Trọng Sinh Mỹ Nhân Ngư
Chương 20 : 20
Editor: kkoten
Đầu tháng tư, Đội Tỉnh đến thành phố S tập huấn, trưng dụng bể bơi của thành phố, lần đầu tiên Nạp Lan Chi ở trước mặt đội viên bộc lộ quan điểm.
Diệp Tử Ninh cũng là thành viên chính thức của Đội Tỉnh, Nạp Lan Chi vốn tưởng rằng cô ấy sẽ thực phiền mà tới tìm cô, không nghĩ tới Diệp Tử Ninh không thèm để ý tới Nạp Lan Chi, giống như người xa lạ đi qua bên người cô.
Nạp Lan Chi cũng không phải dạng người nhiệt tình gì, trong lòng tuy rằng có chút mất mát, nhưng cũng không có tới dò hỏi cái gì.
Nạp Lan Chi chọn bơi tự do 200m, trong đội chỉ có bốn người luyện cái này, bơi tự do 200m là một hạng mục không dễ dàng, hội tụ đủ các nhân tài trong giới bơi lội, rất nhiều tuyển thủ bơi lội lợi hại đều chọn bơi tự do 200m, trên thế giới cũng như vậy, đội bơi tỉnh J đã nhiều năm không có ai trở thành đội viên của Đội Quốc Gia, kỳ thật thực lực không phải bàn cãi.
Cùng nhau huấn luyện mấy ngày, thành tích của Nạp Lan Chi làm người ghé mắt không thôi, bơi tự do tự nhiên cô bơi đến không tồi, nhưng cô bơi bướm cũng không tồi, giáo luyện bơi bướm thậm chí còn đi tìm Lưu Kiện.
Bơi tự do chỉ có thực lực của Diệp Tử Ninh là tương đối gần Nạp Lan Chi, hai người bị an bài ở cùng nhau.
Diệp Tử Ninh mấy ngày liền mặt đều xụ xuống, rốt cuộc chịu đựng không được, ở một lần tập xong hỏi cô: "Uy, cậu vì sao không đến Đội Tỉnh luyện tập a?"
"Tôi không phải đang luyện tập sao?"
"ý của tôi là, sao cậu lại không tới thành N!" Diệp Tử Ninh hung hung nói.
Nạp Lan Chi biết cô ấy vì cái gì sinh khí, giải thích nói: "Tôi ngay từ đầu không nghĩ sẽ gia nhập Đội Tỉnh, huấn luyện viên Lưu là bạn của ba tôi, ông ấy chủ động tới tìm ba tôi nói muốn huấn luyện cho tôi, nên tôi mới gia nhập, nhưng ba tôi không hy vọng tôi rời khỏi thành phố S."
Diệp Tử Ninh lòng dạ thoáng bình ổn, "Cậu thật sự có hậu đài a!"
?
"Lúc trước cậu không tới, thời điểm huấn luyện viên Lưu từ đội nam xin điều chuyển tới đội nữ còn chỉ mang một mình cậu, tất cả mọi người đều nói cậu có hậu đài, kỳ thật, đều hâm mộ ghen ghét đi, rốt cuộc ai cũng chưa có đãi ngộ đơn độc huấn luện viên đâu, hơn nữa huấn luyện viên Lưu trước kia vẫn chỉ mang đội nam thôi."
Nạp Lan Chi ác một tiếng.
"Chẳng lẽ cậu không phát hiện mấy người kia đối với cậu đều không nhiệt tình sao?" Diệp Tử Ninh hỏi.
"Chẳng lẽ cậu không phát hiện tôi đối với mấy người kia cũng không nhiệt tình sao?" Nạp Lan Chi hỏi lại.
Diệp Tử Ninh vẻ mặt mộng bức, xem ra đối xử lạnh nhạt với loại người vô tình này cũng vô dụng a!
Nguyên nhân Đội Tỉnh tới thành phố S tập huấn là do đầu tháng năm này ở Thượng Hải có một giải đấu bơi lội cho thanh thiếu niên toàn quốc rất quan trọng, đã tổ chức hơn hai mươi năm, là giải đấu nổi danh công bằng công chính chuyên nghiệp hiếm có ở trong nước.
Toàn bộ đội bơi đều vì cái này mà chuẩn bị, điều kiện thi đấu yêu cầu tuyển thủ phải trên mười sáu tuổi và nhỏ hơn hai mươi hai tuổi, tuổi bình quân Đội Tỉnh là mười tám tuổi, vượt quá hai mươi hai nếu còn không tiến vào Đội Quốc Gia, trên cơ bản là vô vọng, đại đa số sẽ lựa chọn giải nghệ hoặc làm giáo luyện.
Cuối tuần trước khi đi, Nạp Lan Chi hẹn Hứa Nhược Thủy và Mộc Uyển Tình ra ngoài.
Lúc Nạp Lan Chi cùng Hứa Nhược Thủy nhìn thấy Mộc Uyển Tình trong nháy mắt cả người đều ngẩn ra.
"Chị Uyển Tình, chị, chị, chị đừng nghĩ không thông a!" Hứa Nhược Thủy lắp bắp nói, ánh mắt cố định ở trên tóc Mộc Uyển Tình.
Mộc Uyển Tình xoa xoa mái tóc ngắn, hỏi: "Khó coi sao?"
"Đẹp." Nạp Lan Chi một giây liền đáp.
Mộc Uyển Tình tâm tình tốt ôm lấy cổ cô, "Vẫn là A Chi của chị ngoan ~"
"Chị Uyển Tình, sao chị lại cắt tóc vậy?"
Mộc Uyển Tình nói: "Cắt để quên đi quá khứ, thất tình." Tay che lại trái tim.
Hai người ngồi cùng bàn không hẹn mà cùng trợn trắng mắt.
"Được rồi được rồi, sự thật chính là, chị muốn cắt, có cảm thấy trông rất thoải mái hay không?" Mộc Uyển Tình cười tủm tỉm, mặt nhìn qua càng gian xảo.
Nạp Lan Chi quan sát trong chốc lát: "Mặt nhìn qua càng nhỏ, tóc ngắn đến vai sẽ thêm linh động, trông không đến mức già, nhưng nhìn qua thành thục không ít, có thể thử mặc áo sơ mi trắng với quần ống rộng."
"Phối hợp kinh điển, có lẽ chị có thể tự mình thiết kế một chút."
"Nhà thiết kế Mộc?" Hứa Nhược Thủy thử hỏi.
Mộc Uyển Tình hào phóng gật gật đầu: "Đúng vậy. Có lẽ học xong học kỳ này chị sẽ đi nước F học thiết kế, chị bây giờ đang tự học, nghỉ hè phải đi phỏng vấn vào học viện quốc tế esmod nước F."
Hứa Nhược Thủy khổ sở nói: "Các người một đám đều đi rồi, A Chi phải tập luyện, ba ngày hai buổi không ở trường học, chị lại muốn xuất ngoại, chỉ còn một mình em......"
Hai người nhìn cái tiểu đáng thương này, yên lặng thở dài.
"Lại không phải không trở lại, nghỉ đông và nghỉ hè vẫn sẽ trở về." Mộc Uyển Tình trìu mến sờ sờ đầu cô ấy.
Nạp Lan Chi: "Tớ mấy ngày nữa cũng phải đi Thượng Hải tham gia thi đấu."
Hứa Nhược Thủy bẹp bẹp miệng, oa một tiếng thật sự khóc ra rồi, "Ô ô ô, đều đi rồi, đều đi rồi, đều không cần người ta......."
Mộc Uyển Tình tay còn ở trên đầu cô ấy, cứng lại rồi, luống cuống tay chân mà vỗ vỗ vai cô ấy, "A nha, đừng khóc đừng khóc, chúng ta nào có không cần em chứ."
Mộc Uyển Tình dùng ánh mắt ý bảo Nạp Lan Chi an ủi Hứa Nhược Thủy một chút.
Nạp Lan Chi tiếp tục nói: "Có lẽ tớ tham gia thi đấu xong sau liền càng vội, trường học cũng đi rất ít, phải tham gia càng nhiều các cuộc thi hơn. Cậu nói xem cậu có muốn đổi bạn ngồi cùng bàn hay không?"
Hứa Nhược Thủy ngẩng đầu, đôi mắt tròn tròn đỏ bừng hung hăng nhìn cô: "Không đổi! Chết cũng không đổi!"
Nạp Lan Chi cùng Mộc Uyển Tình đều cười.
Hứa Nhược Thủy hít hít cái mũi, "A Chi, cậu vẫn nên hảo hảo bơi lội đi, các cậu chọn con đường thể thao này sẽ không có đường rút lui, cũng rất gian khổ, tớ, tớ tịch mịch chút cũng không có việc gì, chính là không có biện pháp lại tìm được người không chê tớ phiền."
Tiểu cô nương này vẫn luôn thay người khác suy nghĩ, chỉ là lời này làm Nạp Lan Chi cùng Mộc Uyển Tình đều có chút dở khóc dở cười.
"Cậu lầm rồi, tớ kỳ thật vẫn luôn chê cậu phiền, xem ở phân thượng nhan giá trị của cậu cao, tớ mới không cùng cậu so đo."
Hứa Nhược Thủy quay đầu rầm rì vài tiếng.
Tuy rằng luyến tiếc, nhưng một khi chú chim nhỏ dần dần trưởng thành đều sẽ muốn bay về bốn phương tám hướng, tương ngộ là ly biệt khúc nhạc dạo đầu.
Đội bơi tỉnh J bay tới Thượng Hải, liền có người đến tiếp ứng bọn họ an bài tốt ký túc xá, hai người một phòng, Diệp Tử Ninh và Nạp Lan Chi ở chung một phòng.
Các thành viên khác trong đội mời hai người đi chơi, Diệp Tử Ninh bất động thanh sắc mà cự tuyệt.
Tới người sắc mặt lãnh đạm, cũng không nói một tiếng liền đóng cửa lại.
Diệp Tử Ninh nhún vai, không sao cả, kỳ thật thời điểm cô lựa chọn cùng Nạp Lan Chi giao hảo cũng đã đứng phía đối lập với mấy người ấy.
"Vì sao không đi?"
"Không có hảo tâm, huấn luyện viên Lưu nói không sai, không cần cùng mấy người đó tiếp xúc nhiều, không được cầm nước của bọn họ, càng không được ăn đồ ăn bọn họ đưa cho." Diệp Tử Ninh dặn dò nói.
Nạp Lan Chi có chút nghi hoặc: "Có thuốc kích thích?"
Diệp Tử Ninh gật gật đầu: "Thanh danh đội bơi lội nước ta cậu cũng biết, trong tối ngoài sáng dùng thuốc không biết nhiều ít, Đội Quốc Gia hiện tại cải thiện không ít, nhưng Đội Tỉnh cái này vòng luẩn quẩn thực loạn. Bọn họ đồ ăn đều có khả năng bỏ thêm chút thuốc kích thích, chỉ cần tránh thoát kiểm tra nước tiểu, cái này cũng không phải vấn đề gì. Đương nhiên giải đấu lớn có điểm khó khăn."
Nạp Lan Chi gần đây vẫn luôn nghe về vấn đề thuốc kích thích, nhíu nhíu mày, "Chẳng lẽ nhất định phải dùng thuốc kích thích mới có thể bơi tốt sao?"
"Không phải tất cả mọi người đều giống như cậu, thuốc kích thích có thể trợ giúp vận động viên đạt tới trạng thái tốt nhất của mình, thế kỷ trước thập niên 60, huấn luyện viên Đội Quốc Gia đều cổ vũ đội viên sử dụng thuốc kích thích, cái này một khi đã bắt đầu liền không dừng được lại. Nhưng ở quốc tế, kiểm tra rất nghiêm khắc, mỗi năm đều sẽ có rất nhiều tuyển thủ quốc gia của ta bởi vì kiểm tra không hợp cách mà bị cấm dự thi." Diệp Tử Ninh ngữ khí bình đạm, tựa như ở cùng Nạp Lan Chi nói chuyện phiếm.
Nạp Lan Chi chưa học qua trường thể thao, cũng không hiểu mấy chuyện trong giới bơi lội nhiều, lần đầu tiên nghe được trong giới bơi lội cư nhiên là cái dạng này nên có chút khó có thể tiếp thu, tâm tình hơi hạ xuống.
"Nhưng mà, hiện tại đã tốt hơn rất nhiều, Đội Quốc Gia đã một lần chỉnh đốn lại, hẳn sẽ tương đối ít."
Nạp Lan Chi thầm nghĩ trách không được ba ba không muốn làm cô gia nhập Đội Tỉnh.
Giải đấu bơi lội ở Thượng Hải hấp dẫn tuyển thủ bơi lội các nơi trong cả nước, sáng vòng loại phải tham gia tam vòng, càng miễn bàn vòng đấu loại và trận chung kết, sân nơi thi đấu chia làm mấy khu, một nhà bơi lội quán căn bản không thể thỏa mãn yêu cầu, bơi tự do nữ ở nhà bơi lội của Đại học F.
Lưu Kiện mang theo Nạp Lan Chi xuyên qua đám đông, thật vất vả mới tìm được cái phòng nghỉ, "Cháu ở tổ 26, chắc khoảng 2h chiều sẽ tới lượt cháu, trước cứ nghỉ ngơi đi, đừng khẩn trương, cái thi đấu này tuy rằng lớn nhưng lại không phải thi đấu tranh giải cũng không phải thế vận hội Olympic, không tính là cái gì."
Ngài nói thì nhẹ nhàng. Nạp Lan Chi khẽ hừ nhẹ một tiếng.
Lưu Kiện trừng mắt mắt nhỏ: "Ba cháu tốt xấu gì cũng từng tham gia thế vận hội Olympic, thân là con gái cậu ấy, loại thi đấu này không cần để vào mắt."
Nạp Lan Chi:......
Lưu Kiện đi phía trước tìm hiểu chút tin tức, Nạp Lan Chi nhàm chán mà nhìn đám đông ồ ạt ở trên khán đài.
"Nạp Lan Chi, muốn uống nước không?" nữ sinh Đội Tỉnh thò qua.
Nạp Lan Chi lắc đầu.
"Thời tiết rất nóng, cho cậu một lọ, uống chút đi." Nữ sinh kia chờ đợi mà nhìn cô, nháy mắt to vô tội thật làm người đau lòng.
Nạp Lan Chi nhìn thấy rõ nắp bình bị vặn ra, yên lặng nhìn chằm chằm cô ta.
Diệp Tử Ninh thấy một màn như vậy, sắc mặt biến đổi, chen vào tới, "A Chi không được uống!"
Nữ sinh kia cười lạnh: "Diệp Tử Ninh, cô làm gì, tôi mời Nạp Lan Chi uống nước thì làm sao, chẳng lẽ chút chuyện này mặt mũi đều không cho đi?"
Nạp Lan Chi mở nắp bình ra, nữ sinh kia sắc mặt hòa hoãn xuống, Nạp Lan Chi ở trước mặt tất cả thành viên đội nữ chú mục chậm rãi đổ nước trên mặt đất, đôi mắt nhìn nữ sinh kia: "Cô là nhân vật nào, mà phải cho cô mặt mũi? Dựa vào cái gì?"
Nạp Lan Chi đổ đến một nửa đột nhiên đứng lên, đem cái chai đổ đến bên miệng nữ sinh kia, "Tôi mời cô uống nước thế nào?"
Sắc mặt nữ sinh kia đại biến, giống như chạy trốn chạy đi về.
Nạp Lan Chi đem cái chai ném trên mặt đất.
Diệp Tử Ninh thở phào, dư quang nhìn đến các đồng đội đang lẩm nhẩm lầm nhầm, trong lòng có chút chán ghét.
Lưu Kiện trở về nhìn đến trên mặt đất một bãi nước cùng một cái bình nước khoáng, lập tức hỏi: "Sao lại thế này? Cháu uống? Không phải bảo cháu không cần tùy tiện uống nước sao?"
"Cháu không uống, Đội Tỉnh bên kia đưa, cháu đổ."
Lưu Kiện gật gật đầu, ánh mắt âm trầm nhìn bên kia, mấy nữ sinh nhìn thấy ánh mắt Lưu Kiện đều sợ tới mức cúi đầu. "Cháu làm đúng, đồng đội có đôi khi không thể tin."
Thời điểm Nạp Lan Chi đi lên thi đấu đã là buổi chiều 2h, đại học F không ít học sinh đều trốn học lại đây xem thi đấu.
Nạp Lan Chi mặc đồng phục Đội Tỉnh J, so với các tuyển thủ khác vạm vỡ, chắc nịch, chính là một dòng nước trong a.
"Cái tuyển thủ kia thật xinh đẹp, thật trắng a, dáng người cũng rất đẹp."
"Chắc vì đẹp nên được tuyển tới đi, cánh tay với chân nhỏ như vầy, có thể bơi sao?" Hoa Trân Trân đùa bỡn móng tay.
"Điều này cũng đúng, giá trị nhan sắc cao, chụp mấy tấm tượng chưng, chậc chậc, cái chân kkia vừa thon vừa dài, chân giống như cái gậy trúc a!"
Đến lúc sau khi thi đấu bắt đầu, khu nhà bể bơi hết thảy phê bình đều biến mất.
"Trân trân, đừng xoát, mau xem a mau xem a, cái cô bé xinh đẹp kia bơi đến vị trí đầu tiên!"
"Cái gì!" Hoa Trân Trân khiếp sợ đứng lên, mắt nhìn theo hướng 5 giờ lập tức liền thấy được Nạp Lan Chi đằng trước.
Giải đấu bơi lội cả nước thực kịch liệt, các tuyển thủ đều bơi rất sát nhau, nhưng Nạp Lan Chi cùng người thứ hai khoảng cách lại kéo dài ra.
"Người bơi đầu tiên thật lợi hại a, đem người thứ hai ném ra một cái thân mình."
"Xoay người xoay người!"
"Xinh đẹp! Cái sức bật này của em gái thật kinh người!"
Nạp Lan Chi một đường dẫn đầu, chạm đến nút cảm ứng.
Trên màn hình lớn thoáng hiện tên Nạp Lan Chi.
Hoa Trân Trân nói với người bên cạnh: "Tớ quyết định, từ nay tớ sẽ là fan của em gái này, bơi quá đẹp!"
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
12 chương
133 chương