Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Chương 235
Sau khi tỉnh rượu, Sở Cao lại bắt đầu thấy sợ hãi. Ba người chúng tôi đều là từ nơi khác đến, cho nên về cơ bản không biết Đại Hưng bang là cái gì, Sở Cao là người địa phương nên không thể không biết, do ngày hôm qua không biết những người này là người của Đại Hưng bang, vì say rượu mà lại xảy ra xung đột với bọn họ.
Nhưng sau khi nghe tên tóc tím nói bọn họ là người của Đại Hưng bang, thì lập tức tỉnh rượu một nửa! Đại Hưng bang là bang phái xã hội đen lớn nhất ở thành phố B, nghe nói sau lưng còn có một thế gia hậu thuẫn về tài chính, thế lực vô cùng lớn.
"Đại ca, anh nói bọn họ có trả thù chúng ta hay không?"
Vừa về tới ký túc xá, sau khi tỉnh rượu Sở Cao đã bắt đầu lo sợ.
"Trả thù? Nếu trả thù thì đã trả thù rồi"
Âu Dương Thiên Tề xem thường nói.
"Đại ca, Đại Hưng bang là một bang phải ở đây, rất có thế lực!"
Sở Cao lo lắng nói.
"Sợ cái chim ấy! Dũng khí của chú lúc nãy biến đâu hết rồi!"
Âu Dương Thiên Tề nói.
"Vừa rồi... Không phải chỉ là do uống rượu thôi hay sao!"
Sở Cao ngại ngùng nói.
"Không có chuyện gì đâu, bọn họ tìm tới cũng tốt, cùng lắm thì chúng ta lại làm một trận nữa với chúng!" H oàng Văn Tĩnh nói.
"Ngay cả khi… chúng là xã hội đen."
Tôi cũng nói.
"..."
Sở Cao nhìn ba người bạn cùng phòng đều coi như không có chuyện gì xảy ra, thật không biết nên nói gì.
Cũng không biết bọn họ có sức mạnh gì mà không sợ hãi, nhưng về căn bản có thể họ không biết Đại Hưng bang ở nơi này lợi hại như thế nào.
Sở Cao được mọi người an ủi nên cũng dần dần an tâm, nghĩ thầm mình là sinh viên, bình thường cũng không ra bước ra khỏi cửa trường, Đại Hưng bang tìm được mình cũng không phải dễ, cho nên phải tính toán trong một thời gian dài vậy.
Mà Đại Hưng bang cũng quyết không bỏ qua chuyện này, ở bệnh viện Đường chủ của phần đường Bạch Long - Lý Đại Long quát lên như sấm, khi nhìn thấy Khôn ca nửa sống nửa chết, tức giận nói:
"Đã điều tra xong chưa, bọn chúng là ai?"
"Chưa rõ ạ, mặt bọn chúng đều lạ hoắc, hình như trong bọn họ có hai người có giọng nói giống người địa phương!"
Tên tóc tím nói.
"Hừm? Người nơi khác? Còn những người khác đều là người địa phương?"
Lý Đại Long hỏi.
"Hình như vậy ạ!"
Tên tóc tím gật đầu.
Bởi vì kiếp trước tôi có thời gian dài làm việc ở thành phố B, cho nên đến bây giờ, giọng nói tự nhiên của tôi có chút giống giọng của người địa phương nơi đây.
"Trước tiên đi tìm người đã! Tìm được rồi thì không nên hành động thiếu suy nghĩ, điều tra một chút hoàn cảnh của những người này!"
Lý Đại Long căn dặn nói.
Có thể lên làm Đường chủ của một cái bang phái, Lý Đại Long đương nhiên là người có chút đầu óc, biết tại thành phố B, vàng thau lẫn lộn, rồng rắn ở chung, nếu như không may đụng phải người có bối cảnh lớn, thì bọn họ không chịu nổi. Người nơi khác thì không sợ, nhưng sợ nhất chính là người địa phương.
Lý Đại Long trong lòng lo lắng, bởi vì Đại Hưng bang đã có tiếng xấu ở thành phố B, biết bọn họ là người của Đại Hưng bang vậy mà vẫn dám động thủ, thì nhất định họ có sự hậu thuẫn lớn nên không hề sợ hãi.
Những năm gần đây, Đại Hưng bang vẫn dựa vào sự ủng hộ tài chính của Tư Đồ thế gia ở thành phố B để đứng ở thế thượng phong trong giới xã hội đen, thôn tính không ít các bang hội nhỏ khác, có thể nói là một bang hội lớn. Cứ tiếp tục như vậy sẽ bị các thế gia khác để ý, Lý Đại Long cũng sợ những người hôm nay có liên hệ với những thế gia khác.
Những người này rất có khả năng đều là công tử thế gia, hoặc con cháu quan lớn, nhưng bọn họ đều có vệ sĩ đi theo, nên không hành động ở bên ngoài được.
…..
Giờ phút này tôi còn đang ngủ ngon nên không biết rằng đã có người đang bắt đầu điều tra về chúng tôi.
Sáng sớm đầu thu, gió nhẹ khẽ lùa, thật là mát mẻ. Không biết từ khi nào tôi có thói quan dậy sớm. Mặc dù trước mắt, tôi không cần rèn luyện thân thể, nhưng mỗi ngày tôi vẫn kiên trì đi ra ngoài chạy bộ vài vòng. Đôi khi, người ta cần một sở thích nào đó, giống như một thói quen. Mà mỗi ngày chạy bộ vào sáng sớm cũng đã trở thành thói quen của tôi trước khi sống lại từ hồi học đại học.
"Lão Tam!"
Một giọng nói từ phía sau truyền đến, tôi quay đầu lại nhìn, hóa ra là đại ca Âu Dương Thiên Tề.
"Âu Dương huynh? Anh cũng có thói quen luyện công buổi sáng à?"
Tôi dừng bước lại, chờ Âu Dương Thiên Tề từ phía sau chạy tới.
"Ha ha, đúng vậy, cũng rất nhiều năm rồi! Từ nhỏ mọi người trong nhà đã bắt tôi đi chạy bộ sáng sớm, tuổi còn nhỏ nên khi vừa mới bắt đầu còn không muốn, nhưng về sau lại thành thói quen, hiện tại một ngày không chạy thì cả người còn cảm thấy có chút khó chịu!"
Âu Dương Thiên Tề nói.
Âu Dương Thiên Tề cũng không nghĩ rằng chạy bộ sáng sẽ lại gặp được bạn cùng phòng, lúc dậy không thấy hắn trên giường lại tưởng hắn đi WC, không nghĩ tới hắn đã đi ra ngoài chạy bộ buổi sáng rồi. Thấy hắn và mình có thói quen giống nhau, Âu Dương Thiên Tề rất hứng thú, dễ dàng mượn cơ hội này để thân thiết nhau hơn.
"Cùng đi ăn chút gì cho bữa sáng chứ?."
Tôi nhìn đồng hồ đeo tay một chút, hôm nay là ngày đầu tiên tựu trường, học sinh mới sẽ được huấn luyện, nên nói với Âu Dương Thiên Tề.
"Được!" Âu Dương Thiên Tề đồng ý, rồi cùng tôi đi tới phòng ăn.
"Lão Tam, thân thể của cậu có tố chất rất tốt! Chạy thời gian dài như vậy mà không đổ mồ hôi."
Âu Dương Thiên Tề nhìn trán tôi một chút, có chút khen ngợi nói.
"Ha ha, không phải em đã nói rồi sao, em vốn từng thi đấu bóng đá, hơn nữa còn đá tiền đạo, cho nên thân thể tự nhiên đã được rèn luyện rồi, anh cũng vậy, cũng không kém đâu!"
Tôi cười nói.
"Tôi thấy, lão Tam, tôi cũng không dối cậu, thật ra thì trong gia đình của tôi, những người như tôi từ nhỏ đã bị trưởng bối buộc phải luyện võ rồi... Ha ha, cậu nghe có thể không tin, nhưng gia đình chúng tôi đúng là một thế gia lâu đời. Ai nấy đều được tổ tông truyền võ thuật, mặc dù không phải là loại võ nghệ cao cường vẫn diễn trên ti vi, nhưng nó lại có thể giúp cho thân thể cường tráng."
Âu Dương Thiên Tề nghĩ thầm, nếu bản thân đã có ý định chiêu dụ người này vào gia tộc mình, thì không cần phải giấu diếm, cho nên đem thân thế của mình nói ra, dù sao đây cũng không phải là chuyện trọng yếu cơ mật gì, sớm muộn người ta cũng biết. Hoàng Văn Tĩnh cũng đã sớm biết rồi.
"Lục đại thế gia?"
Tôi sửng sốt, bật thốt lên!
Tôi nhớ trước kia khi chọc tới tên Lưu Chấn Hải, thì Khương Vĩnh Phú đã nói với tôi, Lưu gia chính là một trong lục đại thế gia của Trung Quốc. Chẳng lẽ gia tộc của Âu Dương Thiên Tề cũng là một trong lục đại thế gia sao?
"Cậu... Biết chúng tôi là một trong lục đại thế gia sao?"
Âu Dương Thiên Tề khi nghe tôi nói ra bốn chữ liền sửng sờ, bởi vì bình thường rất ít người Trung Quốc biết về lục đại thế gia.
"Ừ, em biết một chút."
Tôi nói:
"Em ở Tân Giang, có một chút mâu thuẫn với Lưu gia, nên biết rõ".
"Tùng Giang Lưu gia?"
Âu Dương Thiên Tề kinh ngạc nói:
"Cậu đã có mẫu thuẫn với bọn họ sao?"
"Chuyện này cũng không đâu vào đâu, chỉ là cháu ngoại của hắn chọc vào em, bị em đánh cho thành tàn tật, sau đó lão đầu Lưu gia kia tìm đến em để phân xử, đánh em không lại liền đem súng ra, thiếu chút nữa nếu em không phản ứng nhanh, chạy mất, thì không chừng đã chết chắc rồi."
Tôi nói.
Âu Dương Thiên Tề tỏ vẻ mặt cảm phục, vậy mà còn nói không coi chuyện này vào đâu? Hắn đánh cho cháu ngoại của họ bị tàn phế! Nhưng Âu Dương Thiên Tề cũng rất kỳ lạ, mấy năm nay tuy Lưu gia này suy yếu, hay cứ coi như đã suy tàn, thì cũng không thể dễ dàng bỏ qua cho người chọc tới bọn họ như vậy!
Hơn nữa đối mặt với súng đạn mà còn có thể chạy trốn, thì người này có bao nhiêu dũng khí và trí khôn! Xem ra người bạn cùng phòng của mình có thể khẳng định là không hề đơn giản! Âu Dương Thiên Tề hạ quyết tâm hơn muốn đưa người này về, sau này làm trợ thủ cho sự nghiệp của mình.
"Mặc dù chuyện này đã qua, nhưng cậu nên cẩn thận một chút, Đại học Thanh Hoa cũng có người của Lưu gia học ở chỗ này!"
Âu Dương Thiên Tề dặn dò.
"Ha ha, không quan hệ gì, xem chừng gia tộc bọn họ đã quên em rồi!"
Tôi không có toan tính gì, nói.
Âu Dương Thiên Tề cũng không nói gì nữa, một lát sau, mới hơi do dự hỏi:
"Lão Tam, mọi người trong nhà của cậu làm gì?"
Đây mới là điều mà Âu Dương Thiên Tề muốn biết nhất, hắn cảm giác người bạn cùng phòng này của mình rất giống như ở trong một gia đình có điều kiện tốt, hơn nữa lời nói cử chỉ đều tỏa ra khí khái phi phàm! Nếu như nhà hắn thực sự rất có thế lực, thì đối với tương lai của gia tộc mình, lại càng thêm lợi!
"À, cha của em mở một nhà máy điện tử, mẹ em cũng làm trong nhà máy đó"
Tôi bình thản nói.
Âu Dương Thiên Tề nghe xong gật đầu, gia đình mở được một nhà máy thì nhất định là có chút tiền, nhưng có chút thất vọng, xem ra trong nhà hắn không có thế lực gì quá lớn.
Nhưng Âu Dương Thiên Tề ngay sau đó cũng thấy thoải mái, nếu như trong nhà hắn rất có thực lực, thì làm sao có thể để ý đến gia tộc của mình đây! Chỉ khi không có sức mạnh gì thì mới có thể bị gia tộc mình lôi kéo.
Hai người nhân tiện nói chuyện một chút về trường học, đến cửa căng tin của Đại học Thanh Hoa rồi, đối với nơi này, tôi đã quá quen thuộc rồi, kiếp trước lúc còn nghè khó, hầu như bữa nào tôi cũng ăn ở căng tin!
"Đúng rồi, anh có thẻ ăn chứ?"
Tôi tự nhiên hỏi.
Ngày hôm qua bị thu phí nhiều quá, tôi quên mất không mang thẻ ăn, đi tới cửa phòng ăn mới nhớ ra.
"Có! Cậu không có sao? Trước hết dùng thẻ của tôi cũng được mà!"
Âu Dương Thiên Tề lấy trong túi quần ra một thẻ ăn của đại học Hoa Hạ nói.
Tôi nhìn thẻ ăn trong tay Âu Dương Thiên Tề một chút, nhớ lại cái ngày ở đại học trước kia, có chút tự ti! Tôi đã không dám nhìn Triệu Nhan Nghiên biểu lộ.
Lại nghĩ tới thời tôi học cấp 2, nó còn là nguyên nhân tạo cho tôi có tâm lý tự ti kia...
Tôi lắc đầu, nhớ lại những chuyện xa xôi ngày xưa, điều mà tôi chôn dấu nơi sâu nhất trong lòng. Tôi đã từng cố ý quên nó đi, nhưng kết quả là ký ức vẫn còn như mới.
"Tư Đồ đại ca, không nên như vậy..."
Trong lúc tôi đang trầm tư, một âm thanh tưởng như đã chìm sâu trong ký ức tôi lại vang lên.
Cả người tôi run lên! Trong đầu nhất thời trống rỗng!
Điều này có thể sao! Không thể nào ! Kiếp trước tôi cũng đã học 4 năm tại Đại học Thanh Hoa, người này đâu có xuất hiện ở nơi này!
Kể từ khi tôi sống lại, sự trùng hợp không ngừng phát sinh bên cạnh tôi!
... ... ... ...
Trong địa ngục, Diêm vương đang ngồi trước một màn hình lớn, uống chút rượu, cười híp mắt nhìn vị huynh đệ kết nghĩa của mình đang ở dương gian với tất cả những chuyện này.
"Báo cáo diêm Vương đại nhân, chuyện do ngài dặn dò, đã được sắp xếp xong rồi ạ!"
Một tên tiểu quỷ nói.
"Ừ, ta biết rồi! Ngươi đi xuống đi!"
Diêm vương phất phất tay nói:
"Ha ha! Một đoạn nhân duyên đẹp như vậy mà bỏ lỡ thì thật là đáng tiếc!"
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
6 chương
390 chương
92 chương
13 chương
194 chương
22 chương
131 chương