Trọng Sinh Muốn Nói Ra Tiếng Yêu - Tích Trần [bh]
Chương 2 : ☆chương 1
"Dĩ Hân! Em dù mất đi chị, cũng quyết không cho bất luận kẻ nào có được chị!"
Tá An Hủy mặc một thân váy dài đỏ thẫm, trong tay mang theo dao quân dụng một đường xông thẳng vào văn phòng tổng tài tập đoàn Tưởng Khởi, từng bước tới gần Liễu Dĩ Hân, hai mắt che kín tơ máu màu đỏ cùng nước mắt trong suốt, cho thấy giờ khắc này nàng đã hoàn toàn mất đi lý trí, tình nguyện cùng Liễu Dĩ Hân đồng quy vu tận quyết tuyệt.
Liễu Dĩ Hân chậm rãi lui về phía sau, nàng không biết vì cái gì Tá An Hủy sẽ mang theo dao xâm nhập văn phòng chính mình, mà toàn bộ bảo an lúc này đều đang ở bên ngoài ngăn cản đám đông phóng viên điên cuồng truy đuổi.
"Dĩ Hân! Chị vì sao, vì sao đối với em như vậy?" Thân ảnh mặc váy dài hồng sắc rung lên một chút, nhưng không có dừng lại cước bộ chính mình.
Tá An Hủy đã không quản được nhiều như vậy, nàng yêu Liễu Dĩ Hân, yêu đến khắc vào trong xương tủy. Thế nhưng Liễu Dĩ Hân không thương nàng, thậm chí ngay cả một chút thương hại đều không có. Chẳng lẽ bởi vì nàng chỉ là tình nhân của nàng ấy, dựa vào nàng ấy mới đỏ tía, cho nên, Liễu Dĩ Hân liền tùy ý ném xuống nàng?
Tám năm cảm tình, Tá An Hủy thậm chí làm tốt cả đời này tình yêu không thể phơi bày ánh sáng, nhưng không nghĩ đến Liễu Dĩ Hân sẽ tàn nhẫn như vậy, cho người đưa đến chi phiếu sáu con số, liền quay lưng phủi bỏ toàn bộ quan hệ.
"An Hủy, có chuyện gì không thể hảo hảo nói sao?" Liễu Dĩ Hân lui không thể lui, lưng dựa vào bức tường lạnh như băng, trên gương mặt cao lãnh đã nổi lên tia hoảng sợ, nhưng trước sau vẫn không đánh mất ngạo khí của nàng.
"Hảo hảo nói, chị sẽ không vứt bỏ em sao?" Tá An Hủy nước mắt trong khoảnh khắc tuôn xuống như mưa, rõ ràng là gương mặt ảnh hậu tuyệt mỹ được vạn người ngưỡng mộ si mê, lúc này đã giăng kín nước mắt cùng tuyệt vọng.
"An Hủy, chị có nỗi khổ riêng, tạm thời không thể nói cùng em. Sau khi chia tay, chúng ta vẫn là chị em tốt, em có khó khăn vẫn có thể tìm chị, chị sẽ tận lực." Liễu Dĩ Hân ánh mắt phức tạp, một số chuyện nhất thời không thể giải thích, trước mắt cần ổn định cảm xúc Tá An Hủy. Nàng cảm thấy Tá An Hủy là bị cái gì kích thích, bằng không với tính cách nàng ấy, sao có thể làm ra chuyện này. Mà dao quân dụng kia, là ai đưa cho Tá An Hủy?
"Chị em tốt? Ha ha ha ha." Tá An Hủy bật cười trào phúng, còn có thể làm chị em tốt sao? Ai hiếm lạ cùng chị làm tỷ muội? Chính mình năm hai mươi hai tuổi, ở đoạn thời gian thanh xuân đẹp nhất, liền cùng một chỗ với Liễu Dĩ Hân, suốt tám năm ân ân ái ái, giờ đây chính mình liền bị vứt bỏ. Chẳng lẽ, đây là kết cục của việc bị bao dưỡng?
"Em hỏi chị, chị có từng yêu em hay không?" Tá An Hủy hai mắt tràn đầy lệ nhìn Liễu Dĩ Hân, nghẹn ngào hỏi.
Liễu Dĩ Hân đáp không được, nàng không có lập trường trả lời vấn đề này. Lớn lên trong sự giáo dưỡng của một gia tộc thương nghiệp, nàng có tới bây giờ cũng không đem tình yêu trở thành trọng yếu. Sự nghiệp luôn là ưu tiên hàng đầu, nếu tập đoàn bị ảnh hưởng, nàng sẽ không chút do dự buông xuống tình yêu.
Nhưng tám năm không phải thời gian ngắn, ở bên Tá An Hủy, tình yêu nồng nhiệt của nàng ấy đã sớm làm tan chảy nàng, đáng tiếc, còn chưa đến mức khiến nàng phải hy sinh tất cả. Sự nghiệp làm trọng, để ổn định tập đoàn, nàng sắp tới liền buộc phải kết hôn, nàng nghĩ sớm một chút buông xuống Tá An Hủy là tốt nhất, dù sao tám năm qua, danh cùng lợi nàng cho nàng ấy, cái gì cũng không thiếu.
"Vấn đề này hiện tại thảo luận còn có ý nghĩa sao?".
"Liễu Dĩ Hân! Chị thật vô tình!" Tá An Hủy hết hy vọng, cho dù là dưới tình huống này, Liễu Dĩ Hân cũng không thể nói một tiếng yêu nàng, dù là lừa gạt cũng tốt rồi. Tính cách Liễu Dĩ Hân là như vậy, quyết tuyệt cùng tàn khốc, cho dù là ai cũng sẽ bị ngăn cách ngàn dặm ở bên ngoài, vĩnh viễn không bước vào được trái tim băng giá đó.
Từng có tám năm quá khứ ngọt ngào, từng có những đêm điên cuồng yêu say đắm, từng có những ngày tháng thật đẹp..... Đáng tiếc, này hết thảy đối Liễu Dĩ Hân mà nói cũng không trọng yếu, trong mắt nàng ấy chỉ có sự nghiệp, vĩnh viễn là như vậy. Biết trước nhưng vẫn để chính mình đầu nhập tình cảm thật sâu, là Tá An Hủy thua cuộc rồi.
"An Hủy, em trước bình tĩnh, nghe chị nói."
Tá An Hủy gương mặt diễm lệ đã hoàn toàn trắng bệch, phối với một thân váy dài đỏ thẫm, càng khiến nàng mỹ đến kinh tâm động phách, cũng đáng sợ đến lệnh người run rẩy.
Bị Tá An Hủy như thế si tình dọa đến, Liễu Dĩ Hân trong lòng không biết phải làm sao, trên gương mặt nhất quán lạnh lùng dần hiện ra tia bối rối, mồ hôi mỏng cũng bắt đầu rịn ra trên trán, nàng là thật cảm giác được, Tá An Hủy muốn giết nàng.
Tá An Hủy cầm dao từng bước nặng nề tới gần, nàng như rơi vào trong một thế giới khác, không có thanh âm, không có hình ảnh, xung quanh hết thảy đều tiêu thất, chỉ có một tiếng vang: Kiếp sau, kiếp sau, kiếp sau......
Nếu mình chết rồi, liệu sẽ có kiếp sau không? Liễu Dĩ Hân có hối hận cùng đau khổ không? Trao đi trọn vẹn một trái tim say đắm, cuối cùng đổi lại là kết quả này đây!
Liễu Dĩ Hân nhìn Tá An Hủy áp đến gần, hoảng loạn nói: "An Hủy, em nghe chị nói, em bình tĩnh chút.".
"Em hỏi chị một lần cuối, chị có từng yêu em không?" Tá An Hủy thầm nghĩ có một đáp án, chỉ cần đối phương gật đầu, nàng sẽ một mình chịu chết.
Liễu Dĩ Hân trầm mặc một lát, nhớ lại đoạn thời gian kia, ở đêm sinh nhật chính mình Tá An Hủy trao đến lần đầu tiên trân quý nhất, ở thời điểm nàng sinh bệnh, nàng ấy bỏ cả lễ trao giải để ở bên chăm sóc không rời, ở thời điểm nàng tập đoàn đứng trên bờ vực phá sản, Tá An Hủy chấp nhận mọi vai diễn chỉ để có tiền duy trì cuộc sống các nàng, bây giờ đứng ở trên đỉnh cao nhìn lại, là có yêu, là thật yêu.
"Chị yêu......".
Liễu Dĩ Hân trong mắt ảnh ngược Tá An Hủy đẹp đến mê người, trong ngực liền dâng lên tràn đầy đau xót. Đáng tiếc, lời còn chưa nói xong, cửa đột nhiên "Oành" một tiếng bị đánh vỡ, bốn bảo an lạ mặt trong tay cầm cảnh côn vọt vào. Tá An Hủy trong lúc nhất thời sững sờ, dao quân dụng còn chưa kịp hạ xuống, treo ở trước người Liễu Dĩ Hân.
Liễu Dĩ Hân còn chưa kịp mở miệng ngăn cản, bốn bảo an kia đã rầm rập xông tới bắt lấy Tá An Hủy. Một phen giằng co lại cố tình đẩy Tá An Hủy ngã về phía Liễu Dĩ Hân, dao trong tay nàng vì vậy không khống chế được cắm xuống.
Mắt thấy dao muốn cắm vào sườn trái của Liễu Dĩ Hân, Tá An Hủy tận lực xoay đao lại, nhưng bởi vì bị bảo tiêu phía sau tác động không đứng vững được, Tá An Hủy thẳng tắp ngã xuống, lưỡi dao vì vậy hung hăng chui vào trong ngực chính nàng.
----------------------------
Truyện khác cùng thể loại
88 chương
40 chương
433 chương