Đinh Lăng nằm mơ. Anh mơ tới việc của rất nhiều năm trước. Đó là khi Lưu Trì còn sống. Mỗi ngày anh còn bên cạnh đối phương ở trong phòng bệnh, qua một ngày mặt trời lại lên một ngày. Tâm thái của Lưu Trì rất tốt, cả ngày còn pha trò với y tá trưởng và các cô gái nhỏ, ngược lại anh như một gã thần kinh điên khùng, ba ngày hai lần tìm rắc rối cho mình. Mỗi một lần kiểm tra, chỉ tiêu lại phát triển theo hướng xấu đi, Đinh Lăng không hiểu nổi, tại sao loại bệnh này lại rơi vào Lưu Trì, tại sao bản thân anh là bác sĩ, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương suy nhược từng ngày. Báo cáo nào anh cũng đọc hiểu, nhưng còn thống khổ hơn so với không hiểu gì. “Không sao đâu, nếu sau này không ăn được, chúng ta có thể làm dịch dinh dưỡng, không thở được thì lên cơ hô hấp. Không phải sợ, anh luôn bên cạnh em…” Đinh Lăng ngồi bên cạnh giường bệnh Lưu Trì, trong tay cầm nhẫn kết hôn trước đó anh chọn lựa cản thận, muốn đeo lên ngón tay đối phương, giọng nói anh dịu dàng mềm nhẹ như đang dỗ dành, “Ngày mai chúng ta đi đăng ký, có được không?” Lưu Trì khẽ cử động cánh tay, tay chân của hắn đã không còn sức sống, chỉ miễn cưỡng có thể nhúc nhích. Hắn hơi động, nhẫn vốn rất vừa nhẹ nhàng trượt xuống từ ngón tay teo cơ đến nhỏ gầy của hắn, rơi leng keng trên mặt đất. “Đinh, anh có yêu em không…” Thời điểm nhẫn rơi xuống đất, Lưu Trì mỉm cười với Đinh Lăng, “Yêu em —— thì buông tay em đi.” Nhưng để anh đi mất rồi, làm gì còn người nào yêu em nữa.