lúc tôi vội vã chuẩn bị về nhà, thì trong một con hẻm ở gần trường có tiếng quát vọng ra:
"Hôm nay người nhà của cậu không tới. Xem còn ai nữa không!"
"Trương Quốc Đống rột cuộc cậu muốn làm gì!"
Một cô gái khẽ nói, chẳng có chút sợ sệt gì cả.
Tôi cẩn thận lắng nghe, hóa ra cô gái này lại là Vu Đình! Mặc dù tính cách của tôi lúc đó chẳng phải là người thích chọc vào chuyện của người khác, nhưng mà đối với cô gái mình hâm mộ, thì luôn có chút tò mò!
Cho nên quỷ thần xui khiến thế nào tôi lại đi tới hẻm nhỏ, thì nhìn thấy một thân hình cao lớn, đầu húi cua, có lẽ đã bỏ học từ lâu.
Mà trường trung học tôi học này nổi danh là trường học lưu manh, ở bên trong trường có đủ loại người, từ đánh nhau, hút thuốc, đánh bạc, cưỡng gian, chỉ còn thiếu giết người! Mà nam sinh trước mặt của tôi này chính là loại lưu manh trong lưu manh!
"Tớ làm gì? Vu Đình, tớ theo đuổi cậu trong một thời gian dài như vậy, thư tình cũng viết trên trăm bức, cậu chẳng nhẽ là thạch nữ, không động tâm hay sao?"
Trương Quốc Đống nói.
"Thật xin lỗi, người nhà của tớ không cho phép tớ nói chuyện yêu đương!"
Vu Đình nói.
"Không cho phép? Hừ! Chỉ sợ là lấy cớ thôi! Bây giờ học sinh yêu nhau còn cần người nhà phải cho phép nữa ư ?!"
Trương Quốc Đống hừ nói.
"Không sai, tớ lấy cớ đấy, nguyên nhân là tớ không thích cậu."
Vu Đình nói.
"Mẹ kiếp!"
Trương Quốc Đống sắc mặt đột nhiên trở nên vô cùng khó coi, nhưng mà cuối cùng hắn vẫn là cố nén lửa giận nói:
"Vu Đình, cậu suy nghĩ lại một chút, tớ là lão đại ở Nhất Trung, cũng chính là lão đại của tất cả trường học ở tân giang, cậu đi theo tớ, sẽ có nhiều uy phong!"
"Tớ thấy bây giờ tớ rất tốt, cám ơn ý tốt của cậu!"
Vu Đình dùng ánh mắt lạnh lùng nói, thậm chí trong giọng nói còn có chút khinh thường!
Vu Đình có phản ứng như thế, trong mắt của tôi rất là bình thường ! Điều kiện của gia đình Vu Đình rất tốt! Cho nên những thứ mà Trương Quốc Đống nói chẳng là cái gì cả! Hơn nữa quan trọng nhất là, có người đã nói với tôi, cha của Vu Đình là Vu Thụy Trung! Vu Thụy Trung là ai? Là một trong những thế lực ngầm cực lớn ở Tân Giang.
Quả nhiên, Trương Quốc Đống nghe xong thì sắc mặt trở nên âm trầm:
"Vu Đình, đừng có tưởng mình cao giá, Trương Quốc Đống ta còn chưa ăn nhã nhặn trước mặt nữ nhân bao giờ, cậu là người thứ nhất đấy!"
Vu Đình thấy Trương Quốc Đống thật sự tức giận, cũng có chút bối rối! Dù sao nàng cũng là một cô gái, cho dù trong nhà có thế lực lớn, nhưng hiện giờ nàng chỉ có một thân một mình, nàng nhìn quanh trong ngõ nhỏ, thấy không còn một ai khác!
"Cậu muốn thế nào..."
Thanh âm của Vu Đình đã nhỏ đi rất nhiều.
"Như thế nào? Ha ha! Tớ cho cậu biết, hôm nay cậu đáp ứng cũng vậy, không đáp ứng cũng phải đáp ứng!"
Trương Quốc Đống đôi mắt trở nên, quát:
"Hôm nay tớ biến cậu thành nữ nhân của tớ, đến lúc đó, còn sợ cậu từ chối hay sao!"
Nói xong, Trương Quốc Đống vọt tới!
Vu Đình kinh hãi, nàng đâu có nghĩ đến Trương Quốc Đống đột nhiên nổi lên thú tính, nên hoảng sợ kêu lên:
"Cậu muốn làm gì!"
"Làm gì? Cậu lập tức sẽ biết ngay thôi!"
Vừa nói, hắn liền hướng Vu Đình nhào tới!
Tôi thấy tình cảnh như vậy, thì trong lòng cũng vô cùng gấp gáp! Tôi nghĩ, nếu như một người đàn ông mà để cho nữ nhân mình thích bị lăng nhục, thì vô cùng không thoải mái!
Báo cảnh sát? Tôi rất nhanh từ bỏ cái ý nghĩ này! Chờ tôi chạy tớ đồn công an, hoặc gọi xong điện thoại, thì Vu Đình đã bị tên Trương Quốc Đống này khi dễ rồi!
Xông đi làm anh hùng cứu mỹ nhân? Sợ rằng mỹ còn chưa cứu được, thì mình đã thành cẩu hùng rồi!
"Cha tớ là Vu Thụy Trung!"
Dưới tình huống bất đắc dĩ, Vu Đình đành phải nói ra thân thế của mình.
Trương Quốc Đống nghe được ba chữ "Vu Thụy Trung" thì đột nhiên sửng sốt! Nhưng mà hắn đã bị t*ng trùng thượng não, thú tính nổi lên nói:
"Ha ha! Tốt, vậy thì còn tốt hơn! Tớ trước làm cậu, trở thành con rể của lão đại, như vậy thì mọi chuyện sẽ dễ dàng giải quyết hơn!"
Có sắc đẹp, lại có tiền tài, thế lực hấp dẫn, Trương Quốc Đống càng thêm điên cuồng!
"Không nên! Cha của tớ nhất định sẽ giết cậu!"
Vu Đình kêu lên.
"Giết tớ? Hừ hừ, chờ khi cậu trở thành người của tớ rồi, cha cậu làm sao giết tớ được đây!"
Trương Quốc Đống cười dâm nói.
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
6 chương
390 chương
92 chương
13 chương
194 chương
22 chương
131 chương