"An Hủy!" Liễu Dĩ Hân hoàn toàn ngây dại, ôm lấy Tá An Hủy gục ở trên ngực mình, máu tươi theo chuôi dao từng chút lan tràn, hòa vào váy dạ hội đỏ thẫm, thoạt nhìn càng thêm chói mắt. "An Hủy! Em đừng chết! Bảo an, nhanh gọi 120, nhanh lên!" Tá An Hủy rốt cục như nguyện nhìn thấy được Liễu Dĩ Hân dáng vẻ đau đớn cùng hối hận, mà lưỡi dao lạnh như băng kia đã hoàn toàn xuyên thấu trái tim nàng, đem theo đau nhức cùng thống khổ không gì diễn tả được. Nàng nghiêng đầu tựa vào trong ngực Liễu Dĩ Hân, nước mắt im ắng rơi xuống. Mỗi một lần trái tim muốn đập đều có một loại xé rách đau đớn, hô hấp cũng càng ngày càng không thông thuận, ánh mắt bị huyết sắc mông lung làm nhòa đi, hết thảy xung quanh đều như bị một tầng lụa mỏng che lại, không tiếng động, không sắc thái, tựa như trong một thước phim âm bản trắng đen. Tá An Hủy nhìn Liễu Dĩ Hân ôm chính mình, hai tay dính đầy chính mình máu tươi, còn có đôi mắt kia chưa bao giờ hướng người lộ ra nội tâm, giờ phút này đã sương mù giăng kín. Chị ấy khóc? Hay là chính mình nhìn lầm? Tá An Hủy tầm mắt trở nên mơ hồ, đầu óc trở nên trống rỗng, hô hấp dần thoi thóp, hết thảy đều như đang cùng thế giới này cáo biệt. Sáng ngày mai rất nhanh toàn thể báo chí sẽ phủ kín đầu đề, ảnh hậu qua thời tự sát tại văn phòng tổng tài tập đoàn Tưởng Khởi, rồi chuyện nàng được Liễu tổng bao dưỡng sẽ bị phang phui ra ánh sáng, lúc đó Liễu Dĩ Hân sẽ thế nào?  Tá An Hủy trong óc loạn thành một đoàn, nhưng đã không còn hơi sức suy nghĩ nữa. Dù sao nàng cũng chết rồi, còn ở đâu khả năng lo lắng cho người kia. Có thể khiến Liễu Dĩ Hân cả đời tiếc nuối, cả đời không quên nàng, xem như cái chết này được đền bù xứng đáng. "An Hủy, đừng bỏ chị, cầu xin em...." "An Hủy, chị yêu em, em cố lên, thở đi, An Hủy...." Hình ảnh cuối cùng đọng lại trong óc, là Liễu Dĩ Hân gương mặt phủ kín lệ, ánh mắt tột cùng lưu luyến nhìn nàng, không ngừng gọi tên nàng, nhưng nàng đã vô pháp đáp lại, thân thể dần dần nhẹ bẫng, rơi vào trong một trận hôn mê sâu. "Huyết áp 80, tim đập 120......". "Huyết áp 0...." "Bệnh nhân tim ngừng đập......". ............ Nàng chết, thế nhưng ý thức lại không theo đó tiêu vong, mà dần dần sống động, tựa như có ai đang kêu gọi nàng, thanh âm quen thuộc xa xôi. Hết thảy giống như trở về hỗn độn, phân không rõ bản thân đang ở nơi nào. "An Hủy, thực xin lỗi." Liễu Dĩ Hân thanh âm mơ hồ xuyên thấu qua tầng mây, truyền vào trong óc Tá An Hủy. Thực xin lỗi? Bất quá là nàng tự làm tự chịu thôi. Tá An Hủy muốn cười, lại phát hiện, thân thể chính mình đã biến thành một làn khói, lại như thế nào cười. Cũng tốt, trên đời đã mất đi người lưu luyến, không bằng trở lại lòng đất lạnh. Kiếp này, hưởng thụ qua ngàn vạn vỗ tay, được ngàn vạn người ái mộ, ba lần giẫm bước lên thảm đỏ nhận giải Ảnh hậu cùng Ảnh thị, kết quả vẫn chiếm không được trái tim nữ nhân nàng yêu tha thiết. Phồn hoa qua đi, tất cả rồi cũng hóa thành hư không. Liễu Dĩ Hân thanh âm đã đi xa, Tá An Hủy cũng triệt để rơi vào bóng tối. "Hủy Hủy, tỉnh tỉnh! Tỉnh tỉnh!" Thanh âm dồn dập ở bên tai càng ngày càng gần, âm sắc rất quen thuộc, Tá An Hủy muốn mở mắt ra, nhưng không có nửa điểm khí lực. "Hủy Hủy, tỉnh lại, là cha đây." Một giọng nam nhân trầm ổn truyền đến làm cho Tá An Hủy trong lòng cả kinh, đây không phải giọng của cha sao? Tá An Hủy đầu đột nhiên ong một tiếng, giống như bị cái gì mạnh mẽ va chạm. "Hủy Hủy!". "Ô ô ô ô......" Thanh âm đứa trẻ tựa hồ bị chấn kinh mà hoảng sợ khóc lên. "Hủy Hủy tỉnh rồi, thật tốt quá, nhanh gọi bác sĩ!" Một giọng  nữ nhân quen thuộc gấp vang lên. Là mẹ của nàng! Tá An Hủy chậm rãi mở mắt, tầm nhìn mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng, nàng bỗng nhiên nhìn đến cha mẹ mình ở thời điểm bốn mươi tuổi, gương mặt từ ái cùng nụ cười thân quen đã khắc sâu trong ký ức, giống như là một tràng điện ảnh hồi phóng, nhất loạt tiến vào mi mắt của nàng. Quả nhiên mình đã chết đi, nếu không làm sao gặp lại được cha mẹ đây. Cha mẹ nhiều năm trước ở thời điểm đỉnh cao sự nghiệp đã bị người đụng xe chết, theo sau công ty rơi vào trong tay tập đoàn Tưởng Khởi. Tá An Hủy cái mũi đau xót, vô tận tưởng niệm làm cho nàng lập tức mơ hồ tầm mắt. Cha mẹ, con rất nhớ các người! Tá An Hủy muốn nói chuyện, lại nói không được, nước mắt giống như hồng thủy vỡ đê tuôn xuống. Lại một lần nữa nhìn thấy cha mẹ, Tá An Hủy rất muốn ôm bọn họ. Thời điểm còn sống, nàng rất hiếm khi đối cha mẹ thể hiện tình cảm, cũng không nhiều cơ hội bày tỏ hiếu kính. Rồi bất thình lình, một hồi tan nạn ngoài ý muốn xảy ra, vĩnh viễn mang đi cha mẹ, cũng mang đi cuộc sống hạnh phúc ấm áp của nàng. Tá An Hủy căn bản còn không kịp phản ứng, nàng đã biến thành người cô đơn. Không còn bờ vai vĩ ngạn của cha, không còn bàn tay toàn diện chiếu cố của mẹ, nàng giống như bị thế giới từ bỏ, trước nay chưa có phiêu linh. Nếu có thể, nàng nguyện ý đem tất cả những gì mình có đi đổi lấy tính mạng cha mẹ, có phải ông trời cuối cùng đã nghe được tiếng lòng của nàng, cho nên đưa nàng đến bên cha mẹ ở nơi âm phủ đoàn tụ. Nhưng chết rồi vẫn nằm trong bệnh viện, vẫn có thể cảm nhận được đau đớn đến thế này sao? Đầu kịch liệt đau nhức làm cho Tá An Hủy khó chịu vô cùng, lỗ tai ong ong chấn động, bệnh trạng này rất quen thuộc, tựa hồ trong ký ức thời niên thiếu có một lần nàng mắc phải. "Bác sĩ, con gái của tôi không có việc gì đi?" Tá ba ba tựa hồ không còn như ngày xưa ổn trọng, thanh tuyến khóa chặt hỏi vị bác sĩ bên cạnh. "Tôi xem xem." Bác sĩ kia thấu lại đây, cầm đèn pin soi vào mắt Tá An Hủy. Đèn pin chói lọi soi vào trong mắt của nàng, nói ra lời đời này nàng khó mà quên được. "Hẳn là não chấn động, cần lưu viện quan sát một chút." Chẳng lẽ chính mình...... Tá An Hủy ngây ngẩn cả người, gian nan quay đầu nhìn về phía cha mẹ cùng đứa trẻ đang khóc. Cư nhiên chính là nam hài nhà hàng xóm cách vách, người vừa lỡ tay làm Tá An Hủy ngã từ trên cầu thang xuống đất. Đưa mắt nhìn quanh, bệnh viện trang trí đơn sơ, còn dùng sàn bằng gạch đỏ rẻ tiền, trên bàn bày ra mấy chiếc điện thoại Nokia đời cũ, kiểu dáng to nặng có thể chọi chết một con ếch. Trên góc tường loang lổ treo một chiếc tivi đời cũ, còn có hai chiếc bình thủy màu đỏ, là kiểu trang trí thuộc về bệnh viện ở tỉnh lẻ vào những năm cuối thế kỷ hai mươi. Tá An Hủy đã hoàn toàn ngốc lăng, chẳng lẽ ông trời thương xót nàng, ban cho nàng cơ hội trọng sinh? Nàng thẳng tắp ngước nhìn trần nhà, ý niệm vừa động, liền vô cùng đau đớn. Trí nhớ giống như hồ nước chảy ngược, mãnh liệt tràn đầy. 15 tuổi,15 tuổi,15 tuổi...... Trong quá khứ, nàng một lần duy nhất nằm bệnh viện, chính là thời điểm sau khi nàng ngã cầu thang ở năm mười lăm tuổi, bảy năm trước khi nàng gặp được Liễu Dĩ Hân.