Editor: kkoten Nạp Lan Thừa Lập nhìn thấy người đàn ông trung niên, thì lộ ra tươi cười kinh hỉ, vươn đôi tay, hai người ôm nhau một lúc, cả hai dùng sức đấm đấm bả vai đối phương. "A Kiện!" "Thừa Lập!" Hai đại nam nhân đều có chút kích động, lúc sau ngồi xuống, cả hai đều dò hỏi cuộc sống đối phương mấy năm nay thế nào. Lưu Kiện làm bộ bộ dáng không thèm để ý: "Mấy năm nay còn tốt, cũng liền như vậy đi, nhưng thật ra sống như cậu lại rất thích, bắt đầu làm ông chủ nha." Nạp Lan Thừa Lập nhìn chằm chằm ấn đường đã có nếp nhăn khắc sâu của bạn mình, ấn ký khắc sâu như vậy chỉ có người thường xuyên nhíu mày mới có, đáy lòng một trận đau thương, lão Lưu a, nơi nào còn tốt chứ! "Đừng gạt tôi, cậu nếu sống tốt, vậy sao còn ở lại Đội Tỉnh chứ!" Năm đó á quân thế vận hội Olympic vậy mà hiện tại chỉ làm huấn luyện viên quèn cho Đội Tỉnh! Lưu Kiện lập tức suy sụp, như là bị đánh rớt một tầng mặt nạ, suy yếu cười: "Cái gì cũng không thể gạt được cậu. Đúng vậy, mấy năm nay trong nhà vẫn luôn phản đối tôi tiếp tục theo đuổi cái con đường này, nhưng tôi đưa con trai xuất ngoại rồi, tôi đã từng nói muốn con trai trở thành quán quân thế giới, chính là hiện tại, tôi không còn can đảm lại làm cho con trai mình nếm thử gian khổ tôi đã trải qua, nên tôi đưa nó du học nước ngoài. Tôi kiên trì lưu lại ở Đội Tỉnh, cuộc sống cũng không đi lên được, cậu biết rõ, chỉ cần bọn họ ở một ngày, tôi không có khả năng xuất đầu.Theo cái tình cảnh đó, tôi hẳn lên từ bỏ, nhưng mà tôi không cam lòng! Thừa Lập, cậu cam tâm sao?" Nạp Lan Thừa Lập không lên tiếng, trầm trọng mà thống khổ, khóe mắt thấm ra nước mắt. "Cậu xem, cậu cũng không cam lòng." Lưu Kiện uống ngụm trà, lại nói: "Cậu so với tôi quyết đoán hơn nhiều, huấn luyện ra đứa con tốt, tôi không dám, sợ lại huỷ hoại con mình. Thừa Lập, cậu nghĩ như thế nào? Cậu muốn cho con bé đi xa hơn không?" Nạp Lan Thừa Lập: "Tôi biết cậu tới làm thuyết khách, tôi cũng không muốn A Chi đi theo con đường mà tôi đã đi, đội bơi nữ của tỉnh hiện tại tình trạng ra sao cậu cũng biết, thiếu tài chính, càng thiếu huấn luyện viên giỏi, hơn nữa...... Đi vào cũng không phải cái chuyện tốt đẹp gì." "Tôi nghĩ cậu hiểu lầm rồi, tôi không phải tới làm thuyết khách, tôi muốn cậu đem con gái giao cho tôi huấn luyện." Lưu Kiện kiên định nói, "Tôi sẽ bảo hộ con bé, ta sẽ xin điều tới đội nữ, chuyên phụ trách A Chi. A Chi rất có thiên phú, Thừa Lập, xin cho phép tôi cùng cậu cùng nhau bồi dưỡng con bé, con bé là hi vọng cuối cùng tôi nhìn thấy." Lưu Kiện đi rồi, Nạp Lan Thừa Lập ngồi yên tại chỗ, nhìn chằm chằm chén trà đối diện hồi lâu. Nạp Lan Chi do dự, lên tiếng hỏi: "Ba ba, chú Lưu tới là vì con sao?" Nạp Lan Tông: "Ba, vậy ba đáp ứng rồi sao?" Nạp Lan Thừa Lập im lặng không nói, thở dài một tiếng, ngẩng đầu, nói: "Cũng đã đến lúc nên nói cho hai đứa biết, hai đứa ngồi xuống đi." Hai anh em có chút kỳ quái, liếc nhau, ngồi xuống. "Hai đứa biết ba vì sao phải giải nghệ không? Lúc ấy ba đã đạt được huy chương vàng Giải vô địch thế giới, huy chương đồng thế vận hội Olympic, cách huy chương vàng chỉ có một bước xa." "Không phải bởi vì tay bị thương sao?" Nạp Lan Tông hỏi. Nạp Lan Thừa Lập lắc đầu, nói: "Đó là lý do đối với ngoại giới. Các con biết vận động viên không thể sử dụng thuốc kích thích đi, nhưng ở nước chúng ta, thế kỉ trước rất nhiều vận động viên đều dùng, đội bơi lội dùng đầu tiên, cho nên đội bơi lội nước chúng ta tại giới thể thao thế giới danh khí không tốt. Lúc ấy ở đội bơi, huấn luyện viên cổ vũ dùng thuốc kích thích, chỉ cần đến lúc thi đấu tránh thoát khỏi kiểm tra liền không có việc gì. Ba lúc ấy còn trẻ, đối với loại đồ vật này bán tín bán nghi, bởi vì nhà Nạp Lan có người ở nước ngoài, ba biết ngoại quốc cấm thuốc kích thích cấm rất nghiêm ngặt, ba rất ít tham dự trong đó, nhưng cũng từng dùng qua." Nạp Lan Tông cùng Nạp Lan Chi đều có chút kinh ngạc. "Ở trước giải vô địch thế giới tổ chức ở nước E, ba vẫn luôn không dám dùng thuốc kích thích, ăn cái gì cũng rất cẩn thận. Trước một ngày trước khi bắt đầu giải đấu, đồng đội của ba là Trần Khải Bình đưa cho ba một chai nước, ba không có hoài nghi cái gì, uống đi xuống, sau đó bị kiểm tra ra dương tính với chất kích thích, không cho phép tham gia thi đấu. Lúc ấy mới đầu thập niên 80, trong nước tin tức không thoải mái lưu thông, Đội Quốc Gia vì mặt mũi nên tuyên bố với bên ngoài tay ba bị thương." Nạp Lan Chi: "Vậy chuyện kia của chú Lưu làm sao vậy?" "Lão Lưu cùng ba quan hệ tốt, chẳng qua tức giận, tìm huấn luyện viên lý luận, kỳ thật huấn luyện viên là thân thích của Trần Khải Bình, ngày thường đã rất tức giận khi ba không muốn dùng chất kích thích, tất nhiên sẽ giúp Trần Khải Bình. Lão Lưu tính cách không tốt, dễ nổi nóng, cũng chọc tới huấn luyện viên cùng Trần Khải Bình, hai người kia liên thủ đem lão Lưu phong sát." Nạp Lan Thừa Lập thực áy náy, tuy rằng ông không phải nguyên nhân chủ yếu, nhưng cũng là ngòi nổ, làm hại lão Lưu cơ hội để tham gia thế vận hội Olympic cũng không có. Nạp Lan Chi nhìn ba cô bụm mặt trong lòng có chút khó chịu, cô chưa bao giờ biết ba cô có quá khứ như vậy, cô từ trước thực không hiểu ba vì sao cứ nhất định một trong hai anh em bọn họ phải có một người theo bơi lội, liền tính là con kế nghiệp cha, nhưng bây giờ là thời hiện đại, cô vẫn luôn nghi hoặc tại sao ba cô là người sáng suốt mà nhất định phải kiên trì chuyện này như vậy? "Ba ba, con nguyện ý gia nhập Đội Tỉnh, ngày sau, con sẽ vì ba và chú Lưu giành lấy vinh quang trở về!" Nạp Lan Chi nắm chặt tay, nói. Nạp Lan Thừa Lập cười nói: "Được, ba ba liền chờ con rửa mối nhục cho chúng ta." Nạp Lan Chi cuối cùng vẫn gia nhập Đội Tỉnh, Lưu Kiện xin điều tới đội nữ, đơn độc mang một người Nạp Lan Chi, ở lại thành phố S, Đội Tỉnh chủ lực ở tỉnh J, nhưng Lưu Kiện vì Nạp Lan Chi, cho Nạp Lan Chi đến đội thành phố tập luyện. Cùng hình thức huấn luyện buông thả của Nạp Lan Thừa Lập không giống nhau, Lưu Kiện rất nghiêm khắc, mỗi một cái chi tiết động tác đều yêu cầu phải làm được tốt nhất, Nạp Lan Chi phản ứng chậm, mỗi lần nhảy lấy đà đều chậm hơn người khác nửa nhịp, ở trong thi đấu bơi lội, mỗi giây mỗi phút đều có thể quyết định thắng bại. Lưu Kiện cảm thấy Nạp Lan Chi mỗi ngày thời gian tập luyện ba tiếng thật sự quá ngắn, nếu đã quyết định theo đuổi con đường thể thao này, bắt buộc phải đem thời gian học văn hóa ít đi một chút, ông hy vọng Nạp Lan Chi gia tăng thời gian huấn luyện, một tuần nghỉ hai ngày học ở trường. Nhưng Nạp Lan Thừa Lập vẫn hy vọng cô có thể hưởng thụ sinh hoạt ở trường nhiều một chút, nên chỉ cho nghỉ học cô thứ sáu mỗi tuần, từ thứ hai đến thứ năm tập luyện vào chạng vạng tối, thứ sáu đến chủ nhật tập luyện cả ngày. Cứ như vậy thời gian đi ra ngoài chơi liền ít đi, Mộc Uyển Tình tuy rằng tiếc nữ thần không tiếp tục lựa chọn nghiệp diễn, nhưng cô cũng bình thường trở lại, đời trước kết cục quả thực không tốt, giới giải trí quá phức tạp, không thích hợp với cô ấy. A Chi lấy bơi lội làm sự nghiệp, Phan Tịnh muốn làm cảnh sát, người bên cạnh hoặc nhiều hoặc ít đều có chút lý tưởng, Mộc Uyển Tình mê mang, cô muốn làm cái gì đây? Đời trước, bởi vì mẹ qua đời, cô vẫn luôn sống trong mơ mơ màng màng, nghiện ma túy, đừng nói mộng tưởng, nhân sinh cũng bị hủy rồi. Trọng sinh lúc sau, cô chỉ nghĩ báo thù, mà hết thảy khi trần ai lạc định, đại thù đã báo, cô đột nhiên phát hiện chính mình thật mê mang, giống như chạm tới chung điểm tuyến, liền không có phương hướng. Mộc Uyển Tình có chút phiền muộn, Khương Liên từ sau khi ly hôn, càng đem trọng tâm sinh hoạt đặt ở trên người con gái nhiều hơn, bà đã từ chức chức tổng giám đốc cố nghỉ phép để bồi con đi chơi, phát hiện con gái gần đây có vẻ thực ưu sầu. "Làm sao vậy? Có chuyện phiền lòng?" Mộc Uyển Tình gật gật đầu, rầu rĩ không vui: "A Chi theo bơi lội, Phan Tịnh muốn làm cảnh sát, còn con có thể làm cái gì đây?" "Tiểu Tình không muốn kế thừa sự nghiệp của mẹ sao?" Khương Liên hỏi. "Không phải rất muốn học quản lý, con đối với quản lý công ty không có hứng thú gì, mẹ sẽ không đau lòng chứ?" Khương Liên sửa sửa tóc mái bên tai cho cô, "Sao có thể, con vui vẻ mới là tốt nhất, mặc kệ con lựa chọn cái gì, mẹ đều ủng hộ con, muốn làm cái gì liền đi làm, đừng để tiếc nuối." Mộc Uyển Tình cười nhạt, "Dạ." Chỉ là nội tâm mê mang không giảm nửa phần, cô rốt cuộc nên làm cái gì đây? Mộc Uyển Tình mê mang đi đến cửa bể bơi nhà Nạp Lan, bồi hồi trong chốc lát, đi vào mới biết Nạp Lan Chi đã đi ra ngoài tập luyện, mất mát đi ra ngoài. Đi tới cửa liền gặp Nạp Lan Tông trở về, Mộc Uyển Tình ánh mắt vô thần không có nhìn đến hắn, Nạp Lan Tông vừa định chào hỏi, Mộc Uyển Tình liền từ bên người đi qua, hắn cảm thấy trạng thái cô không tốt, lui về vài bước: "Mộc Uyển Tình, cậu không sao chứ?" Mộc Uyển Tình như ở trong mộng giờ mới tỉnh, hướng hắn cười cười: "Không có việc gì a." Nạp Lan Tông vẫn có chút không yên tâm, nhìn nhìn bên ngoài, hình như không có tài xế đi theo, "A Chi đi đội tuyển thành phố tập bơi rồi, cậu có phải có chuyện gì hay không? Không vui sao?" Đối với Mộc Uyển Tình, Nạp Lan Tông chẳng qua chỉ là anh trai của bạn tốt, cũng không muốn cùng hắn nói những việc này, nhìn ánh mắt hắn hiện lên sự quan tâm, lời nói vừa chuyển: "Nạp Lan Tông, cậu có ước mơ không?" Đề tài thay đổi quá nhanh, Nạp Lan Tông nghĩ nghĩ, "Có a." "Cái gì?" "Chính mình gây dựng sự nghiệp." Mộc Uyển Tình bây giờ mới nhớ tới nghỉ hè năm trước hắn tự mở cửa hàng, có mục tiêu liền nỗ lực đi thực hiện, Mộc Uyển Tình mơ hồ có chút hâm mộ cùng kính nể, có bao nhiêu người khi còn niên thiếu có ước mơ liền nỗ lực đi làm đến nơi đến chốn được chứ, nói: "Cậu nhất định có thể thành công, rất nhiều người thành công đều làm từ những công việc nhỏ nhặt, cửa hàng của cậu kinh doanh rất khá." Nạp Lan Tông nghe ra trong lời nói của cô có cực kỳ hâm mộ, Nạp Lan Tông EQ không thấp, tâm tư chuyển vài cái đại khái đã thăm dò được nguyên nhân vì sao tâm tình Mộc Uyển Tình không tốt, "Đi ra ngoài chơi một chút thế nào? Cho tôi chút mặt mũi đi." Mộc Uyển Tình ra vẻ tự hỏi, rụt rè nói: "Được, bổn tiểu thư cho cậu một cơ hội." "Tạ đại tiểu thư!" "Tôi không phải họ Tạ." "Đùa như thế một chút cũng không buồn cười." Hai người đi tới đi lui liền đi tới công viên trung tâm nội thành cũ, Mộc Uyển Tình còn cho rằng mình nói ra sẽ cảm thấy có chút thẹn thùng, nhưng Nạp Lan Tông nghiêm túc lắng nghe, một chút cũng không cảm thấy cô đối với ba mình như vậy có cái gì không đúng, Mộc Uyển Tình dần dần cũng buông lòng phòng bị, nói càng ngày càng nhiều. "Ý của cậu là, cậu hiện tại báo xong thù, cho nên căn bản không biết về sau muốn làm cái gì?" Nạp Lan Tông hỏi. Mộc Uyển Tình gật gật đầu. Nạp Lan Tông: "Dì có ý thế nào? Hy vọng cậu kế thừa công ty sao?" "Không, mẹ tôi tùy ý tôi, chỉ cần tôi thích." Nạp Lan Tông hai tay một phách, "Kia không phải không được, cậu nói xem cậu thích cái gì?" Thích cái gì? Mộc Uyển Tình nghĩ nghĩ, bẻ ngón tay, "Mua quần áo, mua đồ trang điểm, mua mua mua." Mộc Uyển Tình đời trước bị Trương Ngọc dưỡng tàn, sau khi Khương Liên qua đời, cô vẫn luôn lòng mang oán hận, Mộc Chính Thiên còn có chút trách nhiệm người cha, nhưng mỗi khi muốn xen vào, Trương Ngọc liền ra tới ngăn trở, sau đó mỗi tháng cho cô rất nhiều tiền, cho cô đi mua mua mua, một chiêu này phủng sát dùng thật sự rất hữu dụng. Mộc Uyển Tình bị dưỡng thành thói quen thích mua trang sức xa xỉ, cũng không làm cái gì khác, mỗi ngày chỉ lo mua mua mua, lúc sau trọng sinh, hai năm làm con ngoan trò giỏi, nhưng bản chất vẫn thực thích mua sắm. Nạp Lan Tông hút một ngụm gió lạnh, sặc vài tiếng, "Không thấy ra tới a! Mộc Uyển Tình." Mộc Uyển Tình cho hắn cái xem thường. Đi đến đoạn thang trượt bên kia, có mấy đứa bé ở bên đó chơi đùa, bộ dáng hì hì nhạc nhạc thật khiến người ta hâm mộ, Mộc Uyển Tình thở dài một tiếng: "Thật hâm mộ a!" "Có được tất có mất, trưởng thành đại giới chính là như thế." Tiếng trẻ con thét chói tai chơi đùa làm Mộc Uyển Tình đáy lòng nhẹ nhàng hơn chút, bật cười lắc đầu, đang chuẩn bị đi. "Tiểu Minh, cậu sao lại đoạt búp bê Tây Dương của tớ, tớ về méch mẹ!" "Cái này phá oa oa có chơi vui cái gì chứ, nhà tớ có bản Transformers mới nhất chơi rất vui!" Cô bé ôm búp bê Tây Dương bĩu môi: "Tớ mới không cần đâu, tớ chỉ cần tiểu Quai nhà tớ thôi, tớ còn muốn làm quần áo cho tiểu Quai đâu! Mẹ tớ nói, sau này tớ trưởng thành liền có thể tự mình làm quần áo." Mộc Uyển Tình đột nhiên xoay người, Nạp Lan Tông kịp thời dừng lại, vừa định hỏi cô làm sao vậy, đối diện thẳng với hai tròng mắt thần thái phi dương của cô. "Tôi biết rồi, tôi biết tôi muốn làm cái gì rồi! Cảm ơn cậu, Nạp Lan Tông, tái kiến!" Sau đó chạy nhanh như bay đi. Nạp Lan Tông ngây người vài giây, rồi bật cười, "Trong ngoài không đồng nhất......"