Trọng Sinh Mỹ Nhân Ngư
Chương 17 : 17
Editor: kkoten
Nạp Lan Chi cùng Hứa Nhược Thủy phối hợp ăn ý mười phần, Nạp Lan Chi cũng dần sửa lại bộ dáng trầm mặc lúc trước, thời điểm diễn kịch, cả người đều là diễn.
Hứa Nhược Thủy đều nhịn không được nói: "A Chi, cậu diễn vương tử quá soái quá khốc, tớ đều nhịn không được muốn biến cong."
"Đúng vậy, lúc hướng cô bé lọ lem cười, tim tớ đập gia tốc, diễn rất tốt a!" Nữ sinh bên cạnh phụ họa nói.
Nạp Lan Chi hướng nữ sinh kia cười giống như vừa rồi, ánh mắt chuyên chú, giây tiếp theo lập tức diễn, "Là như thế này sao?"
Nữ sinh kia gật đầu giống như gà con mổ thóc.
"Nạp Lan Chi, cậu hẳn phải đi diễn kịch, thật sự rất có feel a!"
Hệ thống nhắc nhở: Nam thần Nạp Lan Chi thu hoạch fans +10
Nạp Lan Chi nghiêm trang nói: "Không được, nếu tớ đi diễn, vậy Lưu Diệp và Châu Nhuận Phát làm sao có cơm ăn nữa."
Nói đùa mà nghiêm trang như vậy thật sự tốt sao?
"Nạp Lan Chi, trước kia thật không phát hiện ra bản chất đậu bức của cậu." Ủy viên văn nghệ dở khóc dở cười.
"Kỳ thật Nạp Lan Chi là tác giả truyện cười Weibo, các cậu không biết đâu buổi tối trong quân huấn thời điểm nói chuyện phiếm cậu ấy siêu đậu." Kim Mẫn chen vào nói, sau đó nói mấy đoạn chuyện cười ngắn mà Nạp Lan Chi nói qua.
Mấy nữ sinh khác cũng cười, nội tâm cảm giác hóa ra Nạp Lan Chi cao lãnh cũng không phải cao lãnh như vậy, vô hình trung kéo gần khoảng cách lại một chút.
Trang phục là trước khi diễn thử lấy lại đây, lễ phục của công chúa là hoa mỹ nhất, có hai bộ, một bộ là bộ váy kinh điển nhất màu lam của cô bé lọ lem, còn có một bộ màu hồng nhạt, suy xét đến phải khiêu vũ, váy không cần cái giá tạo độ cung, mà lựa chọn cái nào có hơi hơi độ cung để dễ di chuyển.
Nạp Lan Chi mặc trang phục vương tử trông rất soái khí, trước ngực tất cả đều là huân chương, mang tóc giả màu nâu lên, soái khí đến làm nữ sinh trong ban kêu sợ hãi.
Tất cả tiết mục phải tập duyệt trước, gần năm mươi tiết mục loại bỏ đi trên dưới ba mươi cái, thực tàn khốc.
Ban bảy tiết mục diễn kịch kết hợp với vũ đạo, sáng tạo mười phần, hơn nữa hai vị diễn viên chính diễn không tồi, nhảy cũng tốt, toàn phiếu thông qua, trực tiếp tiến vào một trong những tiết mục được biểu diễn.
Chủ nhiệm lớp mặt mũi sáng lạng, cảm động nói: "Các em biết không? Đây là lần đầu tiên lớp tôi làm chủ nhiệm tới nay vào được vòng trong. Trước kia chỉ cần tôi làm chủ nhiệm lớp, như vậy tiết mục đấy nhất định sẽ bị loại."
"Lão Ban, trách không được đại hội thể thao lần trước lớp chúng ta bất lợi, thầy nói thầy trước kia mang lớp đi thi đại hội thể thao như thế nào a?"
Chủ nhiệm lớp cười hắc hắc, sờ sờ đầu tóc có chút thưa thớt: "Cái này sao, chính là chưa từng tiến được vào vị trí thứ sáu, tốt nhất chỉ ở vị trí thứ bảy."
Vì thế, lão Ban liền có thêm một cái ngoại hiệu nữa là lão Suy.
Lão Suy còn tự giễu, "Cảm ơn các em khen tôi soái a!"
Hội diễn văn nghệ không cho phép phụ huynh đi vào, nhưng có Mộc Uyển Tình ở, Thẩm Dĩnh và Nạp Lan Thừa Lập không cần lo lắng không có video xem.
Mộc Uyển Tình lợi dụng tư quyền, trước thời gian đến phòng nghỉ ban bảy, cầm máy quay phim, "A Chi, Nhược Thủy, nhìn qua bên này."
"Chị Uyển Tình, hiện tại đã bắt đầu quay rồi sao?" Hứa Nhược Thủy hỏi.
Mộc Uyển Tình thanh thanh giọng nói, "Bây giờ là thời gian phỏng vấn hậu trường, công chúa Hứa Nhược Thủy, vương tử Nạp Lan Chi, xin hỏi hai người hiện tại tâm tình thế nào?"
Hứa Nhược Thủy: "Hiện tại nội tâm em rất kích động, em đang suy nghĩ danh sách cảm ơn sau khi đoạt giải, có lẽ em phải cảm ơn rất nhiều người, năm phút hoàn toàn không đủ cho em nói hết."
Nạp Lan Chi đứng thẳng thân mình, mỉm cười: "Em rất lo lắng, em rất sợ sau khi biểu diễn xong tiết mục, bởi vì em quá soái, sau đó tất cả nam sinh sẽ thất tình, đều là em sai."
Mộc Uyển Tình cầm không chắc máy quay phim, thiếu chút nữa rơi xuống.
Trong phòng nghỉ những người khác cũng bắt đầu cười, Hứa Nhược Thủy bổ nhào vào trên người Nạp Lan Chi, "A Chi a, cậu cũng không thể trêu hoa ghẹo nguyệt, cậu chính là của tớ!"
Lục Vân Kiệt đẩy cửa phòng nghỉ ra, nhìn thấy Hứa Nhược Thủy nằm trên người Nạp Lan Chi, sắc mặt xú xú, đem túi trong tay để nên trên bàn phía trước Hứa Nhược Thủy, "Cho cậu."
Hứa Nhược Thủy tiến sát vào mới thấy, có hai ly trà sữa, hai que thịt xiên, còn có bánh su kem, hồ nghi nhìn hắn một cái.
"Mua cho người khác, tiện thể liền mua cho cậu một phần."
Đối mặt với đồ ăn, mấy thứ khác đều là vô nghĩa, Hứa Nhược Thủy quyết định không so đo với cái miệng tiện của hắn, hướng hắn cười cười: "Cảm ơn."
Lục Vân Kiệt sắc mặt hơi động, "Ừ."
"Ban 7 chuẩn bị!" Người phụ trách chạy tới nói.
Đạo cụ diễn kịch tương đối nhiều, các nam sinh đem đạo cụ dọn ra sân khấu trước, Hứa Nhược Thủy phải lên sân khấu trước, cô vội vàng, nâng váy chạy chậm, váy lại dài, vô ý dẫm lên làn váy.
"A!"
"Cẩn thận!"
Những người khác đều đại kinh thất sắc, vai chính không thể xảy ra vấn đề a!
Lục Vân Kiệt tiến lên hai bước, một tay đỡ lấy cô ấy.
Hứa Nhược Thủy trái tim còn nhảy bùm bùm, vừa nhấc đầu, đối diện là hai mắt Lục Vân kiệt, sắc mặt không tự nhiên mà dời đi tầm mắt, "Cảm ơn."
Lục Vân Kiệt buông tay ra, gõ gõ đầu cô: "Như thế nào còn giống như khi còn nhỏ chân tay vụng về thế này."
Hứa Nhược Thủy che lại đầu, bĩu bĩu môi.
Người ở đây xem một hồi chửi thầm trong lòng, ai dám nói bọn họ không có JQ hắn liền đi phát sóng trực tiếp ăn tường!
Toàn bộ kịch bản xen kẽ bốn đoạn khiêu vũ, hai dài hai ngắn, diễn được mười lăm phút, vương tử mới lên sân khấu, suất diễn của vương tử không nhiều lắm, lời kịch cũng ít.
"Vương tử hảo soái a!" "Cảm giác không giống như với nam sinh, hình như là nữ sinh diễn."
Nạp Lan Chi lên sân khấu vài phút sau lại xuống đài, kế tiếp chính là bộ phận xx, mẹ kế không mang theo cô bé lọ lem đi tham gia yến hội, sau đó bà tiên giúp đỡ, giao cho cô ma pháp, thời điểm xe bí đỏ lên đài, phía dưới một trận kinh hô.
Chiếc xe bí đỏ này rất khó tìm, là mượn từ hiệp hội cosplay thành phố S, hai người diễn vai ngựa bởi vì không phối hợp đồng đều, hai con ngựa đụng vào nhau, phía dưới một trận cười vang.
Cô bé lọ lem thuận lợi mà tiến vào yến hội.
Vương tử lại xuất hiện, hắn lựa chọn cô bé lọ lem xinh đẹp. Khiêu vũ bắt đầu.
Ánh đèn đi theo từng bước nhảy của hai người, chung quanh là bạn nhảy, hai người nhảy the first dance phối hợp nhất trí, mỹ cảm mười phần, ở dưới ánh đèn như là đang xem danh ca vũ đoàn biểu diễn.
"Rất có cảm giác a, vương tử thật soái thật ngầu, tôi cảm giác muốn biến cong!"
"Bọn họ nhảy thật sự rất đẹp, tôi cũng muốn học nhảy."
12 giờ tiếng chuông vang lên, vừa lúc là động tác vũ đạo kết thúc, phía dưới vỗ tay như sấm, cô bé lọ lem tránh thoát cái ôm của vương tử, chạy trốn.
Vì muốn tìm được cô gái kia, quốc vương lại vì vương tử mà tổ chức yến hội lần nữa, cô bé lọ lem cùng vương tử như cũ nhảy tới 12 giờ, trên đài tám người nhảy Latin làm người kinh diễm không thôi, hiệu trưởng đi đầu vỗ tay, tất cả mọi người đều biết tiết mục này điểm sẽ không thấp.
Lúc này cô bé lọ lem đánh rơi một chiếc giày thủy tinh. Vì hiệu quả diễn xuất, phải xóa bỏ một ít tình tiết, tình tiết cô bé lọ lem nói chuyện với động vật đều bị xóa đi, sau khi mẹ kế phát hiện cô bé lọ lem trộm chạy tới tham gia yến hội, mẹ kế đem cô bé lọ lem khóa ở trong phòng tối, vương tử đi theo đại thần cùng nhau tới tìm cô bé lọ lem, nghe thấy tiếng kêu trong phòng tối, sau đó kiên trì muốn mở phòng tối ra, thấy cô bé lọ lem, nhận ra đây là cô gái ở đêm yến hội.
Từ đó cô bé lọ lem và vương tử sống hạnh phúc mãi mãi về sau.
Mọi người khom lưng chào bế mạc, Nạp Lan Chi tâm tình thấp thỏm rốt cuộc cũng buông xuống, cô không quen diễn ở trước mặt nhiều người như vậy, trước kia chưa bao giờ dám bước ra một bước này, nhưng rất nhiều chuyện, sau khi bạn nếm thử một lần, nỗi sợ đó đã giảm bớt rất nhiều.
Một người thực chán ghét ăn rau, nhưng nếu bảo đầu bếp đem nó nấu thành mĩ vị, sau khi lại nếm thử, người đó sẽ phát hiện hóa ra mình cũng không giống như trước chán ghét ăn rau như vậy.
Ban bảy vui vẻ hớn hở cầm về giấy khen thưởng vị trí quán quân, đưa cho lão Suy, hy vọng lão Suy về sau vận may tắng lên. Mười năm sau họp lớp, lão Suy cảm thán nói: Ít nhiều chắc nhờ giấy khen của các em, sau khi các em ra trường mấy khóa sau, cuối cùng tôi cũng không còn suy như vậy.
Kỳ nghỉ Nguyên Đán qua đi, Nạp Lan Chi học ở trường một tuần, liền phải xin nghỉ.
Cuộc thi bơi lội mùa đông là ở tỉnh N tổ chức, Nạp Lan Thừa Lập liền đặt phòng ở khu xung quanh nhà thi đấu.
Cuộc thi bơi lội mùa đông do tỉnh tổ chức phần lớn dùng để tuyển chọn thành viên mới tiến vào Đội bơi lội của Tỉnh, Nạp Lan Thừa Lập tuy không nghĩ cô tiến vào Đội Tỉnh, nhưng thi đấu lần này có thể kiểm nghiệm tiêu chuẩn, cọ xát kinh nghiệm.
Thi đấu lần này không thể so với lần trước, thí sinh lần này tham gia đều là tuyển thủ chuyên nghiệp, đều là từ trường chuyên nghiệp lại đây, Nạp Lan Chi đơn độc tham gia như vậy rất ít, Nạp Lan Thừa Lập nhân mạch rộng, cũng từng là người trong vòng, mới có nhiều phương pháp như vậy.
Đấu cạnh tranh vòng loại rất kịch liệt, Nạp Lan Chi không dám coi khinh chút nào, cũng lấy ra bảy phần thực lực, thuận lợi thông qua vòng đấu loại.
Thời điểm thi vòng đấu loại thế mà lại gặp một đối thủ thực lực khó có được.
Nạp Lan Thừa Lập nói: "A Chi, con đây là gặp được đối thủ, cô bé kia thực lực không kém hơn con."
Nạp Lan Chi nhìn phía bên kia, bên kia phỏng chừng là cô gái học trường chuyên nghiệp, để tóc ngắn, đi theo bên cạnh chính là huấn luyện viên của cô ấy, bọn họ cũng đang quan sát Nạp Lan Chi, phỏng chừng cũng cảm thấy Nạp Lan Chi là đối thủ của cô ấy.
Cô gái tóc ngắn thấy ánh mắt của cô, hướng về cô cười sáng lạn.
Nhưng cũng không biết vì sao, hai người tựa hồ có chút dây dưa không rõ, đấu loại có tam vòng, hai người đều ở cùng một tổ, hơn nữa mỗi lần khoảng cách không cách nhau mấy, không phải Nạp Lan Chi lấy vị trí đầu thì chính là cô ấy lấy vị trí đầu.
"Xin chào, tôi là Diệp Tử Ninh." Nữ sinh tóc ngắn tự giới thiệu.
Nạp Lan Chi bắt tay cô ấy, "Chào cậu, Nạp Lan Chi."
"Nạp Lan sao, rất đặc biệt. Cậu học ở trường thể thao nào?" Diệp Tử Ninh tìm hiểu nói, trong mắt thanh triệt không che dấu ý đồ của mình chút nào, nhưng thật ra như vậy lại rất thẳng thắn hồn nhiên.
"Tôi học cao trung bình thường."
Diệp Tử Ninh không thể tin tưởng: "Cậu chưa được huấn luyện chuyên nghiệp qua a!" Ta dựa, vậy mà còn cùng tôi dây dưa lâu như thế!
"Ừ."
Diệp Tử Ninh có chút nhụt chí, đây là người gì a, chưa được huấn luyện chuyên nghiệp qua mà bơi so với cô học chuyên nghiệp còn tốt hơn, "Vậy cậu học bơi bao nhiêu năm rồi?"
"Mười mấy năm."
"Trách không được."
Thời điểm nhân viên công tác lại đây nhắc nhở, Diệp Tử Ninh hướng cô cười khiêu khích: "Lần này quyết một thắng một bại đi, tôi sẽ lấy vị trí đầu tiên."
Nạp Lan Chi bị cô ấy khơi dậy lòng hiếu thắng, đáp lễ nói: "Ngượng ngùng, vị trí đó là của tôi."
Tuy rằng bên ngoài thực lạnh, nhưng bên trong nhà thi đấu vẫn thực ấm áp, mùa đông người đi xem thi đấu bơi lội không nhiều lắm, đại đa số là người địa phương.
Nhưng đây là cuộc thi do tỉnh tổ chức, nên vẫn có nhiều nhiếp ảnh gia tiến hành quay chụp.
Nạp Lan Chi nhảy lấy đà chậm, chậm hơn Diệp Tử Ninh vài giây, kém non nửa cái thân mình.
Nạp Lan Chi đuổi theo, chênh lệch dần dần thu nhỏ lại.
Gần đến bờ bên kia, Diệp Tử Ninh xoay người đầu tiên, Nạp Lan Chi vẫn còn bơi về phía trước, khi chạm vào vách tường xoay người, nháy mắt vượt qua Diệp Tử Ninh, tốc độ càng lúc càng nhanh.
"Tích tích." Trên màn hình lớn thoáng hiện tên người về đích đầu tiên.
Người xem tập trung nhìn vào màn hình.
Diệp Tử Ninh chui ra từ mặt nước, dựa vào trên vách bể, cách một người hướng về phía Nạp Lan Chi hô: "Uy, Nạp Lan Chi, cậu vài lần trước có phải cố ý nhường hay không!"
Nạp Lan Chi: "Xem cậu lớn lên đáng yêu không đành lòng."
Diệp Tử Ninh xem cô ấy nói, chính mình còn sững sờ tại chỗ, cô, đây là bị đùa giỡn?
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
12 chương
133 chương