Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Chương 233
Một phòng 4 người chúng tôi, dựa theo độ tuổi mà phân thứ tự, Âu Dương Thiên Tề lớn nhất, bởi vì khi còn bé buổi đi học trễ một năm, cho nên trở thành đại ca trong đám thanh niên chúng tôi. Hoàng Văn Tĩnh mười chín tuổi, địa vị lão Nhị hoàn toàn xứng đáng.
Nhưng người này đối với danh hiệu "Lão Nhị" tương đối bất mãn, bởi vì nó làm người ta không tự chủ được liên tưởng tới vật đặc thù của nam giới, nhưng kháng nghị không có hiệu quả, Âu Dương Thiên Tề cười nói:
"Chuyện này không thể trách người khác được, ai bảo cậu không sinh sớm, hay sinh muộn một năm!"
Tôi lớn hơn Sở Cao một tháng, cho nên đứng hàng thứ 3! Tiểu tử Sở Cao này gấp gáp gọi tôi là lão tứ, hóa ra hắn nhỏ tuổi nhất phòng! Nhưng giấy CMND đã ghi rõ, nên chỉ còn cách tự nhận mình xui xẻo mà thôi!
"Được rồi Sở Cao, chú là người trẻ nhất, sẽ được mọi người chiếu cố nhiều nhất!"
Âu Dương Thiên Tề nói:
"Như vậy đi, đại ca ta cũng không phải chỉ là có cái danh hãi, buổi tối nay chúng ta tìm một quán cơm nào đó, đại ca ta làm chủ, chúng ta mừng lần đầu bốn huynh đệ gặp mặt,!"
"Hay!"
Sở Cao vừa nghe có ăn ngon, lập tức cao hứng trở lại, tỏ vẻ đồng ý.
Mà Hoàng Văn Tĩnh vốn đã quen với Âu Dương Thiên Tề, cho nên không có tỏ thái độ. Tôi đương nhiên là không có ý kiến, nhân cơ hội này làm quen với các huynh đệ trong phòng, dù sao tôi cũng sống ở đây 4 năm.
Kiếp trước tôi không thể cùng các huynh đệ cùng phòng hòa đồng, đúng là có chút hối hận. Nhưng mà tôi đã đáp ứng với Trần Vi Nhi là đi ăn cơm, chỉ đành ủy khuất nha đầu này vậy.
Cho nên, chuyện đã quyết định như vậy, tôi gọi điện cho Trần Vi Nhi nói cho nàng biết tình hình, Trần Vi Nhi cũng rất hiểu tôi, không có gì không vui. Bởi vì tối nay ban cán bộ cũng tổ chức liên hoan.
... ... ... ...
Gần Đại học Thanh Hoa có rất nhiều nhà hàng có kích thước không lớn, nhưng lợi ích thu vào lại không nhỏ, điều này khi còn ở kiếp trước tôi đã hiểu rất rõ. Căng tin trong trường bao giờ cũng thua kém ở đây về độ ngon miệng, tôi nghĩ ai cũng biết điều này.
"Phụ vụ cho cúng tôi 10 chai rượu!"
Âu Dương Thiên Tề sau khi gọi món ăn, thì nói với người phục vụ.
"Vậy mà còn nói các người không biết uống rượu, đầu năm nay, sinh viên nào cũng thấy uống cả !" C hờ sau khi người phục vụ đi, Âu Dương Thiên Tề nhìn chúng tôi, nói.
"Hắc! Đại ca, chỉ là anh không biết thôi, chúng tôi cũng muốn uống một trận thật say!"
Sở Cao nói:
"Bàn về tửu lượng, anh đừng thấy tôi gầy, có khi lại còn tốt hơn các người đó!"
"Vậy sao ? Vậy thì lát nữa xem ai gục trước!"
Hoàng Văn Tĩnh cũng không cam chịu tụt lại ở phía sau nói. Người này hiển nhiên cũng là tửu quỷ.
"Nếu tất cả mọi người có thể uống, như vậy thì…phục vụ, mang cho chúng tôi một cái can tới đây!"
Tôi phất phất tay nói:
"Huynh đệ chúng tôi dùng can để uống!"
"A?"
Ba người nhìn tôi trợn mắt hốc mồm, qua một lúc lâu, Âu Dương Thiên Tề mới lên tiếng:
"Hoàng Văn Tĩnh, chú nói không sai, tiểu tử này tuyệt đối là một mãnh nhân! Ta là đại ca cũng cam phái hạ phong, sau này tôn hắn làm lão đại, mẹ nó, giờ mới biết, ta đã trâu bò, hắn còn trâu bò hơn!"
"Nào. Mọi người cạn chén!"
Nói xong, Âu Dương Thiên Tề nhấc chén, dù sao cũng là người mời khách, cho nên chén đầu tiên là của hắn.
"Được! Cạn chén!"
Tôi cũng cầm chén rượu lên, cùng với sv, Hoàng Văn Tĩnh cụng ly một cái.
Mọi người thay nhau nâng chén, cái can rượu trong nháy mắt chỉ còn có một nửa! Xem ra mấy tên gia hỏa này cũng có thực lực!
"Âu Dương đại ca! Chúng tôi nghe nói Đại học Thanh Hoa là nơi của mỹ nữ, so với Đại học Bắc Thần còn nhiều hơn! Có đúng không ?"
Sau khi uống rượu, Sở Cao đã không ổn, bắt đầu nói nhảm.
"Ừ... Lúc báo danh ta cũng thấy, nhưng không biết đã có chủ hay chưa!"
Đàm luận mỹ nữ. Là chủ đề vĩnh hằng của nam nhân. Cho nên Âu Dương Thiên Tề cũng vô cùng vẻ, thảo luận vấn đề này.
"Ha ha! Đại ca, anh chừng nào giới thiệu chị dâu, làm tấm gương sáng cho chúng tôi!"
Hoàng Văn Tĩnh cũng nói.
"Ai! Đừng nói nữa, Âu Dương đại ca của ngươi là người thô kệch, sớm đã không được các cô gái thích thú, hiện tại các cô gái đều thích người anh tuấn, có đầu óc... Đúng rồi, giống như lão tam vậy !"
Âu Dương Thiên Tề chỉ vào người của tôi nói.
"Ha hả, Âu Dương đại ca, anh có thể thi đậu Đại học Thanh Hoa, thì là người không có đầu óc ư?, hơn nữa, cao lớn uy mãnh mới có mang lại cho người ta cảm giác an toàn!"
Tôi cười nói.
"Hmm! Ta cũng cho là như vậy !"
Âu Dương Thiên Tề thấy tôi nói như vậy, cũng thật cao hứng, ai mà chẳng thích mình được người khác khen.
"Âu Dương đại ca, anh nói một chút cô gái trong mơ của anh đi?"
Sở Cao lại rót một chén, mơ mơ màng màng nói.
"Ta ư, cô gái trong mơ của ta không cần phải đẹp, nhưng mà nhất định phải ôn nhu, không cần quá diễm lệ, con gái như vậy, lão ca chịu không nổi! Khéo léo một chút là tốt nhất!"
Âu Dương Thiên Tề cũng có chút say, bắt đầu nói không che giấu nữa.
"Hóa ra anh thích những cô gái là con gái rượu!"
Tôi nói.
Thật không ngờ tới, trông Âu Dương Thiên Tề uy mãnh mà lại thích những cô gái loại như vậy.
"Hắc hắc, có thể nói như vậy!"
Âu Dương Thiên Tề gật đầu nói.
Dù sao tất cả mọi người đều là người trẻ tuổi, nói đến chủ đề nhạy cảm đều rất hăng hái, tôi chỉ nói cho có lệ. Ba người này cũng đều là xử nam, chốc lát đã chuyển tới chủ đề nữ nhân ân ái.
"Âu Dương đại ca, anh trước kia có bạn gái chưa?"
Sở Cao hỏi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://
"Chưa có, trong nhà quản quá nhiêm. Nói thật, ta đến yêu còn chưa, thật là đáng buồn!"
Âu Dương Thiên Tề nói.
"Hmm, tôi còn tưởng rằng ở đây chỉ còn tôi một mình là xử nam!"
Sở Cao nghe xong cười nói.
"Còn thêm một người là tôi nữa!"
Hoàng Văn Tĩnh nói:
"Mẹ kiếp, cũng nên kiếm một tình yêu oanh oanh liệt liệt thời đại học, để kết thúc cái thời kỳ xử nam của mình!"
"Đúng rồi, lão Tam, còn chú thì sao?"
Âu Dương Thiên Tề nhớ tới tôi chưa nói chuyện gì về mặt này.
"Em ư…cái này…em đang tính chuyện tìm bạn gái trong khi học đại học..."
Tôi cười nói.
"Tốt, không bằng chúng ta xem ai có bạn gái trước... Đúng rồi, không bằng chúng ta kết quan hệ hữu nghị với một nữ sinh trong kỹ túc xá nữ đi?"
Hoàng Văn Tĩnh bày mưu tính kế nói.
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
6 chương
390 chương
92 chương
13 chương
194 chương
22 chương
131 chương