Phản ứng của Trần Tình Thanh lập tức làm cho Tá An Hủy cảnh giác lên, so với chính mình phỏng chừng còn muốn sớm một ít. Ở lứa tuổi này tình cảm giống như nụ hoa chớm nở, ánh mắt thưởng thức của người khác đều có thể khiến người trong cuộc đem chính mình ẩn tàng thật kỹ. Nói thế nào vẫn là đứa nhỏ mười lăm tuổi, đối với luyến ái ngây thơ cùng kiêng kị đều không thể che giấu, Trần Tình Thanh thậm chí que kem trên tay đều đánh rớt, để Tá An Hủy càng thêm khẳng định suy đoán của mình. Trần Tình Thanh cảm thấy Tá An Hủy chính là một thầy tướng số, bằng không chuyện bí mật như vậy, chính mình không nói, Phó Tử Phu không nói, Tá An Hủy vì cái gì nhìn ra được. "Không cần phản ứng như vậy, mình chỉ muốn tâm sự, cũng sẽ không nói cho ai biết." Tá An Hủy nghiêm túc nói. Trần Tình Thanh thẹn thùng đẩy Tá An Hủy một cái, kỳ thật, nàng cũng không quá rõ ràng cái gì là luyến ái. Nhưng được một nam sinh soái ca như vậy theo đuổi, nàng cũng có chút sa vào đấy. "Cũng không phải, kỳ thật....chúng mình còn chưa chính thức hẹn hò." Trần Tình Thanh lắc lắc đầu, ánh mắt mờ mịt. "Đại Đầu, vậy cậu đối với hắn là cảm giác gì?" "Hắn rất soái. Chỉ như vậy." ...... Thật đúng là điển hình thiếu nữ ngây thơ a! Tá An Hủy trầm mặc một lúc, bất quá, chuyện này cũng không gấp. Nàng nhớ kiếp trước, Phó Tử Phu trong lúc cao trung liền phát sinh chuyện tình ong bướm vườn trường, để nàng đối hắn mấy phần xem thường. Hiện tại Trần Tình Thanh đã là bạn tốt của nàng, nàng không thể bỏ mặc không xen vào. Nhưng nàng không ngờ chính là, nàng thay đổi nhân sinh Trần Tình Thanh, lại dẫn đến một sự kiện khác, về sau lại nói. Mặc kệ có phải trăm sông đổ về một biển hay không, tối thiểu, kiếp trước nàng không biết có chuyện đó phát sinh, mà giờ đây, vì xen vào mối quan hệ giữa Phó Tử Phu cùng Trần Tình Thanh, nàng lại vô tình bị cuốn vào. "Soái lại không thể làm cơm ăn, kia cũng phải nhìn nhân cách." Tá An Hủy ra vẻ ông cụ non, nghiêm giọng nói. "Nhìn nhân cách? An Hủy, mình nhớ rõ cậu từng phát biểu, không đẹp không yêu. Từ lúc nào thay đổi quan điểm rồi?" Trần Tình Thanh nhíu nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu. Cũng khó trách, tại cái tuổi còn mê tít tiểu thuyết ngôn tình, tự nhiên tiêu chuẩn chọn người yêu đều là ngọc thụ lâm phong, chỉ cần đối phương đúng lúc xuất hiện dưới táng cây anh đào, chỉ cần một ánh mắt ưu thương là làm nên một chuyện tình. Cho nên, trong hiện thực, nam sinh nếu không soái, cơ bản là không có cơ hội được để ý. "Mình chỉ sợ cậu bị lừa gạt." Tá An Hủy làm như đùa giỡn nói. Thật đúng chính mình từng nói, không đẹp không yêu, cuối cùng rơi vào trong tay Liễu Dĩ Hân. Đang êm đang đẹp, trong đầu bất thình lình nhảy ra người kia dáng vẻ kiệt ngạo thanh cao, cuối cùng một màn thảm thiết trong trí nhớ kéo đến, khiến cho Tá An Hủy huyệt thái dương đột nhiên đau đớn. Trần Tình Thanh bĩu môi, đang muốn hỏi Tá An Hủy cảm thấy Phó Tử Phu thế nào, lại phát hiện đồng học của nàng cắn môi, lông mày nhíu chặt, tựa hồ không được khỏe. "Cậu làm sao vậy? Cảm nắng rồi?" "Không có gì, chuyện này nói sau, chúng mình đi tìm A Thủy thôi, xem các cậu ấy đã bán hết hàng chưa." Tá An Hủy cũng không muốn lúc này vạch trần Phó Tử Phu, dù sao chuyện kia vẫn chưa xảy ra, nàng can dự quá sâu lại dẫn tới Trần Tình Thanh nghi hoặc. "Tuân lệnh sếp!" Trần Tình Thanh làm tư thế chào trước trán, vui vẻ đi theo Tá An Hủy, cũng không nghĩ đến mấy chuyện kia nữa. Nhưng trực giác cho nàng biết, Tá An Hủy sau lần ngã cầu thang kia, liền như biến thành một người khác, thậm chí như có được khả năng tiên tri. Nếu hai nàng không xuất hiện, nhóm A Thủy cơ hồ là chán đến chết, quốc kỳ đã bán hết từ lâu, bọn họ còn ngồi đây phơi nắng làm cái gì. "Được rồi, chia đều, đây là phần của các cậu." Tá An Hủy đem lợi nhuận chia làm bốn, cấp chính mình một phần sau đó chia đều cho ba đồng học. "An Hủy, chúng tớ chỉ là hỗ trợ bán một chút, không thể lấy nhiều tiền thế này được." Trần Tình Thanh nhìn đến số tiền, liền kêu lên. "Đúng vậy, An Hủy! Bọn tớ không nhận đâu." A Thủy thì trực tiếp choáng váng. Ba của nàng làm thợ cắt tóc, mỗi lượt khách chỉ được năm đồng tiền, mà ở đây là mấy ngàn đồng, là phải cắt cho bao nhiêu lượt khách a! "Hẳn là, các cậu xuất lực ." Tá An Hủy tự nhiên sẽ không cùng ba người so đo, đây chỉ là chuyến buôn bán nhỏ, mục tiêu của nàng còn xa hơn rất nhiều. Bất quá, nhìn ba gương mặt đơn thuần cuống quýt, Tá An Hủy cảm thấy ngây thơ cũng thật đáng yêu đấy. Tối thiểu, tiếp qua mười mấy năm, như vậy ánh mắt hồn nhiên không lòng tham, cơ bản đã không còn tồn tại. "Không được! Ba của em nói, không nên có lòng tham." Con Cua là em trai họ của Tá An Hủy, hắn tên là Tá Phương Tạ, nhưng chữ Tạ đồng âm với Cua, cho nên hắn liền bị người gọi là Con Cua cho đến tận giờ. "Các cậu chỉ cần giúp mình giữ bí mật là được, đây là phí bịt miệng." Tá An Hủy lần đầu tiên thoải mái nở nụ cười. "Phí bịt miệng?" "Chính là không thể tiết lộ cho bất kỳ ai chuyện buôn bán của chúng ta." "Còn có loại sự tình này!" Ba người kì quái, bọn họ chưa từng nghe qua cái gì gọi là phí bịt miệng. "An Hủy, chị thật sự thay đổi thật nhiều." Tá Phương Tạ trợn mắt nói. "Được rồi! Cứ như vậy đi! Các cậu đều cầm, không cho phép trả lại." Tá An Hủy lúc này khí thế lão bản toàn thân triển lộ. "Rồi, rồi, sợ cậu luôn." Nhìn Tá An Hủy một bộ không cho phép cự tuyệt, ba người đành phải ngoan ngoãn nhận lấy, nhưng trong lòng bàn tay đều mướt mồ hôi, dù sao cũng thật là nhiều tiền a! Làm thế nào xài hết đây! Tá An Hủy vẫn trước sau điềm nhiên, nhìn ba người kia thảo luận nên mua cái gì, trong lòng cũng không biết vì sao bốc lên khởi một loại chua sót không tên, ngay cả chính nàng đều cảm thấy nói không nên lời. Năm đó chính mình một chút cũng không cảm thấy thanh xuân đáng quý, thân mật khăng khít hữu nghị là như vậy trọng yếu. Liều mạng muốn tới gần Liễu Dĩ Hân, sở hữu trọng tâm đều quay quanh nữ nhân kia, hiện tại nghĩ đến, phải thực xin lỗi chính mình. Nghĩ đến đây, Tá An Hủy lại càng kiên định quyết tâm đi con đường hoàn toàn khác đời trước, đặc biệt cũng không cần tái kiến nữ nhân tên gọi Liễu Dĩ Hân kia! ---------------------------------