[DBSK Fanfic] Người Tôi Yêu
Chương 1
Đôi mắt mệt mỏi chầm chậm mở, đầu cậu nhức nhối vô cùng, cậu cố gắn xác định nơi đây là đâu nhưng không thể, trước mắt cậu chỉ toàn là một màu trắng xóa, toan ngồi dậy nhưng cậu cảm thấy cơ thể nặng trịt, dường như có một cái gì đó đè lên cậu khiến cậu không thể ngồi dậy được
_a!
Cậu rên khẽ khi bật xuống gối một lần nữa và lần này cậu đã khiến một người sực tỉnh giấc
_JOONGGIE!- anh vui mừng nắm lấy tay cậu- EM SAO RỒI? MỆT LẮM KHÔNG? EM CÒN ĐAU Ở CHỔ NÀO KHÔNG? SAO EM KHỜ QUÁ VẬY? ĐẦU EM CÓ SAO KHÔNG?
Anh hỏi một tràng, tay không ngừng nắm lấy đôi vai gầy của cậu lắc lấy lắc để khiến đầu cậu càng ong lên
_DỪNG LẠI ĐI!-cậu hét lớn khi không chịu nổi những câu hỏi liến thoắng của anh- đây là đâu?- cậu khó chịu
_đây là nhà anh, em sao rồi, đầu còn đau không? Sao em ngốc quá vậy, sao lấy chai rượu đó đập vào đầu mình, cũng may là chai đó nhỏ, nếu to một chút chắc chết quá
Anh lo lắng vén mấy sợi tóc lòa xòa trước trán rồi khẽ chạm vào vết thương đã được băng bó trên đầu một cách cẩn thận- em biết lúc em ngất, anh như phát điên lên được
———flashback———–
_QUẢN GIA! QUẢN GIA ĐÂU RỒI!
Bế một jaejoong đã lã người với một cái đầu bê bết máu trên tay, đầu anh như mụ đi khi thấy máu nhỏ ra ngày càng nhiều
_GỌI BÁC SĨ CHO TÔI! MAU LÊN! BỮA NAY CÁC NGƯỜI ĂN CÁI GIỐNG GÌ MÀ CHẬM NHƯ RÙA VẬY! MAU LÊN! CẬU ẤY MÀ BỊ GÌ, CÁC NGƯỜI CŨNG CÚT HẾT LUÔN ĐI
Mọi người trong nhà đều hốt hoảng, chưa bao giờ họ thấy cậu chủ của họ như vậy cảm anh như mất bình tĩnh khi thấy cậu như vậy
_bọn khốn kiếp, joonggie mà có chuyện gì tao giết hết lũ chúng mày- anh rủa thầm trong bụng
————end flashbach————–
Cậu loạng choạng ngồi dậy, cậu không muốn ở một nơi mà cậu luôn cho là nó bẩn thỉu và không xứng đáng với cậu như vậy
_em nằm xuống đi, em còn yếu lắm
Anh vội vã ấn cậu xuống giường, anh biết, cậu vẫn không ưa anh, anh cũng biết, cậu không muốn ở đây nhưng…anh muốn cậu ở bên anh, anh muốn lưu giữ mùi hương của cậu trong ngôi nhà này
_em nằm xuống đi mà!-anh lại ấn cậu xuống khi cậu cố gắn gượng dậy một lần nữa
_bỏ tôi ra!- cậu gạt phắt tay anh ra một cách bực bội
_không được, em còn yếu lắm, em cứ nằm đây nghỉ đi, anh sẽ gọi điện về nhà xin phép dùm cho em mà! Nằm xuống đi
Anh lại cố gắn ấn cậu xuống giường một lần nữa khiến đôi mày cong vốn đã cau lại nay càng nhăn nhó hơn
_DẸP CÁI TRÒ ĐÓ CỦA ANH ĐI, ĐỪNG CÓ LÀM PHIỀN ĐẾN TÔI!
Cậu hét toáng lên rồi đẩy anh ra, cậu bật xuống giường rồi chạy thật nhanh mặc cho anh la ó phía sau. Con đường Seoul đã vắng người, có lẽ giờ này đã rất khuya rồi, nhưng cậu không quan tâm, hai bàn chân đi vội vã quên mang giày đã bị xướt đến bật cả máu, cậu cũng không quan tâm, cái cậu quan tâm ngay bây giờ là làm sao tránh cái tên vẫ í ới gọi cậu ở phía sau ấy, cái tên đã mang lại biết bao nhiêuu rắc rối và bực dọc
_JOONGGIE! EM LÀM CÁI QUÁI GÌ VẬY? EM BIẾT EM ĐANG SỐT KHÔNG? EM MUỐN CHẾT HẢ?
Anh kéo tay cậu thật mạnh khiến jaejoong ngã nhào vào yunho
_THẢ TÔI RA! ANH LÀM CÁI QUÁI QUỶ GÌ VẬY?
_JOONGGIE! ANH BIẾT EM KHÔNG ƯA GÌ ANH NHƯNG….-anh ngừng lại một lúc khi nhìn thấy bàn chân thấm máu của cậu – ….LÀM ƠN ĐỪNG TỰ HÀNH HẠ MÌNH NHƯ VẬY ĐƯỢC KHÔNG?EM BIẾT ANH ĐAU CƠ NÀO KHI EM NHƯ VẬY?
Đến nước này thì anh không thể kiềm chế được nữa, cậu có biết anh lo cho cậu biết chừng nào khi cậu tuôn chạy như thế, cậu có biết anh đau cỡ nào khi thấy bộ dạng của cậu lúc này không
_LÀM ƠN ĐỂ TÔI YÊN CÓ ĐƯỢC KHÔNG? ANH BIẾT LÀ SƯ XUẤT HIỆN CỦA ANH KHIẾN TÔI PHIỀN LẮM KHÔNG? TÔI MỆT MỎI LẮM RỒI, ANH BIẾT KHÔNG HẢ?- cầu gào lên trong nước mắt
_anh…
_ANH NHÌN ĐI!- cậu chỉ vào vết thương trên đầu mình- CÁI NÀY LÀ DO ĐÁM BẠN QUÝ HÓA CỦA ANH TẶNG CHO TÔI ĐẤY! TẠI SAO ANH CỨ THEO TÔI HOÀI VẬY? TÔI GHÉT ANH LẮM, ANH ĐỪNG CÓ ĐI THEO TÔI NỮA ĐƯỢC KHÔNG?
-joonggie! Nghe anh, anh…- anh nắm lấy bàn tay đang run lên của cậu, anh đau khi nghe cậu nói như vậy, cậu có biết không?
_LÀM ƠN ĐỂ TÔI YÊN! ĐƯỢC KHÔNG? TÔI MỆT MỎI LẮM RỒI! SAO ANH CỨ THEO TÔI HOÀI VẬY? TÔI ĐÂU CÓ LÀM GÌ ANH ĐÂU! LÀM ƠN ĐI! THA CHO TÔI ĐI!
Cậu quỳ mộp xuống đất, cậu nấc lên khiến anh đau nhói trong lòng
_joonggie!
_Yunho ah! tren đời này còn rất nhiều người đẹp hơn tôi, giàu hơn tôi, sang trọng hơn tôi, có rất nhiều nhều đấy, anh chọn ai cũng được, tại sao cứ phải là tôi cơ chứ? tôi không có gì cả, anh nhìn đi- cậu chỉ vào mình- tôi không có gì cả, làm ơn đừng bám theo tôi nữa câu nhìn anh một cách van lơn, anh đau lắm, tại sao tất cả mọi người đều đổ gụt trước anh nhưng cậu thì không? tại sao mọi người đều say mê anh nhưng cậu thì không? tại sao? tại sao? tại sao chứ?
Nuốt nước mắt vào lòng, anh nâng cằm cậu lên nhìn thẳng vào đôi mắt đang mọng nước của cậu, trong đôi mắt ấy, anh nhìn thấy sự đau khổ của cậu, ánh nhìn van nài của cậu, trong đôi mắt cậu chỉ có đau khổ, đôi mắt đó không hề có chổ cho anh tồn tại
“dù anh có cô gắn như thế nào thì em vẫn không thay đổi sao joonggie?”
_được rồi, joonggie!…. Anh thề sẽ không làm phiền em thêm một lần nào nữa- anh lại một lần nữa nhói lên khi nhìn thấy niềm vui lóe lên trong mắt cậu” chẳng lẽ anh chi mang lại đau khổ cho em thôi sao, joonggie?”- nhưng em có thể đồng ý với anh một việc không?
Cậu gật đầu mà không cần suy nghĩ, cậu vui lắm, rốt cục cậu cũng có thể thoát khỏi anh rồi anh từ tốn cúi xuống bàn chân đang rướm máu mà cậu đã quên mất, nâng nó lên một cách nhẹ nhàng và đặt nó vào đôi giày cũ kỹ của cậu, anh nói khẽ
_chân em sẽ đau nếu cứ tiếp tục như thế. Anh sẽ đau lắm… giọng anh như lạc đi khi nói ra bốn từ cuối
_tôi mang giày rồi thì anh sẽ không theo tôi nữa phải không? cậu để yên cho bàn chân nằm trong tay anh, anh không đáp mà chỉ khẽ cười, một nụ cười chua xót, cậu có hay không?
_anh có thể đưa em về nhà được không? coi như là lần cuối cùng cậu đồng ý, vô tư bước về nhà, cậu không hay biết có những giọt nước nóng hổi lăn dài trên đôi má xương xương của anh, cậu không thấy cái mím môi để kìm nén tiếng lòng đang thổn thức của anh. Người đi trước, kẻ đi sau….
_tới nhà tôi rồi! tôi vào đây, anh hãy nhớ những gì anh hứa với tôi
_em vào đi cậu quay mặt bước vào nhà mà không một lần quay lại nhìn anh, và cậu cũng không bao giờ nghe thấy ” anh yêu em nhiều lắm, joonggie ah!” từ anh quay đi khi bóng cậu khuất sau cánh cửa, anh nhje nhàng rút chiếc điện thoại đời mới ra và nhấn vào số có cái tên ” ác quỷ số 2″
_mai tao về Mỹ, mày lo liệu mọi việc đi
END 1
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
69 chương
107 chương
11 chương
101 chương