Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Chương 234
"Đại ca, em đi WC trước!"
Sở Cao miệng lèm nhèm nói, người này chắc đã uống nhiều, chuẩn bị đi ra ngoài phóng thích sau đó trở lại chiến đấu tiếp.
"Ừ, cẩn thận một chút, có cần tôi đỡ cậu không?"
Âu Dương Thiên Tề vẫn còn tỉnh táo, nói.
"Không cần, cảm ơn lòng thành của đại ca!"
Sở Cao nói. Rồi liền đi ra khỏi cửa phòng.
Ai cũng không có toan tính gì, mấy người lại tiếp tục uống rượu.
"Tiểu tử Sở Cao này đi làm gì rồi? Không phải là ngã trong nhà WC rồi chứ?"
Hoàng Văn Tĩnh nhìn đồng hồ đeo tay kỳ quái nói:
"Đã 20 rồi, có là giải quyết cũng không mất nhiều thời gian như vậy!"
"Đúng vậy!"
Âu Dương Thiên Tề nói:
"Hoàng Văn Tĩnh, cậu đi xem một chút, tiểu tử này uống nhiều rồi, không chừng đã xảy ra chuyện gì!"
Hoàng Văn Tĩnh gật đầu, đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Không lâu sau, Hoàng Văn Tĩnh trở lại, bối rối nói:
"Đại ca, không xong rồi! Sở Cao gây sự với một nhóm người, đang giằng co ở phòng WC ấy!"
"Cái gì?"
Âu Dương Thiên Tề vừa nghe liền cảm thấy không ổn, tiểu tử Sở Cao này nhất định là uống say, có thể là đã hành động lỗ mãng, cho nên nói:
"Đi, Hoàng Văn Tĩnh, hai ta đi xem một chút! Lão Tam, cậu ở chỗ này chờ chúng tôi!"
"Đánh nhau thì đương nhiên phải gọi em chứ!"
Vừa nói, tôi cũng đứng lên.
Âu Dương Thiên Tề sửng sốt, sau đó cùng tôi nhìn nhau cười nói:
"Không nghĩ tới lão Tam cũng là phần tử hiếu chiến! Còn tưởng rằng chú chỉ ở phương diện học tập mới lợi hại!"
"Anh cùng Hoàng Văn Tĩnh đều đi, em có thể không đi sao!"
Tôi nói.
" Tiểu tử Hoàng Văn Tĩnh này, chú đừng nghĩ hắn tên là Hoàng Văn Tĩnh, trên thực tế tiểu tử này cấp 2 đã bắt đầu cùng ta cùng ra ngoài đánh nhau rồi!"
Âu Dương Thiên Tề cười nói.
Mấy người chúng tôi vừa tới cửa phòng WC, thì quả nhiên thấy Sở Cao bị mấy thanh niên tóc vàng hoe vây lấy.
"Mẹ kiếp, tiểu tử mày muốn chết hay sao, dám tranh đi tiểu trước với Khôn ca, con tin tao ném mày vào trong bồn cầu không!"
Một người nhuộm tóc màu tím chỉ vào Sở Cao mắng.
"Các người đi vệ sinh không biết xếp hàng hay sao? Chẳng lẽ cứ đầu nhuộm tóc, thì không cần phải xếp hàng hay sao?!"
Sở Cao ngẩng cao đầu, khí thế hùng hồn nói.
"Tiểu tử, đúng là mày không muốn sống rồi, ở cái mảnh đất này chưa có ai dám nói với tao như vậy! Cho dù có, thì hắn cũng biến mất rồi!"
Lúc này, một tên mập mạp, cắt đầu kiểu tây, vừa kéo quần, vừa đi từ trong WC ra nói.
"Khôn ca!"
Mấy tên đầu hoa sói, cung kính nói.
"Ha ha! Tao nói như vậy thì đã sao?"
Sở Cao mượn rượu lấy sức, đĩnh đạc nói.
"Tiểu tử, mày có biết chữ Chết viết thế nào không? Tao nói cho mày biết, Khôn ca chính là lão đại ở đây, ngay cả đồn trưởng đồn công an cũng phải gọi anh ấy là Khôn ca!"
Tên nhuộm đầu tím nói khoác, thật ra hắn có biết đồn trưởng đồn công an là ai đâu.
"Mày có giỏi thì chỉnh chết tao đi, ở đó sủa gâu gâu meo meo làm gì!"
Sở Cao không nhịn được nói.
"Thằng nhãi con, tao nói cho mày biết, giết mày tao chỉ cần dùng một đầu ngón tay thôi!"
Khôn ca nói:
"Nhưng mà nếu mày ở đây dập đầu 3 cái, sau đó bỏ 1000 đồng ra cho chúng ta uống rượu, chuyện này sẽ bỏ qua, nếu không tao làm mày biến mất trên địa cầu!"
"Ôi trời, mày cho rằng đây là thời kỳ Star Wars hay sao? Lại còn biến mất nữa chứ!"
Sở Cao xem thường nói.
"Tốt, nếu như vậy, cũng đừng trách các huynh đệ tao không khách khí! XXX! Mày luyện quyền với hắn đi!"
Khôn ca chỉ về tên tóc tím nói. (XXX, là ngoại hiệu của tên tóc tím, thực ra hắn chỉ là một tên chạy cờ mà thôi)
"Dạ!"
Tên tóc tím đáp ứng, sau đó đi tới chỗ Sở Cao.
"Tiểu tử, nếu mày rượu mời không uống lại thích uống rượu phát, vậy thì đừng trách tao không khách khí! Mày bây giờ hối hận vẫn còn kịp, nếu không tao mà ra tay thì không còn kịp nữa rồi, quyền ra là phải thấy máu, nếu sợ thì mau bỏ tiền ra, chuyện cũ bỏ qua..."
Tên tóc tím còn đang thao thao bất tuyệt, hăng say nói thì chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.
Sở Cao thấy tên này cứ gâu gâu meo meo mãi, không nhịn được nữa, vung tay tát tới, nhất thời trên mặt tên tóc tím xuất hiện 5 ngón tay dớm máu!
Tên tóc tím còn đang nói chuyện, bỗng dưng bị ăn đánh, thì lập tức phát ngốc, rất lâu sau mới kịp phản ứng, chỉ vào Sở Cao hổn hển nói:
"Mày dám đánh tao, tao chỉnh chết mày!"
Nói xong hắn vọt tới, giơ chân đá ra.
Sở Cao mặc dù uống rượu say, nhưng mà vẫn còn rất linh mẫn, thấy tên tóc tím đá tới, vội vàng né sang một bên, lại vung tay đấm ra, đập trúng luôn mũi của tên tóc tím, chỉ nghe rắc một tiếng, máu mũi của hắn đã chảy ra.
"Ha ha, tao mới là xuất quyền thấy máu!"
Sở Cao cười nói.
"Mọi người cùng nhau tiến lên, hôm nay phải đánh chết tiểu tử này! Xảy ra chuyện gì tao chịu trách nhiệm!"
Khôn ca thấy thấy tên tóc tím bị đánh, cũng nổi giận.
Bọn đầu hoa hòe hoa sói sớm đã không nhịn được, thấy Khôn ca ra lệnh, lập tức xông tới
Bàn về đơn đả độc đấu, Sở Cao vốn đã học qua 2 năm Tán Thủ, lại thêm 3 năm làm đội trưởng đội bóng đá, hàng ngày rèn luyện, thì không sợ bọn họ, bọn này mặc dù trông thì cao lớn hung mãnh, như không được huấn luyện chính quy, nên chỉ dựa vào vẻ tàn nhẫn để dọa người mà thôi.
Tuy chúng đánh không lại Sở Cao, nhưng song quyền nan địch tứ thủ, đông người tất nhiên Sở Cao đánh không lại.
"Có dũng khí thì đơn đấu!"
Sở Cao quát.
"Đơn đấu? Tao không nghe lầm chứ?"
Khôn ca nói:
"Con mẹ nó đầu óc mày bị bệnh à? Còn đơn đấu? Đơn đấu thì chúng ta sao gọi là xã hội đen, chúng tao thích quần đấu, nhiều người khi dễ ít người, ha ha!"
"Vô sỉ!"
Sở Cao chỉ vào Khôn ca mắng:
"Nếu là đơn đấu, thì một mình tao đánh hai người chúng mày!"
"Mày có thể đánh ba người chúng tao không? Đừng nói nhảm nữa, mọi người cùng nhau tiến lên, đánh hắn thành người ngoài hành tinh!"
Khôn ca quát lên!
Quả nhiên, bị mấy tên côn đồ vây công, Sở Cao dần cảm thấy không ổn, chỉ trong chốc lát đã rơi xuống hạ phong, sau đó bị ăn mấy đá, đấm.
"Chúng ta lên đi!"
Âu Dương Thiên Tề thấy Sở Cao ứng phó không được, lập tức nhìn chúng tôi nói.
Âu Dương Thiên Tề đương nhiên là không phải loại thiện lương gì, hắn tóm lấy cổ áo một tên côn đồ, đấm luôn một cái vào đầu, tên này nhất thời thấy sao, nằm luôn trên mặt đất.
Hoàng Văn Tĩnh cũng không cam chịu yếu thế, hắn thúc khửu tay vào hậu tâm một tên côn đồ, tên này lập tức rên hừ hừ hai tiếng, sau đó ngã xuống.
Tôi nhìn thấy tất cả mọi người đều đã động thủ, cho nên cũng xông tới, vừa hay nhìn thấy tên mập mạp Khôn ca kia còn đang khua tay múa chân, trực tiếp đá hắn một cái, tôi cũng không muốn làm chuyện kinh hãi thế tục, nên đã không chế lực lượng ở mức nhỏ nhất, nhưng hắn vẫn bay đi.
Chỉ thấy cái tên Khôn ca kia giống như hỏa tiễn bay đi, "Sưu" một tiếng, đụng luôn vào trần nhà, trực tiếp hôn mê bất tỉnh, trước khi hôn mê hắn còn ôm lấy hạ bộ của mình, hình như gặp chuyện ngoài ý muốn.
"Mãnh nhân a!" Hoàng Văn Tĩnh kinh ngạc nhìn tôi nói.
Âu Dương Thiên Tề cũng có vẻ mặt kinh hãi, nghĩ thầm, người này cước lực cũng quá lớn đi? Đây là còn người sao, cho dù ngay cả bản thân mình đã luyện qua võ công, cũng không thể nào có lực lượng mạnh tới như vậy.
Ngay cả Sở Cao ở bên kia cũng dừng tay lại, nhìn sang bên này.
Bản thân tôi cũng sợ hết hôn, mẹ nó, tôi đã dùng lực lượng nhỏ nhất, tại sao vẫn có thể đá bay người khác được? Tôi không dùng tinh thần lực, cũng chưa dùng tới 1 thành lực lượng.
"Ha hả, đừng nhìn tôi như vậy, tôi còn tưởng là đá bóng, nên bắt chiếc, cước lực hơi lớn!"
Tôi gượng cười tùy tiện thêu dệt một lý do.
Đám người Âu Dương Thiên Tề nghe xong, cũng có chút bình thường trở lại, dù sao giải thích của tôi cũng vô cùng hợp lý! Người đá bóng cước lực rất lớn, nếu là cầu thủ chuyên nghiệp, một chân có thể đạp gãy một tấm gỗ.
Mấy tên côn đồ kia chỉ âm thầm kêu khổ, không nghĩ tới người của đối phương lại lợi hại như thế, bây giờ thấy lão đại của mình mà cũng bị đối phương 1 cước đá bay, thì lại càng thêm kinh hãi, chẳng quan tâm tới sự sống chết của lão đại nữa, kéo nhau chạy trốn.
"Đợi một chút! Tao đã cho bọn mày đi chưa?"
Tôi quát to.
Tên tóc tím bị dọa tới mức đứng im không dám cử động, dù sao người trước mắt này cũng quá kinh khủng, một cước có thể đá bay người, nếu hắn hỏi thăm mình, thì mình thành cái bị thịt rồi!
"Còn... Còn cái... Chuyện gì sao?"
Tên tóc tím ấp úng nói.
"Mày nói tới là tới, muốn đi là đi, không có giấy thông hành hay sao?" Tôi nhàn nhạt nói:
"Như vậy đi, tao cũng không làm khó dễ bọn mày, tất cả chúng mày còn năng lực hoạt động, vậy thì quỳ xuống khấu đầu 10 cái, sau đó để lại 1000 đồng cho huynh đệ chúng tao uống rượu, chuyện này coi như bỏ qua!"
"ĐM nó, mày đừng khinh người quá đáng!"
Tên tóc tím lập tức cả giận nói:
"Chẳng phải mày đánh nhau giỏi hay sao? Vậy thì thế nào, tao nói cho mày biết, chúng tao là người của Đại Hưng bang !"
"Đại Hưng bang là cái gì?"
Tôi ngạc nhiên nói.
"Mày muốn chết ư, Đại Hưng bang là bang phái lớn nhất thành phố B, tiểu tử, vừa nhìn là biết mày là người từ nơi khác tới, tao cho mày biết, đối nghịch với chúng tao sẽ không có lợi !"
Tên tóc tím lại bắt đầu nói.
"ĐM !"
Âu Dương Thiên Tề cũng không nhịn nổi nữa, thấy tên tóc tím cứ sủa gâu gâu, meo meo, thì đi tới đá hắn một cước, nói:
"Mày rốt cuộc có dập đầu hay không?"
Tên tóc tím thấy đám người này chỉ là người từ nơi khác tới, nên không dám hành động lỗ mãng, không có cách nào khác, chỉ còn cách chịu thiệt trước mắt. Hắn đâu có biết rằng, adtt chỉ cần tìm một vài gia đinh trong nhà, cũng đủ diệt cả Đại Hưng bang.
Tên tóc tím không còn cách nào khác, đành phải cùng cách huynh đệ dập đầu 10 cái, sau đó móc ra một tâp tiền, ném ở trước mặt chúng tôi, sau đó dùng ánh mắt độc ác, nói:
"Chúng ta cứ đợi xem!"
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
6 chương
390 chương
92 chương
13 chương
194 chương
22 chương
131 chương