Trọng Sinh Mỹ Nhân Ngư
Chương 18 : 18
Editor: kkoten
Nạp Lan Chi lần đầu tiên giành được huy chương vàng chính quy trong cuộc đời, gần ngày cuối năm, chuyện trong nhà lại càng nhiều, Nạp Lan Thừa Lập không kịp ở lại tỉnh N nhiều, suốt đêm trở về.
Nạp Lan Chi trở về, hai tuần sau chính là thi cuối kỳ, chỉ có thể yên lặng mà tự cầu nhiều phúc.
Sau khi thi cuối kỳ xong , hai anh em liền đi thành phố bên cạnh chơi mấy ngày.
"Xin hỏi chú có chuyện gì sao?" Nạp Lan Chi nhìn người đàn ông ở cửa nhà mình bồi hồi lúc lâu, hỏi một câu.
Người đàn ông kia nhìn thấy Nạp Lan Chi ánh mắt liền sáng lên, "Nạp Lan Chi!"
"Xin hỏi, chú là?" Nạp Lan Chi lui về phía sau một bước, cảnh giác mà nhìn hắn.
Người đàn ông kia sờ sờ túi tiền, móc ra một tấm danh thiếp, "Cháu đừng hiểu lầm, tôi không phải người xấu, tôi là phó huấn luyện viên của đội bơi lội nữ ở tỉnh, Nghê Vận, nơi này thật khó tìm, tôi tìm cháu vì muốn bàn bạc một chút về chuyện bơi lội."
Nạp Lan Chi nhìn nhìn, xác nhận không có lầm, nói: "Chú vào đây trước đi."
Nạp Lan Chi đem hắn đưa tới lầu hai phòng khách trong nhà, pha một ly trà, lại gọi điện cho Nạp Lan Thừa Lập.
"Là cái dạng này, xét thấy cháu biểu hiện xuất sắc ở giải đấu bơi lội mùa đông, Đội Tỉnh cố ý chiêu mộ cháu là thành viên chính thức của Đội Tỉnh, vốn dĩ thời điểm ở tỉnh N nên tìm cháu, nhưng vẫn luôn không tìm thấy." Nghê Vận sắp xếp lại ngôn ngữ nói, đánh giá thiếu nữ đối diện, lớn lên thiệt tình không giống tuyển thủ bơi lội, nếu không phải hắn nhìn video thi đấu thì cũng không nhận ra. Trong nhà mở nhà bơi lội, hẳn là phụ huynh trong nhà thực thích bơi lội.
Nạp Lan Chi như cũ thực bình tĩnh, không có vui sướng như trong tưởng tượng của Nghê Vận, ngữ khí còn không mặn không nhạt nói một câu: "Nga, cháu không thể làm chủ, ba cháu rất nhanh sẽ trở về."
Nghê Vận ngạc nhiên, thân là tuyển thủ bơi lội, chuyện hy vọng nhất hẳn là bước lên thế vận hội Olympic, để làm được điều đó đầu tiên phải trở thành đội viên của Đội Quốc Gia, nhưng tiến vào Đội Quốc Gia phải là đội viên của Đội Thành Phố rồi đến Đội Tỉnh, cô trực tiếp nhảy lớp tiến vào Đội Tỉnh đúng là khó được.
"Chuyện này hẳn phải xem ý nguyện của bản thân đi, nếu chaú0 muốn, cha mẹ hẳn là cũng sẽ đồng ý, rốt cuộc gia nhập vào Đội Tỉnh rồi đi thi đấu cả nước sẽ dễ dàng hơn." Nghê Vận uyển chuyển nói.
Nạp Lan Chi: "Cái này cháu tùy tiện."
Nghê Vận:......
Nạp Lan Thừa Lập trở về, bắt tay Nghê Vận, "Chào cậu, Nạp Lan Thừa Lập."
Nghê Vận cảm thấy cái tên này thực quen tai, nhưng lại không nghĩ ra ở nơi nào nghe qua, nói: "Chào anh, tôi là phó huấn luyện viên của đội bơi lội tỉnh, Nghê Vận, tôi hôm nay tới là muốn cùng anh nói chuyện về huấn luyện bơi lội cho Nạp Lan Chi một chút, quấy rầy."
Nạp Lan Thừa Lập lắc đầu: "Nếu là anh tới muốn con gái tôi tiến vào Đội Tỉnh, vậy quên đi."
Nghê Vận nhíu nhíu mày, hai cha con nhà này nghĩ thế nào vậy, có chút không vui: "Nạp Lan tiên sinh, anh là người lớn, anh hẳn là biết nếu Nạp Lan Chi ngày sau muốn theo con đường này, gia nhập Đội Tỉnh là tất yếu, còn không thể một bước nhảy Long Môn nhảy vào Đội Quốc Gia."
"Cái này tôi tự nhiên có suy nghĩ của mình, con gái của tôi không học ở trường thể thao, con bé học chính là cao trung bình thường, còn phải học tập." Nạp Lan Thừa Lập không hy vọng con gái không đi theo con đường lúc xưa ông, chính ông cũng từng là đội viên của Đội Tỉnh rồi dùng một số chiêu đi lên tới Đội Quốc Gia, ông so với bất luận kẻ nào đều biết rõ phương diện này xấu xa cỡ nào, con gái ông tuyệt đối không thể như ông.
Nghê Vận có chút sinh khí lại có chút tiếc hận, mỗi ngày đi học chưa được qua huấn luyện chuyên nghiệp còn có thành tích như vậy, xem ra rất có thiên phú, đáng tiếc lại có người cha như vậy! Buông một câu: "Nạp Lan tiên sinh vẫn là hảo hảo ngẫm lại đi! Nếu thay đổi chủ ý, mong ngài có thể gọi theo số điện thoại trên danh thiếp."
Trà cũng không uống mà đi luôn.
Nạp Lan Thừa Lập cười khổ lắc đầu, nghiêng đầu nhìn Nạp Lan Chi: "A Chi muốn vào Đội Tỉnh không?"
"Không phải rất muốn, bởi vì phải rời khỏi mọi người." Nạp Lan Chi thành thật nói.
Nạp Lan Thừa Lập sờ sờ đầu Nạp Lan Chi, thở dài một tiếng: "Ba ba chính là lo lắng A Chi về sau sẽ oán hận ba ba, ba ba cũng không biết đối với con như vậy có được không."
"Sẽ không, con tin tưởng ba ba sẽ không hại con."
Nghê Vận sau khi trở về càng nghĩ càng giận, lại nhớ tới Nạp Lan Chi, mầm non tốt như vậy, nếu hắn khai quật ra tới, có lẽ hắn là có thể thăng lên làm huấn luyện viên, Nạp Lan, Nạp Lan, nhắc mãi vài lần tên Nạp Lan Thừa Lập, càng cảm thấy quen thuộc, ở nơi nào nghe được đây?
Nghê Vận đột nhiên chạy lên tầng, mở ngăn tủ ra, lục tung lên mới tìm được một cái hộp, tay run rẩy mở hộp ra, một đống giấy báo chí bị cắt lộ ra, Nghê Vận tìm được một tờ báo giữa đống báo, rút ra một tờ: 《tuyển thủ Đội Quốc Gia Nạp Lan Thừa Lập tham gia xx Giải vô địch thế giới đoạt được huy trương vàng! 》
Nạp Lan Thừa Lập! Đúng rồi, chính là anh ấy, hai mươi năm qua đi, ký ức của Nghê Vận thời thiếu niên toàn bộ trào ra, đó là thần tượng thời thiếu niên của hắn, bình ổn lại hơi thở, Nghê Vận nhớ tới thái độ của mình hôm nay, sắc mặt có chút đỏ lên.
Ngồi trên sàn nhà trong chốc lát, cảm giác có chút lạnh lẽo, đứng dậy, tìm điện thoại ra tìm số điện thoại, gọi đi ra ngoài.
"Thầy, là em. Em hôm nay gặp được Nạp Lan Thừa Lập, dạ, đúng, con gái Nạp Lan Thừa Lập là Nạp Lan Chi tham gia cuộc thi bơi lội mùa đông ở tỉnh, được quán quân, Đội Tỉnh cố ý chiêu mộ cô bé làm thành viên chính thức, em hôm nay đi bị cự tuyệt, cảm thấy tên này rất quen thuộc, tìm ngài tới xác nhận. Đúng vậy, ngài có thể đi nhìn video xem, tốt."
Nạp Lan gia năm nay ăn tết có chút quạnh quẽ, nhà Nạp Lan họ hàng gần không nhiều lắm, vốn đang có một nhà Thẩm Quyên, hiện tại chỉ còn một nhà Thẩm Giang. Nhưng thật ra có rất nhiều thân thích đều ở nước ngoài, bởi vì là người mãn tộc, trong gia tộc một chi nhà Nạp Lan Chi xuất ngoại tương đối nhiều, ông nội của Nạp Lan Chi có một người anh trai và một người em gái đều là ở nước m, ngày lễ ngày tết đều sẽ đưa chút lễ vật trở về, năm nay cũng không ngoại lệ.
Gửi cho Nạp Lan Chi một máy ảnh, quốc nội còn chưa lưu hành, ở nước ngoài cũng mới phát hành ra. Gửi cho Nạp Lan Tông một đôi giày bóng rổ, hẳn là anh họ chọn lựa, thực phù hợp với sở thích của Nạp Lan Tông.
Thẩm Dĩnh cảm khái nói: "Nhiều năm như vậy còn không quên tặng quà cho mấy đứa, cũng thật có tâm, bác cả cũng hơn tám mươi tuổi đi, không biết thân thể thế nào, chúng ta cũng đã nhiều năm không đi xem bọn họ, năm nay nghỉ hè nếu có rảnh, chúng ta đi nước m thăm bọn họ."
Tuy thân thích ít, nhưng bạn bè Nạp Lan Thừa Lập lại rất nhiều, bao lì xì cũng không ít.
Nạp Lan Chi cùng Nạp Lan Tông cầm bao lì xì mới nhận được chuẩn bị công việc mở rộng mặt tiền cửa hàng, trong lúc ăn tết, dựa vào cửa hàng quần áo, Nạp Lan Tông cũng kiếm được không ít tiền, cũng đủ thuê được mặt tiền cửa hàng cách vách, mở rộng và trang trí. Nạp Lan Thừa Lập giúp bọn họ liên hệ công ty trang trí chuyện phía sau liền mặc kệ.
Ông chủ của công ty trang trí nội thất là bạn của Nạp Lan Thừa Lập, giá cả sẽ không quá cao, trên cơ bản áp dụng mức phí thấp nhất. Sau khi đem yêu cầu nói cho bọn họ, hai người chỉ cần đợi trang trí xong thì đi xem, hoàn toàn có thể phủi tay làm chưởng quầy.
Sau ngày 15 đầu năm, bể bơi buôn bán bình thường lại.
Người đàn ông trung niên nhìn quanh một vòng khu bể bơi Nạp Lan gia, nói thầm một chút: "Như thế nào lại ở loại địa phương này......"
Bước đi về phía quầy, Nạp Lan Chi đang xoát Weibo, đầu cũng không nâng, "Tắm rửa hay bơi lội?"
Người đàn ông không có lên tiếng, hai mắt tỏa ra ánh sáng yên lặng nhìn cô.
Nạp Lan Chi nghi hoặc ngẩng đầu.
Người đàn ông hướng cô lộ ra tươi cười hòa ái: "Nạp Lan Chi đúng không? Xin chào, chú là bạn ba cháu."
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
12 chương
133 chương